Lạc trong mơ

Chương 6 : Đối chiến (2)

Chỉ thấy sau khi chúng một chiêu kia của Hoắc Vũ Hạo, cô bé đột nhiên hét lớn lên lảo đảo vài cái ngã xuống đất nhưng dù sao tinh thần lực của Thôi Nhã Khiết cũng mạnh hơn Hồn Sư bình thường rất nhiều nên cũng không gây nên thương tổn gì đến cô bé nhiều lắm. Nhưng cơ hội tốt như vậy thì có kẻ ngu mới không chịu động thủ mà đương nhiên Khúc Thụy Du chả phải là kẻ ngu rồi, với sự trợ giúp của hai người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông rất nhanh Khúc Thụy Du cũng thoát khỏi sự dây dưa Đái Hoa Bân mà chạy tới chỗ của Thôi Nhã Kiết. Kế hoạch diễn ra thực sự rất thuận lợi, chỉ bằng một cú hit shot Khúc Thụy Du đã đá cô nàng Thôi Nhã Kiết ra khỏi sàn đấu đúng theo nghĩa đen một cách hẳn hoi. Kể ra thì cũng tội may mà còn có trọng tài chạy tới đỡ kịp lúc thì cô bé Thôi Nhã Kiết kia không chột cũng què, lực đạo trong cú đá kia không phải là nhẹ nhàng gì cho cam. Không chỉ dừng lại ở đó, Khúc Thụy Du lại tiến tục tấn công Chu Lộ, cô nàng tóc đen sở hữu Vũ Hồn U Minh Linh Miêu có khả năng Dung Hợp Vũ Hồn kỹ với Đái Hoa Bân và khi cô nàng vừa mới chạy tới. KENG! Móng vuốt và xiềng xích va chạm vào nhau vang lên những tiếng keng két chói tai, nâng mắt nhìn người đối diện Khúc Thụy Du không thể không thừa nhận bộ móng vuốt của cô nàng họ nhà mèo ngoài ý muốn lại cứng rắn hơn là tưởng tượng của cô, nhưng như vậy thì sao chứ cá đã lọt lưới sao Khúc Thụy Du có thể dễ dàng thả chúng đi được chứ. Hoắc Vũ Hạo đã giao cho cô nhiệm vụ là tách cả người Đái Hoa Bân cùng với Chu Lộ ra để bọn họ không thể sử dụng Võ Hồn Dung Hợp kỹ mà.Đái Hoa Bân thì là của Hoắc Vũ Hạo, Khúc Thụy Du không nghĩ tranh phần cùng cậu ta. Cô cứ tập trung hoàn thành cho tốt nhiệm vụ của mình là được rồi. Chỉ thấy Hồn Hoàn thứ ba của Khúc Thụy Du phát ra ánh sáng màu tím đen nhè nhẹ, lập tức những sợi xích vốn đang im lặng dưới chân từ nãy đến giờ thì lại tựa như có linh tính trườn lên lao về phiá Chu Lộ, xích màu đen, lớn chỉ khoảng bằng cổ tay con nít trông khá mảnh nhưng cũng vì vậy mà khinh thường độ cứng rắn của nó, thứ có thể kiến cho cô nàng U Minh Linh Miêu phải chùn bước cũng không phải hạng xoàng gì. Có tổng cộng là 12 sợi xích, nếu chú ý ta có thể thấy ở đầu mỗi sợi xích được gắn những chuôi xích sắt nhọn được phân ra bốn phương tám hướng khác nhau phóng như lao về phía Chu Lộ vốn là một Mẫn Công hệ Hồn Sư cũng khó lòng thoát khỏi đòn tấn công dồn dập thế này. Hồn Kỹ thứ hai: Khống Nhất Chi Tâm. Hồn kỹ đã được phát động và Khúc Thụy Du không nghĩ là bản thân chỉ đứng ngoài xem cuộc vui được, đấy không phải là phong cách của cô. Quả nhiên cô không thích hợp để làm một Khống Chế hệ Hồn Sư nhỉ? Khúc Thụy Du sở hữu ba cái Hồn Hoàn mang theo Hồn Kỹ theo thứ tự là: Hắc Vụ, Khống Nhất Chi Tâm và Cửu Cửu Thập Bát Nhất . Dựa theo những Hồn Kỹ này ta có thể thấy chiều hướng phát triển của Vũ Hồn này chính là theo hướng Khống Chế thế nhưng một đời gắn liền với thanh kiếm bên người, trải qua biết bao nhiêu trận chiến sinh tử thì làm sao mà thay đổi được, cái tinh thần chiến sĩ xông pha đã thấm nhuần vào máu thịt rồi chứ! Thế là không chần chờ gì Khúc Thụy Du lập tức phóng đến chỗ Chu Lộ, mục đích hiển nhiên là muốn tiếp cận cô nàng để mà cứng đối cứng rồi. Khúc Thụy Du tham chiến, điều này kiến cho Chu Lộ vốn là một Mẫn Công hệ Hồn Sư vô cùng bực bội. Đái Hoa Bân giờ đây vẫn còn đang bận rộn đối phó hai người Vương Đông Hoắc Vũ Hạo không chú ý đến cô ta thì thôi đi, cớ sao cô ta lại phải đụng độ với cái người trước mắt chứ. Rõ ràng là quá mức chêch lệch về đẳng cấp mà! Hơn nữa nhìn đi, làm sao mà cô ta vừa có thể vừa tấn công bản thân vừa có thể điều kiển những sợi xích kia phối hợp theo những đòn tấn công một cách hoàn mĩ như vậy chứ? ẦM!!! Lại nữa, chết tiệt! Cái phong cách chiến đấu quái quỷ gì vậy, bộ cô ta là khỉ hay sao mà cứ thích du lên mấy sợi xích đó mà tấn công sau lưng con người ta không vây. Nếu không phải cô ta nhanh tay lẹ mắt tránh kịp thời thì cô ta đã sớm lên chầu ông bà rồi. Cái sức mạnh khủng bố kia là từ đâu ra trong cái cơ thể mảnh dẻ đó vậy, từ lúc nào mà Sử Lai Khắc lại thu về cho mình một con quái vật siêu cấp khủng bố như vậy chứ! Cắn chặt môi, Chu Lộ biết bản thân mình thua chắc rồi nhưng cô ta thực sự không cam lòng, cô ta và Đái Hoa Bân còn có con ắt chủ bài chưa tung ra mà cớ sao lại có thể thua một cách dễ dàng vậy chứ. Đúng vậy! Là nó nếu nhưng cô có thể thoát khỏi vòng vây mà đến chỗ Đái Hoa Bân hai người họ cùng sử dụng con ắt chủ bài kia chẳng phải là có thể chuyển bại thành thắng sao? Dù có là Hồn Tôn chỉ chẳng nữa thì cũng chả thể ngăn cản được bọn họ. Với những ý nghĩ đó tựa như một liều thuốc an thần làm dịu đi hết mọi cảm xúc bất an dâng lên trong lòng cô ta nhờ vậy mà công kích cũng trở nên mạnh mẽ, sắc bén lên rất nhiều. Đương nhiên Khúc Thụy Du cũng nhận ra sự thay đổi bất ngờ của Chu Lộ rồi, cùng với những dự tính của cô ta nữa. Con mèo mà đã xù lông lên rồi chỉ cần sơ sẩy một chút thôi chúng nó cào ta một nhát rách toạc máu ra đâu. Đến khi đó thực sự rất phiền toái phải nên đánh thắng nhanh thôi khỏi tránh đêm dài lắm mộng làm gì. Nghĩ là làm lập tức Hồn Hoàn thứ nhất của Khúc Thụy Du liền lập tức sáng lên, từ những sợi xích bắt đầu tỏa ra một làn khói đen lấy hai người Khúc Thụy Du làm trung tâm mà bao bọc lại dưới hàng trăm chục ánh mắt tò mò của các vị khán giả rồi mất hút trong đó. Hồn Kỹ thứ nhất: Hắc Vụ. "ẦM! KENG! KENG!!!" Hàng loạt những tiếng động vang lên kích thích trí tò mò của mọi người nhưng lại bởi vì đám sương đen nên chả ai biết được diễn biến trận đấu diễn ra thế nào, rất nhanh một bóng người bất ngờ lại vụt bay ra khỏi làn sương đen kia nện mạnh vào sàn đấu đến nỗi nền đá cứng rắn cũng bị nứt vụn ra lỏm sâu một lỗ. Người đó còn ai khác ngoài Chu Lộ đây. Đám sương tản đi ra, bóng hình mảnh khảnh của Khúc Thụy Du cũng dần xuất hiện, bộ dáng nhàn nhã cứ như đi dạo phố kiến Chu Lộ nhìn vào mà tức đến sôi máu, khổ nỗi với cơ thể bầm đập hiện tại thì cô ta có thể làm được gì chỉ có thể bất lực trừng mắt nhìn người đang lấy tư thái bề trên từng bước đi tới chỗ của cô ta mà thôi. "Ngươi! Ngươi muốn làm gì?" Chu Lộ kêu lên, lảng tránh nhìn vào đôi mắt của người đối diện. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra cô ta đã bị Khúc Thụy Du kéo áo lôi xuống khán đài dưới con mắt kinh ngạc của biết bao nhiêu khán gia. "Cái quái quỷ gì?" Chu Lộ choáng váng, cô ta có ngờ Khúc Thụy Du lại lựa chọn nhảy xuống đài với cô ta như vậy, không phải là cô ta nên trợ giúp hai người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông đánh bại Đái Hoa Bân à. Ai lại làm chuyện ngược đời vậy! "Suỵt! Im lặng và xem tiếp trận đấu đi." Khúc Thụy Du không kiên nhẫn nói, ánh mắt cô chuyên chú dõi trên khán đài chờ đợi kết quả trận đất. Trận đấu đã dần đi đến hồi kết tình hình bên Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng coi như là thuận lợi, phải công nhận là hai tên Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông kia nói được làm được tên Đái Hoa Bân còn đâu là dáng vẻ lãnh ngạo lúc trước nữa. Hiển nhiên rồi, bị đánh cho tơi bời hoa lá hòe thế mà. Với năng lực xuất sắc của Vương Đông cùng với Tinh Thần Thám Trắc của Hoắc Vũ Hạo thò Đái Hoa Bân có là Hồn Tôn đi chăng nữa cũng chả kham nổi được bọn họ. Bạch Hổ sắp thua rồi. [Ngươi quá tin tưởng vào hai tên nhóc đó quá rồi đấy. Lỡ tên nhóc Bạch Hổ kia có thể lật ngược lại thế cờ thì sao, khả năng đó rất có thể xảy ra mà?] [Vậy thì sao chứ?] [Ách... Thụy Du, có đôi khi ta không biết nên vui hay nên buồn với cái tính cách đó của cô nữa.] Tiếng thở dài bất lực vang lên, chủ nhân của giọng nói biết là không thể lay chuyển được quyết định của Khúc Thụy Du nên cũng không nhiều lời làm gì nữa. Hắn không quan tâm đến ân oán của bọn họ nhóc kia, hắn chỉ sợ là có kẻ lợi dụng sự tin tưởng của Khúc Thụy Du thôi. Hồn Cốt có thể không cần, hắn và Khúc Thụy Du có thể tự đi săn lấy nhưng còn lũ nhân loại thì... Thật làm người khác không bớt lo lắng mà. [Cảm ơn ngươi, Tử Vân. Nhưng ta sẽ không bao giờ hối hận với sự lựa chọn của mình đâu.] Nhẹ giọng an ủi Tử Vân để cho hắn yên lòng. Tầm mắt của Khúc Thụy Du vẫn đang nhìn lên sàn đấu. Quả nhiên sau một hồi giằng co dù không cam lòng nhưng cuối cùng Bạch Hổ cũng phải chịu thua, chiến thắng rốt cuộc cũng về tay bọn họ. Sau tiếng tuyên bố của trọng tài Khúc Thụy Du lại một lần nữa nhảy lên sân khấu đi về phía đồng đội mình là Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông. "Các ngươi vất vả rồi." "Thụy Du!" Vương Đông cùng Hoắc Vũ Hạo chạy nhào tới chỗ của Khúc Thụy Du. Nhận lấy cái ôm bất ngờ từ hai người bạn kiến Khúc Thụy Du sững sờ, sau một hồi luống cuống chẳng biết phải nên làm thế nào cô liền dứt khoát đặt tay lên đồng dạng ôm lấy hai người bọn họ. Sau đó tới Chu Y cũng đã bước xuống sân đấu và nhảy vọt về phía bọn hắn. Vị lão sư vốn vô cùng nghiêm khắc nhưng lúc này cũng vì hưng phấn mà ôm lấy ba người Hoắc Vũ Hạo nhảy nhót. Bị ôm chặt cứng như vậy làm Khúc Thụy Du có chút nghẹt thở, sống cả hai kiếp đến giờ ngoài Khúc Lam Thanh ra lần đầu tiên có người dám ôm cô như vậy đấy... Cảm giác này cũng không đến nỗi tệ lắm, vậy là được rồi. Trong tiếng hân hoan rộn rã, Khúc Thụy Du khẽ cười nhẹ.