Biên tập: Tiểu Vô Lại Trông thấy phản ứng của Vân Nhiêu, thần sắc Cảnh Nguyên đang nghiêm túc đột nhiên xụ mặt xuống, con ngươi xanh biếc dường như cũng tối đi rất nhiều, tuy không nói gì nhưng lại khiến người ta cảm thấy đáng thương. Lương tâm Vân Nhiêu run rẩy, vội vã đưa tay vỗ lên mặt mình mới khiến bản thân không bị mê hoặc bởi mỹ sắc trước mắt. Nhìn kỹ cảm giác y rất giống một con cún cỡ bự, vừa khéo đâm trúng manh điểm của nàng, ăn gian quá. Nghĩ vậy, Vân Nhiêu nhìn sang Thẩm Trì bên cạnh, trong mắt ngập tràn vẻ cầu cứu. Thẩm Trì có chút hứng thú nhìn hai người đang tương tác với nhau, thấy Vân Nhiêu ngó sang, hắn nở nụ cười với nàng: “Nếu sư điệt thích thì giữ lại đi.” Vân Nhiêu chớp chớp muốn mù mắt, lặng lẽ ngoảnh đầu lại trông thấy ánh mắt mong chờ của Cảnh Nguyên, nhất thời cảm giác toàn thân sảng khoái! Nàng thay đổi quan điểm, nhiều mỹ nam như vậy, xuyên việt rất đáng giá! Tốc độ Vân Nhiêu quay đầu rất nhanh nên không trông thấy trong mắt Thẩm Trì lóe lên ý cười nhạo. Tâm tình nàng vẫn rất vui vẻ cho đến khi ký xong linh khế, trong nháy mắt liền trông thấy chân thân của Cảnh Nguyên. Kim quang đại biểu cho kết thành linh khế tan đi, con ngươi dọc xanh biếc, vảy đen tuyền điểm xuyết hoa văn rực rỡ, một thân rắn vĩ đại dài chừng mười trượng, Vân Nhiêu đơ người ngay tại chỗ. Đây chẳng phải chính là đại xà đáng ghét đã bắt ép nàng ấp trứng suốt 30 năm hay sao? Tại sao nó lại theo tới? Nhìn Vân Nhiêu giống như bị đánh đến hồ đồ, Thẩm Trì vỗ lên vai nàng: “Sao không dùng linh khế chủ nhân sủng vật?” Vẻ mặt Vân Nhiêu suy sụp: “Ta, ta quên mất.” Làm sao nàng có thể nói ra do bản thân say mê Cảnh Nguyên, không tự chủ được sử dụng khế ước bầu bạn, hiện tại xong rồi, muốn gỡ bỏ ít nhất phải lên Hóa thần kỳ, sắc mặt Vân Nhiêu không thể yêu thương nổi. Mà xà nào đó sau khi trở lại thân người vẻ mặt như vừa ăn trộm thành công, trên người tỏa ra cảm giác vui sướng tìm được bạn đời thành công, hoặc bởi do vừa mới biến thân, vạt áo ban đầu chỉ hơi mở càng nới rộng, lộ ra lồng ngực lớn. Thấy Thẩm Trì ngó sang, y nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích, sau đó bỗng dời mắt cực nhanh giống như bị kim châm. Đương nhiên Thẩm Trì nhận ra biểu hiện kỳ quái của Cảnh Nguyên, ngoảnh đầu lại nhìn Thẩm Vô Hoặc, phát hiện mắt y đang nhìn chằm chằm vào lòng sông êm đềm, đành bỏ qua việc này: “Đại ca, khi nào có thể đi ra ngoài?” “Qua hai canh giờ nữa.” Thẩm Vô Hoặc nhìn sang Thẩm Trì, lấy ra một cái đệm hương bồ đặt xuống đất: “Nếu như Tiểu Trì thấy mệt cứ ngồi nghỉ trước đi, khi nào ra ngoài ta gọi em.” Đã nhiều ngày mọi người chưa được nghỉ ngơi, rời khỏi vùng đất truyền thừa tốn không ít sức lực, cho dù người tu hành thân thể cường tráng cũng có phần chịu không nổi. Có lẽ do công pháp tu hành của Thẩm Trì bất đồng, thân thể mạnh khỏe hơn so với tu giả bình thường rất nhiều, ngược lại không cảm thấy mệt, chẳng qua Thẩm Vô Hoặc đã nói vậy