Buổi tối, tiếng chim hót dần dần biến mất, thay thế cho nó là tiếng côn trùng kêu râm ran, tạo nên một bản nhạc thiên nhiên khác hẳn với ban ngày.
Phùng Hành tắm xong, mang mái tóc ướt sũng bước ra, trên người chỉ mặc trung y màu trắng. Hoàng Dược Sư cũng đồng dạng là trung y màu trắng, vừa nhìn thấy nàng, liền bỏ quyển sách trên tay xuống, tự nhiên lấy đi cái khăn trên tay nàng.
Phùng Hành cũng quen thuộc mà nằm xuống đùi hắn, ngoan ngoãn để hắn vì nàng mà lau tóc. Thật tra từ lần đầu tiên nàng đã rất thắc mắc, cao thủ như hắn, chẳng phải là chỉ cần phát nội công một cái, cả người liền khô ráo hay sao, nhưng nàng không dám hỏi.
Lâu dần, nàng cũng từ từ nhận ra, không phải hắn không thể phát nội công làm khô người nàng, mà là hắn không muốn. Nhìn cử chỉ cẩn thận, hơn nữa, gương mặt của hắn khi lau tóc cho nàng luôn mang một loại thỏa mãn thì nàng liền hiểu.
Hắn là không muốn làm vậy, hắn rất hưởng thụ quá trình lau tóc cho nàng. Đây có lẽ là cái gọi là tình thú giữa phu thê đi.
Nhận thấy động tác của hắn đã dừng lại, Phùng Hành liền ngước đầu lên, Hoàng Dược Sư đang nhìn nàng đầy phức tạp.
Không hiểu sao nàng lại cảm thấy ngượng ngùng. Nhanh chóng rời khỏi đùi hắn, ngập ngừng nói: “Cám ơn.”
Hoàng Dược Sư vẫn không nói gì, bầu không khí bắt đầu trở nên quái lạ. Không muốn đối mặt với hắn, nàng liền nằm xuống giường, xích vào bên trong, chừa ra một khoảng trống cho hắn, đắp chăn lên, còn lễ phép hướng hắn nói: “Ngủ ngon!”
Hoàng Dược Sư trầm mặt nhìn hàng loạt hành động của nàng, không biết đang nghĩ gì. Ít lâu sau, hắn cũng nằm xuống, còn tiện tay tung một chưởng tắt nến đi, ôm lấy nàng.
Nằm gọn trong lòng hắn, thấy hắn cũng không có hành động nào khác, Phùng Hành liền yên tâm đi ngủ. Ngủ chung nhiều, nàng cũng thành thói quen, không còn cứng ngắc như ngày đầu chẳng những vậy, nàng còn có chút mê luyến sự ấm áp của cơ thể hắn. Được bao bọc bởi hơi thở quen thộc, chẳng mấy chốc, nàng liền ngủ.
Cảm thấy như có thứ gì đó đang đè nặng mình, nàng còn cảm nhận được từng cơn gió đang lướt qua da thịt, nhưng cơ thể lại khô nóng khó chịu. Phùng Hành nhanh chóng mở mắt ra.
Trong đêm đen, ánh trăng hắt vào phòng khiến cho bóng hình rắn chắc đang đè lên người nàng rõ ràng hơn. Phùng Hành hơi sửng sốt, hắn đang làm gì.
-“Hoàng….ưm..ưm..”
Miệng của hắn nhanh chóng che lên, quần áo của nàng đã bị cởi ra từ lúc nào, Phùng Hành có thể cảm nhận được, bàn tay hắn đang vuốt ve nắn bóp những chỗ nhạy cảm của nàng.
Có lẽ là do Hoàng Dược Sư là một tay lão luyện, cũng lẽ do hắn đã quá quen thuộc với cơ thể của Phùng Hành, nên chẳng mấy chốc, lí trí của nàng cũng không còn.
Phùng Hành bất giác ôm lấy hắn, nhận lấy những cái hôn động tình mãnh liệt, cảm nhận bàn tay của hắn đang chu du khắp người mình, cảm nhận cơ thể của mình từ từ biến hóa theo động tác của hắn mà phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt.
Phùng Hành nhìn Hoàng Dược Sư, đôi mắt hắn nhiễm đầy dục vọng, nhìn nàng mang theo tính xâm lược, nàng như bị cuốn vào sâu thẳm trong đó. Hắn như đói khát hôn nàng, mạnh mẽ mút cái lưỡi của nàng như muốn hút hết nước trong đó đi để hóa giải cơn khát của hắn.
Chỗ yếu ớt của nàng đụng vào một thứ cứng rắn nóng rực. Hơi thở của cả hai trở nên dồn dập. Hoàng Dược Sư ôm lấy nàng, hôn khắp nơi trên gương mặt nàng. Phùng Hành biết nếu bây giờ không dừng lại thì mọi chuyện sẽ rất khó cứu vãn, nhưng lí trí của nàng đã trôi dạt tận nơi nào, khiến nàng không còn có thể suy nghĩ được nữa.
-“A Hành!”
Bỗng nhiên, đôi mắt đầy mê loạn của nàng trở nên tỉnh táo. Nàng đang làm gì vậy, nàng không phải là Phùng Hành, nàng không phải thê tử của hắn càng không phải người hắn yêu.
