Edit: Nhện Beta: Yan lão sư "Mẹ?" Lâm Duyệt Vi đợi khoảng mười giây, Nhiễm Thanh Thanh mới từ trạng thái xuất thần mà định tâm lại. Lâm Duyệt Vi thở nhẹ một hơi, hỏi: "Sao tự nhiên mẹ không nói gì hết vậy?" Nhiễm Thanh Thanh thuận miệng nói: "Mẹ ghê tởm tra nam trong TV, tụ hội quá nhiều trong cùng một lúc." Lâm Duyệt Vi: "......" Ánh mắt nàng nhìn Nhiễm Thanh Thanh có chút nguy hiểm, Mẹ nàng nhất định có chuyện gạt nàng. Cả hai nhìn nhau hai giây liền biết không dối được Lâm Duyệt Vi nên bà giơ tay ấn đầu nàng, "Chờ khi thích hợp Mẹ sẽ nói, được không?" "......!quyết định vậy nha." Nhiễm Thanh Thanh hỏi thăm nàng vài câu về đoàn phim, có bạn mới hay không, cùng người khác ở chung như thế nào, Lâm Duyệt Vi đều nhất nhất trả lời, hai mẹ con nói chuyện tới 11 giờ, Nhiễm Thanh Thanh dù vẫn còn một bụng câu hỏi nhưng nhớ đến ngày mai Lâm Duyệt Vi tham dự sự kiện quảng cáo phim nên chủ động bảo muốn ngủ. Lâm Duyệt Vi trượt thẳng người xuống nệm, chui vào chăn. Nhiễm Thanh Thanh trước khi ra khỏi phòng dự định đưa tay tắt đèn thì vừa lúc bị Lâm Duyệt Vi vội ngăn lại: "Mẹ, đừng tắt.", gần như sợ không kịp lên tiếng. Nhiễm Thanh Thanh tay còn đang ở lưng chừng liền hạ xuống: "Chuyện gì vậy?" Lâm Duyệt Vi ngồi lên, uốn cong người, nói: "Gãi lưng cho con." Nhiễm Thanh Thanh: "......" Lâm Duyệt Vi làm nũng nói: "Mẹ nhớ xem bao lâu rồi không có gãi lưng cho con đó. Con không còn là con gái Mẹ thương nhất nữa sao?" Nhiễm Thanh Thanh vỗ mông nàng một cái, Lâm Duyệt Vi có chút lố mà "ngao" một tiếng. "Giờ lại còn diễn trò này nữa sao?" Nhiễm Thanh Thanh miệng thì quở trách nhưng tay vẫn đưa vào bên trong áo ngủ gãi lưng cho nàng, "Con được Mẹ làm cho rồi, còn không biết phục vụ lại cho Mẹ sao hả?" Quý phu nhân Nhiễm Thanh Thanh thỉnh thoảng sẽ đi làm móng nhưng gần đây thì ngưng không đi nữa, dù vậy móng tay vẫn được chăm sóc mượt mà, gãi trên lưng không rát người, Lâm Duyệt Vi được "phục vụ" đến thoải mái nhắm nghiền cả hai mắt, "hừ hừ" trong miệng: "Mỗi người mười phút, chờ lát nữa con sẽ gãi cho." Sau đó thì yên tâm nhắm mắt nằm dài mà hưởng thụ. Kịch bản vẫn như vô số lần trước, Lâm Duyệt Vi vừa kết thúc phút thứ sáu thì trong phòng đã vang lên tiếng hít thở đều đặn của nàng, Nhiễm Thanh Thanh lúc này chỉ cúi đầu âu yếm nhìn nàng trong chốc lát rồi lắc đầu cười một cách bất đắc dĩ, kéo áo ngủ lại ngay ngắn rồi đắp chăn cho nàng. Ngồi lại bên đầu giường, với tay lấy điện thoại, xoá tên Lâm ba ra khỏi danh sách đen rồi nhắn một tin. 【 Ông đang ở đâu? 】 Bà canh giờ, vừa định rút lại tin nhắn sau một phút năm mươi giây thì đối phương đã nhanh chóng trả lời. Lâm Ba: 【 [quỳ xuống.gif] 】 Lâm Ba nửa đêm nhận được tin nhắn như từ trong bóng tối thấy được bình minh, tay cũng run lên, lập tức gởi một ảnh động, vừa lúc hệ thống lại thông báo Nhiễm Thanh Thanh đã rút về một tin nhắn, ngón tay run run gõ chữ, viết rồi lại xoá, xoá rồi lại viết nhiều lần cuối cùng mới gởi được một tin nhắn 【 Anh muốn được gặp em để nói chuyện 】 Tin nhắn vừa gởi đi, bên cạnh khung tin nhắn liền xuất hiện một dấu chấm than đỏ tươi. Một lần nữa lại bị đưa vào blocked list. Đây không phải lần đầu tiên