hắn cũng thuận theo ngồi xuống. Sau đó tiếp tục nhìn về phía Vân Nhiêu lúc này đang nói chuyện với Cảnh Nguyên, vậy nên vẫn chưa trông thấy ánh mắt chuyên chú sau lưng mình. Vân Nhiêu cũng phóng khoáng, rất nhanh đã tiếp nhận sự thật mình ký kết linh khế với Xà Vương, chẳng qua lúc này vẫn liếc y một cái: “Trứng của ngươi đâu?” “Không phải là trứng của ta.” Cảnh Nguyên chỉnh lại câu từ, “Đó là mẹ ta để lại, xem như là em trai ta, không phải trứng của ta.” “Ah.” Vân Nhiêu lơ đãng trả lời, sau đó đổi ngữ khí: “Vì sao ngươi bắt ta về? Ta cũng chẳng trợ giúp gì cho việc ấp trứng. Nếu như ta đoán không sai, mấy năm nay ngươi đều dùng yêu lực nuôi dưỡng trứng rắn đúng không.” “Ta, ta…” Nghe vậy, Xà Vương từ trước đến nay không tiếc dùng mỹ sắc dụ dỗ thoáng đỏ mặt: “Nó mãi không ra, một mình ta ấp trứng có hơi cô đơn, thấy cô xinh đẹp nên muốn cô bầu bạn cùng.” Vân Nhiêu bưng trán, cắn răng nghiến lợi nói: “Vậy vì sao mỗi ngày đều muốn ta nằm úp lên trứng?” “Dù sao vẫn muốn tìm chút việc cho cô làm.” Nhìn đối phương dùng dáng vẻ nghiêm trang nàng thích nhất nói ra nguyên nhân hoang đường này, Vân Nhiêu đột nhiên cảm thấy có hơi vô lực: “Vậy vì sao ngươi không đi ấp trứng, bây giờ lại theo ta ra ngoài?” “Cô muốn đi, ta phải mở đường cho cô.” Xà Vương đưa tay kéo góc áo Vân Nhiêu thử thăm dò: “A Nhiêu, linh khế chúng ta cũng ký rồi, cô không thể bỏ ta lại.” Vân Nhiêu không kéo lại được, quay đầu đúng lúc trông thấy đôi mắt sáng long lanh trên gương mặt khí phách đàn ông vô cùng tuấn tú, tim muốn nhũn ra. Giả nai đáng thẹn! Vân Nhiêu vừa mặc niệm cho giới hạn cuối cùng của mình, vừa không nhịn nổi đưa tay đẩy cái đầu chó ra, thấy đầu chó được đằng chân lân đằng đầu cọ vào lòng bàn tay mình, Vân Nhiêu nghiêm mặt thu tay lại, ho khan một tiếng: “Quả trứng kia đâu?” Dẫu gì nàng cũng ấp tận ba mươi năm! “Phá xác rồi, nó là tân Xà Vương, ta tự do.” Cảnh Nguyên cố kìm nén ham muốn kéo tay Vân Nhiêu tiếp tục đặt lên đầu mình, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía nàng. Vân Nhiêu mất tự nhiên quay đầu: “Vậy vì sao ba mươi năm ngươi đều không biến hình?” “Vì để nó sớm ngày đi ra, ta cần phải dùng phần lớn yêu lực nuôi dưỡng nó mỗi ngày, yêu lực còn trong cơ thể vô pháp chống đỡ biến hình.” Cảnh Nguyên đáp. Trên thực tế, nếu không có Vân Nhiêu xuất hiện, Cảnh Nguyên vốn muốn để trứng kia tự ấp, chẳng qua cũng chỉ mất một hai trăm năm, nhưng y cũng biết, Vân Nhiêu tuyệt đối sẽ không ở trong hang xà chờ y hai trăm năm, cho nên mới gáp như vậy. Mà Vân Nhiêu lại quan tâm đến vấn đề khác: “Rốt cục tu vi của ngươi là gì?” Cho dù y tiêu hao hơn phân nửa tu vi trên trứng rắn nhưng nàng vẫn không có cửa chạy trốn nào trước mặt y, có lần bị tóm còn bị ném lên trứng, thực sự quá xấu hổ. Phụt. Thẩm Trì không nhịn được nhỏ giọng bật cười, thấy hai người vẫn chưa chú ý tới mình, hắn bèn đưa tay về phía Thẩm Vô Hoặc, lúc rụt về vừa vặn xuất hiện một trái