Tại một nơi khác trong khu rừng, chim chóc hoảng sợ vỗ cánh bay loạn.
Phập, phập, rắc, phập, rắc, rắc, rắc, ầm cây ngã xuống đất.
Hắn giơ tay lau mồ hôi trên trán, xoay người đi lại gốc cây to sau lưng ngồi xuống nghỉ ngơi, cổ họng khô khốc hắn ngồi dậy lấy ống trúc đựng nước bên cạnh uống, không ngờ ống nước hết rồi, liếm liếm đôi môi khô khan của mình, rồi đứng dậy treo ống nước lên đay lưng, cầm rìu đi lại cái cây ngã vung rìu chặt hết cành lá.
Chặt xong hắn khom người vác nó lên vai, thân cây chỉ tầm tám mươi cân*, hắn vác lên vai một cách nhẹ nhàng.
* 1 cân = 0.5 kg
Khúc cây to này chắc đủ cho phụ thân dùng, hắn vui vẻ nói.
Vừa ôm khúc cây vừa đi nên hơi vướng víu, hắn sốc khúc cây trên vai, bước qua bụi rậm dưới chân, vướn phải dây leo, hắn dừng lại đá chúng ra, trong bụi rậm truyền ra tiếng khè khè, hắn đoán trong bụi rậm là một con rắn, không quan tâm lắm hắn tiếp tục vác khúc cây đi tiếp đúng vào lúc này con rắn trong bụi cây lao ra há mồm định cắn chân hắn.
Theo bản năng hắn lùi về sau né tránh nhưng lại dẫm vào dây leo vừa nãy, trượt chân ngã ra sau, hắn phản ứng nhanh quăng khúc cây xuống trước nếu không vừa bị té vừa bị khúc cây đè chắc chắn sẽ bị thương.
Bịch
Ưm khẽ rên một tiếng hắn lòm còm chống tay ngồi dậy, khủy tay trái truyền tới cơn đau đớn, đưa tay lên nhìn, rách da rồi, vết rách hơi sâu, máu đang chảy ra.
Hắn kéo vạt áo bịt lại vết thương, quay đầu nhìn sau lưng thì ra vừa nãy té trúng đá, bị nó cắt trúng.
Trễ rồi, phải nhanh chóng trở về Nói rồi hắn kéo vạt áo lau sạch vết máu trên khủy tay, xé ra một mảnh vải áo vòng vòng quanh vết thương rồi buột lại, thấy đỡ rồi hắn chống tay đứng dậy, vác khúc cây lên vai đi tiếp.
Đi được một đoạn cảm thấy tay trái lạnh lạnh hắn biết máu lại chảy ra nhưng vẫn cắn răng đi tiếp, về nhà nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe.
Liếm liếm khóe môi khô khốc: Khụ khụ khụ, thiếu nước làm hắn rất khó chịu, đang đi bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng lạc xạc, tiếng cành cây bị dẫm, dừng lại một chút.
Tiếng động càng đến gần thì hắn ngửi được mùi thơm kì lạ, dường như trước đây từng ngủi được mùi này rồi.
Ôi no chết ta rồi, ham ăn cho ngươi ham ăn nè, giờ ai chịu khổ, ngươi chớ ai
Hắn:????
Trần Tiêu vừa đi vừa mắng bụng mình.
Chuyện là lúc nãy mít ngon quá nên lỡ ăn hơi nhiều hậu quả bụng hắn no căng, ợ hơi.
Trần Tiêu: QAQ
Thấy được lối mòn quen thuộc, Trần Tiêu bước chân nhanh hơn, vừa ra tới lối mòn Trần Tiêu vươn vai hít sâu một hơi, bắt đầu uốn eo, gập bụng, đá chân, quay phải, quay trái.
Khoang.
Trần Tiêu khựng lại, lái cổ qua phải.
Trần Tiêu:???
Hắn:????
Trần Tiêu nghiên đầu:????
Hắn đứng bất động:????
Trần Tiêu chớp chớp mắt nhìn nam nhân vác khúc cây trước mặt cười tủm tỉm vẫy tay: Chào, huynh đệ đứng đây bao lâu rồi
Hắn vẫn đứng bất động nhưng trong lòng lại kinh ngạc, đã lâu không ai cười với hắn như vậy, khi nãy thấy thiếu niên từ bên trong đi ra rồi xoay trái xoay phải hắn thấy thiếu niên thật kì lạ, nghĩ đợi thiếu niên thực hiện xong hắn sẽ làm như không có gì và đi về.
Trần Tiêu thấy người trước mặt vẫn đứng bất động, hắn lấy làm lạ, người này bị sao vậy, vác khúc cây rồi đứng bất động như pho tượng.
Sau đó Trần Tiêu híp mắt lại nhìn chằm chằm vào tay trái vịn khúc cây của đối phương, máu nhỏ giọt xuống đất đọng thành một vũng nhỏ.
Ngươi chảy máu kìa Trần Tiêu chỉ chỉ tay trái của đối phương.
Lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, thiếu niên trước mặt lại nói chuyện với hắn.
