Trong cự thạch trận. Lục Nghiêu mở mắt lần nữa, phun ra một ngụm khí bẩn. Linh lực và thể lực đã khôi phục hơn phân nửa, quay đầu nhìn Trương Lỗi, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Trong cuộc chiến, Quỷ Tướng đã bị ép ra nguyên thân, đó là một con quỷ tu nam tính, mặc trường bào màu đen, tóc dài tới eo, khuôn mặt tuấn tú. Trong tay cầm một thanh kiếm dài. Nhìn gã ra chiêu và khí độ toàn thân, Lục Nghiêu suy đoán rất có thể khi còn sống gã là một thích khách. Ba phút sau, Trương Lỗi cũng tỉnh lại, hỏi: "Bọn họ còn muốn đánh tới bao lâu mới kết thúc?" "Sẽ không kết thúc đâu!" Trương Lỗi: . . . "Thực lực của quỷ tướng này không tầm thường, nhưng hiển nhiên gã không hiểu trận pháp. Mà nếu như không phá được trận, bất kể cự nhân bị tan rã bao nhiêu lần cũng có thể khôi phục lại nguyên dạng, không có chút tổn thương. Đây chính là một vòng lặp vô hạn. Cự nhân không làm gì được Quỷ Tướng, Quỷ Tướng cũng không giết chết cự nhân." Trương Lỗi nhíu chặt lông mày: "Nhưng chúng ta cũng không thể bị nhốt trong cự thạch trận mãi được!" "Cậu muốn đi ra ngoài?" Lục Nghiêu ngẩng đầu. Trương Lỗi khó hiểu, "Đương nhiên muốn ra ngoài, không đi ra, làm sao chúng ta tìm được đường sống." "Đi ra thì chắc gì tìm được đường sống? Đường sống cứ nhất thiết phải ở ngoài trận? Huống chi, cậu biết ngoài trận có cái gì ư?" Trương Lỗi sững sờ, "Cái . . . cái gì?" "Cửa thứ ba!" Trương Lỗi suýt nữa lảo đảo ngất đi, "Cửa thứ ba? Còn có cửa thứ ba?" Lục Nghiêu bình tĩnh, "Quỷ Tướng Quỷ Tướng! Được gọi là tướng, sao không có binh?" Sắc mặt Trương Lỗi đột nhiên trắng bệch, "Ý của cậu là ngoài trận có âm binh?" "Cẩn thận lắng nghe!" Trương Lỗi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, để độ nhạy của thính giác đạt đến giá trị lớn nhất, cạch, cạch. . . tiếng bước chân đều nhịp, giống như là bước đi được huấn luyện trong quân đội. Sắc mặt của cậu ta trắng thêm hai phần, thân hình lung lay. Lục Nghiêu vội vàng đỡ lấy cậu ta, buồn cười nói: "Âm binh đi qua mà thôi, sợ đến vậy sao?" Âm binh đi qua, còn mà thôi? Trương Lỗi tức giận trừng mắt, "Cậu nói nghe nhẹ quá, chúng ta đều phải chết!" "Yên tâm, bọn họ tạm thời không vào được. Mê huyễn trận này tự có hiệu quả phòng vệ. Trừ phi trận bị phá, nếu không chúng ta rất an toàn." "An toàn cái rắm đó! Chúng ta phải bị nhốt trong này cả đời hay sao? Không, không cần cả một đời. Trong túi trữ vật của tôi cũng không có bao nhiêu đồ ăn, không chống đỡ được mấy ngày." Vẻ mặt Trương Lỗi đau khổ, đến khi sắp khóc, thì đột nhiên nảy ra ý tưởng, bắt lấy tay Lục Nghiêu: "Cậu vừa nói cái gì mà đường sống chưa chắc đã ở ngoài trận? Ý cậu là ở trong trận?" Ánh mắt Lục Nghiêu sáng lên, cho cậu ta một ánh mắt cái tán. Thật thông minh, tính tình cũng có thể thay đổi như vậy thì tốt biết mấy. Trương Lỗi vui