Lầm tưởng

Chương 18 : Lầm tưởng

CHƯƠNG 18 Lê Chi trong mắt anh đang thất thần nhưng lại bị câu nói này kéo hồn lại. Vì quá gần, cô thấy rõ từng đường nét trên mặt Tống Ngạn Thành, cằm sạch sẽ, còn có cả mùi bạc hà thoang thoảng. Trong không gian an tĩnh không lời, trong khoảnh khắc, đầu Tống Ngạn Thành nháy lên hồi chuông cảnh tỉnh. Anh ấn mạnh vai Lê Chi, đẩy vào tường. Lê Chi bị đau, khẽ nhíu mày. Tống Ngạn Thành vòng tay lại trước ngực, hất cằm về phía cô: “Chưa nhớ kỹ đúng không?” Lê Chi khó hiểu: “Hả?” Tống Ngạn Thành không nề hà lặp lại lần nữa: “Những thứ chắc chắn không đạt được thì nên kịp thời buông tay.” Nói xong liền vội vã đi ra cửa. Lê Chi xoa xoa bả vai, nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, vẫn không hiểu lắm. Vai diễn này vốn dĩ đã là của cô rồi, sao phải buông bỏ? Cuối cùng cô đưa ra kết luận: Tống Ngạn Thành không muốn cô được tốt lên. Cô tốt hay không, thực ra Tống Ngạn Thành không để tâm lắm. Trên đường đến tập đoàn, Quý Tả gọi điện thoại cho anh, báo rằng Tống Duệ Nghiêu đã đi công tác về, hôm nay cũng sẽ tham gia cuộc họp. Cuộc họp diễn ra vào lúc 8 rưỡi. Tống Ngạn Thành đến sớm trước 5 phút. Bên trong phòng mới chỉ có một vài nhân viên chức vụ nhỏ, đều cung kính chào anh: “Sếp Tống.”. Tống Ngạn Thành gật đầu, đến ngồi ở vị trí của mình. Tống Duệ Nghiêu và mấy vị sếp khác đúng giờ mới vào, mấy lão già này vây lấy Tống Duệ Nghiêu bắt tay, nói chuyện vui vẻ, biến anh ta trở thành tiêu điểm. Đám quản lý đứng lên, thái độ cung kính khác xa trước đó một trời một vực, nhiệt tình chào hỏi: “Sếp Tống.” Thái độ tương phản kiểu này, Tống Ngạn Thành đã quen từ lâu. Anh thẳng lưng, ngồi yên ở vị trí của mình, bình thản như cũ. Tống Duệ Nghiêu bước đến gần, một tay đặt lên tay vịn ghế của anh, cười thân thiết, tự nhiên: “Cuối tuần đến thăm ông nội rồi? Tối qua anh mới đến, ông nhắc đến em suốt, Ngạn Thành, em đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi, đã biết gánh vác trách nhiệm trong nhà rồi.” Tống Ngạn Thành cũng cười: “Học anh cả đấy, đều là những chuyện nên làm.” Tống Duệ Nghiêu vỗ vỗ vai anh: “Làm việc tốt nhé.” Trong lòng cả hai đều hiểu rõ mình đang diễn kịch anh em tốt, không ai không phối hợp. Vị trí chủ tịch vẫn đang trống, nhưng ai nấy đều cho rằng sớm muộn gì nó cũng thuộc về Tống Duệ Nghiêu, chỉ có điều bệnh tình của lão gia mãi vẫn không có tiến triển. Cuộc họp bắt đầu, từng bộ phận báo cáo theo trình tự. Bộ phận kỹ thuật, tài vụ, hành chính, hết hơn nửa tiếng. Những luật ngầm đã thành văn, càng về sau càng không có gì, chỉ trông chờ vào các báo cáo cuối. Người cuối cùng, Tống Ngạn Thành. Chủ trì hội nghĩ là một ông lão trong hội đồng chủ tịch, ho khụ khụ thông họng, cúi đầu nhìn đồng hồ. Không nói cũng biết đây là ý bảo Tống Ngạn Thành nói ngắn lại, đừng làm mất thời gian của mọi người. Cuộc họp đã dần loãng đi, một vài người còn gấp sổ ghi chắp lại. Mọi người đều đã quen với việc xem Tống Ngạn Thành là kẻ vô hình. Người không quan trọng, đương nhiên sẽ không cần phải để ý nhiều làm gì. Tống Ngạn Thành chống một tay lên méo bàn, tay khác đặt lên màn hình máy tính, đột nhiên đóng sập máy lại. Cạch! Tiếng