ông bị chặn, trước đó cũng từng bị hai lần - lần đầu là khi hai người thẳng thắn với nhau, Nhiễm Thanh Thanh không chấp nhận nổi việc phải đối mặt với ông nên bảo muốn thông qua luật sư giải quyết chuyện ly hôn; lần thứ hai là khi ông muốn tìm bà nói chuyện một chút thì được thoát khỏi danh sách chặn, nhưng vừa nói xong lại tiếp tục bị chặn, đây chính là lần thứ ba rồi. Phụ nữ là sinh vật dễ mềm lòng, nhất là vợ chồng từng có nhiều năm tình cảm như vậy, Lâm Ba thấy lần này Nhiễm Thanh Thanh chủ động nhắn tin, tuy cuối cùng vẫn rút về nhưng ít nhiều cũng là biểu hiện của mềm lòng. Vậy là nhanh chóng thông qua từng người bạn của bà mà gởi yêu cầu kết bạn, nhưng vẫn bị Nhiễm Thanh Thanh từ chối từng người một. Lâm Ba nhất mực đến xin bà đồng ý, cuối cùng cũng thông qua mà nhận được hai câu 【 không cần đến tìm tôi nữa, tôi và ông kết thúc rồi! 】 【 tuy rằng 】 Lại lần nữa bị chặn. Lâm Ba không lo lắng không vui, câu "Tuy rằng" bên dưới kia tuyệt đối là cơ hội của ông. Chỉ cần Nhiễm Thanh Thanh có một tia dao động, ông khẳng định có thể bắt lấy, bởi ông là người hiểu Nhiễm Thanh Thanh nhất trên thế giới. Nhiễm Thanh Thanh là thiên kim tiểu thư đáng yêu bị sủng đến hư, bà muốn chúng tinh phủng nguyệt mà sủng nàng, chính mình là tốt nhất cũng là người duy nhất được chọn. Nếu cho ông một cơ hội quay lại, ông tuyệt sẽ không tái phạm lại sai lầm như vậy, ông thật sự yêu Nhiễm Thanh Thanh. Chủ yếu vấn đề hiện tại là Nhiễm Thanh Thanh không tin ông, những gì ông cần phải làm là khiến đối phương tin ông lại lần nữa. Lâm Ba nhớ đến Lâm Duyệt Vi. Con cái luôn là sợi dây ràng buộc trong quan hệ gia đình, Lâm Duyệt Vi tuy rằng tối hôm đó phản ứng kịch liệt, nhưng chưa chắc không phải là một lời nói quyết định, ông lại phải nỗ lực, dùng nhu tình, hẳn là có thể, chỉ cần Lâm Duyệt Vi mở miệng, cho dù là một câu, Nhiễm Thanh Thanh nhất định sẽ suy xét lại. Thời gian sẽ chứng minh ông thật lòng. Việc phân chia tài sản đã gần xong, Lâm Ba từ lúc xảy ra chuyện đến nay vẫn luôn buồn đến ngủ không yên, buổi tối phải dựa vào thuốc ngủ, đêm nay lần đầu tiên nhìn thấy hy vọng, chỉ là ngủ một lúc lại bị ác mộng làm bừng tỉnh, cả tấm lưng một thân mồ hôi lạnh. Ông cử động khuỷu tay, nhìn phía ánh sáng phát ra từ đồng hồ ở tủ đầu giường - 6 giờ rưỡi sáng. Không thể ngủ được nữa, đành khoác áo tắm đi rửa mặt, thấy trên cằm đã lỏm chỏm mấy sợi râu, Lâm Ba tự mình bôi kem cạo râu rồi dùng dao cạo đi. "Lão công, râu ông lại dài ra rồi, để tôi giúp ông nha." Đôi vai dài rộng của ông đột nhiên cảm nhận được một cánh tay mềm mại đặt lên, người vợ ông thương nhớ ngày đêm kia đột nhiên xuất hiện trước mặt, Nhiễm Thanh Thanh tự nhiên lấy dao cạo trên tay ông, ánh mắt đào hoa vẫn như mọi khi vì ông mà chăm chú cạo râu sạch sẽ, lộ ra góc cạnh nam tính. Lâm Ba một chút cũng không dám cử động, hốc mắt ướt át, sợ người phụ nữ bên cạnh biến mất. "Được rồi." Nhiễm Thanh Thanh tuy rằng cùng ông vượt qua hơn hai mươi năm sinh hoạt vợ chồng, nhưng tâm tính vẫn như trẻ con, mỗi khi nói chuyện không khác gì chim sơn ca nhảy nhót, "Oa, anh thật soái, tới hôn một cái." Lâm Ba mắt cong lên, quay về phía người