mừng, "Cậu. . . cậu tìm được rồi?" Lục Nghiêu gật đầu, sau khi hắn bố trí bên ngoài mê huyễn trận mới phát hiện. Cự thạch trận, mê huyễn trận, trong trận cất chứa kết giới thông với nhau. . . Vòng này chứa vòng kia có vẻ như đã tính toán từ trước rồi. Cửa thứ ba ngoài trận chỉ là thủ thuật che mắt. Há, tâm tư của người kia cũng không tầm thường đó. Mà ở Thiên Xu, người có trình độ cỡ này không nhiều. Lục Nghiêu lập tức nghĩ ngay đến Tống Ngật, ông là người có khả năng nhất. Hắn đảo mắt, nếu như là Tống Ngật, như vậy hắn không thể đi ra dễ dàng được. Hắn phải lấy được chút lợi thế. Nhìn Trương Lỗi một chút, Lục Nghiêu hỏi: "Từ khi chúng ta vào sân huấn luyện đến bây giờ là bao lâu?" Trương Lỗi nhìn đồng hồ, "Mười giờ. Quy tắc nói, chỉ cần đi ra trong vòng mười tiếng, đều tính vượt qua kiểm tra. Nhưng hiển nhiên, hiện giờ thời gian đã qua năm phút rồi." Lục Nghiêu gật đầu, "Không sao, chỉ cần bắt được Quỷ Tướng, chúng ta cũng có thể tính là vượt qua kiểm tra." Trương Lỗi suýt nữa trợn mắt trắng, nếu có thể bắt lấy Quỷ Tướng, đừng nói trễ một giờ, trễ cả ngày cũng được. Nhưng nói thì dễ, Quỷ Tướng dễ bắt vậy ư? Từ chữ bậy mới xoẹt qua đầu, còn chưa ra khỏi miệng thì Lục Nghiêu đã động, hắn cũng không đích thân tham gia cuộc chiến, mà ném một lá bùa vào. Sau đó, quả cầu lửa rơi xuống. Trương Lỗi kích động nắm tay Lục Nghiêu lắc lung tung, "Thiên Manh Lưu Hỏa phù! Lại là Thiên Manh Lưu Hỏa phù! Thì ra tờ phù triện cuối cùng là bị cậu mua mất! Cậu cậu cậu. . . thế mà cậu không thèm nói một tiếng! Còn coi tôi là bạn nữa không!" Uy lực của Thiên Manh Lưu Hỏa phù gần như người trong giới Huyền học đều biết rõ. Đối với Quỷ Tướng mà nói, trước đó chiến đấu với cự nhân đã tốn hơn phân nửa sức lực của gã, lần này chắc chắn đã họa vô đơn chí. Cho dù gã cố gắng né tránh, đánh lại quả cầu lửa, nhưng vẫn bị đốt. Mắt thấy đã đủ rồi, Lục Nghiêu biến đổi hai tảng đá bên trái và bên phải, cự nhân lại đứng im lần nữa. Ngay sau đó, Lục Nghiêu vung một sợi dây thừng qua, trói Quỷ Tướng lại, ném một quả cầu pha lê lên trước, thu Quỷ Tướng vào. Mà lúc này, uy lực của Thiên Manh Lưu Hỏa phù hết hạn. Lục Nghiêu dán hai lá bùa lên quả cầu thủy tinh, lúc này mới vui vẻ tung hứng quả cầu, mỉm cười với Trương Lỗi, "Chiến lợi phẩm tới tay, có thể đi rồi." Trương Lỗi: . . . Nói thật là. . . dễ dàng! Nhưng làm hình như cũng dễ dàng? Trương Lỗi liếc Lục Nghiêu mấy lần, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định hỏi, nếu không cậu ta sợ bản thân chết vì nín! "Không phải cậu là đồ vô dụng ư? Sao cậu biết nhiều vậy? Ấy. . . tôi không có ý chạm vào vết sẹo của cậu. Tôi chỉ tò mò thôi. Cậu biết, tôi cũng bị người nói vô dụng. Nhưng thật ra tôi cảm thấy bản thân không tính là vô dụng. Tư chất của tôi tính ra cũng gần trung đẳng, đừng nói so sánh với những