Biên tập: Tiểu Vô Lại Do có người thần bí mở đường, Vân Nhiêu vô cùng thuận lợi đi đến một khe núi ở lân cận tháp truyền thừa. Hoặc có lẽ do quá mức thuận lợi, tâm tư Vân Nhiêu hiển nhiên thư giãn rất nhiều, chuyên tâm suy nghĩ tại sao không thấy tháp truyền thừa đâu nữa, đợi đến lúc phát hiện ra sau lưng có tiếng xé gió lao tới thì đã phản ứng chậm mất một nhịp. Xoay người lộn một vòng né tránh tấn công, vật kia liền va mạnh vào sườn núi khiến mỏm đá thô dày bị thủng một lỗ lớn, đất đá bay tán loạn bắn cả lên người Vân Nhiêu. Một cỗ uy áp vượt qua Kim đan kỳ tràn ra từ trong lỗ thủng, đè lên người Vân Nhiêu khiến nàng suýt chút nữa quỳ xuống tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, vội vàng huy động linh lực toàn thân chống lại uy áp này, nhưng vẫn không thể động đậy được. Không đến giây lát, kẻ đánh lén kia liền lắc lư thân thể đứng dậy từ trong đống đá vụn, ánh mắt sắc bén đánh giá Vân Nhiêu, dường như đã chọn xong góc độ, nó bước chân ra sau hơi gập xuống, lần thứ hai đánh tới nàng. Đó là một con chồn khổng lồ, nó có hàm răng sắc bén cùng móng vuốt nhọn, Vân Nhiêu không chút hoài nghi một kích này của nó sẽ cắn đứt cổ nàng. Điều động hết tinh thần, nhưng cỗ uy áp ở trên người khiến nàng vẫn không thể động, thậm chí ngay cả kiếm trong tay cũng không giơ nổi, mắt thấy con chồn kia đã gần ngay trước mắt, đôi mắt Vân Nhiêu bỗng dưng sáng ngời, cắn lên đầu lưỡi ép phun ra một ngụm máu, máu tươi hóa thành một lưỡi dao sắc bén đánh tới con chồn kia. Nếu như bắn trúng, một đòn này nhất định bắn thủng cổ con chồn. Con chồn hiển nhiên có linh tính, thoáng nghiêng người tránh khỏi công kích của Vân Nhiêu. Đương nhiên Vân Nhiêu không cho rằng một chiêu kia có thể bắn trúng, do con chồn bị phân tâm, uy áp đè nén trên người nàng thoáng buông lỏng, trong nháy mắt nó né tránh công kích, kiếm quyết bên tay trái đã sớm chuẩn bị xong, phi kiếm trong tay nàng nhanh như chớp tấn công về phía nó, kiếm thế lẫm liệt kéo theo một vệt sáng. Hiển nhiên không ngờ con mồi nhỏ bé này lại biết phản kháng, trong miệng con chồn vang lên tiếng rống giận, Vân Nhiêu chỉ cảm thấy không khí ngưng trệ một hồi, kiếm của nàng bị khống chế cách con chồn ba thước, không tiến lui được. Thực lực cách quá xa. Suy nghĩ của Vân Nhiêu biến chuyển, nỗ lực tìm một kế sách thoát thân, nhưng càng nghĩ càng sốt ruột. Kiếp trước ngay cả một con gà nàng cũng chưa từng giết, xuyên việt mấy năm nay mặc dù có chút kinh nghiệm chiến đấu, nhưng nhiều nhất chỉ có thể ứng phó tu giả đồng cấp, rõ ràng con chồn này đã vượt qua năng lực đáp trả của nàng rất nhiều. Nàng thực sự nghĩ không ra, vì sao cái bí cảnh này chỉ cho phép tu giả từ Trúc cơ đến Kim đan tiến vào, ấy vậy lại xuất hiện cả yêu thú Nguyên anh, rốt cục tiên nhân trước đây thiết lập bí cảnh này nghĩ sao vậy! Thấy Vân Nhiêu không cử động được nữa, con chồn hung dữ gào lên một tiếng, bắn