Lạc trong mơ
Chương 5 : Đối chiến (1)
Khúc Thụy Du cảm thấy câu nói cây muốn lặng mà gió chả chịu ngừng thực sự rất thích hợp với mình. Dù đã cố gắng không dây vào những chuyện thị phi nhưng cuối cùng cô lại bị vào đủ thứ loại rắc rối khác nhau.
Chẳng hạn như là bây giờ đây.
Khúc Thụy Du nhìn hai người thiếu niên trước mắt mà trong lòng thở dài.
Sau khi nghe xong hết câu chuyện của Hoắc Vũ Hạo thì lại tới Vương Đông nổi điên lên dùng dằng đòi đi tím Đái Hoa Bân để mà tính sổ nhưng rồi lại bị Hoắc Vũ Hạo cứng rắn can ngăn lại, trải qua bao lời khuyên bảo cuối cùng cũng làm dịu lại được tiểu gia hỏa này.
"Vương Đông, Thụy Du cảm ơn các ngươi đã lắng nghe cậu chuyện của ta, nhưng chuyện này, các ngươi xin hãy giữ bí mật giúp ta." Mặc dù là cầu xin nhưng ngữ điệu cứng rắn kia lại kiến người nghe chùn bước.
Gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Khúc Thụy Du nhìn Hoắc Vũ Hạo vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái cừu hận hai mắt đỏ ngầu không khỏi thở dài ở trong lòng, mắt vẫn như cũ chòng chọc nhìn cậu con trai duy nhất ở trong đội thật lâu. Lâu đến mức mà khi Hoắc Vũ Hạo bắt đầu sợ hãi rụt cổ lại thì cô mới lên tiếng.
"Vậy bây giờ chúng ta hẳn là nên bàn bạc kế hoạch tác chiến đi nhỉ?"
Bởi vì câu nói bất giờ của Khúc Thụy Du mà bầu không khí ngượng ngùng nơi đây bỗng chốc bị xua tan nhưng cũng bởi vì quá bất ngờ mà hai nhân vật còn lại của chúng ta Vương Đông, Hoắc Vũ Hạo có chút không theo kịp với tiến độ của Khúc Thụy Du.
"Hả?" Nhìn hai khuôn mặt nghệch ra chẳng hiểu mô te gì của hai người bọn họ kiến Khúc Thụy Du hơi nhíu mày nhưng rồi cô tiếp tục kiên nhẫn giải thích.
"Không phải từ đầu mục tiêu của chúng ta không phải đạt được chức quán quân hay sao, mà đối thủ của chúng ta vào trận chung kết ngày mai rất có thể chính là đội của Đái Hoa Bân, Hoắc Vũ Hạo đừng nói với ta là ngươi không nghĩ đến điều đó chứ?"
Nói rồi cô lại đưa mắt liếc nhìn chằm chằm vào Hoắc Vũ Hạo, Khúc Thụy Du có thói quen khi giao tiếp cô sẽ nhìn thẳng vào mắt của người đối diện mặc dù là cô cũng rất muốn có một cuộc đối thoại hoàn mĩ mà người nói chuyện với cô không bị dọa ngất bởi ánh mắt của chính mình nhưng dành chịu thôi ai biểu đấy là phép lịch sự cơ bản chứ dù có muốn sửa cũng chả được.
"A! Thì ra là vậy, ngươi phải nói sớm hơn chứ, Thụy Du đó là ý kiến rất tuyệt nha!" Vương Đông lên tiếng cười to hiển nhiên sau khi nghe được câu nói của Khúc Thụy Du hắn lặp tức liền hiểu điều cô bạn muốn nói tới ở đây là gì, một tay kéo lấy tên bạn cùng phòng một tay lại vỗ vai Khúc Thụy Du, Vương Đông lôi kéo nói.
"Đi! Đi thôi! Chúng ta cùng nhau đi lập kế hoạch tác chiến!"
Nhưng đáng tiếc là dù Vương Đông có hiểu được ẩn ý của Khúc Thụy Du nhưng đừng quên là trong nhóm của chúng ta còn có một cái đầu gỗ chậm tiêu Hoắc Vũ Hạo.
Tội nghiệp cậu bé suốt từ nãy tới giờ đã bị tra tấn bởi ánh mắt của Khúc Thụy Du mà ngây ngốc luôn rồi đến giờ mà ngơ ngơ ngốc ngốc chưa kịp phân tích tình hình xem thì đã bị tên bạn chí cốt lôi kéo đi làm hắn vội vàng hỏi.