linh quả trong lòng bàn tay hắn. Gật đầu cảm tạ Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Trì để trái linh quả vào trong miệng, trái cây ngọt mát mà không ngấy, linh khí nhàn nhạt không nồng, rất thích hợp dùng để ăn tiêu khiển. Thẩm Vô Hoặc luôn có thể biết hắn nghĩ gì. Ban đầu Thẩm Trì còn tưởng Thẩm Vô Hoặc chỉ giỏi nhìn thấu lòng người, nhưng rất nhanh hắn đã phủ định kết luận này, Thẩm Vô Hoặc rõ ràng hiểu rõ hắn đến tận xương tủy, rất nhiều thói quen cùng chi tiết chính hắn cũng không để ý đến, mà Thẩm Vô Hoặc lại luôn có thể phát hiện đúng lúc. Thực sự săn sóc. Thẩm Trì che giấu sâu xa trong mắt, tiếp tục nhìn hai người kia, nhưng tâm tư không còn đặt trên đó nữa. Từ sau khi ra khỏi tháp truyền thừa, Thẩm Trì đã hoàn toàn dừng lại ý nghĩ không chết không thôi với Thẩm Vô Hoặc, nhưng cũng không cách nào giống như Du Trì toàn tâm coi y như sư tôn cùng đạo lữ mà sùng kính mến mộ, vậy nên nghĩ xem nên dùng thái độ gì cư xử với Thẩm Vô Hoặc khiến Thẩm Trì trước giờ luôn thích thẳng thắn phải khổ não một hồi, cuối cùng hắn dứt khoát quyết định thuận theo tự nhiên. Vì vậy mới giống như bây giờ, bầu không khí giữa hai người tuy hài hòa hơn rất nhiều, nhưng dường như vẫn dư ra chút gì đó. Vân Nhiêu lơ đãng liếc mắt nhìn động tác của hai người kia, đang muốn lên án hành vi hóng chuyện của Thẩm Trì bỗng nhiên ngừng lại đưa tay dụi con mắt, giống như còn chưa thấy rõ, lại xoa tiếp. Sau khi đưa quả xong, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc vẫn luôn nhìn Thẩm Trì không dời, thị lực của Vân Nhiêu không kém, ngồi đối diện với Thẩm Vô Hoặc vừa vặn trông thấy tình cảm hừng hực trong mắt y. Tuy che giấu rất nhanh nhưng Vân Nhiêu vẫn thấy rõ ràng, đó tuyệt đối không phải ánh mắt đại ca nên nhìn em trai mình. Điều này sao có thể?! Thẩm Vô Hoặc là nhân vật chính của thế giới này, nguyên văn là một nam thần mặt lạnh không có lấy một đối tượng mờ ám, sao có thể đối với Thẩm Trì như thế… Trước Nguyên anh kỳ, tướng mạo của tu giả sẽ tăng trưởng chậm chạp ở trạng thái đỉnh cao nhất, đến khi tu thành Nguyên anh mới không biến hóa nữa, dáng vẻ Thẩm Trì hiện tại đại khái chừng hai mươi tuổi, toàn thân lộ vẻ hào hoa phong nhã, thảo nào nam chính lại thích hắn. Tuy trong truyện viết Thẩm Vô Hoặc không phải kẻ trông mặt mà bắt hình dong, nhưng Vân Nhiêu lại cảm thấy do người trong cốt truyện còn chưa đủ đẹp, giờ đây, chẳng phải Thẩm Vô Hoặc đã thua trong tay Thẩm Trì sao? Vào giờ phút này, Vân Nhiêu đã hoàn toàn xếp Thẩm Vô Hoặc vào hàng ngũ háo sắc ham muốn Thẩm Trì. Nàng hít một hơi thật sâu, đang muốn nhắc nhở Thẩm Trì lại đột nhiên phát hiện một cỗ hàn ý xông thẳng lên đỉnh đầu, tầm mắt Thẩm Vô Hoặc đang nhìn qua đây, lạnh lẽo trong mắt khiến nàng không chịu nổi sợ run cả người, ấm ức ngậm miệng lại, ánh mắt phức tạp nhìn sang Thẩm Trì dường như đang không hiểu chuyện gì, trong lòng chợt thấy lo âu. “A Nhiêu, A Nhiêu…” Hiển nhiên cảm