Làm sao để hết ưu sầu

Chương 8 : Mạnh mẽ lên

Editor: Lin Bách Khê chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cô dậy sớm để nấu cơm. Trong cuộc sống lí tưởng của cô, cuộc sống như vậy còn cách cô một khoảng rất xa,không ngờ ý trời trêu người, hôm nay cô không những phải nấu cơm, còn phải đưa thức ăn vừa hâm nóng đến trước mặt người đàn ông này, hầu hạ anh ta ăn cơm. Có lúc cô cảm thấy rất mờ mịt, rốt cuộc cô học đại học nhiều năm như vậy để làm gì, chằng lẽ chính là để làm bảo mẫu của Đỗ Khang? Nhưng cũng may, Bách Khê không phải một người kiêu ngạo, sổng ở đâu thì yên ở đấy, lui vạn bước nói cô ngu ngốc kí bản hợp đồng, hiện tại lùi bước cũng không khỏi quá muộn. Trong tủ lạnh đầu rau dưa và đồ ăn vặt, nhưng tóm lại đồ trong tủ lạnh cũng có hạn, Bách Khê làm xong bữa sáng lập tức phát hiện tủ lạnh ban đầu vốn rất phong phú giờ đây đã có chút trống rỗng. Suy nghĩ một chút, hiện tại Đỗ Khang đang là người tàn tật, lúc nấu cơm cô cũng phải làm sao cho phong phú một chút, cho nên đồ ăn cũng hết khá nhanh. Bách Khê tính toán, trong túi cô chỉ còn bảy động, nếu nói Đỗ Khang cho cô ứng trước tiền mua thức ăn thì xong đời. Hiện tại cô đang làm việc cho Đỗ Khang, ăn uống cái gì tất nhiên không cần phải trả tiền, nhưng luôn có một ít chuyện cũng cần phải tự tiêu tiền, giả sử như đi mua băng… Bách Khê nghĩ, nếu không trước đó cô xin ứng trước một tháng tiền lương? Suy nghĩ này vừa nảy ra khiến Bách Khê có chút bối rối, cô mới bắt đầu làm việc được hai ngày, muốn ứng trước tiền lương, quả thật rất khó mở miệng. Đỗ Khang ngồi đối diện Bách Khê nhìn sắc mặt cô đổi tới đổi lui, lúc thì rầu rĩ, lúc thì bối rối, cũng nổi lên chút hứng thú. Rốt cuộc trong đầu cô gái này đang nghĩ cái gì, anh tò mò suy đoán. Đỗ Khang đột nhiên nói: “Không trách được mặt cô lại xấu xí như vậy.” Bách Khê có chút khó hiểu, cô cảm thấy mình không trêu chọc Đỗ Khang, tại sao lại bị anh nói như vậy? “Tôi cũng không đến mức đó, hơn nữa anh cũng không cao tại sao lại cười nhạo tôi?” Bách Khê không chịu yếu thể đáp trả, chiều cao 1m65 của cô tuyệt đối không tính là lùn, ánh mắt của Đỗ Khang nhất định cao đến trên trời rồi. Đỗ Khang cũng không tức giận, chỉ lịch sự quan sát Bách khê một cái rồi nói: “Nếu như cô siêng ăn hơn một chút, có thể sẽ cao hơn, nhân tiện nhắc luôn, tôi cao 1m9.” “Anh cao 1m9, không thể nào?” Bách Khê cực kì nghi ngờ chiều cao của Đỗ Khang. Thật ra cũng không thể trách cô, vì từ lúc cô nhìn thấy Đỗ Khang, anh vẫn luôn ngồi trên xe lăn, cô căn bản không thể biết được chiều cao của Đỗ Khang. Đỗ Khang lạnh lùng liếc Bách Khê một cái, nói: “Có cần tôi đứng lên cho cô xem không?” Bách Khê lập tức ngậm miệng, chuyên tâm ăn cơm. Sau khi kết thúc bữa sáng, Bách Khê lại lượn một vòng diễn đàn, phát