"Uy! Này này dừng, chậm lại hai người đang nói về chuyện gì vậy?"
Nghe vậy hai người Khúc Thụy Du, Vương Đông lập tức dừng lại mà quay đầu nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo thấy ánh mắt ngây thơ nai tơ kia làm cả hai thật sự chẳng biết phải nên nói gì.
Còn Hoắc Vũ Hạo khi thấy được ánh mắt khó có thể diễn đạt được bằng lời của hai người kia cũng liền lập vào trạng thái chết lâm sàng.
Và cuối cùng Hoắc Vũ Hạo cũng không phụ lòng cái chức đội trưởng kiêm quân sư trong nhóm của mình thoáng cái mà cái bóng đèn tròn vo trên đầu hắn đã phát sáng.
Lúc này Vương Đông mới lên tiếng nói:
"Đã hiểu rồi chứ? Ngày mai cho dù ngươi có đánh tên Đái Hoa Bân đó thành Đái Bân Hoa hay Đái Cúc Hoa thì cũng là danh chính ngôn thuận đường đường chính chính kẻ nào dám ra tay ngăn cản!"
Nói rồi Vương Đông đưa tay lên nắm chặt thành lại nắm đấm, ánh mắt sáng lấp lánh lại nhìn hắn."Đây chính là cơ hội có một không hai nha! Miếng thịt dâng lên tới tận miệng chẳng lẽ lại bỏ sao? Phải không Thụy Du?" Rồi quay sang Khúc Thụy Du.
"..." Khúc Thụy Du không nói gì chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Ánh mắt nhìn vẻ khoảng không như đang suy nghĩ một điều gì đó.
"Này..." Hoắc Vũ Hạo bấc đắc dĩ lên tiếng nhưng trong lòng cảm thấy thật ấm áp sinh hoạt tại phủ Công Tước Bạch Hổ lâu vậy rồi nhưng có mấy ai là thật tâm đối xử tốt với hắn ngoài mẹ chứ mà bây giờ TIểu Nhã lão sư, Bối Bối Sư Huynh, THiên Mộng ca, Chu Y lão sư, Vương Đông rồi bây giờ lại có thêm một người bạn mới Khúc Thụy Du nữa thế giới vốn chỉ mang một sắc thái mang tên hận thù nay lại càng thêm muôn màu muôn vẻ.
Hắn thực sự rất hạnh phúc, cảm ơn bọn họ đã kết cho hắn biết và cảm nhận được đến những sắc thái đó.
"Vậy chúng ta trước tiên nên thu thập thông tin của hắn cái đã, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng mà."Quân sư Hoắc Vũ Hạo phát biểu ý kiến, đạt được ba phiếu thuận thế là dưới sự chỉ huy của đội trưởng Hoắc Vũ Hạo cả bọn liền lập tức lên đường thu thập thông tin.
---Nói một chút về ngoại cảnh---
Tân sinh A nói chuyện với bạn cùng phòng tân sinh B.
"Cậu biết không khi nãy tớ vừa mới bị cái đội Tân Sinh lớp Một chặn đường tra hỏi đó." Tân sinh A run lẩy bẩy tỏ vẻ suýt khóc tới nơi.
"Thật không hay chém đó cha, bị cái đội khủng bố đó chặn đường mà còn sống sót trở về lại được đó sao?" Tân sinh B nhìn dáng vẻ của bạn cùng phòng đùa cợt nói.
"Thật mà! Cậu không biết đó thôi khi nãy tớ có việc đi về trễ liền thấy ba người kia không biết từ đâu chạy tới ép hỏi tôi thông tin của đội Tân Sinh lớp Năm rồi mới chịu thả cho tớ mà." Tân sinh A thấy bạn mình căn bản không tin liền vội vàng nói.
"Đó là ác mộng, cậu không thể nào tưởng tượng nổi đâu? Ánh mắt của cô gái đó thực sự rất đáng sợ lúc trước nhìn xa xa thôi là đã thấy rợn gáy rồi ấy thế mà khi nãy cô ấy còn nhìn thằng chằm chằm vào mắt tớ ra lệnh nói cho bọn họ biết về thông tin đội lớp Năm nữa suýt chút nữa là tớ tè ra quần luôn rồi chứ. Nghĩ lại bây giờ còn thấy sợ."
"..." Tân sinh B trợn trắng mắt hết nói nổi nữa rồi.
---0o0---
Hôm nay là một ngày cực kỳ xui xẻo.
Ít nhất là đối với nhóm ba người Đái Hoa Bân, Chu Lộ, Thôi Nhã Kiết mà nói hôm nay chính là một ngày cực kỳ xui xẻo.
