Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ
Chương 39
Duyệt Lai khách điếm đang ồn ào, rộn ràng người ra vào, giờ này là giờ dùng bữa tối của mọi người nên không khí nào nhiệt hơn hẳn.
Những người ở trọ tại Duyệt Lai đa số xuống sảnh để dùng bữa, thuận tiện kết giao bằng hữu, nghe ngóng một ít tin tức trên giang hồ, cũng không cần phải ở trong phòng dùng cơm một mình, tịch mịch.
Chiêu bài món ăn của Duyệt Lai cũng nổi tiếng quanh đây, cho nên những người dân địa phương mà có chút tiền của cũng lựa chọn ăn ở đây.
Thế nhưng, trong phòng của Hoàng Dược Sư và Phùng Hành lại là một bầu không khó khác hẳn.
Phùng Hành đỏ mặt, tay chân phối hợp ngăn cản bàn tay tà ác đang sờ loạn trên người nàng.
Chuyện này thật là quá ngạc nhiên, nàng vẫn chưa chuẩn bị gì hết, tuy nói mình thật sự là Phùng Hành, là thê tử của hắn, giữa hai người còn có một nữ nhi, thế nhưng dựa theo kí ức, thì đây lại là lần đầu tiên của nàng.
Hoàng Dược Sư nhẹ nhàng mà hữu lực, gỡ bàn tay nắm chặt cổ áo mình của nàng, khẽ liếm vào phần cánh tay, tay còn lại thì nhanh chóng chui vào trong, tìm được nơi nhô lên đó, bóp nhẹ một cái.
-“A..’ – Hành động của hắn khiến nàng giật mình.
Phùng Hành chỉ cảm thấy cả người nóng lên, nơi ngực trái như có điện xẹt qua, khiến nàng run rẩy.
Nhanh chóng đưa bàn tay còn tự do của mình, xuyên qua lớp áo, chặn tay hắn lại, để hắn không thể làm bậy trên người nàng nữa.
Bị ngăn cản việc tốt, ánh mắt tà mị của hắn khẽ đảo qua gương mặt nàng, lúc này nó đã trở nên đỏ bừng, đôi mắt ướt át ngập nước đầy ủy khuất, như thể bị ai bắt nạt, mà quả thật hắn đang bắt nạt nàng.
Hoàng Dược Sư không hề để ý việc tay mình bị cầm, hắn càng bóp mạnh hơn lúc nãy, sau đó dùng hai ngón tay ghìm hạt châu ở giữa lại, bóp bóp, nắn nắn, rồi lại kéo mạnh ra.
-“ A….đừng!” – Phùng Hành kinh hoảng kêu, cảm giác thật xa lạ mà lại dường như quen thuộc ập tới.
Dường như cảm thấy chơi như vậy là đủ rồi, Hoàng Dược Sư không còn kiên nhẫn cho những cái vờn nhẹ nữa, hắn rút tay ra khỏi ngực nàng, hai bàn tay phối hợp, thô bạo kéo áo Phùng Hành ra, sau đó nhanh chóng cúi xuống, hôn lấy xương quai xanh của nàng, cái áo kia thì bị tùy ý vứt xuống đất.
Hôn, liếm phần trên của nàng, bàn tay còn lại thì đưa xuống dưới, nắm lấy lưng quần của nàng, kéo xuống, bàn tay nhanh chóng đưa vào giữa, kích thích điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể của nàng.
-“ Đừng….ưm…a...Dược Sư…đừng.”
Nụ hôn của Hoàng Dược Sư kéo dài từ trên cổ xuống phần ngực, sau đó hắn mút mạnh đỉnh chồi, tạo nên vô số dấu ấn, hành động cảu hắn bây giờ không khác gì một con dã thú, đang đánh dấu vật sở hữu của mình bằng cách để mùi của bản thân lưu lại trên đó.
Hắn hôn nhiệt tình, hôn ướt át, dường như muốn thấm ướt cả phần trên của nàng bằng nước bọt của hắn.
Bàn tay thì lại phối hợp trên dưới, kích thích các điểm nhạy cảm của Phùng Hành.
-“ A…a…a…” – Phùng Hành lúc này vừa cảm thấy xấu hổ, vừa cảm thấy như bị hàng ngàn con kiến bò trên người, ngứa ngáy khó chịu không thôi, lại có lúc như rơi vào một thế giới đầy bông gòn, mềm mại, dễ chịu, nói chung là đủ thứ cảm xúc dâng lên trong lòng.
Những chỗ xấu hổ của nàng, trước đây chưa từng bị đụng chạm, nay lại bị hắn hết nắn lại xoa, rồi liếm mút một cách đầy sắc tình, cảm nhận rõ nhất của nàng lúc này là phần bên dưới, với kinh nghiệm xem AV cùng với đọc tiểu thuyết H của mình, Phùng Hành biết, mình ướt rồi.