kiếm của nàng vào trong vách đá đối diện, lần thứ hai nhào tới! “A!” Thẩm Trì đang chuẩn bị ra ngoài cùng Thẩm Vô Hoặc bỗng dừng bước chân, Chấp Ảnh ngồi an phận trên vai hắn tiên phong xông ra ngoài. Đợi đến khi hai người đến chỗ khe núi kia, đúng lúc trông thấy một bóng đen cực lớn đang bay về phía Thẩm Vô Hoặc. Thẩm Vô Hoặc nhanh chóng tiến lên một bước ngăn ở trước mặt Thẩm Trì, đánh một chưởng quét ra kình phong, cái bóng đen kia liền yếu ớt bay nghiêng ra ngoài, va rầm rầm vào vách đá, dính lên đó rồi tuột xuống mặt đất, té thành một cục thịt, hiển nhiên đã chết đến mức không thể chết thêm. Đầu tiên Thẩm Trì liếc nhìn Thẩm Vô Hoặc, sau đó chuyển sang hai người đang nằm đè lên nhau trước mặt hắn. Dưới cùng là Vân Nhiêu, diện mạo của nàng không khác 30 năm trước là mấy, lúc này sắc mặt đỏ bừng, không biết là sợ hay xấu hổ. Mà người đàn ông đang đè trên người nàng, Thẩm Trì híp mắt, ấn tượng về người chỉ có hai chữ — nguy hiểm. Không giống với Thẩm Vô Hoặc không hề che giấu sắc bén lãnh đạm, người này giống như một đoản kiếm được ngâm trong độc dược, giấu đi vẻ sắc nhọn. Trong lúc Thẩm Trì nhìn về phía y, ánh mắt nam nhân kia cũng nhìn hai người ngầm ý cảnh cáo, Thẩm Trì mỉm cười với y, nam nhân giật mình, trong mắt lóe lên đôi chút cảnh giác. Lúc này Vân Nhiêu đang kích động đến đỏ bừng cả mặt, nàng vốn cho rằng nhất định sẽ vùi thây ở nơi đây thì người này đột nhiên xông ra, một chiêu đánh bay con chồn kia, do ban nãy nàng bị đụng ngã, hiện tại cảm giác được hơi thở mát mẻ của nam nhân bên tai, bàn tay rộng lớn nâng hông nàng, vóc người cường thế bao bọc lấy nàng bên trong, từ góc nhìn của nàng vừa vặn có thể trông thấy gò má nam nhân. Thật là đẹp trai! Trong mắt Vân Nhiêu tràn đầy kinh diễm. (Suốt ngày chê Vân Vụ nhan khống, Vân Nhiêu đâu khác gì…) Dáng vẻ hoàn toàn bất đồng so với Thẩm Trì đẹp đẽ không chút tì vết hay Thẩm Vô Hoặc thâm thúy sắc bén, ngũ quan nam tử này thô cứng hơn rất nhiều, nhưng khi kết hợp lại với nhau lại trở nên điên cuồng khó diễn tả được bằng lời, đúng lúc đâm trúng manh điểm của Vân Nhiêu. (Manh = moe, cute) Nam nhân đứng lên đầu tiên, khom người vươn tay ra với Vân Nhiêu, gương mặt tỏ ra lo lắng rất hợp thời: “Cô nương, cô không sao chứ?” Giọng nói trầm thấp quyến rũ, rất tuyệt! Lúc này Vân Nhiêu mới phát hiện, trên thân người này dĩ nhiên chỉ mặc một chiếc áo bào họa tiết rắn màu đen, lúc cúi người lộ ra mảnh da thịt màu mạch nha, cơ ngực hoàn mỹ, còn cả cơ bụng tám múi! Vân Nhiêu vội vàng bưng lỗ mũi. Trông thấy dáng vẻ Vân Nhiêu, trong lòng Thẩm Trì sáng tỏ, tiến lên mấy bước nói: “Vân Nhiêu sư điệt, đã lâu không gặp.” “Tiểu, tiểu sư thúc! Còn cả Vô Hoặc sư thúc! Sao các ngươi lại ở đây?” Vân Nhiêu đang chìm đắm trong nam sắc lúc này mới phát hiện ra hai người Thẩm Trì, nhất trời kinh ngạc, quên cả che mũi, hai dòng máu đỏ chảy ra từ mũi nàng, cũng may khuôn mặt nàng