Làm dâu âm phủ

Chương 13 : Hầm mộ cổ

Thanh âm Hiên Viên Mặc khàn khàn, ánh mắt sâu hút. Tịch Liễu dùng sức lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch tràn đầy sợ hãi: "Tôi không sinh!" ​Cô không biết sẽ còn phát sinh ra chuyện gì, hơn nữa Hiên Viên Mặc đã từng nói qua, đứa bé kia chỉ dùng để tra tấn cô. Hắn muốn cô sống không bằng chết! ​"Cô không có quyền lựa chọn!" ​Hiên Viên Mặc giống như một vị vua cao cao tại thượng, hắn trực tiếp ép Tịch Liễu vào tường, bá đạo xâm nhập. ​Tịch Liễu phát ra những tiếng kêu rên rỉ, hai hàm răng cắn chặt, đón nhận tất cả. Hiên Viên Mặc quyết tâm muốn Tịch Liễu mang thai con của hắn, hắn không ngừng muốn cô, muốn cô đến điên cuồng. ​Một đêm này đối với Tịch Liễu quả thực là một giấc mộng đáng sợ. Trong mộng, cô thấy mình thực sự mang thai. Cô sinh ra một quái vật, miệng đầy răng nanh, mồm há to, hung hăng cắn lên người cô. ​"Aaaa..." ​Tiếng thét này làm cô thoát ra khỏi giấc mộng. Mặt mũi Tịch Liễu tràn đầy mồ hôi, trái tim vẫn còn đập liên hồi. Cô không chịu nổi khóc thành tiếng. ​Nhoáng một cái đã ba ngày trôi qua, Hiên Viên Mặc không biết tung tích. Đêm dài người tĩnh, Tịch Liễu bị tiếng phá cửa kịch liệt đánh thức. ​Thanh âm của sư mẫu từ ngoài truyền vào, bà hô to: "Tịch Liễu, em mau mở cửa đi." ​"Sư mẫu?" ​Tịch Liễu nhìn ra ngoài, dường như mấy ngày rồi sư mẫu không rửa mặt, tóc tai bù xù, không biết đã nhịn ăn suốt mấy đêm, hai mắt bà đỏ bừng, vẻ mặt tiều tụy, tay dùng sức đập vào cửa: ​"Tịch Liễu, nhanh mở cửa ra, cô có biện pháp đối phó với bọn họ." ​"Nhanh lên đi, hãy tin tưởng cô." ​"Sư mẫu mau đi đi, cô đừng đến tìm em nữa." ​Tịch Liễu dựa sát vào cửa như sợ bà sẽ phá cửa đi vào. ​Không phải cô không muốn mở cửa mà là cô không dám. Nếu sư mẫu tiếp tục tiếp xúc với cô thì... có thể sẽ chết. ​"Hơn nửa đêm rồi mấy người còn ồn ào cái gì đấy?" ​Mọi người xung quanh bắt đầu mắng chửi, sư mẫu vẫn ngang ngạn dùng sức đập cửa. Cuối cùng cửa cũng được mở ra. Sư mẫu túm chặt bả vai Tịch Liễu, tay của bà thật lạnh, dường như không có chút độ ấm, giọng điệu gấp gáp: "Tịch Liễu, những tên yêu ma quỷ quái kia đang tìm thế thân, nếu như chúng ta không mau hành động, bọn họ sẽ tiếp tục giết người đấy." ​"Sư mẫu." ​Tịch Liễu còn chưa kịp nói hết, đã bị sư mẫu cắt ngang: "Cô tìm được biện pháp tiêu diệt hắn rồi." ​"À?" ​Tịch Liễu sững sờ, trên mặt sư mẫu lộ ra nụ cười quỷ dị, ánh mắt chợt lóe lên, cánh môi nhợt nhạt hơi hé, thanh âm khàn khàn vang lên: "Đi cùng cô đi!" ​"Không phải sư mẫu." ​Tịch Liễu vô thức muốn giãy dụa, sư mẫu lại càng dùng sức nắm cahwtj tay cô, móng tay thậm chí đã đâm vào da thịt cô. Cơn đau nhức truyền đến, vành mắt Tịch Liễu hồng hồng, cô kêu lên: "Đau quá!" ​"Chẳng lẽ cô không muốn báo thù cho giáo sư và những người khác?" ​Hai con ngươi màu đỏ tươi của sư mẫu trợn ngược lên, bà hung hăng nhìn Tịch Liễu, phảng phất như muốn xé cô ra làm trăm mảnh. Tịch Liễu vô thức lắc đầu, dĩ nhiên cô muốn. Đúng, rất rất muốn! Hơn nữa cô cũng muốn thoát khỏi Hiên Viên Mặc, không muốn sinh con cho hắn. Tịch Liễu không nói gì thêm, bị sư mẫu lôi ra ngoài. ​Đêm khuya thật lạnh. Sư mẫu lái xe với tốc độ cao chở Tịch Liễu đi vào một nơi hoang vu, hẻo lánh. ​"Sư mẫu, chúng ta đi đâu vậy?" Tịch Liễu có chút bất an nói. ​Thanh âm của sư mẫu làm cho người ta cảm thấy không lạnh mà cũng rét run, cứ khiến cô có cảm giác lạ lạ ở chỗ nào đấy. ​Sư mẫu cong môi cười: "Đi xem những ngôi mộ cộ." ​Mấy ngôi mộ cổ nằm ở sâu trong rừng, Tịch Liễu chưa từng đi, chợt tới lời Cố Thanh Thanh có từng kể qua mộ cổ rất lớn, đào gần nửa năm mới có thể tiến vào trong đó.Bên trong cô phát hiện ra rất nhiều trân bảo, rất có giá trị lịch sử. ​Sư mẫu dẫn cô đi đến cửa hầm mộ cổ.