Hắn ôm, hắn hôn không phải là nàng.
Phùng Hành bắt đầu giãy giụa, miệng hô lớn: “Hoàng Dược Sư, ngừng lại, mau ngừng lại.”
Hoàng Dược Sư thấy cơ thể dưới thân trở nên không ngoan, liền mạnh tay hơn, nhưng người dưới thân lại càng giãy giụa mạnh hơn. Cơ thể của hắn trở nên nóng rực. Là một nam nhân huyết khí dương cương, nhưng từ khi nàng đi, hắn cũng cấm dục mấy chục năm.
Nay thê tử yêu dấu đã quay trở lại, thì nàng lại trở nên rất yếu ớt. Khó khăn lắm mới đợi được nàng khỏe lại, hắn liền không kiềm chế được mình.
Dùng sức kìm giữ cơ thể nàng, thấy nàng vẫn còn hô to dừng lại, Hoàng Dược Sư kiền dùng môi che lên, còn nhẹ giọng dỗ dành:
-“Ngoan, A Hành..”
Ta không phải là A Hành của ngươi, nàng càng giãy giụa mạnh hơn, nước mắt bất giác ứa ra khi miệng hắn liên tục hô tên Phùng Hành.
Nàng không biết cảm giác của mình lúc này là gì, nhưng nàng lại rất khó chịu, thấy hắn còn không buông mình ra, nàng liền ác độc cắn mạnh vào cái lưỡi ở trong miệng mình. Quả nhiên, điều đó làm hắn ngừng lại.
Hoàng Dược Sư lúc này mới hoàn hồn, nhìn người dưới thân. Gương mặt nàng đầy nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, tức giận nhìn hắn. Hắn lúc này liền rõ ràng, nàng không muốn làm chuyện thân mật với hắn.
Thấy Phùng Hành vẫn còn đang khóc, Hoàng Dược Sư thở dài, đỡ người dậy, tự tay sửa sang lại cho nàng, sau khi hoàn thành, còn đắp chăn cho nàng. Sau đó không nói một tiếng, cầm lấy áo khoác ngoài, rời đi.
Phùng Hành càng cảm thấy ủy khuất nhiều hơn, nàng biết là hắn đang tức giận với nàng, có ai bị như vậy mà không tức được chứ. Nhưng nàng lại không muốn làm chuyện thân mật với hắn trong tình trạng như vậy.
Trong giây phút trái tim nàng trở nên đau nhói, nàng biết, nàng đã lỡ động lòng với hắn. Thử hỏi xem, một người như hắn, lại chăm sóc nàng chu đáo, còn dịu dàng với nàng như vậy, lòng nàng cũng không phải là đá.
Tuy biết những gì hắn làm cũng bởi vì hắn nghĩ nàng là thê tử của hắn, nhưng nàng không kiềm chế được, trầm luân từ lúc nào không hay. Nhưng tình cảm nàng dành cho hắn, chưa sâu đậm đến mứa chấp nhận đển hắn ôm nàng nhưng hô tên người khác.
Nàng không phải “Phùng Hành”, nhưng hắn yêu “Phùng Hành” hơn nữa còn muốn chết theo nàng ta. Nếu nàng là “Phùng Hành”thật thì hay quá rồi, nhưng nàng không phải. Nàng là Phùng Tường Hy, một linh hồn hiện đại đang “tu hú chiếm tổ chim khách”.
Tiếng tiêu vang lên trong đêm tối, thê lương, da diết. Chắc hắn giận lắm, nhưng nàng lại không biết phải làm gì. Nhận ra tình cảm của mình thì nàng càng biết, đây là thứ tình cảm sẽ không có kết cục tốt.
Đợi cho đến khi hắn biết được sự thật, chờ đợi nàng có lẽ là sự chán ghét, căm hận của hắn. Nghĩ đến đây, nàng liền quyết tâm không để hắn nhận ra nàng không phải Phùng Hành. Lúc trước là vì muốn sống lâu một chút. Còn bây giờ, là vì muốn ở bên cạnh hắn lâu một chút, cho đến khi hắn biết được sự thật.
Hấp hấp cái mũi, Phùng Hành vùi đầu vào chăn, cố gắng thuyết phục bản thân đi ngủ nhưng không thành công, thì ra, việc có hắn ở bên cạnh, bất giác đã thành thói quen.
Một lúc sau, nàng cảm thấy cái chăn bị vén lên, phần nệm bên cạnh lún xuống, một cánh tay rắn chắc, hữu lực từ phía sau ôm lấy nàng. Ngửi được mùi hương quen thuộc, cảm giác ủy khuất từ nãy đến giờ bay đi đâu mất.
Nhanh chóng quay người lại, tiến sát vào lòng hắn, ôm lấy hắn, hắn cũng ôm nàng chặt hơn một chút, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên : “Ngủ đi.”
-“Ừm.”
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động ôm lấy hắn. Phùng Hành nghĩ, dù sao sau này cũng bị phát hiện, thôi thì từ đây đến lúc đó, nàng cũng phải hưởng chút lợi tức mới phải.
_Hết_
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
34 chương
158 chương
147 chương
17 chương