hiện bài đăng phân tích đó đã được lên trang đầu rồi. Mặc dù đó là một bài đăng giả mạo, nhưng vẫn khiến Bách Khê cảm thấy ấm lòng. Trên thế giới này, mặc dù có một số người vô cùng xấu xa, nhưng cái tốt đẹp cũng không phải là không có. Người đàn ông thần bí đã lật rõ bộ mặt dối trá của Điền Phương Lệ, đem sự tích của Điền Phương Lệ ra ngoài ánh sáng trên diễn đàn, trong một thời gian ngắn, đã đưa đến một loạt chấn động rất lớn. Bài đăng trước đó vốn cũng rất được quan tâm, đáng tiếc nó đã bị xóa rồi, hiện tại, bài đăng này ngược lại càng náo nhiệt hơn, lượt xem bài đăng trên bảng thông báo đã lên đến hơn hai nghìn. Bách Khê cũng không nhớ chính mình đã năm thứ tư đại học, còn là một nhân vật quan trọng trong trường, tất cả những cái này đều là do ‘bạn cũng phòng’ của cô ban tặng. Mỗi ngày ở ký túc xá, Điền Phương Lệ đều gọi điện thoại nói chuyện yêu thương, cô nhịn, nhưng bây giờ nếu cô còn nhịn nữa chỉ sợ khiến người ta trèo lên đầu mình. Cái này có thể nhịn, thì còn gì không thể nhịn nữa? Bách Khê hỏi những bạn cùng phòng khác số điện thoại của Điền Phương Lệ, trực tiếp gọi cho cô ta, không ngờ đầu bên kia điện thoại là Lý Thiên Viễn. “Bách Khê? Là em sao?” Giọng nói của Lý Thiên Viễn vẫn như trước kia, giả vờ như anh ta vô cùng quan tâm cô. Bách Khê từng rất yêu thích giọng nói dịu dàng này, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy mình thật ngu ngốc, bị lời nói ngon ngọt của người đàn ông này dụ dỗ đến mực không biết phương hướng. Cô dám khắng định, Lý Thiên Viễn tuyệt đối biết chuyện Điền Phương Lệ làm chuyện hãm hại cô trên diễn đàn. Nhưng ngay đến bản lĩnh làm rõ sự thật, anh ta cũng không có, không thèm đếm xỉa đến, thật là một đóa hoa sen ở trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Bách Khê cảm thấy ghê tởm đôi cẩu nam nữ này, trước kia cô còn cảm thấy Lam Tiểu Tuyết mắng hai người này ký nữ rất xứng với cẩu nghe rất chói tai, bây giờ nhìn lại, lời Lam Tiểu Tuyết nói quả nhiên rất có lý. Nếu hai người họ không giữ mặt mũi cho cô, vậy cô cũng không cần lưu tình, Bách Khê cười lạnh, sau đó nói: “Đừng giả bộ, tôi biết Điền Phương Lệ đang ở trước mặt, muốn anh ra làm tấm gỗ đúng không, vậy anh thay thế cô ta để nghe điện thoại, tôi cũng không nói nhiều, chúng ta cũng là sinh viên rồi, nên hiểu chuyện lên mạng xã hội đặt điều làm tổn hại danh dự công dân của người khác là phạm pháp, nếu Điền Phương Lệ làm được thì cũng phải có khả năng gánh chịu trách nhiệm, tôi sẽ đến tòa tố cáo mấy người, chờ lệnh triệu gọi đi, không cần cảm ơn.” Có vẻ điện thoại mở loa ngoài, toàn bộ câu nói của Bách Khê đều lọt vào tai Điền Phương Lệ, Điền Phương Lệ vừa nghe Bách Khê muốn khởi tố, lập tức nóng này giật lấy điện thoại trong tay Lý Thiên Viễn, gào to với Bách Khê