-“Cha!” – Tiếng hô vui mừng của Hoàng Dung vang lên bên tai. Phùng Hành chỉ cảm thấy mình bị vây quanh bởi một hơi thở quen thuộc, bàn tay đang vây quanh eo nàng cũng mạnh mẽ như ngày nào, chợt, nàng cảm thấy ánh mắt mình cay cay, lúc này đây, nàng chỉ muốn bổ nhào vào lòng hắn để kể hết tất cả những ủy khuất mà nàng phải chịu. Kim Luân nhanh chóng phản ứng lại, lập tức đánh ra một chưởng phong về phía Hoàng Dược Sư. Chỉ thấy Hoàng Dược Sư hoàn toàn không hề chớp mắt, một bàn tay vẫn ôm thắt lưng Phùng Hành, tay kia thì thong thả đỡ lấy chưởng phong của Kim Luân, sau đó xoay tròn, một chiêu Lạc Anh Thần Chưởng nhanh chóng đẩy đi chưởng phong của Kim Luân. Kim Luân nhìn tay áo bị phá một mảnh lớn của mình, âm thầm may mắn, nếu như lúc nãy không tránh kịp, thì bây giờ bị phá sẽ chính là cánh tay của hắn. Tuy khiếp sợ trước sức mạnh của người mới tới, nhưng hắn vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tay ôm quyền, nhìn người nam nhân mặc áo xanh đang tỏa ra khí tràng cường đại trước mắt, nói: -“ Chiêu vừa rồi quả là cao diệu, không biết các hạ đây là cao nhân phương nào ?” Tay Hoàng Dược Sư vẫn đang ôm hông Phùng Hành, không mặn không nhạt phun ra ba chữ: “Hoàng Dược Sư !” Kim Luân đầu tiên là sửng sốt một lúc, như thể hắn không ngờ người nam nhân tuấn tú trước mắt lại chính là Đông Tà Hoàng Dược Sư, một trong ngũ tuyệt của võ lâm. Biết là hôm nay mình không thể chiếm được thượng phong, cũng không cố chấp, cười hòa nhã: -“ Hôm nay có lẽ không phải là thời cơ tốt, ta không làm phiền mọi người nữa, đợi ngày khác, nếu có cơ hội, lão phu sẽ lại bàn luận một phen.” Nói xong, liền dùng khinh công phi đi. Sau khi hắn đi rồi, quách Tĩnh, Quách Phù đỡ Hoàng Dung dậy, vừa sinh xong, hạ thân nàng ta vẫn còn dính đầy máu, Phùng Hành thấy Hoàng Dược Sư không khỏi nhíu mày, liền lên tiếng: -“Bây giờ nhanh chóng đưa Dung Nhi đi nghỉ ngơi đi !” Quách Tĩnh cùng Quách Phù liền tìm một gian phòng chưa bị hư hại, đưa Hoàng Dung vào, còn bản thân hắn và huynh đệ Võ gia, sau khi hành lễ với Hoàng Dược Sư xong, cũng nhanh chóng cáo lui, đi ra ngoài giúp mọi người dập lửa. Trong phòng chỉ còn Phùng Hành, Hoàng Dược Sư, Hoàng Dung và Quách Phá Lỗ và Quách Phù. Quách Phù vẫn còn rất sợ ngoại công của nàng, nên nhanh chóng giành lấy công việc nấu nước, chuồn đi mất. Bên trong lại chìm vào một bầu không khí im lặng. Hoàng Dung nhìn cha mình đang lạnh lùng nhìn người trước mặt, lại nhìn Phùng Hành có chút co quắp, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng, liền mở miệng: -“Quả nhiên ta đã đoán không sai, người là mẫu thân!” Phùng Hành nghe lời này, quay lại nhìn Hoàng Dung, đến bên giường ngồi xuống, nắm lấy bàn tay của nàng. Hoàng Dung cầm tay nàng, lại nói tiếp: -“Ta đã nghĩ, trên đời làm sao có thể có người giống nhau đến như vậy, hơn nữa, lại còn mặc đúng một trong những bộ y phục mà cha chuẩn bị cho nương, vì vậy ta đã sớm nghi ngờ, lại thêm mấy lần quan sát, ta đã chắc chắn, người là mẫu thân ta!” Phùng Hành nghe xong liền hiểu rõ: “Thì ra Dung Nhi đã sớm nghi ngờ ta ?!” – Hèn chi nàng ấy đối xử với nàng tốt như vậy, lại còn trong lúc dầu sôi lửa bỏng, tin