phụ nữ bên cạnh đang hôn tới. Nhưng trong lòng bỗng trống rỗng, bên cạnh đâu còn thân ảnh Nhiễm Thanh Thanh. "Thanh Thanh?" Lâm Ba mờ mịt nhìn chung quanh, bàn tay quơ quào trước gương nhưng chỉ chạm được mặt kính lạnh băng, yết hầu ông rung lên, ngửa đầu, nhìn trần nhà tắm. Lúc bước ra khỏi phòng tắm, hốc mắt ông đã hơi đỏ, đưa tay mở khoá điện thoại - vẫn không có tin nhắn nào từ Nhiễm Thanh Thanh, chỉ có tin từ một người bạn tốt trong hội 【 người lần trước tôi giới thiệu như thế nào?Là tiến sĩ du học nước ngoài trở về, ông vẫn có lực hấp dẫn, đã là phụ nữ thì đều không thoát khỏi ông già của chúng ta 】 theo sau là biểu cảm đáng khinh của đàn ông trung niên đầy tiêu chuẩn. Lâm Ba nắm chặt nắm tay, gọi một cuộc điện thoại. Bạn tốt ha ha nói: "Tối hôm qua bên ôn nhu hương thế nào?" Lâm ba lạnh lùng nói: "Không cần giới thiệu cho tôi loại người này nữa." Bạn tốt nói: "Ông không thích à?" "Lão Lưu, ông biết tôi đang thế nào mà, vợ tôi đang ầm ĩ muốn ly hôn, ông có thể đừng gây thêm phiền phức được không, tôi chơi không nổi đâu." Lâm Ba quát, "Ông nghe rõ chưa? Tôi không muốn chơi! Cứ thử có lần thứ hai xem." "Đại trượng phu sợ không có vợ sao." Lão Lưu nhỏ giọng nói câu, cuối cùng vẫn ngượng ngùng cúp máy. Lần trước bị Lâm Duyệt Vi ngẫu nhiên bắt gặp, thật không phải như những gì Nhiễm Thanh Thanh đã nghĩ, cô gái kia chỉ là tiến sĩ mới về nước, con gái lớn của một người trong hội, cá tính cởi mở, vì kính trọng Lâm Ba nên lúc ông định về trước, nàng khăng khăng muốn tiễn ra cửa, vì lịch sự không thể cự tuyện nên hai người mới cùng đi xuống. Từ khi ông biết Nhiễm Thanh Thanh phát hiện ra chuyện ngoại tình thì không dám tái phạm nữa, những ngày sau đều trôi qua trong ngập tràn lo lắng, sợ đến sứt đầu mẻ trán, ông nhất quyết không đồng ý ly hôn, cho dù đại luật sư của Nhiễm Thanh Thanh hừng hực khí thế đến đưa đơn. Hút xong điếu thuốc, Lâm Ba thay âu phục đến công ty, đứng ở cửa sổ văn phòng dưới lầu gọi cho Lâm Duyệt Vi. "Ba!" Buổi sáng Lâm Duyêt Vi còn ở nhà, Nhiễm Thanh Thanh ở trên lầu chuẩn bị vali cho nàng, vừa thấy hiện lên thông báo cuộc gọi đến, liền bước ra ban công tiếp điện thoại, đồng thời nhanh chóng đưa mắt về hướng Nhiễm Thanh Thanh canh chừng rồi ngồi xuống trước vali "Vi Vi." "Sao tự nhiên gọi cho con?" Tâm tình có chút phức tạp, vừa may Mẹ đang quay lưng về phía nàng nên cũng không thấy được chuyện ở đây. "Con có thời gian không? Chúng ta nói chuyện phiếm một chút?" "Hôm nay con có sự kiện phải tham dự, sau đó phải đến sân bay." "Uh, vậy thôi." Lâm Ba lấy lui làm tiến, có chút kiêng dè khi nghĩ đến phản ứng Lâm Duyệt Vi lần trước nên không trực tiếp vào chủ đề chính, "Mẹ con như thế nào?" "Mẹ rất......!khổ sở." Lâm Duyệt Vi trả lời. Lâm Ba a một tiếng, trầm mặc hai giây, nói: "Lúc này con ở nhà chăm mẹ sao?" Lâm Duyệt Vi: "Con ở nhà được hai ngày, tối hôm qua con ngủ cùng mẹ, nửa đêm nghe thấy mẹ khóc." Lâm Ba thở dài. Lâm Duyệt Vi nói: "Nếu Ba không làm nhiều việc tốt như vậy thì..., đáng tiếc đã quá muộn, không thể quay trở lại được nữa." "Đều do ba sai, hiện tại ba muốn bù đắp lỗi lầm này, con cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy bà ấy như vậy?" Bên tai truyền đến âm thanh bật lửa tanh tách, Lâm Duyệt Vi hỏi: "Ba lại hút thuốc?" "Không có, chỉ vài hơi thôi." "Vài hơi thôi." "Ừm, ba biết." "Vi Vi......" Lâm Ba tựa hồ còn định nói gì, bị Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng cắt ngang "Ba, con không có ý kiến, đây là chuyện của hai người ba và mẹ, con sẽ không tham gia." Lâm Ba lại lần nữa trầm mặc, nói: "Vậy con để ý mẹ cho tốt, có thời gian thì gọi vài cuộc cho bà ấy. Mẹ con buổi tối hay đá chăn, con......thôi, chuyện này con cũng không giúp được, cứ như vậy đi." Lâm Ba cúp máy. Nhiễm Thanh Thanh vẫn luôn đưa lưng về phía Lâm Duyệt Vi lúc này đã xoay người lại nhìn thấy Lâm Duyệt Vi qua tấm kính trong suốt của ban công. Lâm Duyệt Vi đi ra, nói: "Những gì Mẹ bảo con nói con đều đã nói." Nhiễm Thanh Thanh nhàn nhạt ừ một tiếng. "Mẹ." Lâm Duyệt Vi muốn nói lại thôi, "Làm vậy có quá đáng hay không? Sáng nay lúc vừa thức dậy, Nhiễm Thanh Thanh nói với Lâm Duyệt Vi, bà muốn đem cổ phần trên tay Lâm Ba chuyển về chỗ bà nhưng trên danh nghĩa Lâm Duyệt Vi. Thành thật mà nói trong lòng nàng không quá đồng ý, đúng là Ba nàng ngoại tình, nhưng công ty là ông một tay sáng lập, cả nhà này đều dựa vào ông, nếu đã ly hôn nên phân đều rõ ràng, đường ai nấy đi, vì sao lại muốn chiếm hết công ty. Nhiễm Thanh Thanh nói: "Ông ấy bây giờ đối với con còn yêu thương, ai biết tương lai sẽ như thế nào? Lỡ như ông ấy có người mới, lại để người ta sinh con, trong khi con ủng hộ mẹ, ông ấy sẽ bất công thiên vị đến người khác, lúc đấy con nói lí lẽ như thế nào?" Lâm Duyệt Vi trầm ngâm một lát, nói: "Sẽ không." Nàng tin tưởng Ba nàng, cho dù ông đã không còn là một người chồng tốt. Nhiễm Thanh Thanh nói: "Mẹ trước kia cũng tin tưởng ông ta, nhưng bây giờ thì sao? Mẹ chỉ muốn là hậu phương vững chắc cho con. Con có thể không phối hợp diễn kịch với mẹ, nhưng ít nhất con không cần nói hết tính toán của mẹ cho ba con biết." Lâm Duyệt Vi: "Con......" Nhiễm Thanh Thanh: "Mẹ muốn nhờ con." Lâm Duyệt Vi ngần ngừ một chút rồi gật đầu. Nhiễm Thanh Thanh trấn an nàng, nói: "Ba con thông minh như vậy, nhỡ nhìn ra quỷ kế của mẹ? Đến lúc đó mẹ liền nhận thua, tuyệt đối không làm mọi chuyện trở nên khó coi, nên phân nhiều thì phân nhiều, phân ít thì phân ít, được chưa?" Bà biết để Lâm Duyệt Vi phải kẹt ở giữa thật không dễ dàng, chỉ mong có thể giúp gia đình này lưu lại chút thể diện. Sau bữa trưa ở nhà, Lâm Duyệt Vi kéo vali ra sân bay, trán tựa vào cửa sổ máy bay nhìn ra ngoài khoảng trời bềnh bồng đầy mây, cả thành phố Yến Ninh bị cánh máy bay màu trắng cắt ngang nhìn từ trên cao ngày càng nhỏ lại... *** Ba ngày sau thông qua bạn tốt của Lâm Ba, Nhiễm Thanh Thanh nhận được tin nhắn 【 gặp mặt nhau đi 】 【 tới trường học cũ được không? 