động vang lên vừa đủ để khiến mọi người cả kinh, ánh mắt ai nấy đều ngoan ngoãn hướng về phía anh. Tống Ngạn Thành trấn định, tự nhiên, mắt cũng không ngước lên, chỉ nói một câu đơn giản : “Công việc bình thường, không có báo cáo gì.” Có vài lão sếp tỏ vẻ bất mãn với hành động vừa nãy của anh, nhưng không tiện thể hiện. Tống Ngạn Thành nhìn không có gì khác xưa, nhưng dường như có điểm gì đó không giống trước nữa. Sau khi tan họp, Tống Ngạn Thành về văn phòng trước, Tống Duệ Nghiêu theo ngay sau lưng, cười nói: “Năm ngoái em không đi công tác thì cũng tăng ca, đến lễ tổng kết cuối năm của tập đoàn cũng không tham gia. Năm nay chắc chắn phải đến đó, xem như là nể mặt anh.” Nói tăng ca là khách khí thôi, trước đây, lão gia ghét anh, cứ đến gần sát giờ tổng kết cuối năm lại giao việc cho anh, đây cũng là một cách để nhắc nhở anh, hãy tự biết vị trí của mình. Ly cà phê thư ký vừa mang đến vẫn còn hơi nóng, Tống Nhạn Thành đưa tay nâng cốc lên, nhìn Tống Duệ Nghiêu, cười nói: “Anh khách sáo quá.” Tống Duệ Nghiêu hơi dương cằm, sắc mặt cao ngạo: “Dù sao cũng là người một nhà, quan tâm em là nên....” Tống Ngạn Thành thẳng thừng ngắt lời: “Tổng kết cuối năm đương nhiên phải đi, đó là việc em nên làm mà.” Ánh mắt anh không còn sự nhượng bộ nữa, chỉ còn sự cứng rắn mà thong dong. Ý cười của Tống Duệ Nghiêu cũng dần biến mất, khi ra khỏi văn phòng đã không còn vẻ đắc ý lúc đầu. Quý Tả đi vào, chần chừ chốc lát mới khuyên một câu: “Sếp Tống, thực ra ngài không cần vì chuyện nhỏ này mà rước thêm phiền phức.” Tống Ngạn Thành thổi ly cà phê, mím môi nói: “Chuyện sớm muộn thôi.” Cửa ải cuối năm chính là tiệc rượu, Tống Ngạn Thành là kẻ khác loài, mỗi ngày đều có thể tan làm đúng giờ. Đến nhờ, bếp phát ra tiếng động không nhỏ, còn ngửi thấy được mùi cơm xộc vào mũi. Là giọng của Lê Chi: “Nếu chưa ăn cơm thì tự múc ăn đi.” Tống Ngạn Thành đến trước cửa bếp, nhìn khói lửa bên trong, nhíu mày: “Cô đang làm gì đấy?” “Nấu cơm chứ gì nữa” “Tôi biết.” Tống Ngạn Thành hỏi: “Cô không đi quay phim à?” “Ngày mai quay.” Lê Chi cười lấy lòng: “Đừng có chê, lại ăn cơm cùng đi, tôi ăn một mình không hết thật.” Ba món hai chay một canh, Tống Ngạn Thành nhìn đồ ăn bốc khói trên bàn, hỏi: “Mua ở đâu vậy?” Nói trắng ra, phòng bếp của anh chỉ làm cho có, tìm khắp phòng cũng không ra nổi nửa hạt gạo. “Đặt trên mạng đó, hai tiếng là đến rồi.” Lê Chi cầm điện thoại lên cho anh xem: “Khu này có một tiệm ship thức ăn từ nhiều nơi đến tận nhà, tiện như vậy mà anh cũng không biết?” Cô huơ huơ điện thoại, bắt Tống Ngạn Thành nhìn cho bằng được. Mua một đống nguyên liệu từ khắp nơi đến, cũng không ngại phiền phức. Lê Chi hỏi câu hỏi đã thắc mắc từ lâu: “Sao anh không tự nấu cơm. Cứ ăn bên ngoài suốt vậy không tốt cho sức khỏe đâu. Đừng nói là anh phải đi dự tiệc rượu, mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, còn chuẩn hơn chuông báo thức nữa.” Tống Ngạn Thành: “.........” Quan tâm anh đến vậy sao. Quả nhiên cô yêu thầm anh, mức độ không còn đơn giản nữa rồi. Tống Ngạn Thành nói: “Tôi không mua những thứ ấy.” Lê Chi ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên ngẩng đầu: “Có phải anh