Lạc

Chương 7 : Vị trí vốn có

Lúc này trong bệnh viện, Bạch Hiển Hạo mang vẻ mặt đau khổ nhìn chén thuốc bổ trong tay Diệp Thần, vẻ mặt nhăn nhó cứ như ăn phải ruồi khiến Diệp Thần đang nghiêm túc nhìn cũng không nhịn được muốn cười. - Há mồm! - Không uống được không? – Hiển Hạo nũng nịu hỏi, đôi mắt nhìn hắn mong chờ. - Không được! - Nhưng mà em thực sự uống không vào nữa! Tối hôm qua em đã uống hai chén rồi, thực sự uống nữa sẽ nôn ra mất... - Cậu đau khổ kể lể. Diệp Thần thấy cậu thật sự đáng thương, hắn nhẹ giọng hỏi lần nữa: - Thực sự không uống? Hiển Hạo gật đầu liên tục. Hắn nhướng mày, cầm chén lên uống. Đương lúc Hiển Hạo sắp há mồm cười vì thoát nạn liền bị hắn nắm cằm, đôi môi tiếp hợp, dòng nước thuốc đắng chát cứ chảy qua miệng cậu khiến cậu dù muốn trốn cũng trốn không thoát, chỉ đành nuốt xuống. Diệp Thần còn trêu ghẹo liếm láp đầu lưỡi đã muốn mất cảm giác của cậu, Hiển Hạo liền xụi lơ. - Tiếp tục? Hiển Hạo oán hận trừng mắt, giựt phắt cái chén còn lại hơn nửa kia, nắm mũi uống hết. Diệp Thần hài lòng lấy khăn lau miệng cho cậu. - Hôm nay anh không đi làm à? - Một chút sẽ đi! Em mau nghỉ đi, tan làm anh sẽ đến! - Ừm... chuyện của Hiển Huân... - Cậu ấp úng. - Anh sẽ không can dự vào, nhưng em đừng làm phiền em ấy nữa! Anh có thể chăm sóc em. Đây là lần cuối cùng anh cho phép em lừa dối anh, nếu còn lần sau, xem anh xử lý em thế nào! - Em biết rồi! Diệp Thần hôn lên trán cậu một cái rồi lấy áo khoác cùng túi đi làm. Hắn vừa đi là Hiển Huân cũng vừa đến, nhìn anh trai sinh long hoạt hổ như trước, tản đá trong lòng y cũng vèo một cái bay mất. - Tiểu Huân! - Hôm nay anh thế nào? Có còn đau không? Thật mừng vì mọi sự đều tốt! - Anh rất tốt! Bác sĩ còn bảo anh là "Tiểu Cường" đấy! - Vậy em cũng yên tâm rồi! Đã đến lúc em về bên ấy, công việc không thể dồn đống được nữa... - Vậy à? Không ở lại được thêm nữa sao? – Hiển Hạo buồn rầu hỏi. - Ừm, không được! Anh nên gọi cho Lăng Diệp Thần, bây giờ anh đã tỉnh, không cần tiếp tục lừa dối hắn ta nữa... Với lại... dù sau này anh nghe được chuyện gì từ hắn ta, hãy cứ nhớ một điều, tất cả chỉ là sự cố phát sinh trong kế hoạch... Hiển Hạo nhíu mày: - Đã xảy ra chuyện gì à? - Anh cứ nhớ điều đó là được! Em đã đặt vé máy bay chiều mai, có thể em sẽ không đến bệnh viện nữa, anh nhớ giữ gìn sức khỏe! - Anh biết rồi! Tiểu Huân... em thật sự không muốn gặp Diệp Thần với tư cách là em trai anh sao? - Để dịp khác đi... em... em không nán lại được lâu hơn nữa! – Hiển Huân vội vàng từ chối. - Vậy được... đợi anh khỏe lại, anh sẽ sang ấy thăm em! Tiểu Huân, lần này cám ơn em nhiều lắm! - Đồ ngốc! Chúng ta là anh em mà! Thật ra y không muốn để Hiển Hạo biết những việc đã xảy ra giữa y và Lăng Diệp Thần, dù sớm hay muộn gì anh ấy cũng biết nhưng lúc này anh trai vừa khỏe lại, y không muốn anh lo lắng thêm. Y biết rằng anh trai sẽ không trách y nhưng trong thâm tâm y vẫn luôn mặc cảm tội lỗi. Y nghĩ nếu là Lăng Diệp Thần có phát hiện ra sự thật cũng sẽ không lên tiếng, vì nếu hắn thực sự yêu thương Hiển Hạo sẽ không nỡ để anh ấy tổn thương lúc này. ~•~~~~~~~~•~ Lăng Diệp Thần không đến công ty mà bí mật trở lại căn hộ tầng thượng của mình. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở khách sạn, chỉ là hắn không ngờ anh trai mình đáng lẽ đang ở công ty lúc này lại đang ở nhà. Diệp Phàm hoàn toàn không bất ngờ trước sự có mặt của Diệp Thần. - Chú về đấy à? Diệp Thần huýt sáo vài tiếng, hắn đang dùng vẻ mặt ngả ngớn chiêm ngưỡng body thần thánh của Diệp Phàm. Anh vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc quần rằn ri quân đội, thân trên vẫn để trần khoe ra cơ ngực vạm vỡ còn lưu lại vệt nước. Diệp Thần không thể không phát hiện vài dấu vết ám muội trên người anh, tò mò hỏi. - Đã "ăn" người ta rồi à? Diệp Phàm chỉ dửng dưng nhìn hắn, không thèm đáp. Diệp Thần tỏ vẻ hiểu. - Anh muốn đi đâu à? - Kế hoạch thay đổi, anh phải bay ngay lập tức! Chú về thì lo nốt việc còn lại, mẹ tạm thời không về cùng anh, có rãnh thì ở cùng bà nhiều một chút! - Em biết rồi! Diệp Phàm ngưng lại, bàn tay cầm chiếc áo thun do dự một chút rồi nói: - Thay anh chăm sóc Hiển Huân! Anh sẽ cố gắng trở về ngay khi có thể! - Thực sự không muốn nói cho cậu ấy biết sự thật à? - Anh muốn tự mình nói rõ, chú đừng xen vào! - Ok, em sẽ dòm chừng người ta dùm anh! Nếu người ta đi mất, em không chịu trách nhiệm đâu đó! Diệp Phàm liếc xéo: - Chú thật vô dụng! – Anh cũng không nói thêm mà với chiếc ba lô bên cạnh, đi thẳng ra cửa, đầu cũng không ngoái lại một cái. Diệp Thần đã quá quen thuộc với hành vi rút gọn tối đa của anh trai nên chỉ chậc lưỡi mấy cái, không biết công ty của hắn đã bị anh ấy cải tạo đến mức nào. Thật là làm khó hắn quá mà! ~•~~~~~~~~•~ Hiển Huân ghé qua sân bay đổi vé máy bay, nhìn dòng người tấp nập qua lại, trong lòng y cảm thấy trống trải lạ. Y thở dài, ngồi trên ghế chờ đợi. Y không biết ở hàng ghế phía sau lưng y, Lăng Diệp Phàm đã chú ý y từ lâu. Anh vốn ngồi chờ cấp dưới sang đón, không ngờ lại gặp Hiển Huân ở đây, trông sắc mặt y không được tốt, anh liền cảm thấy đau lòng, phải chăng tối qua anh đã quá đáng? Diệp Phàm thở dài, nghịch chiếc điện thoại trong tay. Rất muốn gọi cho y một cú nhưng lại do dự, lúc này anh không có thời gian để giải thích về tất cả mà y cũng cần thời gian suy nghĩ lại mối quan hệ giữa họ. Với Hiển Huân, anh là Lăng Diệp Thần chứ không phải một Diệp Phàm lúc nào cũng muốn độc chiếm hữu với y. Suy nghĩ thật lâu đến khi cấp dưới cũng tới, Diệp Phàm thở dài. - Cho tôi mượn bút! - Đây ạ! – Cậu cấp dưới cung kính dâng lên, đùa sao, thiếu tá mượn bút có ngu mới không cho ý. Diệp Phàm nghệch ngoạc vài chữ trên tờ giấy anh xé vội trong quyển sổ nhỏ, rồi nhờ một bạn nhỏ gần đó đưa cho người mặc áo len xanh đang đứng chỗ quầy vé cùng tờ 10 đô. Bạn nhỏ vui vẻ chạy đi, mà anh cũng cùng cấp dưới xoay người đi vào khu kiểm soát. Hiển Huân khó hiểu mở giấy ra coi, trên ấy chỉ ghi vài chữ "Chờ anh trở lại"mà không ghi thêm gì khác. Y hoảng hốt hỏi thằng bé người đưa cho nó là ai, nó chỉ vào một người đàn ông vừa đi vào cổng soát xé. Hiển Huân chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng anh, vừa quen thuộc nhưng cũng đầy lạ lẫm... Vậy là cho tới tận lúc lên máy bay trở về Mỹ, Hiển Huân cũng không sao thôi nghĩ cái bóng lưng của người đàn ông đó. Trong lòng thấp thỏm những nghi hoặc cùng bất an, lại mang chút mong chờ về câu nói mà người ấy để lại. Chờ đợi ai trở lại? Lăng Diệp Thần? Hắn ta là người yêu của anh trai. Vậy người ấy là ai? Sao có vẻ giống Lăng Diệp Thần đến vậy? Cuộc sống vốn luôn mang đầy sắc thái kỳ lạ nhưng bọn họ đã trở về vị trí thuộc về mình. Số phận liệu sẽ sắp đặt con đường tương lai của họ thế nào? Chẳng ai biết được! Bạch Hiển Hạo vẫn sống trong cái vòng luẩn quẩn giữa trường học và Lăng Diệp Thần. Lăng Diệp Thần vẫn bận rộn với sự vụ của công ty, lúc thảnh thơi thì cùng Hiển Hạo của hắn đi ăn uống, du lịch. Bạch Hiển Huân trở lại với cuộc sống hào nhoáng của giới showbiz với vai trò là một nhiếp ảnh gia càng ngày càng nổi tiếng, lúc rãnh rỗi sẽ nhớ lại thời gian mình giả làm anh trai mà nghĩ đến "ai đó". Còn Lăng Diệp Phàm, anh là một thiếu tá đầy năng lực trong đội nghiên cứu công nghệ kỹ thuật của Anh quốc, cho nên nhiệm vụ luôn quấn thân, muốn có thời gian rãnh cũng không được. Bọn họ vốn chưa từng để lộ một nửa của mình trước mặt người khác nên bí mật vẫn mãi được bảo vệ một cách chặt chẽ, chờ đợi ngày được phơi bày ra ánh sáng...