Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 11 : Chương 6.1

Tử Quyên bị nhốt trong mớ suy nghĩ luẩn quẩn mà không phát hiện có người đang tới gần. “Công chúa, hôm nay trời gió to a”Tô lão đến bên Tử Quyên, thân lão vẩn mặc đỏ thẫm y phục công công, trên tay đặc biệt mang theo một cái áo khoác lông màu lam nhạt. Một câu nói đã gọi Tử Quyên bật dậy. “A, Tô lão” Tử Quyên ngạc nhiên, mấy bữa nay nàng chờ hoài không thấy Tô lão tới tìm mình, bản thân thì lại bị nhốt trong Thiên Thanh cung này, nàng sợ lão không tới tìm mình nữa. “Trời sắp vào đông rồi, ngài nên mặc thêm cái áo khoác này cho ấm” Nói rồi lão đưa cho Tử Quyên. Nàng cũng nhận, áo khoác được làm rất tỉ mỉ, cổ áo và tay áo được đính lên một lớp lông tơ dài, thân áo xanh nhạt được thêu họa tiết bằng chỉ vàng, thoạt nhìn là biết hàng thượng phẩm rồi. Lão lại nói tiếp: “Công chúa, tại sao trời gió to ngài không ở trong phòng lại bảo cung nhân đem ghế ra dưới gốc cây ngồi vậy? Ngài còn nhỏ, phải bảo trọng thân thể a” Nàng cảm thấy vui vì có thể cảm thấy sự lo lắng trong lời nói của lão Tô. Nhưng mà..... Sao Tử Quyên có cảm giác như Tô lão cứ như mẹ nàng vậy. “Mẹ...” Tử Quyên lầm bầm trong miệng, hình ảnh người mẹ suốt ngày càu nhàu, suốt ngày sai bảo nàng làm việc nhà, rồi trêu ghẹo nàng lập tức hiện ra. Mẹ... Con nhớ mẹ... Bao nhiêu kỉ niệm lại hiện về, những lần hai mẹ con cãi nhau, những lúc còn bé nàng sợ ma chạy qua ngủ với mẹ, hay những món ăn do mẹ nấu,.... Nàng nhớ, rất nhớ món thịt kho củ cải của mẹ..... Khóe mắt cay cay. Thế giới này, có ma pháp, có linh thú, có cao lương mỹ vị, có người hầu kẻ hạ. Nhưng nàng nguyện ý đánh đổi tất cả để được nhìn thấy mẹ, rồi lại được gọi một câu “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi...” “Mẹ ơi...” Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt Tử Quyên cứ tuôn ra như mưa, nỗi ức chế bao ngày này nàng cứ thế mà tuôn ra hết, miệng thì cứ lẩm bẩm “Mẹ ơi” như một chấp niệm. Những hàng động quái lạ của Tử Quyên tất cả đều được thu vào trong tầm mắt của Tô lão. Lão thở dài. Lão nghĩ rằng có lẽ Tử Quyên do linh cảm mẫu tử, thấy cái áo khoác kia thì nhớ tới mẫu thân mình Lam Vân, bởi vì đây chính là cái áo khoác Lam Vân thích nhất, mỗi lần trời se lạnh nàng lúc nào cũng đều khoác nó. Để Tử Quyên khóc xong một trận, Tô lão ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ thở dài, lão nói: “Đừng buồn, hoàng hậu cũng sẽ không muốn ngài phải đau khổ như thế này đâu, đây là cái áo khoác hoàng hậu thích mặc nhất, công chúa, ngài hãy cất giữ nó cẩn thận” Tử Quyên cũng không đáp lại, nàng chỉ gật gật đầu, sau đó cúi gằm mặt lấy tay áo lau đi nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt. Mặc dù người mẹ mà Tô lão và nàng nghĩ là hoàn toàn khác nhau, nhưng có lẽ đây là nàng đau buồn thay linh hồn quá cố của Tử Quyên thật luôn. Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Tử Quyên cảm thất mình thật ngốc,lớn cả rồi vậy mà lại khóc nhè, đã vậy còn khóc trước mặt lão Tô nữa! Nàng thật hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống a. “Khụ, lão Tô, sao mấy bữa nay ngươi không tới đây a? Ta có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi ngươi” Nàng giả vờ chuyển sang đề tài khác nói. “Ồ, ngài muốn hỏi ta vấn đề gì ?” Tô lão hỏi. Tử Quyên ngó nghiêng trái phải, đảm bảo không có ai, rồi mới nói thật nhỏ “Về Linh a” Tô lão khẽ gật đầu , tay phải vẽ loạn lên không trung tạo thành một ấn chú, lúc hoàn thành nó phát sáng bay lên trên đỉnh đầu hai người rồi vỡ ra tạo thành một cái kết giới nhỏ . Đây là lần thứ hai Tử Quyên thấy Tô lão vẽ bùa, nhưng vẫn không ngăn được nàng mắt chữ A miệng chữ O , nhìn mọi thứ kì diệu diễn ra. Tử Quyên nhìn Tô lão bằng một ánh mắt sùng kính, nói: “Ngươi sau này phải dạy ta mấy cái bùa chú này nha!” Tô lão cười nhẹ , gật đầu. “Khi nào công chúa trở thành ma pháp sư cấp sáu thì có thể học