tưởng nàng như vậy, thì ra là biết sự thật từ trước. Hoàng Dung nhìn mẫu thân của mình, lại nhìn cha luôn không dời mắt khỏi nàng, mỉm cười một cái, sau đó lại quay sang Phùng Hành hỏi: -“ Vì sao đã đến thăm ta rồi, lại không chịu thừa nhận thân phận thật sự, mẫu thân cò biết, khi ta nhận thấy người có thể là mẫu thân của ta, ta đã vui đến chừng nào không?” Phùng Hành nhìn Hoàng Dung cuối cùng cũng rơi nước mắt trước mặt, ánh mắt nàng cũng không kiềm chế được mà rơi lệ. Nàng ngay từ đầu sẽ không dám cho Hoàng Dung biết sự thật, vì nàng chưa bao giờ nhận việc mình là mẹ của Hoàng Dung. Trong thâm tâm nàng, “Phùng Hành” mới chính là mẹ của Hoàng Dung. Hoàng Dung lại thông tuệ như vậy, nàng sợ, Hoàng Dung sẽ phát hiện ra sơ hở của mình. Nay nhìn thấy Hoàng Dung đang thương tâm trước mắt, nàng chợt cảm thấy mình thật có lỗi với nàng ấy, nhưng lại không thể biện hộ cho mình, chỉ có thể không ngừng xin lỗi: -“Xin lỗi, Dung Nhi…Ta xin lỗi…hức…thật xin lỗi…!’ Hoàng Dung lại đưa tay lên lau nước mắt cho Phùng hành, nói: “Không sao, chỉ cần mẫu thân thật sự còn sống, là ta đã rất vui rồi, những chuyện khác, không sao cả.” Hoàng Dung nói lời này cũng chỉ là muốn an ủi Phùng Hành, nhưng ai ngờ, khi Hoàng Dung vừa dứt lời, thân thể Phùng Hành run lên một chút. Đúng lúc này, Quách Phù bưng nước nóng vào trong, Phùng Hành liền cùng với Quách Phù lau chùi thân thể cho Hoàng Dung và cho đứa bé. Đến khi cả hai sạch sẽ khoan khoái, thiếp đi trên giường thì nàng mới yên tâm rời đi. Trong cả quá trình, Hoàng Dược Sư đều không nói gì cả, chỉ im lặng nhìn mọi thứ. *-* Trong một căn phòng khác, Phùng Hành ngồi trong thùng gỗ đầy nước ấm tắm rửa, nàng thất thần nhìn vào cảnh vật phía trước, trong đầu không ngừng lập lại câu nói của Hoàng Dung lúc nãy, một lúc sau, Phùng Hành chìm cả người xuống dưới nước, đợi một lúc mới nhô lên. Bàn tay vuốt nước trước mặt, nàng cười khổ: “Thật sự còn sống ư ? Ta như vầy, có được tính là “Thật sự còn sống’ không ?” Khi nàng bước ra, Hoàng Dược SƯ đã ngồi sẵn trên giường, hắn đang lục lọi bao hành lí của nàng. Khi đã lục lọi xong, hắn mới quay mặt, nhìn về phía nàng, nhìn mái tóc còn ướt nước của nàng, hắn ra lệnh: “Lại đây!” Phùng Hành đi lại, quen thộc đưa khăn trên tay cho hắn, sau đó ngoan ngoãn nằm úp sấp trên đầu gối của hắn để hắn lau tóc cho nàng. Đang hưởng thụ phục vụ quen thuộc, chợt, tiếng Hoàng Dược Sư vang lên: “Vì sao lúc đầu lại không nói cho Dung Nhi biết!” Phùng Hành nghe câu hỏi của hắn, cả người cứng lên một chút, nhưng cũng không trả lời, chỉ im lặng, bàn tay nắm chặt vạt áo của hắn. Hoàng Dược Sư sâu kín nhìn nàng một cái, hơi thở càng lúc càng âm trầm, khiến Phùng Hành cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ hắn. Liền quẫy người một cái, không được tự nhiên nói: -“Được… được rồi! Không cần lau nữa đâu!” Sau đó định ngồi dậy, thế nhưng, một bàn tay của hắn đè nàng lại, không cho nàng vùng vẫy, Phùng hành sợ run một cái, nhưng cũng không vẫy nữa, chỉ yếu ớt nói: -“Ta muốn đi ngủ!” Hoàng Dược Sư cũng không buông nàng ra, Phùng Hành chỉ nghe thấy giọng nói âm trầm lạnh lùng của hắn vang lên: “Vội gì? Đêm nay còn rất dài!”