Từng ngày từng ngày trôi qua, Phùng Hành càng lúc càng lo lắng. Cái tên Công Tôn Chỉ dạo gần đây không còn biết tiết chế nữa, luôn tìm kiếm cơ hội để có thể gần gũi với Tiểu Long Nữ, dụ dỗ nàng ta. Vết thương của nàng đã khỏi hẳn, nếu được, nàng muốn cùng Tiểu Long Nữ rời khỏi Tuyệt Tình Cốc ngay bây giờ, thế nhưng tên Công Tôn Chỉ lại năm lần bảy lượt ngăn cản, tuy lời nói là muốn tốt cho hai người, thế nhưng lòng dạ của hắn sao nàng lại không hiểu. Tuy trong cơ thể Tiểu Long Nữ đang có độc hoa Tình, nhưng nàng cũng không sợ lắm, chẳng phải là có thần y gì đó quen với Hoàng Dung hay sao, chỉ cần tìm nàng ta hỏi thăm là được. Hơn nữa, gần đây ánh mắt của Công Tôn Chỉ nhìn nàng, đã dần không có thiện ý, tuy hắn che giấu khá tốt, nhưng sẽ có những lúc lơ là, mà nàng thì vô tình bắt được ánh mắt lạnh lùng của hắn lúc đó. Vì vậy, Tuyệt Tình Cốc đã càng ngày càng nguy hiểm, nàng phải mau chóng thương lượng vời Tiểu Long Nữ, nhanh chóng rởi khỏi, chứ nếu tên Công Tôn Chỉ phát giác ra, trở mặt thì nguy. Phùng Hành làm ra vẻ như không có gì, thoải mái cùng Tiểu Long Nữ dùng bữa tối với hai cha con Công Tôn Chỉ, vô tư nói chuyện phiếm với Công Tôn Lục Ngạc. Nhìn Công Tôn Lục Ngạc, trong lòng Phùng Hành đầy rối rắm. Nàng đang phân vân không biết có nên để Công Tôn Lục Ngạc biết tình hình sau đó nhờ nàng ta giúp đỡ hay không. Tuy Công Tôn Lục Ngạc là một cô nương tốt, thế nhưng dù sao đó cũng là cha nàng ta, là người đã cùng nàng ta sống nương tựa lẫn nhau đến bây giờ, mà nàng thì không có tự tin có thể khiến Công Tôn Lục Ngạc có thể giống như đối xử Duông Quá vậy, giúp đỡ hết mình. Vẫn là không nên nói với nàng ta thì hơn. Ăn cơm xong, lại tiêu thực, làm một vài trò giải trí, sau đó mọi người liền chia tay nhau, đi ngủ. Phùng Hành tắm xong, liền đi đến trước cửa phòng của Tiểu Long Nữ, gõ cửa. Bên trong liền truyền ra giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của nàng ta: “Ai?” -“Ta, A Hành!” Nghe thấy là tiếng của Phùng Hành, Tiểu Long Nữ liền đi ra mở cửa, trong lòng lại đầy thắc mắc, dù sao, Phùng Hành rất ít khi tới vào giờ này. Phùng Hành bước vào phòng, không ngoài dự đoán, đập vào mắt là một sợi dây thừng dài được mắc trên cột, đây hẳn là “giường” của nàng ta. Nàng thật là khó hiểu, trước đây nàng ta ngủ dây thừng, có thể hiểu là do không thể chung giường với Dương Quá, thế nhưng bây giờ một mình một phòng, nàng ta vẫn ngủ dây thừng, chẳng lẽ nàng ta là thể chất chịu ngược. Tiểu Long Nữ cũng không để ý đến việc Phùng Hành nhìn chằm chằm vào “giường’ của mình, mà ung dung ngồi xuống ghế, rót cho Phùng Hành một ly trà, sau đó hỏi: -“Có chuyện gì vậy ?” Phùng Hành hồi hồn lại, bây giờ mới nhớ đến mục đích mình tới đây, liền đi đến trước mặt nàng ta, vô cùng tự nhiên nói: -“Lâu rồi tỷ muội chúng ta không ngủ chung, nên hôm nay ta muốn ngủ cùng muội!” Tiểu Long Nữ đang định nói “ta không ngủ giường”, thế nhưng nhìn đôi mắt đang chớp chớp ra hiệu với mình, liền nhẹ giọng nói: “Ta cũng vậy !” – Sau đó dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng. Phùng Hành vui vẻ vì sự phối hợp của nàng ta, nàng ngồi xuống trước bàn, giả bộ hỏi thăm Tiểu Long Nữ, nhưng lại dùng ngón tay, chấm lấy nước, sau đó viết “có ai đang theo dõi hay không”. Tuy nàng không có võ công, không thể biết được liệu có người hay không, nhưng điều đó cũng không thể làm nàng bớt cảnh giác, cứ đóng kịch một hồi cho chắc ăn. Tiểu Long Nữ cũng giả vờ như nói chuyện phiếm với nàng, nhưng đầu lại gật nhẹ. Phùng Hành liền hưng phấn, quả nhiên ta đoán không sai mà. Sau đó lại giả bộ nói chuyện phiếm, nhưng lại lén trao đổi với Tiểu Long Nữ bằng