rồi” Lời nói của Tô lão như một tảng đá đập vào đầu Tử Quyên. Ma pháp sư cấp sáu a , đến bao giờ nàng mới đạt được? Nhìn vẻ mặt chán nản của Tử Quyên, Tô lão đành nói:” Ngươi đừng lo, tất cả Linh ma pháp sư đều có tốc độ tu luyện linh lực rất nhanh” Nghe tới đó, bạn nhỏ Tử Quyên mới phục hồi tinh thần, nhanh nhảu hỏi :” Ý lão là ....” “Thể chất của Linh ma pháp sư rất đặc biệt, các nguyên tố linh lực của tự nhiên luôn bị hấp dẫn đến xung quanh họ và dễ dàng bị hấp thụ vào. Nếu như nói tốc độ tu luyện của một ma pháp sư bình thường là năm thì tốc độ tu luyện của Linh ma pháp sư phải lên tới hai mươi.” Tô lão từ tốn giảng giải, lão chỉ sợ Tử Quyên không theo kịp, đây chính là điều làm lão hưng phấn khi phát hiện Tử Quyên là Linh ma pháp sư. Vẻ mặt của Tử Quyên vẫn bình tĩnh như trước, nàng vẫn cho rằng một sức mạnh tuyệt đỉnh đều đòi hỏi một cái giá rất cao. “Tô lão, ta hiểu rằng Linh ma pháp sư rất mạnh, nhưng không lẽ nó mạnh đến mức nghịch thiên như thế mà không có điểm yếu sao?” Thấy Tử Quyên không vì những lợi ích của Linh ma pháp mà làm mờ mắt, ngược lại còn đánh giá nó bằng một con mắt khách quan tìm điểm lợi cũng như hại , như thể nàng không phải là Linh ma pháp sư vậy. Mới sáu tuổi mà đã có suy nghĩ tinh tế sắc xảo vậy, đến nhiều người trưởng thành còn không có sự sáng suốt đó của nàng. Đến đây thì Tô lão yên tâm rồi, lão không còn phải lo lắng mình đào tạo ra một Vong Linh triệu hồi sư mới. “Đúng là nó có một điểm yếu, Linh ma pháp sư không thể thi hành ma pháp quá lâu, tùy theo cấp bậc mà khoảng thời gian sử dụng ma pháp tăng lên hoặc giảm đi.” Nói đến đây thì Tô lão đặc biệt nghiêm túc, không còn hiền từ như lúc trước nữa. “Đồng thời, Linh ma pháp sư luôn phải kiềm chế bản thân mình, hạn chế giết người, tốt nhất là không nên giết người” Tử Quyên không hiểu, hỏi lại: “Ta không hiểu, chẳng phải ngươi kể rằng cuộc chiến của Vong Linh triệu hồi sư là mười ngày mười đêm, sao bọn họ có thể thi hành ma pháp lâu như thế được” Tô lão suy nghĩ một chút rồi mới trả lời Tử Quyên : “ Có thể hiểu như thế này, Linh là sự kết hợp hoàn hảo của bóng tối và ánh sáng, của thiện và ác, nếu ngài sử dụng ma pháp quá lâu nó sẽ gây ra sự hỗn loại, mất cân bằng của Linh nguyên tố trong cơ thể ngài. Bởi vì Linh không như những nguyên tố ma pháp khác, ngài có thể tu luyện thăng cấp rồi niệm chú điều khiển thoải mái, Linh phải được hấp thu vào cơ thể ngài và tu luyện nó thành lực lượng của chính mình, nên việc sử dụng Linh trong thời gian quá lâu rất nguy hiểm.” Tô lão dừng lại, đảm bảo Tử Quyên tiếp thu được hết lão mới nói tiếp, lão không muốn bị như hôm bữa một mình độc thoại còn nàng thì ngồi ăn mì hoành thánh một cách ngon lành . Hừ. Thấy Tử Quyên im lặng suy nghĩ, lão cũng im lặng cho nàng chút thời gian. Nhớ ngày đó, lão cũng thắc mắc như tiểu chủ tử, cụ cố tổ của ngài ấy phải giải thích mất mấy ngày liền, mà lão vẫn không hiểu, hắn bực bội quá quăng cho lão một cuốn sánh to dày cộm bảo tự lão tìm hiểu, lão đọc vẫn không hiểu. Sau này trải qua bao sự đời, lòng người ấm lạnh, lão mới hiểu được nghĩa của “Linh”. À! Lão phải đưa tiểu chủ nhân cuốn sách “Linh điển” đó a, biết đâu nó giúp ích được nàng. Nhưng mà không biết lão để đâu rồi nhỉ? Tô lão vuốt chòm râu bạc, cố nhớ xem để cuốn sách cũ kia ở đâu. Tử Quyên thật đau đầu, nghĩ mãi vẫn không hiểu, nàng thật sự muốn khinh bỉ đầu óc của chính mình, có tí như thế mà vẫn không hiểu, thật uổng cho chính mình lăn lộn ở thế giới hiện đại hơn 20 năm. Nghĩ nát óc vẫn không ra, Tử Quyên đành cúi đầu xấu hổ : “Ta ... không hiểu a. Hôm trước ngươi bảo Linh là cốt lõi của mọi thứ, hôm nay ngươi lại bảo Linh là sự kết hợp của ánh sáng và bóng tối, của thiện và ác, vậy cuối cùng nó là gì a?” Tô lão thở dài, đứng lên đối diện Tử Quyên. “Linh ma pháp là một thứ rất phức tạp, thật khó để giải thích cho ngài hiểu, vậy thì để lão cho ngài xem thứ này”