trong điện thoại. “Bách Khê, đủ rồi, bài đăng đó căn bản không phải tôi đăng lên, dù gì chúng ta cũng là bạn cũng phòng bốn năm, cậu có thể không tin tưởng mình như vậy sao!” Bách Khê lạnh lùng nói: “Tin tưởng? Sự tin tưởng của tôi đối với cô đã sớm cạn sạch khi cô ở cùng với Lý Thiên Viễn rồi, cô cũng đừng vội nói mình trong sạch, cô có ba hoa thêm nữa tôi cũng không tin, dù sao tôi đi báo an, cảnh sát tự nhiên sẽ điều tra ra ai là người đăng bài đó lên, đến lúc đó bằng chứng như núi, cô có muốn ngụy biện cũng không được.” Lần này thái độ của Bách Khê rất kiên quyết, bất kể Điền Phương Lệ nói gì cô cũng kiên trì muốn dùng đến luật pháp để xử lý. Tình hình như vậy khiến Điền Phương Lệ ở đầu bên kia điện thoại có chút tuyệt vọng, cô chẳng qua cũng chỉ có chút tức giận mới đăng bài đó lên, ai biết cuối cùng lại bị khởi kiện. Điền Phương Lệ cũng không nghĩ tới, một người luôn mềm mại như ánh mặt trời Bách Khê, sao lại có thể thay đổi tính tình, đột nhiên trở nên so đo như vậy, cô nói thế nào, Bách Khê cũng không chịu nhượng bộ. Thật ra, vụ án này cũng không phải chuyện gì lớn, dù Bách Khê có đi khởi tố thì nhiều nhất cũng chỉ phạt tiền là xong chuyện. Nhưng Điền Phương Lệ là sinh viên du học dự bị, cuộc sống của cô khá giả nhưng cũng không giàu có gì, một khi có tiền án, đó nhất định là ám ảnh cả đời, đoán chừng cô cũng đừng mơ tới việc tìm được một công việc chính thức. Điền Phương Lệ tự nhận mình rất ưu tú, sao có thể để chuyện này xảy ra, nhưng Bách Khê không chịu nhượng bộ, nhất định muốn báo án. Bên này, Điền Phương Lệ tức đến nước mắt chảy ròng ròng, bên kia, Bách Khê lại ngồi gặm táo, không lo lắng điều gì, tạo nên hai hình ảnh đối lập. Đỗ Khang nhịn không được chen miệng nói: "Cô biết loại án này, bình thường sẽ không có người quan tâm không?" Bách Khê cúp điện thoại, liếc Đỗ Khang một cái: "Anh lại nghe lén tôi nói chuyện điện thoại, thật nhàm chán." "Âm thanh của cô lớn như vậy, tôi còn cần phải nghe lén sao, đây là tôi thành tâm đề nghị cô, chờ đến lúc cô chạy đến sở cảnh sát nói ra điều đó thì buồn cười cỡ nào." Đỗ Khang dội nước lạnh. Bách Khê làm bộ không sao cả nhún vai. "Không sao, dù sao tôi cũng rất ghê tởm hai người này, anh chưa từng nghe câu khiến kẻ thù phải khóc lóc cầu xin mình là một chuyện rất sảng khoái sao?" Trước kia, cô thật sự là một cái bánh bao, ban đầu, khi Điền Phương Lệ ở trước mặt cô ra vẻ yêu thương thì cô nên cho cô ta một cái bạt tai rồi. Chuyện như vậy, công ty thuộc về cô, tại sao cô lại có thể Điền Phương Lệ cưỡi lên đầu mình. Hôm nay, lần đầu tiên cô khí pháp như vậy, tâm tình cũng không phải là tốt bình thường. Sớm biết ngược cực phẩm thoải mái như vậy, cô còn làm bánh bao làm gì (làm cái rắm). Có câu nói, là bánh bao thì đừng trách bị