Hắn bối rối không biết nên đáp lại thế nào.
Trước giờ chưa có chuyện như thế này.
Ta, ta...ta Hắn vò vò cái đầu tổ gà, gấp đến độ nói lắp.
Ha ha ha Trần Tiêu ôm bụng cười.
Ta không làm gì huynh cả sao huynh phải hoảng như vậy còn nữa huynh không thấy nặng à, bỏ khúc cây xuống đi
Hắn mím môi nhìn thiếu niên đang cười trước mặt.
Thiếu niên hơi gầy nhưng da rất trắng, mắt to đang cười híp lại, môi có màu hồng nhạt, lộ ra mấy cái răng trắng bóc, thiếu niên trông rất đẹp.
Hắn lớn mật suy đoán thiếu niên là một song nhi, theo bản năng hắn lùi về sau vài bước.
Thấy đối phương không trả lời mình mà còn lui về sau vài bước Trần Tiêu cảm thấy thú vị, ác ma hai sừng trong lòng sống dậy, cười he he nói: Người này rất thú vị, trêu hắn đi
Thiên sứ cánh trắng bùm một tiếng xuất hiện, rõ đầu ác ma răn dạy: Thói xấu phải bỏ
Ác ma hai sừng nhe răng: Ta thích thế đấy mi làm gì được ta
Thiên sứ cánh trắng cười thân thiện: Ngươi muốn biết sau, đi theo ta
Ác ma hai sừng rống to: Chủ nhân không được bỏ qua, trêu hắn đi, vì chủ nhân ta hi sinh đây, chủ nhân phải nhớ ma ma hai sừng đấy QAQ
Trần Tiêu:???
Xua đi mấy suy nghĩ linh tinh, Trần Tiêu lần nữa nhìn đối phương sau khi lùi về vẫn đứng bất động nhìn mình.
Lúc này Trần Tiêu mới nhìn kĩ người đối diện, ô đẹp trai đấy huynh đệ, mày rậm, mắt phượng dài, tròng mắt thì đen kịt, mũi cao, môi mỏng, da ngâm kết hợp với mái tóc dài đen như mực sau lưng, chuẩn men lì nếu ở thời hiện đại chắc chắn sẽ làm rớt tim các cô gái.
Nhìn đối phương rồi nhìn lại mình, có so sánh mới có đau thương, Trần Tiêu rơi lệ, đối phương cao cỡ 1m8 lận đã vậy còn có mấy khối cơ bắp lộ rành rành kìa còn mình lùn tẹt chả biết được 1m75 không, đã vậy còn không có cơ bắp.
||^||
Ta thấy tay trái huynh chảy máu, có cần ta giúp băng bó vết thương không, mất máu quá nhiều không tốt cho cơ thể để mặc trong đầu loạn tùm phèo, Trần Tiêu ngoài mặt vẫn nghiêm túc nói.
Nghe thiếu niên nói muốn giúp mình băng bó vết thương hắn ngoài ý muốn.
Mở miệng định từ chối nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của thiếu niên hắn lại ngậm miệng.
Được
Sau khi đáp ứng thiếu niên hắn vẫn đứng yên bất động, vò vò đầu, không biết tiếp theo nên làm gì.
Huynh bỏ khúc cây xuống đi, ngồi đây đợi ta một lát, ta đi rồi trở về ngay Trần Tiêu đỡ sọt tre trên vai xuống đất rồi đi ngược lại vào chỗ vừa đi ra, lúc nãy hắn có thấy vài cây cỏ nhọ nồi dưới gốc mít, chúng cầm máu, khử khuẩn khá tốt, nơi đây điều kiện đơn sơ đành dùng tạm vậy.
Thấy thiếu niên quay trở lại đường cũ, hắn buông khúc cây xuống, lấy khúc cây làm ghế ngồi xuống đợi thiếu niên.
Giơ tay trái lên coi, máu nhuộm đỏ cả tay, miếng vải lỏng lẻo vắt trên khủy tay, hắn dứt khoát kéo xuống luôn, để dễ dàng băng bó lại.
Hắn lại nhìn hướng thiếu niên đi, không biết thiếu niên đi vào đó làm gì, hắn hơi lo lắng.
Thời gian cỡ nửa nén hương Trần Tiêu trở lại.
Nhìn nắm cỏ trên tay thiếu niên hắn ngạc nhiên, thiếu niên đi hái thuốc cầm máu cho hắn sao.
Trần Tiêu đi lại ngồi xuống bên tay trái đối phương, nhìn vết rách hơi sâu, Trần Tiêu nhíu mày.
Huynh có nước sạch không
Hết rồi
Trần Tiêu cũng không mang nước, hết cách Trần Tiêu kéo vạt áo xé cái roẹt, dùng phía trong miếng vải lau sạch vết thương.
Không có nước sạch rửa vết thương rất dễ nhiễm trùng, sau khi về nhà huynh phải nấu nước nóng rồi dùng vải sạch thấm nước nóng vệ sinh vết thương, sau đó lấy thuốc trị thương rắc lên, vết cắt hơi sâu, rất dễ sinh mủ, phải cẩn thận chăm sóc
À đúng rồi nhớ đừng để vết thương dính nước, rất phiền phức
Trần Tiêu tập trung xử lý vết thương nên không thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của đối phương.