cách viết chữ xuống bàn. Hai người ngồi nói phuyện tầm phào một hồi, liền lên giường, giả bộ ngủ. À không phải, là Tiểu Long Nữ giả bộ ngủ, còn Phùng Hành thì ngủ thiệt. Đến lúc nửa đêm, khi xác định kẻ do thám đã đi, Tiểu Long Nữ liền lay lay Phùng Hành dậy, hỏi rõ mọi chuyện. -“Ngươi nói Công Tôn cốc chủ muốn giữ chân chúng ta lại? Vì sao?” Đề cập đến vấn đề nghiêm trọng, Phùng Hành liền tỉnh hẳn. Nàng nhỏ giọng kể hết mọi chuyện cho Tiểu Long Nữ nghe, từ ánh mắt dâm dê của hắn, lẫn việc hắn năm lần bảy lượt lấy cớ không cho hai người đi. Cũng chỉ có kẻ ngây thơ không màng thế sự như Tiểu Long Nữ mới tin vào mấy lời lừa gạt của hắn. Tiểu long Nữ rất im lặng nhưng Phùng Hành biết, nàng ta nghe vào tai. Tuy không rành thế sự, không thể nhận ra ánh mắt của CÔng Tôn Chỉ và mấy lời nói dối của hắn, thế nhưng việc cho tới bây giờ, hai người vẫn không thể thoát khỏi Tuyệt Tình Cốc là sự thật. Thế là hai người liền lên kế hoạch, rời khỏi Tuyệt Tình Cốc. Mấy ngày sau, để tránh cho Công Tôn Chỉ nghi ngờ, Phùng Hành liền dặn Tiểu Long Nữ cứ làm ra vẻ như không biết gì, đừng tránh né việc hắn tìm đến nàng, còn nàng thì giả bộ loanh quanh, nhờ Công Tôn Lục Ngạc dẫn đi tham quan Tuyệt Tình Cốc, tìm hiểu địa hình. Mấy ngày trước nàng cứ lo canh Tiểu Long Nữ và Công Tôn Chỉ, thành ra bây giờ mới phải đi dò xét. Hai người cứ chia ra hành động như thế, cho đến năm ngày sau, cả hai liền quyết định, sẽ âm thầm rời đi vào lúc trời tờ mờ sáng. Tối trước hôm rời đi, Công Tôn Chỉ vẫn như mọi ngày, đòi dùng bữa chung với mọi người, lấy lí do, càng đông càng vui, sau đó bắt chuyện với Tiểu Long Nữ. Phùng Hành thì như thường lệ, nói chuyện phiếm với Công Tôn Lục Ngạc, nhìn gương mặt xinh đẹp mĩ miều của Lục Ngạc, trong lòng Phùng Hành lại đầy áy náy. Nàng cũng phát hiện, khi Công Tôn Chỉ giữ hai người lại, Công Tôn Lục Ngạc cũng rất vui vẻ, nàng ta lớn lên trong cốc, có lẽ cả đời này cũng không thể rời khỏi đó, giống như trong nguyên tác. Cha vì háo sắc mà hy sinh mình, khó khăn lắm mới tìm thấy mẹ trong huyệt động, từ đó nhận ra bộ mặt lòng lang dạ thú của cha, cứ tưởng rằng, sau này, mẹ nàng ấy sẽ vì bù đắp mà yêu thương nàng. Thế nhưng, người mẹ vì báo thù, không để ý đến mọi chuyện, cuối cùng, nàng ta cũng phải theo mẹ mà rời khỏi nhân thế. Cuộc đời nàng là một chuỗi bi kịch, ngay cả tình yêu đầu, vừa chớm nở cũng đã lụi tàn, vì người ấy đã sớm yêu thương người khác. Nếu như có thể Phùng Hành thật sự muốn làm gì đó cho nàng ta, thế nhưng nàng biết, mình không phải là thánh, cũng không phải mấy dạng nữ chính xuyên không đầy tài năng, có thể giải quyết mọi chuyện, thậm chí mạng của nàng, cũng có thể mất trong nay mai, mất vào tay người nàng yêu nhất. Vì vậy, ngoài việc thương cảm, nàng thật sự không biết làm gì hết. Mang tâm trạng tồi tệ bước vào phòng, đột nhiên, Phùng Hành vỗ mạnh vào hai má, đến giờ khắc này lại đi suy nghĩ lung tung, nàng cũng không phải thánh mẫu, con người luôn ích kỉ, vì vậy nàng chỉ có thể ích kỉ, những suy nghĩ như vậy sẽ chỉ khiến cho nàng càng rơi vào tình trạng khó khăn. Nếu đã không giúp được, nàng cũng chỉ có thể bỏ qua, chứ nếu dây dưa, để Công Tôn Chỉ phát hiện cái gì, vậy thì hay rồi, lúc đó nàng không còn là thánh mẫu nữa, mà nâng cấp thành não tàn luôn. Sau khi tỉnh táo lại, nàng bắt đầu xem xét những vật dụng có thể mang theo, lúc đến đây, nàng cũng chỉ có cái thân này, vì vậy khi ra đi, ngoại trừ y phục và trang sức trước đó, nàng cũng không mang theo cái nào, chỉ cầm thêm mồi lửa, hay những thứ thực dụng khác. Chuẩn bị xong, liền tranh thủ ngủ sớm, chờ đến khi trời gần sáng, cả hai sẽ rời khỏi đây.