đẹp, ngốc nghếch như vậy ngược lại cũng không xấu. “Lúc con đường xuất cảnh mở ra chúng ta đã không bắt kịp, ban nãy đúng lúc đi qua nghe thấy tiếng động nên tới xem một chút.” Thẩm Trì cũng không đề cập đến chuyện tháp truyền thừa, qua loa trả lời câu hỏi của Vân Nhiêu. Nhưng Vân Nhiêu lại rất tự giác, không đợi Thẩm Trì hỏi han kể hết ra những cảnh ngộ mình gặp phải mấy năm nay, càng nhấn mạnh thêm việc ấp trứng đau khổ cỡ nào, nói xong còn đập một nhát vào eo mình: “May mắn ban nãy vị đạo hữu này cứu ta, nếu không dù ta không chết cũng bị lột da.” Mới ngẫm đến cảnh móng vuốt sắc bén đâm vào cổ họng mình, Vân Nhiêu liền sợ run cả người, lúc giới thiệu nam tử với hai người Thẩm Trì, đột nhiên ngưng lại, dường như nàng còn chưa biết tên ân nhân cứu mạng. “Ta tên Cảnh Nguyên, cô nương không cần khách khí.” Từ thời điểm Vân Nhiêu hô lên thân phận hai người Thẩm Trì, sự cảnh giác trong mắt Cảnh Nguyên buông lỏng rất nhiều, lúc này mặt mày niềm nở hành lễ với hai người họ, dáng vẻ có phần tùy tiện phóng khoáng: “Ra mắt hai vị đạo hữu.” Ánh mắt Thẩm Trì vẫn chưa từng rời khỏi Cảnh Nguyên, đương nhiên thấy được ánh mắt y lóe lên ý cười lúc Vân Nhiêu oán hận ấp trứng khổ cực, trong lòng dường như nắm được điều gì, thuận tay vân vê Chấp Ảnh vừa nhảy vào trong lòng hắn, cất đi món đồ nó để vào tay mình rồi gật đầu với Cảnh Nguyên: “Không biết đạo hữu thuộc môn phái nào? Vì sao lại ở trong bí cảnh?” “Ta chỉ là tán tu, không có môn phái gì, lưu lại chỗ này cũng do bỏ lỡ ngày xuất cảnh.” Cảnh Nguyên phong thái ung dung. Thẩm Trì gật đầu, lại xoa nắn đám lông trắng mềm mại trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy tay hơi nóng bèn quay đầu nhìn Thẩm Vô Hoặc, quả nhiên thấy ánh mắt y sáng quắc nhìn chằm chằm con mèo trong tay hắn, Thẩm Trì nhíu mày, trực tiếp nhét mèo vào trong lòng Thẩm Vô Hoặc. Thẩm Vô Hoặc đang suy nghĩ làm sao để ăn thịt mèo: “…” Chấp Ảnh đang được chủ nhân vỗ về đột nhiên rơi vào hố băng: “…” Đang kinh ngạc Thẩm Trì sau khi lớn lên càng thêm yêu nghiệt, Vân Nhiêu bèn không chút do dự vứt bỏ hắn, qùy gối trước tám múi cơ bụng của Cảnh Nguyên, mà không biết có phải Cảnh Nguyên cố ý hay không, bộ quần áo nào cũng đều hở ngực lộ bụng, mỗi khi thấy vậy Vân Nhiêu cảm giác đã xem đủ rồi, hận không thể tiến lên sờ một cái. Thẩm Trì nghiêng đầu nhìn Thẩm Vô Hoặc, không ngạc nhiên chút nào khi ánh mắt y đang đặt trên người mình, thấy hắn nhìn sang, Thẩm Vô Hoặc còn nhiệt tình gật đầu với hắn. Thẩm Trì lại không nhịn được lần thứ hai ném con mèo cho y. Thẩm Vô Hoặc nhận lấy Chấp Ảnh đang giương nanh múa vuốt, không thèm để ý vết máu bị vuốt mèo sắc nhọn cào lên tay, dúi đầu nó trực tiếp nhét vào trong lòng. Chấp Ảnh đáng thương chỉ có thể lộ ra hai con mắt rưng rưng lệ nhìn chủ nhân cầu cứu, sau đó con mắt cũng bị che khuất. Bốn người đứng ở bờ sông Mặc Hà, dòng nước trong veo giữa sông chậm rãi