Đột nhiên, nàng cảm thấy chân mình đang bị banh ra, chưa kịp tự hỏi cái gì, thì một thứ mềm mại, ướt át đã tiến vào trong nàng, thay cho ngón tay ghồ ghề lúc nãy.
Phùng Hành kinh hoảng, nàng ngồi bật dậy, nhìn xuống dưới, thì thấy Hoàng Dược Sư lúc này đang chôn đầu giữa hai chân nàng:
-“Không được, Dược Sư, chàng tránh…..ưm…..”
Chưa nói hết lời, cái lưỡi của hắn lại mạnh mẽ tiến vào trong, khám phá hết chỗ này tới chỗ khác.
Phùng Hành như bị mất hết sức lực, muốn nói mà chẳng ra lời, chỉ có thể phát ra từng tiếng thở dốc và những tiếng rên rỉ yếu ớt.
Một cảm giác xa lạ trào dâng trong lòng nàng, cả người nàng run rẩy, bên dưới nàng như thể có thứ gì đó thoát khống chế mà trào ra ngoài, co giật không ngừng.
Nếu muốn diễn tả cảm giác của Phùng Hành lúc này, thì là giống như đang bay, bay thật cao, cả người thư sướng không thôi.
Hoàng Dược Sư đã rời khỏi bên dưới nàng, hắn đứng thẳng người dậy, nhanh chóng cởi y phục của mình xuống, sau đó lại một lần nữa đè lên người nàng.
Phùng Hành đang mơ màng, thì liền cảm thấy có thứ gì đó cọ cọ bên dưới mình, nàng mở mắt ra, thì thấy Hoàng Dược Sư đang nhìn mình, ánh mắt của hắn lúc này nhuốm đầy sắc tình, gương mặt cũng đỏ ửng.
Chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, thì thấy hắn đã cúi xuống, nói khẽ bên tai nàng: “A Hành, ta đã chờ giây phút này lâu lắm rồi!”
Rồi sau đó, Phùng Hành liền cảm nhận được, một thứ gì đó vọt vào trong cơ thể nàng, không phải là ngón tay hay cái lưỡi của hắn như lúc nãy nữa, mà bây giờ là một thư nóng hổi, cứng rắn, đang chen vào trong.
-“Ưm…ưm…”
Cảm giác chống đỡ ập tới, khiến nàng muốn hét lên, thế nhưng lại bị một bàn tay to lớn chặn lại.
Hoàng Dược Sư khẽ nói: “Ngoan, bên ngoài có rất nhiều người!’
Nói rồi, bản thân nhanh chóng động. Phùng Hành cũng chợt định thần lại, phải, bây giờ họ đang ở bên ngoài, không phải ở Đào Hoa đảo, nếu để người khác biết họ đang làm gì, chắc nàng không dám gặp người nữa.
Hoàng Dược Sư bắt đầu nhấp nhanh hơn, hắn cũng đã buông bàn tay để trên môi nàng ra, cúi đầu xuống, dùng chính môi mình ngăn chặn nó. Nụ hôn này còn ướt át hơn bình thường.
Bên trong phòng là tiếng kẽo kẹt của giường cùng với tiếng rên rỉ rất nhỏ của Phùng Hành, bọn họ đã không còn là tư thế ban đầu, Hoàng Dược Sư ở phía sau, mạnh mẽ va chạm, một tay nâng eo của Phùng Hành cao lên, để dễ dàng hành động.
-“ A….ưm…..ư…”
Tay còn lại thì nâng lấy gương mặt nàng, hai người vẫn còn hôn nhau.
Phùng Hành không biết đã cao trào bao nhiêu lần, thế nhưng Hoàng Dược Sư vẫn chưa phóng thích, nàng vừa cảm thấy vui thích, vừa thấy mệt không thôi.
Nàng nên cảm thấy vui vì phu quân của mình có bản lĩnh, hay nên buồn vì hắn quá bản lĩnh đây.
Đột nhiên, Hoàng Dược Sư buông môi nàng ra, hắn thẳng lưng lên, càng ra sức luật động bên dưới, Phùng Hành bị động đến nỗi chỉ muốn gục xuống.
Cuối cùng, hắn ôm lấy nàng, dùng phân thân của mình vùi sâu trong cơ thể nàng, phóng ra mầm móng nóng ấm của mình, thì Phùng Hành đã hoàn toàn ngất đi.
Hoàng Dược Sư khẽ hôn lên cái trán ướt mồ hôi của nàng, trên môi hắn là nụ cười đầy thỏa mãn, thế nhưng dục vọng trong đôi mắt vẫn chưa hề lui bớt.
Dục vọng mấy chục năm, đâu thể một sớm một chiều mà được giải tỏa, thế nhưng bây giờ bọn họ đăng ở bên ngoài, nên chỉ có thể nhẹ nhàng như vậy thôi. Khi về tới Đào Hoa đảo, hắn nhất định sẽ đòi lại hết những phúc lợi mấy chục năm qua.
Còn bây giờ, quan trọng nhất là phải tắm rửa cho cả hai.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
65 chương
158 chương
42 chương
766 chương