không biết đặt đồ trên mạng không?” Tống Ngạn Thành buông đũa xuống, nhìn thẳng cô: “Có vấn đề?” Lê Chi ngẩng người, cô chỉ hỏi đại thôi, không ngờ lại đúng thật. Tống Ngạn Thành không thích ánh mắt cô nhìn mình như vật thể lạ, lạnh lùng nói: “Đồ ở chợ không đủ hay tiền không đủ tiêu, sao cô phải mua lắm thứ đồ từ lắm nơi thế, phí thời gian phí sức lực vào những thứ linh tinh thế này?” Lê Chi lập tức dí di động sát mũi anh: “Cái này thích không? Tôi mua cho anh nhé.” Cái gì đây? Tống Ngạn Thành dịch mắt xuống, cuối cùng cũng nhìn rõ, là một bộ máy chơi game. Lê Chi nhìn anh, khóe miệng cong lên. Tống Ngạn Thành cảnh giác: “Cười cái gì?” Cô chỉ tay vào mắt mình: “Không gì cả, chỉ là vừa rồi nhìn anh hơi....ngố.”  Tống Ngạn Thành: “...........” Lê Chi cười khúc khích, cất điện thoại về: “Được rồi, tôi đùa đó, mày rậm mắt to, siêu đẹp trai.” Tống Ngạn Thành theo không kịp tiết tấu của cô, ngây ra một hồi. Sau bữa cơm chiều bình an vô sự, Tống Ngạn Thành cầm chén đũa lên: “Anh đi làm việc của mình đi, để tôi dọn.” Tống Ngạn Thành nghi ngờ, nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt Lê Chi lấp láy, cố ý né tránh ánh nhìn của anh. Tống Ngạn Thành chuẩn bị về thư phòng, đứng trên máy chạy bộ để tiêu bớt cơm, vừa vào cửa đã sửng sốt vì hộp giấy trên bàn. Hộp chưa được mở ra, bên trên còn dán mã vận đơn. Tống Ngạn Thành mở ra, ngây người. “Cuối năm mấy tiệm bán thốc bán tháo, giá ok lắm, tôi vừa hay có mã giảm giá, nên mua tặng anh đó.” Giọng nói của Lê Chi vang lên rất đúng thời điểm. Cô đứng ở cửa, ánh mắt không giấu được sự dè dặt cẩn thận. Tống Ngạn Thành đóng hộp giấy lại, không muốn diễn kịch với cô nữa, hỏi thẳng: “Cô muốn nhờ tôi chuyện gì?” Lê Chi đơ người. Tống Ngạn Thành lười quan sát phản ứng của cô: “Nói.” Lê Chi xoa xoa mũi, thấp thỏm hỏi: “Lộ liễu vậy à.” Vừa nấu cơm vừa tặng đồ, anh cũng không ngu. Tống Ngạn Thành không tiếp lời, đứng bên bàn, cúi đầu mở cúc tay áo. Đã vậy Lê Chi cũng lật bài: “Ngày mai tôi vào đoàn phim rồi, sau này có khi phải đi chỗ khác quay phim, ừm, cũng phải tầm 10 ngày đến nửa tháng không có ở thành phố. Có thể, anh có thể....” Tống Ngạn Thành liếc cô một cái, Lê Chi như bị trúng tên, nhất thời im bắt, đối mắt với anh, mấy lần muốn nói rồi thôi, cuối cùng lúng túng cúi đầu. Tâm tư này của cô, Tống Ngạn Thành đã rõ từ lâu rồi. Sợ anh gọi cô đóng vai người yêu, đến thăm ông nội gấp, cô nhận không được thì sẽ vi phạm hợp đồng, bị cảnh cáo. Lê Chi thấp thỏm không yên, vì từng thấy người đàn ông này thiếu tình người ra sao. Tống Ngạn Thành chậm rãi cởi cúc áo, thong thả hỏi: “Sợ cái gì?” Lê Chi thành thật nói: “Sợ anh.” Tống Ngạn Thành ngẩn ra, miệng chuẩn bị thốt ra câu “không phải đi quay phim rồi sao, có tiền trả tiền vi phạm hợp đồng rồi” nhưng ma xui quỷ khiến nuốt trở về. Tóm lại, sau màn vất vả lấy lòng này, Lê Chi đã thành công rời đi với khuôn mặt mãn nguyện. Trước khi rời đi, cô không quên chỉ chỉ vào hộp hàng: “Cái đó được lắm, anh dùng thử đi, giảm bớt áp lực lắm.” Người đi, cửa đóng, thư phòng quay lại vẻ an tĩnh thường ngày. Tống Ngạn Thành thở phào một hơi, ánh mắt liếc sang hộp giấy, trong lòng khinh bỉ vô cùng. Máy chơi game?  