】 【 được】 Lâm Ba học khác đại học với Nhiễm Thanh Thanh, hai trường cũng không ở gần nhau. Bọn họ gặp nhau chỉ do ngẫu nhiên, lúc ấy có một cuộc thi, trường thi đặt tại đại học của Lâm Ba, vào một ngày cuối tuần, Nhiễm Thanh Thanh cùng bạn cùng phòng đi tới đó tham gia khảo thí, hai người mơ hồ ngồi xe quá bến, vừa xuống xe đã ba chân bốn cẳng chạy tới phòng thi, thiếu nữ đang độ xuân xanh phơi phới mà chạy thục mạng đến biến thành hai bà điên. Một trong hai bà điên còn đâm phải Lâm Ba đang ôm sách vào thư viện, sách vở rơi đầy đất, Lâm Ba thì cứ ngây người đứng nhìn người đối diện. Hôm ấy Nhiễm Thanh Thanh được Lâm Ba tiễn về trường học, thuận tiện ở lại Canteen trường ăn bữa cơm. Canteen ở trường Nhiễm Thanh Thanh được công nhận là số 1 trong tất cả các trường đại học ở Yến Ninh, Lâm Ba ngày thường lên lớp xong chuyên chạy tới vét nồi, nhưng bởi vì tới quá muộn nên chỉ còn cơm thừa canh cặn. Vì để ông ăn đồ ăn ngon nhất, Nhiễm Thanh Thanh cố ý mua hộp cơm giữ ấm, xếp hàng mua hai phần - một cho mình, một để đóng hộp đem đi, khiến lũ bạn cùng phòng sôi nổi chế nhạo. Chờ Lâm ba tới, đưa cho ông. Hai người hai trường đại học mà yêu đương hết 3 năm, đa số thời gian đều do Lâm ba đến trường của Nhiễm Thanh Thanh, cùng nhau đi khám phá khắp mọi ngóc ngách trong trường. Sau hơn hai mươi năm ở bên nhau cho tới hiện tại, cả hai không hẹn mà cùng khoác chiếc áo màu nâu nhạt, trên cổ Nhiễm Thanh Thanh còn quàng thêm chiếc khăn màu vàng nghệ mà năm ngoái Lâm Ba mua cho bà, trông rất ấm áp. Bình thường chỉ cần đông vừa đến thì tay chân bà đều lạnh như khối băng, nếu không có việc tuyệt đối không bước ra khỏi cửa. Ngày thường nếu bất đắc dĩ phải ra ngoài đều do Lâm Ba cầm tay bà ủ ấm ở trong túi, còn bây giờ, khoảng cách giữa hai người đã xa đến có thể chèn thêm một người khác, cả hai cứ vậy mà trầm mặc dạo bước trong sân trường giữa mùa đông ảm đạm cùng tiếng gió thổi hiu hiu bên tai. Sinh viên đã sớm nghỉ đông, lúc này chỉ còn lác đác vài người trên sân, Lâm Ba ngẩng đầu nhìn về hướng một toà nhà ở xa xa, tự giễu mà cười một cái, nói: "Canteen đóng cửa rồi, vốn đang nghĩ tới ăn một bữa cơm, đã nhiều năm không ăn, có chút nhớ." Nhiễm Thanh Thanh không đáp, Lâm Ba nương theo tầm mắt của bà phát hiện hoá ra bà đang lặng lẽ quan sát một đôi tình nhân. Đôi tình nhân nhỏ ước chừng không phải người địa phương, vừa đến kì nghỉ nhưng lại chậm chạp chưa muốn về nhà, mong ước được ở lại trường thêm mấy ngày là được nhiều thêm mấy ngày cùng nhau. "Ngày xưa lúc được nghỉ đông, Ba Mẹ hối em về nhà, em đều trả lời trong trường còn có việc, muốn ở lại học thêm, thật ra đều là lén ở lại cùng anh." Lâm Ba miên man trong hồi ức của chính mình rồi tươi cười nhắc lại. "Ông không phải cũng như vậy sao?" Nhiễm Thanh Thanh mở miệng, "Ông cũng có nói cho Ba Mẹ là mình ở trường học làm gì đâu." Lâm ba nâng cằm trả lời: "Nhưng thật ra anh định nói, là em không cho." Khi vừa mới xác nhận quan hệ, Lâm Ba đã nôn nóng muốn để bà ra mắt Ba Mẹ mình, Nhiễm Thanh Thanh ko đồng ý, bà muốn yêu đương nhưng không muốn vì chuyện tình cảm mà trói buộc bản thân. - nhỡ đâu hai chúng ta chia tay, sẽ rất xấu hổ. Nhiễm Thanh Thanh lúc trẻ và bây giờ đều thẳng thắn giống nhau, hoàn toàn không biết những lời này bà nói đối với Lâm Ba có lực sát thương mạnh thế nào. - em, em nói đây là có ý gì, ai vừa mới yêu đương liền nghĩ tới chia tay, sẽ không chia tay, trừ phi anh chết. - chết gì mà chết, cứ treo ở ngoài miệng, có ấu trĩ không hả? - em là người thành thục, người thành