Một tháng sau, ở sân bay Hàn Tử cùng Lê Dương tiễn Bảo Yết về nước -Tiểu Yết, cậu về nước nhớ giữ gìn sức khỏe. Nhớ đó, mấy tháng nữa khi bọn mình tốt nghiệp xong sẽ qua đó học cùng với cậu. Thỉnh thoảng nhớ gọi cho mình đó. -Mình biết rồi! Mình hứa! Đi nha! Tạm biệt! -Tạm biệt tiểu Yết/Bảo Yết Nước V Bảo Yết vừa về tới sân bay đã có xe hơi tới đón cô về biệt thự nhà Nam Cung. Vào tới nhà mẹ đã ôm chầm lấy cô, hỏi han cô đủ thứ, rồi lại khóc lóc kể lể rằng bà nhớ cô đến như nào. Ba cô nhìn cô với ánh mắt rất tự hào và sủng nịch -Không hổ là con gái Nam Cung Sơn ta, mấy năm nay du học con đã làm cho ta rất tự hào. Bây giờ có ai mà không biết Yết nhi nhà ta là một thiên tài tuyệt đỉnh cơ chứ. Chưa đầy 17 tuổi đã lấy được bằng thạc sĩ, và còn trở thành nhà sáng chế với rất nhiều thành tựu. Con quả là đã là rạng danh Nam Cung gia ta. -Đúng đấy, mẹ cũng rất mừng. Làm được như vậy chắc mấy năm nay con đã phải khổ cực rất nhiều rồi. -Không có gì đâu ba mẹ.Mọi việc con làm cũng chỉ mong có thể gánh vác hộ cha mẹ những gánh nặng bây giờ mà thôi! Ba mẹ cứ an tâm mà giao lại việc cho con. -Con gái ta quả thực đã trưởng thành rồi. Tốt lắm! Ba rất tự hào về con! -Đúng rồi Yết nhi! Tuần sau sẽ là đến sinh nhật tròn 17 tuổi của con! Mẹ muốn làm lớn hơn bình thường một chút để mừng con về. Con thấy sao? -Ba mẹ muốn sắp xếp thế nào cũng được ạ! Con không có ý kiến! -Sinh nhật tròn 17 tuổi của Yết nhi nhất định phải lớn rồi. Ba muốn cho mọi người thấy được con gái ba xinh đẹp và tài giỏi thế nào. Hơn nữa nếu làm lớn thì có rất nhiều người có tiếng trong giới thượng lưu sẽ tới, con có thể học hỏi một chút gì đó từ họ. Đây cũng là một điều rất tốt cho con sau này khi tiếp quản tập đoàn. -Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy nha ông! -Ừm! Cứ quyết định vậy đi! Nói là làm, sáng hôm sinh nhật Bảo Yết, cô bị đánh thức bởi rất nhiều tiếng ồn. VSCN rồi bước xuống nhà, tới nơi đập vào mắt chính là cảnh mấy chục người hầu chạy ra chạy vào, ai cũng rất bận, bận đến nỗi họ hận không mọc thêm được tay chân để làm việc cho mau. Trình quản gia của nhà Bảo Yết thì không ngừng chỉ đạo và đốc thúc họ làm việc. Bảo Yết thầm chảy mồ hôi hột, khóe miệng gần như cứng lại. Trời ạ! Vì một cái sinh nhật cũng không làm đến mức này chứ. Vừa thấy cô xuống, Nam Cung phu nhân liền vội vàng kéo cô vào phòng ăn -Con dậy rồi à! Mẹ cũng đang định lên gọi con đây. Mau ăn sáng đi rồi lát nữa mẹ con mình đi mua ít đồ chuẩn bị cho tối nay. -Vâng! ---------------------------------------------------------------------------------------------------- Trong một văn phòng vô cùng sang trọng, bốn mặt tường đều là kính cường lực cao cấp, tùy tiện đứng ở bất kì chỗ nào trong căn phòng đó đều có thể nhìn bao quát ra cả thành phố. Cả căn phòng đều toát lên một vẻ bễ nghễ tại thượng. và trong căn phòng đó, có một người đàn ông đang hướng về phía mặt trời mọc ngắm nhìn thành phố, đôi mắt xa xăm nhưng luôn phiếm một tia ôn nhu. Phi Mã không không lúc nào không mong chờ tối nay, tim hắn thổn thức không ngừng đập loạn xạ làm hắn khổ không thôi. Tất cả đều này đều vì một người con gái. Cuối cùng vật nhỏ của hắn cũng đã quay về. 7 năm về trước,sau lần gặp đó ở TTTM không hiểu sao hắn thỉnh thoảng lại nghĩ đến cô. Trước giờ phụ nữ đối với hắn đều mờ nhạt, chắc có lẽ hắn cảm thấy cô thú vị đi. Hắn muốn tìm cô để hiểu rõ về cô hơn thì biết được tin cô sang nước ngoài du học. Cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại cho người đi theo cô. Nhờ người đó đưa tin, hắn đều biết cô mỗi ngày làm gì, đi đâu, gặp ai. Mấy năm nay nhìn sự chăm chỉ, thông minh, cùng với chút tinh quái của cô, hắn càng ngày càng cảm thấy tim không còn thuộc về mình nữa. Đến lúc biết tin cô sắp trở về, hắn lại cảm thấy vui mình khôn xiết, khi đó Phi Mã nhận ra hắn thích cô mất rồi. Vậy nên Bảo Yết à! Lần này tôi sẽ giữ em thật chặt bên mình, không để em đi nữa đâu. Lúc này đây, Bảo Yết đang bị mẹ mình lôi đi hết từ cửa hàng này đến cửa hàng nọ. Đi gần hết TTTM rồi mà mẹ cô vẫn chưa mua xong, nhìn đám người đi sau không ai là không đầy tay Bảo Yết thấy thương cảm cho bọn họ. Lén thở dài, Bảo Yết lên tiếng -Mẹ à, con thấy mua hơn nhiều rồi đấy! Nam Cung phu nhân lập tức nhìn cô bằng ánh mắt hơi trách cứ nói -Con bé này thiệt là! Sao có thể vô tâm thế chứ! Con đi liền một lúc 7 năm trời. đồ lúc 10 tuổi với đồ lúc 17 tuổi còn có thể giống nhau sao? Tất nhiên là phải mua mới hết rồi, chưa kể lúc con còn nhỏ cũng không cần nhiều nhưng bây giờ thì khác. Cần phải mua thêm nhiều mỹ phẩm này, nước hoa này, trang sức này, giày, túi xách này,.......... -Vâng! Con biết rồi! Mẹ là muốn lo cho con! Nhưng con thấy mua vậy là quá nhiều rồi! Với lại mẹ con mình đã đi cả ngày, bây giờ đã là 4 giờ chiều, nếu mà không về sẽ không kịp chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay đâu. -Á!! Đã 4 giờ rồi sao? Chết rồi! Mau về thôi! Nói rồi Nam Cung phu nhân vội vàng kéo tay con gái ra cổng TTTM lên xe quay về Nam Cung gia. Về đến nhà, Bảo Yết liền bị mẹ cùng một đám chuyên viên trang điểm lôi đi tắm rửa, rồi trang điểm làm tóc. Cứ như thế 3 tiếng liền trôi qua một cách nhanh chóng. Mặt trời đã lặn, bóng tối buông dần và buổi tiệc sắp chuẩn bị bắt đầu. i mSE