chảy xuôi, không có mảy may âm thanh, lòng sông phản chiếu hình ảnh bốn người. Thẩm Trì quay sang Thẩm Vô Hoặc: “Chính là chỗ này?” Thẩm Vô Hoặc gật đầu, chỉ lên một chỗ mặt nước: “Ở ngay tại chỗ đó, ba thước vuông.” Sau đó nhìn về phía Cảnh Nguyên đang nói chuyện với Vân Nhiêu. Có lẽ do ánh mắt của Thẩm Vô Hoặc quá lạnh, rốt cục Cảnh Nguyên không chịu nổi phải kéo vạt áo: “Vô Hoặc đạo hữu, có chuyện gì vậy?” “Ngươi có thể trở về.” Thẩm Vô Hoặc cất giọng hạ lệnh đuổi khách không chút khách khí. Thẩm Trì liếc nhìn Vân Nhiêu, phát hiện nàng không phản ứng nhiều lắm, giống như chuyện say đắm mấy ngày nay đều chỉ là giả, trong mắt không dâng lên một tia hứng thú, thực sự là cô nương thông minh. Đúng như Thẩm Trì suy nghĩ, Vân Nhiêu đã sớm phát hiện người này không ổn, lúc trước nàng còn tưởng do bí cảnh đặc biệt, tu giả bên trong có thể thăng lên Nguyên Anh kỳ, nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện tu vi của Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc đều dừng ở Kim đan đại viên mãn, hiển nhiên bị bí cảnh áp chế không thể đột phá. Nhưng Cảnh Nguyên lại có tu vi Kim đan kỳ trở lên, không hề nghi ngờ, y không phải người. Cho nên Vân Nhiêu nắm chặt lấy thời gian đi đường, hiện tại phải tách ra thật sự có chút luyến tiếc, nghĩ vậy, nàng lại không nhịn nổi đưa mắt nhìn khuôn mặt Cảnh Nguyên. Sắc mặt Cảnh Nguyên không đổi, chỉ vô thức nhìn về phía Vân Nhiêu, thấy nàng đang nhìn y, khóe môi nhếch lên nở nụ cười với nàng. Vân Nhiêu che ngực, lẳng lặng rời ánh mắt. Thẩm Vô Hoặc thấy thế cũng nhếch khóe môi, con mèo đang nằm trong ngực y liền ré lên một tiếng rồi bỏ chạy, run lẩy bẩy trốn dưới chân Thẩm Trì. Khôi phục lại bản mặt lạnh, Thẩm Vô Hoặc thở dài một tiếng trong lòng, ánh mắt vụt qua một tia ảo não khó thấy. Thẩm Trì vẫn chưa chú ý đến sự khác thường của Thẩm Vô Hoặc, vì hắn nghe thấy Cảnh Nguyên nói: “Ta nguyện ý ký linh khế với A Nhiêu.” Vân Nhiêu: “!!” Yêu thú có thể hóa hình ở tu giới cực kỳ hiếm thấy, điều này không chỉ đại biểu tu vi của đối phương cao thâm, càng tượng trưng cho tư chất của y, mà lúc này, vị đại yêu cư nhiên chính miệng nói ra muốn ký linh khế với nàng! Vân Nhiêu chỉ cảm thấy có cái bánh lớn từ trên trời rớt xuống đầu nàng, đập cho nàng chóng mặt. Nhưng chỉ trong chớp mắt tiếp theo, Vân Nhiêu nhanh chóng lui về phía sau hai bước, dừng ở bên người Thẩm Trì, hai tay ôm ngực, vẻ mặt cảnh giác nhìn Cảnh Nguyên, lạnh lùng nói: “Không dưng mà lại ân cần, không phải gian trá cũng phường trộm cướp! Nói! Rốt cục ngươi có ý gì?!” — ♥ — Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường Chấp Ảnh: Làm mèo cực khổ quá, mỗi ngày bị ném tới ném lui QAQ Thẩm Vô Hoặc: Mỗi ngày Tiểu Trì đều ném mèo cho ta, tủi thân hức hức Vân Nhiêu: Ta phải thận trọng! Ôi thật là muốn liếm cơ bụng! Cảnh Nguyên: Cưng ơi mau tới! Ta là nam nhân có tận hai cái JJ p/s: Rắn đực vốn có 2 JJ.