thục không đem chuyện chia tay treo ở ngoài miệng. - em chưa nói chia tay, em nói chính là nhỡ như, trên thế giới có bao nhiêu điều nhỡ như. Lâm Ba trước đây từng là đội trưởng đội biện luận của trường, cả chiều hôm đó hai người dành hết thời gian để tranh luận xem xét chuyện này, tất nhiên ông đã giành phần thắng, chỉ là Nhiễm Thanh Thanh ba ngày tiếp theo đều không để ý đến ông nữa, gần như đem "lỡ như" biến thành sự thật. Từ lần đó Lâm Ba sâu sắc hiểu không nên cùng tranh luận với Nhiễm Thanh Thanh. Hai đi một vòng quanh sân thể dục, đây là sân mới được tân trang lại từ sân cũ, mà còn thay đổi thiết kế cảnh quang, bây giờ đã trở thành một khu nhà dạy học, nên cũng không còn đi trọn vẹn được một vòng. Vật đổi, người cũng đổi. Ra khỏi sân thể dục là hai khu nhà dạy học, gió thổi lớn đến mức Nhiễm Thanh Thanh phải run lên, hai tay ông Lâm đỡ bả vai bà, theo thói quen mà quàng kín lại khăn choàng trên cổ rồi bước lên phía trước, dùng vòm ngực to rộng của mình chắn gió cho bà. Nhiễm Thanh Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông ngũ quan anh tuấn trước mặt so với người nhiều năm trước bên cạnh bà vẫn vậy. Ngày đó Lâm Ba cùng Nhiễm Thanh Thanh vẫn thường ở trường học tản bộ đến trời tối, thoải mái ăn một bữa cơm chiều, rồi ai về nhà nấy. Nhiễm Thanh Thanh đã rút tên Lâm Ba ra khỏi danh sách chặn. Lâm Ba ngày hôm sau hẹn bà đi công viên giải trí, Nhiễm Thanh Thanh cự tuyệt. Ngày thứ ba hẹn bà đi làm một việc mà bà từng thực thích - dạo phố, Nhiễm Thanh Thanh đồng ý, mua rất nhiều thứ để phục thù nhưng lại mua cho Lâm ba cái cà vạt rẻ nhất, Lâm Ba thay ngay tại chỗ, cùng âu phục thủ công sang quý của ông nhìn chỗ nào cũng đều không hợp. Nhân viên hướng dẫn mua sắm nhìn không khí giữa đôi vợ chồng này quỷ dị, đảo lưỡi loạn trong miệng mà một chữ cũng không dám nói. Hai người sau vài lần gặp mặt ngắt quãng khiến thái độ của Nhiễm Thanh Thanh rõ ràng mềm lại, có chút niệm tình cũ, đến một lần dùng cơm đã trịnh trọng hỏi Lâm Ba: "Ông yêu tôi sao?" Lâm ba nghiêm túc gật đầu, nói: "Anh yêu em." Nhiễm Thanh Thanh nói: "Tôi cũng còn yêu ông." Lâm Ba mỉm cười. Nhiễm Thanh Thanh lại hỏi ông: "Nếu ông còn tái phạm sai lầm như vậy thì làm sao bây giờ? Tôi có thể tha thứ cho ông một lần, rồi có thể tha thứ ông lần thứ hai sao?" Lâm Ba bảo đảm nói: "Sẽ không có lần thứ hai." Nhiễm Thanh Thanh khăng khăng muốn một đáp án: "Ông bảo đảm như thế nào? Tôi không thể tin được ông." Lâm ba ba hỏi: "Làm thế nào để em tin anh?" Nhiễm Thanh Thanh nâng mắt lên, nhìn thẳng ông, nói: "Ông đem cổ quyền công ty chuyển hết cho Duyệt Vi, tôi sẽ cho ông một cơ hội." Lâm Ba nhìn bà thật lâu rồi trả lời ông sẽ về ngẫm lại. *** Lâm Duyệt Vi ở bên ngoài dự sự kiện, mỗi khi về lại Yến Ninh sẽ ngủ ở nhà Lâm gia, để ý cứ cách vài bữa mẹ nàng lại ra ngoài, cũng hiểu bà đang làm gì, thỉnh thoảng buổi tối trò chuyện sẽ hỏi thăm công việc tiến triển đến đâu. "Khá tốt." "Rất thuận lợi." "Hẳn sẽ không thành vấn đề." Nhưng Lâm Duyệt Vi vẫn cảm thấy, mẹ nàng dường như cũng không được vui vẻ. Hai mươi hai tháng chạp, buổi tối có một trận tuyết lớn, Nhiễm Thanh Thanh còn ở bên ngoài nên Lâm