giác thấy Vân Nhiêu đang thất thần, Cảnh Nguyên giơ tay lên khua khoắng trước mặt nàng: “Đang suy nghĩ gì vậy?” “Tiểu sư thúc, không phải, ta đang nghĩ sau khi trở về tông phải bế quan, tranh thủ thăng lên Kim đan viên mãn.” Đến lúc đó nếu như Thẩm Vô Hoặc muốn ức hiếp tiểu sư thúc, nàng có thể đánh y! Dường như không nhìn thấy ngọn lửa hừng hực trong mắt Vân Nhiêu, Cảnh Nguyên giơ tay lên vuốt ve mái tóc dài của nàng, ý tứ sâu xa nói: “Sau này A Nhiêu muốn đánh ai cứ gọi ta.” Vân Nhiêu: “…” Hình như nàng ôm được bắp đùi bự. Thành Đông Trạch nằm ở phía bắc đầm Đông Trạch, giáp với Bắc Nguyên quốc, hiện tại Sơ Linh giới đang ở thời kỳ hòa bình, năm quốc gia có quan hệ ngoại giao tốt, giống như thành Đông Trạch là thành thị giáp biên cũng trở thành nơi thông thương chủ yếu giữa hai nước. Thời tiết vào đầu đông, thương nhân từ Bắc Nguyên quốc bày ra từng chồng áo lông dày cộp trên phố cùng với tiếng rao hàng lớn mang khẩu âm thô lỗ đặc trưng của Bắc Nguyên quốc, rất nhiều người vây quanh sạp hàng áo lông cò kè mặc cả, không khí náo nhiệt khiến tuyết đầu mùa cũng không rơi nổi xuống đất. Bốn người chia ra ngồi xuống hai bên nhã gian tầng hai trong khách sạn, Thẩm Trì Thẩm Vô Hoặc một bên, Vân Nhiêu Cảnh Nguyên một bên, Chấp Ảnh vẫy đuôi ghét bỏ né tránh bàn tay Vân Nhiêu, ngoan ngoãn bò vào trong lòng Thẩm Trì. Cho dù cộng thêm đời Du Trì, Thẩm Trì cũng chưa từng dừng lại ở chốn bên ngoài nhãn nhặn như vậy, cho tới nay, dường như hắn luôn là một cây cung kéo căng, chưa bao giờ từng thư giãn, hiện tại được yên tĩnh lại có vài phần hứng thú. Vân Nhiêu thò tay ra ngoài cửa sổ, đón được một mảnh hoa tuyết: “Tuyết rơi rồi!” Thẩm Vô Hoặc quay sang Thẩm Trì đang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Từ chỗ này trở về tông, đi ngựa ước chừng hai tháng, qua mười hai thành Đông Nhạc quốc, quay về vừa vặn có thể bắt kịp lễ hội băng đăng của thành Kính Tiên.” Vân Nhiêu vốn hạ quyết tâm trở về bế quan nghe vậy ánh mắt phát sáng lấp lánh, tràn đầy mong đợi nhìn Thẩm Trì chằm chằm. Phóng túng đúng mực có thể trợ giúp tu luyện, Thẩm Trì đương nhiên hiểu đạo lý này, ở trong Thiên Di bí cảnh hắn đã lên đến Hoàng cảnh tầng chín đỉnh cao, mơ hồ giống như sắp đột phá lần nữa, tuy nói công pháp này không nhắc đến bình cảnh tu vi, nhưng yêu cầu về tâm tình lại rất cao, hiện tại Thẩm Trì còn điêu luyện, nhưng không thể đảm bảo được sau này sẽ thế nào, phải tự ngộ ra nhiều điều mới tốt. Hơn nữa hắn có dự cảm, đoạn đường này chắc chắn hắn sẽ có thu hoạch. Thấy Thẩm Trì gật đầu bằng lòng, Vân Nhiêu vui sướng nhảy cỡn lên, kéo Cảnh Nguyên đi ra ngoài: “Chúng ta đi chuẩn bị ngựa với xe kéo!” Thẩm Vô Hoặc dời mắt khỏi đôi tay đan xen của hai người kia, lại liếc nhìn bàn tay phải Thẩm Trì tùy ý đặt lên bàn. Ngón tay Thẩm Trì vô cùng xinh đẹp, thon dài trắng nõn, giống như mỹ ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, ngón tay Thẩm Vô Hoặc thoáng động.