người không có linh căn không được nhập đạo, do dù so với một số người tư chất hạ đẳng cũng hơn không ít. Nhưng ở trong mắt người có tư chất tốt lại không tính là gì. Ngay cả tên Lương Hạo Bắc hơn tôi một chút, một tên trung đẳng cũng có thể giẫm đạp tôi. Cho nên, tôi ghét nhất người khác lấy tư chất ra nói chuyện. Dù sao tư chất cũng không phải thứ chúng ta có thể khống chế. Ban đầu, tôi thấy trên mạng nói cậu thê thảm như vậy, tưởng cậu là loại tư chất kém cỏi nhất kia. Nhưng thấy thủ đoạn cậu đối phó với diễm quỷ và xương khô, tuyệt đối không phải vậy. Trước đó tôi không nghĩ quá nhiều, tưởng rằng trên mạng nói quá, tình huống cậu chắc không khác tôi là bao. Nhưng bây giờ... mặc dù đối phó với cự nhân và Quỷ Tướng, cậu đều nhờ sức mạnh của trận pháp, nhưng thay đổi được loại trận pháp này cũng không phải chuyện dễ dàng đúng không? Hơn nữa theo tôi được biết, có thể vượt qua cửa ải độ khó siêu cao này, học viện Thiên Xu đến nay không hơn năm mươi người." Lục Nghiêu nhíu mày, "Cho nên?" "Cho nên, trước kia cậu đều đang giả heo ăn thịt hổ sao?" Lục Nghiêu bật cười, "Cứ coi là vậy đi!" Trương Lỗi: . . . Cứ coi là vậy đi? Là phải hay không phải! Cũng may, mặc dù Trương Lỗi tò mò, nhưng nhân phẩm không có vấn đề, Lục Nghiêu tỏ thái độ không muốn nói, cậu ta cũng không có ý định hỏi đến cùng, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh. "Trước đó tôi tưởng cậu yếu hơn tôi, cảm thấy tôi cần phải bảo kê cậu, không thể để cậu bị đám người Lương Hạo Bắc ăn hiếp. Chúng ta không làm người bị hại, phải dũng cảm đối đầu với đầu gấu trường học! Nhưng bây giờ. . . Lão đại, tôi làm tiểu đệ của cậu, cậu bảo vệ tôi nhé! Yên tâm, tôi tuyệt đối nghe theo sai bảo của lão đại. Lão đại bảo hướng đông, tôi tuyệt đối không hướng tây. Lão đại muốn đóng vai heo, tôi tuyệt đối không nói cậu là lão hổ!" Lục Nghiêu dở khóc dở cười, cái gì đây! Nhưng hắn cũng hiểu được ý của Trương Lỗi. Cho dù hắn vì lý do gì để người khác cảm thấy hắn là tên vô dụng, chỉ cần hắn không muốn, Trương Lỗi sẽ giữ bí mật này. Đáy lòng Lục Nghiêu dâng lên một dòng nước ấm, cười khẽ: "Đi ra ngoài trước rồi nói!" Vung thanh kiếm đồng lên, cắm vào một tảng đá lớn, một cái lỗ đen xuất hiện. Nhưng khác với lỗ đen của cây hòe, nó không có lực hấp dẫn. Lục Nghiêu và Trương Lỗi lần lượt đi ra, bước qua lỗ đen là tới cửa ra vào sân thí luyện phía sau núi. Lông mày Lục Nghiêu giật giật, chỉ nói: Quả nhiên. Ra khỏi lối ra, cách đó không xa chính là chỗ tập hợp. Lúc này, đã có rất nhiều người đứng ở đó rồi. Xem ra gần như hai phần ba đã ra ngoài rồi. Trong đám người, sắc mặt Tào Dũng đại biến, trong mắt xuất hiện vẻ bối rối và hoảng sợ. Lương Hạo Bắc đắc ý khịt mũi, "Ôi, mười một giờ nha! Hai đồ vô dụng!" Ý tứ không cần nói cũng biết. Cậu ta lại hất cằm với Trương Lỗi, "Dựa