Duyệt Vi gọi điện thoại cho mẹ nàng, hỏi bà có muốn nàng qua đón không, Nhiễm Thanh Thanh nói không cần. Lâm Duyệt Vi chờ đến quá rạng sáng hôm sau, mới nhận được mấy tấm hình chụp cảnh tuyết từ mẹ, thì ra bà cùng Lâm Ba cơm nước xong rồi đi ra ngoài ngắm tuyết rơi. Lâm Duyệt Vi dậy sớm, lúc bước từ cầu thang xuống nhìn thấy mẹ nàng đang ở phòng khách chơi đùa với chó, Corgi ẳng ẳng mấy tiếng, cứ nhảy lên nhảy xuống trên sofa, Nhiễm Thanh Thanh quay đầu về phía con gái đang đứng trên bậc thang ,nhìn thoáng qua rồi "Ồh" một tiếng: "Công chúa điện hạ sao dậy rồi?" "Ngày nào con cũng đều rời giường lúc này, nữ vương bệ hạ à." "Miễn lễ bình thân." Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm mặt mẹ nàng, ép hỏi: "Tối hôm qua Mẹ đi đâu, làm gì?" Corgi ư ử vài tiếng vẫn tiếp tục nhảy nhót, Nhiễm Thanh Thanh hai tay bắt lấy móng vuốt nó, lắc lắc vài cái rồi bóp mũi trêu đùa con chó, cười nói: "Không làm cái gì cả, chỉ ngắm tuyết thôi, sau đó ông ấy đưa mẹ về." "Vào tận cửa sao?" "Không." "Mẹ!" Lâm Duyệt Vi cao giọng gọi. "Chuyện gì?" "Không có gì." Lâm Duyệt Vi nuốt lời muốn nói xuống. Tuy Nhiễm Thanh Thanh luôn miệng nói ghê tởm, nhưng nàng không tin bà đối với một người thật sự cảm thấy ghê tởm có thể diễn sâu như thế, mọi việc phát triển nhanh đến độ nàng không theo kịp được nữa. Chẳng lẽ mẹ thật sự muốn cùng ba nối lại tình xưa sao? Bản thân Lâm Duyệt Vi thật sự không hề để tâm chuyện này, thậm chí trong tiềm thức cũng không muốn hai người tách ra như vậy, nếu thật hoà hảo trở lại, nàng sẽ không mảy may phản đối. Cả đêm Lâm Duyệt Vi đều trăn trở, có ngủ cũng nằm mơ về chuyện này, lăn qua lộn lại, chập chờn liên tục không an ổn, Cố Nghiên Thu ấn bật đèn đầu giường. Lâm Duyệt Vi cảm giác được ánh đèn nên mở mắt, nói xin lỗi: "Làm chị thức rồi, ngại quá" "Không sao" Cố Nghiên Thu hỏi, "Còn đang suy nghĩ chuyện ba mẹ em sao?" Lâm Duyệt Vi không ngủ được nên ngồi dậy, tâm sự với cô trăn trở của mình. Mẹ nàng rõ ràng tìm cách để ba nàng đưa hết cổ phần của công ty cho nàng nên mới cố tình tạo ra biểu hiện hoà hảo giả tạo kia, nhưng bây giờ ngày nào bà cũng xuất thần đến muốn ngốc luôn, thỉnh thoảng còn có nét mặt ngọt ngào lúc yêu đương, thật cũng có chút hoang mang nhẹ mà. Nghe nàng kể xong Cố Nghiên Thu cũng đồng quan điểm, nhất thời vẫn chưa nghĩ ra được nguyên nhân. Cuối cùng trầm ngâm dự đoán: "Có phải Mẹ em chưa hoàn toàn buông bỏ được Ba em hay không? Lâm Duyệt Vi thở dài: "Không dối chị, em cũng nghĩ thế." Cố Nghiên Thu lại lắc đầu, nói: "Dì hẳn không phải người như vậy." Lâm Duyệt Vi ôm chăn tiếp tục phụ họa gật đầu: "Đúng vậy, em cũng cảm thấy thế." Cố Nghiên Thu buồn cười xoa xoa đầu nàng, kéo nàng xuống, ôm gọn vào lòng nhỏ nhẹ nói: "Nhắm mắt, ngủ đi, ngày mai còn đi làm." Lâm Duyệt Vi không chịu ngủ, đầu nhích tới nhích lui, thỉnh thoảng còn lầm bầm lầu bầu như muốn hỏi Cố Nghiên Thu mấy vấn đề. Cố Nghiên Thu không phản đối trước sự quấy nhiễu này, không còn cách nào khác chỉ đành bất đắc dĩ tìm cách vắt kiệt sức nàng, để Lâm Duyệt Vi vì mệt mà ngủ. Trước Tết Nguyên Đán vài ngày - hai lăm tháng chạp, sắc mặt Nhiễm Thanh Thanh sau khi nhận