Vừa mới bước lên sân đấu chỉ mới vài phút thôi mà đối thủ của bọn lớp Một đã ngay lập tức chiếm lấy thế thượng phong bằng những đòn tấn công vũ bão liên tiếp và trước khi bọn họ kịp nhận ra thì một thành viên trong đội Thôi Nhã Kiết đã bị ném ra khỏi sân đấu.
Liệu ai có thể ngờ được chứ?
Vốn là nhóm ba người Đái Hoa Bân dự định làdùng thế mạnh của mình đánh vào điểm yếu của từng người nhóm Hoắc Vũ Hạo. Thôi Nhã Khiết sẽ dùng Mị Hoặc quấy nhiễu và ngăn chặn Vương Đông tạo cơ hội cho Chu Lộ tăng tốc giải quyết Hoắc Vũ Hạo trong khi đó Khúc Thụy Du đã bị Đái Hoa Bân kềm chân.
Đó là một kế hoạch rất tốt, không phải là chỉ có nhóm Hoắc Vũ Hạo là có kế hoạch đối phó với bọn họ mà trước khi thi đấu đội của Đái Hoa Bân cũng đã từng điều tra về nhóm bọn họ để lập ra kế hoạch tác chiến.
Nhưng thật đáng tiếc, sử dụng Mị Hoặc với ai lại không sử dụng lại sử dụng vào đúng ngay vào một kẻ vừa vặn cũng có năng lực tương tự nó Hoắc Vũ Hạo dùng Tử Cực Ma Đồng cùng với Linh Hồn Trùng Kích cắn trả lại.
Một chiêu vừa rồi của Hoắc Vũ Hạo cũng không nhẹ gì cho cam, có thể nói hắn đã dốc hết toàn lực cho chiêu này, sau khi lấy được thông tin của ba người nhóm Đái Hoa Bân cả nhóm đã tiến hành phân tích và vạch ra chiến lược để đối phó bọn họ.
Khác với nhóm Đái Hoa Bân chỉ biết Vũ Hồn của Vương Đông là Quang Minh Nữ Thần Diệp thuộc hệ Cường Công ra thì mấy cái khác hoàn toàn mờ mịt, Khúc Thụy Du thần bí ra tay xuất thần nhập hóa cùng Hoắc Vũ Hạo yếu kém kiến bọn họ khinh thường không ngó ngàng gì đến thì nhóm Hoắc Vũ Hạo gần như tường tận hết tất cả thông tin của ba người kia.
Đái Hoa Bân là con trai của Công Tước Bạch Hổ nên Vũ Hồn là Bạch Hổ không còn gì để nói, Chu Lộ cái họ Chu này mà còn là nữ sở hữu Vũ Hồn thuộc loài mèo thì lấy sự thù hận của Hoắc Vũ Hạo với phủ Công Tước Bạch Hổ mà không nhận ra cô gái tên Chu Lộ này sở hữu Vũ Hồn là U Minh Linh Miêu sao?
Thậm chí ba người Hoắc Vũ Hạo còn lớn mật suy đoán là Đái Hoa Bân cùng với Chu Lộ có thể sử dụng được Vũ Hồn dung hợp kỹ U Linh Bạch Hổ nữa kìa!
Còn Thôi Nhã Kiết, tuy không đoán chắc được Vũ Hồn của cô bé là Cửu Vĩ Hồ nhưng điều đó cũng chẳng làm ảnh hưởng đến kế hoạch của nhóm bọn họ vì dù sao cô bé sẽ là người mà nhóm Hoắc Vũ Hạo tiễn bước ra khỏi sàn đấu này đầu tiên.
Chỉ thấy sau khi chúng một chiêu kia của Hoắc Vũ Hạo, cô bé đột nhiên hét lớn lên lảo đảo vài cái ngã xuống đất nhưng dù sao tinh thần lực của Thôi Nhã Khiết cũng mạnh hơn Hồn Sư bình thường rất nhiều nên cũng không gây nên thương tổn gì đến cô bé nhiều lắm.
Nhưng cơ hội tốt như vậy thì có kẻ ngu mới không chịu động thủ mà đương nhiên Khúc Thụy Du chả phải là kẻ ngu rồi, với tốc độ cực nhanh không biết từ lúc nào Khúc Thụy Du đã di chuyển tới chỗ của Thôi Nhã Kiết.
Truyện khác cùng thể loại
160 chương
153 chương
84 chương
148 chương
15 chương
176 chương
8 chương