vào phù triện thắng tôi một lần thì thế nào? Lần này cậu còn không cầm được một slot sơ tuyển. Nhìn cậu xem, đã năm ba đại học, hình thức phổ thông đơn giản như vậy lại mất mười một giờ. Tôi chỉ mất bảy giờ." Thấy Trương Lỗi có ý định muốn đánh nhau, Lục Nghiêu vội ngăn lại, lấy viên thủy tinh kia ra, đột nhiên ném xuống đất. Viên thủy tinh vỡ ra, Quỷ Tướng bị thương nghiêm trọng đang bị trói xuất hiện trước mặt người khác. "Quỷ. . . Quỷ Tướng? Đây là Quỷ Tướng!" Có người nhận ra được. Lục Nghiêu không để ý đến sự hoảng sợ, nghi hoặc, ánh mắt dò xét của đám người, mà nhìn thẳng vào hiệu trưởng Tống, "Hiệu trưởng, mặc dù chúng em chậm một giờ, nhưng bắt được Quỷ Tướng, không biết có tính là hợp lệ không?" Ánh mắt hiệu trưởng Tống sáng ngời. Lục Nghiêu lại hỏi một câu. Tống hiệu trưởng: ". . . Tính!" Không ai dám nói không được. Dù sao đây chính là Quỷ Tướng! Sắc mặt Lương Hạo Bắc thay đổi, "Cậu. . . sao có thể! Chỉ là hình thức phổ thông, ở đâu ra Quỷ Tướng!" Hai mắt Lương Hạo Bắc đỏ bừng, nhìn thương thế của con quỷ này, hẳn là bị Thiên Manh Lưu Hỏa phù gây thương tích. Lúc trước cậu ta cũng bị phù triện này mà dưỡng thương rất nhiều ngày! Nhe răng! Món nợ này ông nhất định phải tính! Có gì hơn người chứ! Lần trước dựa vào phù triện, lần này còn không phải vẫn dựa vào phù triện sao! Nhưng dù trong lòng cậu ta hò hét, cũng hiểu được một đạo lý, đó chính là cuộc thi cho phép dùng phù triện mạnh cỡ này. Cho nên cậu ta không nói Trương Lỗi và Lục Nghiêu không có bản lĩnh, chỉ có thể lấy Quỷ Tướng đáng lẽ không tồn tại ra trêu chọc. Lục Nghiêu không chút hoang mang, chỉ thẳng mặt Tào Dũng, sắc mặt lạnh xuống, "Cái này phải hỏi cậu ta!" Tào Dũng luống cuống, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Tôi. . . tôi không biết. Tôi cũng vừa đi ra, chúng ta chia nhau hành động mà, tôi cũng rất muốn. . ." Trương Lỗi đánh một quyền tới, Tào Dũng hốt hoảng không kịp tránh, khóe miệng rách da chảy máu. "Mày không biết! Con mẹ nó mày mở ra kết giới này, còn đẩy Lục Nghiêu vào, cố ý đưa tao và Lục Nghiêu vào hình thức nguy hiểm, mày còn nói không biết!" Một câu nói như đá lớn quăng xuống sông, gây nên ngàn cơn sóng. Ánh mắt của mọi người đều tập trung lại. Ánh mắt Tào Dũng chợt lóe, nắm chặt tay. Cậu ta không ngờ hai tên vô dụng rơi vào hình thức nguy hiểm lại có thể sống! Cậu ta tưởng rằng chỉ cần kéo dài thời gian, không cầu viện, bọn họ chỉ có đường chết. Mà khi đó, cậu ta cứ nói ra là được rồi. Nhưng bây giờ. . . Không! Không thể thừa nhận! Chỉ cần cậu ta cắn chết không nhận. Không có chứng cứ, Trương Lỗi và Lục Nghiêu làm người bị hại, có làm chứng cho nhau không đáng tin cậy lắm. Mặc dù có người nghi ngờ, nhưng chỉ cần không có chứng cứ, thì không quy tội cho cậu ta được! Ánh mắt Tào Dũng lóe lên tia sáng lạnh, hạ quyết định.