được một cuộc điện thoại liền thay đổi - vừa vui sướng vừa nhưng cũng có phần khó chịu, cuối cùng trở về phòng. Lâm Duyệt Vi vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của mẹ, thông báo nàng phải đi kí tên nhận chuyển nhượng cổ phẩn. Lâm Duyệt Vi: "Cái gì?" Nhiễm Thanh Thanh giải thích: "Ba con đã đồng ý rồi, đem tất cả cổ phần trong tay đều chuyển qua cho con, sẽ cho xe đón ở sân bay, biển số xe là xxxx, vừa gọi cho mẹ." Lâm Duyệt Vi ngồi trên xe, hai bàn tay đan vào nhau, suy nghĩ trong đầu rối tung rối mù, manh mối gì đều không rõ lý do, vài phút sau nàng mới nhớ ra phải gọi điện thoại báo với Cố Nghiên Thu để cô trực tiếp đến điểm hẹn. Cố Nghiên Thu ở gần hơn nên đến trước nàng một bước, nhìn thấy Lâm Duyệt Vi cũng chân trước chân sau nhanh chóng chạy đến, nắm tay nàng mới thấy lòng bàn tay đã ướt mồ hôi. Cố Nghiên Thu ôm lấy vai nàng rồi cùng đi vào trong: "Ba mẹ em ở bên trong." Cửa được đẩy vào từ bên ngoài, phát ra âm thanh kẽo kẹt. Nhiễm Thanh Thanh cùng Lâm Ba đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía nàng, Lâm Duyệt Vi bước qua ngồi cạnh mẹ nàng, mắt nhìn chằm chằm vào hợp đồng chuyển nhượng thất thần hết mấy lần. Bên A (bên nhượng lại): Lâm Bách Bên B (bên nhận): Lâm Duyệt Vi Cố Nghiên Thu hai tay khoác lên vai của Lâm Duyệt Vi, âm thầm tiếp thêm động lực cho nàng. Lâm Duyệt Vi đặt viết kí tên xong liền đẩy hợp đồng đến trước mặt ba mình, suốt cả quá trình không dám nhìn thẳng vào mắt ông. Nàng có cảm giác bản thân đang đồng mưu với Mẹ lừa Ba mình, có lẽ lúc này trong lòng ông còn chút hi vọng nghĩ đến tương lai sau khi chuyển giao cổ phần, nhưng chỉ cần kí tên rồi, ông sẽ nhận ra tất cả hết thảy chỉ là vở kịch của Nhiễm Thanh Thanh - lợi dụng việc ông vẫn còn niềm tin sẽ vãn hồi được đoạn tình cảm này. "Vi Vi", Lâm Ba đột nhiên gọi nàng một tiếng Lâm Duyệt Vi gian nan ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ôn nhu của ông. "Không cần tự trách, là ba tự nguyện." "Ba." Lâm Duyệt Vi đỏ hốc mắt. Lâm Ba cười nói: "Mẹ con kỹ thuật diễn kém như thế, đã sớm bị ba nhìn thấu, ba còn đang suy nghĩ bà ấy có thể diễn bao lâu, cứ nghĩ sẽ không được nửa tháng." Nhiễm Thanh Thanh trước sau vẫn cúi đầu. Lâm Ba kí xong hợp đồng trong tay, lại từ trong túi lấy thêm một hiệp định thư khác cùng một phần danh sách tài sản thật dày. Lâm Ba đưa tay quệt trán, biểu cảm lúc này còn khó xem hơn cố gượng cười, bàn tay vừa buông lỏng chiếc bút liền nắm chặt lại, dứt khoát kí tên mình ở cuối trang. Lâm Ba đóng nắp bút, đẩy toàn bộ hợp đồng cùng giấy ly hôn về phía hai người kia. Mấy ngón tay vô thức cào cào trên mặt bàn, dường như đang muốn tìm chút gì để bám trụ lại, nhưng vô ích, mặt bàn trơn nhẵn lạnh lẽo như chính trái tim của người vợ sắp cũ trước mặt. Cuối cùng chống tay lên bàn, chậm rãi đứng lên: "Nhiễm tiểu thư, em trở về thông báo luật sư xác nhận lại, nếu không có vấn đề gì thì kí tên, sau đó tìm thời gian ...!đăng kí ly hôn." "Xin lỗi không tiếp được." Ông miễn cưỡng duy trì biểu cảm trên mặt, hít sâu một hơi rồi xoay người bước nhanh ra ngoài. Nhiễm Thanh Thanh nghe được tiếng đóng cửa, thẫn thờ vùi mặt vào lòng bàn tay.