cẩu nhớ thương, giờ phút này Bách Khê mới hiểu rõ câu nói đó. (Bánh bao: ý chỉ những người hiền lành, nhu nhược nên dễ bị bắt nạt. Cực phẩm: là chỉ những người kém cỏi, cực kỳ không giống bình thường, không gì có thể vượt qua nó) "Thật ra thì cô có thể trực tiếp yêu cầu bồi thường." Đỗ Khang như có hứng thú với chuyện này, bày mưu tính kế cho cô. "Đợi lát nữa, bạn trai cũ gọi điện cho cô, cô đưa điện thoại di động của cô cho tôi." Ring ring.... Đỗ Khang vừa dứt lời, quả nhiên có điện thoại. Bách Khê nhìn màn hình điện thoại, là số của Lý Thiên Viễn, đôi cẩu nam nữ này thật khiến cho người ta buồn nôn. Bách Khê vốn không muốn nhờ Đỗ Khang giúp một tay, nhưng bây giờ Bách Khê suy nghĩ một chút, đối phương có hai người, bên mình cũng phải có hai người, thế lực mới ngang nhau. Nhất là cô đã lãnh giáo bản lĩnh độc miệng của Đỗ Khang, lời ngon tiếng ngọt của Lý Thiên Viễn sẽ không có hiệu quả trước mặt người này. "Đây, điện thoại của bạn trai cũ." Bách Khê đưa điện thoại đặt hình thức loa ngoài cho Đỗ Khang, âm thanh Lý Thiên Viễn lập tức truyền ra. "Là anh, Bách Khê, anh biết hiện tại em đang rất tức giận, lúc anh biết chuyện này anh cũng rất tức giận, anh đã nói Điền Phương Lệ rồi, cô ấy nói sau này sẽ không bao giờ nói xấu em nữa, nếu không em xem, bọn anh mời em ăn bữa cơm, chuyện khởi tố cứ định vậy đi, dù sao mọi người cũng là bạn cùng trường." Đỗ Khang nói: "Tôi không phải Bách Khê, tôi là bạn trai hiện tại của cô ấy." Bách Khê: Lời như vậy thật sự không nên nói lung tung chứ! Ai là bạn gái của anh chứ! Lý Thiên Viễn ngẩn người, hiển nhiên anh ta không ngờ nghe điện thoại là một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông này còn là bạn trai hiện tại của Bách Khê. Không khí lập tức có chút kì quặc, nói thật trừ điều kiện gia đình ra, thật ra mọi thứ của Điền Phương Lệ đều không thể sánh bằng Bách Khê, hơn nữa tình cảm của hai người cũng hơn ba năm, tình cảm đó không thể nói quên thì có thể quên ngay được. Lý Thiên Viễn từng cảm thấy Bách Khê vẫn còn yêu mình, nhưng bây giờ, xem ra anh là tự mình đa tình. Sau một hồi im lặng, Lý Thiên Viễn nói: "Xin hỏi Bách Khê có ở đó không, tôi có chuyện cần tìm cô ấy." "Loại chuyện nhỏ này nói với tôi là được rồi, nếu như là về chuyện báo án thì anh yên tâm, tôi sẽ phản ánh toàn bộ tình huống với tòa án, đề nghị hai người nên chú ý hộp thư điện tử của mình nhiều hơn." "Nếu đây là chuyện nhỏ, tại sao chúng ta không thể ngồi xuống hòa giải, lại thật sự muốn đem chuyện này trình lên tòa án?" Lý Thiên Viễn nổi nóng. Đỗ Khang nhếch miệng, nở một nụ cười tươi tắn, giọng nói vô cùng thản nhiên. "Không lên tòa án, cũng không phải là chuyện không thể, nhưng nên có một lời xin lỗi và tiền đền bù tổn thất ttinh thần là chuyện không thể thiếu."