Loại trò chơi khiến người ta mê muội này thậm chí còn không xứng xuất hiện trong thư phòng anh. * Hôm nay Lê Chi vào đoàn phim, trước đó cô đã hẹn với Mao Phi Du, 5 rưỡi y sẽ qua đón cô. Còn chưa đến 5 giờ, Lê Chi đã ngủ dậy, chải tóc, trang điểm. Cô đã tránh để không phát ra tiếng động lắm rồi, dù gì vị lão gia trong nhà này cũng có tật cáu gắt khi thức dậy. Sửa soạn đâu vào đấy rồi, Lê Chi soi gương, quay trái quay phải, cất đồ trang điểm vào túi. Cô quá chuyên tâm, lại thêm chuyện thức dậy quá sớm nên đầu óc còn chưa hoàn toản tỉnh táo. Cho nên lúc tiếng của Tống Ngạn Thành vang lên sau lưng, cả người cô nhảy dựng, làm rớt vỡ đôi bút kẻ mày vừa mới mua. Lê Chi nhìn anh, không chịu được than thở: “Trời ạ, anh điên rồi? Dậy sớm thế?” Tống Ngạn Thành không nói, tóc rối tung rũ xuống trán khiến khuôn mặt anh hiền hòa hơn nhiều. Không đúng. Sơ mi trên người anh...là bộ đồ của tối hôm qua. Lê Chi ngẫm nghĩ, không phải Tống Ngạn Thành dậy sớm, mà là anh không hề ngủ. “Anh?” Lê Chi hơi lo lắng: “Gọi xe cấp cứu?” Thức suốt đêm, hốc mắt Tống Ngạn Thành đỏ ửng, mơ hồ có thể nhìn thấy tơ máu, môi trắng bệch, lưỡi hơi động đậy, nuốt xuống, yết hầu hiện lên hình vòng cung nhỏ. Anh hỏi: “Cái máy game kia của cô, mua kiểu gì?” Lê Chi: “???” Tống Ngạn Thành nói: “Qua màn hết rồi, màn hai thì làm cách nào để mua?” Lê Chi hiểu rồi ngay lập tức cả kinh: “Cho nên là, anh thức nguyên một đêm, là để qua màn?” Tống Ngạn Thành viết hai chữ “hỏi thừa” trên mặt, thức cả đêm, giọng khản đặc: “Nếu cô mà chơi thì có thức 10 đêm cũng không qua được một màn.” Sau khi cạn lời, Lê Chi nhịn không được nữa, bật cười thành tiếng. Người gì vậy chứ, sao lại trẻ con đến vậy. “Ừm, anh tải app về, đăng nhập tài khoản, nạp thẻ vào thì lập mật mã. Sau đó chắc không cần tôi chỉ nữa nhỉ, anh cứ search những từ quan trọng là được rồi.” Lê Chi làm một loạt thao tác thành thục, thực sự không còn thời gian để tường thuật chi tiết với anh nữa rồi. Tống Ngạn Thành cầm theo điện thoại, cô đi đâu anh theo tới đó. “Thẻ tín dụng được không?” “Được.” “Bấm chỗ nào.” “Đây này đây này.” Lê Chi cong người mặc giày: “Không nói nữa, tôi trễ mất, nếu anh vẫn không hiểu thì gửi wechat cho tôi là được, còn tôi có rep hay không thì chưa biết.” Nói xong cô nắm tay cửa, cổ tay bỗng bị giữ chặt, Tống Ngạn Thành kéo cô : “Đứng lại.” “Gì đấy?” Tống Ngạn Thành nhìn cô, hỏi: “Khi nào về?” Anh nói câu này có lẽ chỉ vì cảm xúc tự nhiên bộc phát thôi, khóe miệng cong lên một độ cong cực nhỏ. Động tác vô thức này khiến khuôn mặt anh hiền hòa hơn nhiều. Đối mặt mấy giây, Lê Chi thậm chí còn sinh ra một cảm giác lạ kỳ. Một Tống Ngạn Thành như thế này ngoan thật đấy. Giống y chang chú chó mà anh nuôi. Lê Chi mềm lòng, không vội ra khỏi nhà nữa, cô dùng hết sự kiên nhẫn mà mình có, dịu dàng nói: “Sẽ cố gắng sớm nhất có thể, được chưa?” Tống Ngạn Thành nhìn cô ba giây mới chịu bỏ tay ra, để cô đi. Ba giây này, cả hai đều bất ngờ có cảm giác “mình dường như không nỡ rời xa cô ấy/ anh ta.” Trong phòng, Tống Ngạn Thành vò đầu, đặt tay lên ngực hỏi mình một câu: “Điên rồi à?” Ở ngoài cửa. Lê Chi tự cấu tay mình: “Đúng là điên rồi.”