Đây đã là lần thứ ba thiếu niên làm hắn kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn vì thiếu niên đang cuối đầu lau vết thương nên khi hắn hạ tầm mắt một chút hắn đã nhìn thấy năm cánh hoa rực rỡ sau tai đối phương.
Hắn mím môi chuyển tầm mắt.
Thiếu niên không giống người trong thôn, đối xử với hắn rất tốt.
Hắn...hắn rất ngốc lại còn...nếu thiếu niên biết chuyện của hắn liệu có còn đối xử tốt với hắn không, nghĩ rồi hắn lại cúi đầu rầu rĩ.
Nhịn đau một lát, có thể sẽ rất rát, đây là cỏ nhọ nồi giúp cầm máu, kháng khuẩn nhưng không công hiệu bằng thuốc bột, khi về huynh nhớ bôi thuốc, vết thương của huynh hơi sâu.
Giã tốt cỏ nhọ nồi Trần Tiêu đắp lên vết thương rồi lại xé một miếng vạt áo nữa băng lại, thắt nút.
Xong rồi vỗ vỗ tay cho rớt vụn cỏ bám trên tay, Trần Tiêu đứng dậy giũ vạt áo.
Hắn đưa mắt nhìn vết thương được băng bó cẩn thận rồi lại nhìn thiếu niên, vạt áo trước bị rách một mảnh lớn, hắn đưa tay rãi rãi đầu mình.
Cảm ơn
Hả Trần Tiêu đang khom lưng cầm sọt tre của mình định đi về thì nghe đối phương nói cảm ơn.
Trần Tiêu quay người lại nhìn nhìn đối phương chỉ mới tiếp xúc thời gian ngắn nhưng Trần Tiêu có ấn tượng rất tốt với đối phương.
Trần Tiêu chống cằm suy nghĩ: Vì sao nhỉ?
Ừm...chắc tại đối phương trông rất thành thật, hàm hậu không thuộc dạng người hắn chán ghét đặc biệt là...khụ...còn rất đẹp trai nha.
~《 ^ ^》~1
Đối phương còn không có chán ghét hắn a, nhìn đi còn nói cảm ơn hắn kìa, từ khi xuyên qua tới giờ hắn toàn phải đối diện với ánh mắt chán ghét, khinh miệt của người trong thôn, gặp hắn thì đi đường vòng, làm như hắn là ôn dịch không bằng.
Ta tên là Trần Tiêu, huynh tên gì vậy Trần Tiêu cười tủm tỉm hỏi đối phương.
Trần Tiêu quyết định kết bạn với đối phương, hiếm lắm mới gặp được một người thuận mắt không kết bạn còn đợi lúc nào, hiện tại hắn không quen biết ai, không thể nói chuyện rất buồn a.
Hắn ngẩng đầu nhìn thì ra thiếu niên tên là Trần Tiêu, Trần Tiêu, Trần Tiêu hắn lẩm bẩm trong lòng, tên rất đẹp.
Này ta đang hỏi huynh đó, huynh sao vậy Trần Tiêu nghi hoặc, giơ tay quơ quơ trước mặt đối phương.
Huynh không khỏe sao hay vết thương đau nói rồi Trần Tiêu đi lại giơ tay muốn kiểm tra vết thương cho đối phương nhưng bị đối phương né tránh.
Trần Tiêu nhìn đối phương: sao vậy ta, lúc nãy tốt lắm mà????
Hắn đứng bật dậy, tay chân không biết đặt đâu cho đúng, bối rối giải thích sợ thiếu niên hiểu lầm: Ta,...ta là nam nhân, xin lỗi
Hắn mặc dù hơi ngốc nhưng vẫn biết được nam nhân và song nhi khác biệt, do hắn quên mất chuyện này nên mới lại gần thiếu niên như vậy, là lỗi của hắn, hắn nên nói trước với thiếu niên, không thể để người khác nhìn thấy hắn với thiếu niên ở cùng nhau được, thiếu niên sẽ bị ảnh hưởng thanh danh, hắn thì sao cũng được nhưng không thể để thiếu niên bị người ta nói xấu.
Nghĩ tới đây, hắn lại lùi về sau mấy bước rồi cúi người vác khúc cây lên vai vội bước đi.
Trần Tiêu nhìn bóng lưng chạy trối chết của đối phương:????
Bộ mình đáng sợ vậy sao, sao huynh ấy chạy như bị ma đuổi vậy ngay cả tên cũng không nói Trần Tiêu vừa đi vừa tự hỏi.
Trần Tiêu vừa thong thả đi vừa tự kiểm điểm chính mình, bản thân Trần Tiêu không biết chính hành động giúp đỡ nho nhỏ của mình vừa rồi đã thay đổi nhân sinh cuộc đời hắn.
- ---------------
**Cỏ nhọ nồi.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
11 chương
10 chương