Lạc Thiên Tiên Đế

Chương 79 : Dị biến (trung)

Trời vừa hửng sáng, ánh nắng nhạt còn chưa xuyên thấu được tầng sương mù dày đặc, trên mảnh sân rộng ốp lát bằng đá xanh, một thanh niên gầy nhom ốm yếu đang cặm cụi quét lấy những chiếc lá vàng đang vương vãi trên mặt đất. Thi thoảng từng cơn gió lạnh thổi qua khiến cho toàn thân hắn run lên bần bật, thanh niên chỉ mặc độc một chiếc áo sẫm màu mỏng tênh, thoáng qua chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, tóc dài chấm vai, bộ dạng bạc nhược yết ớt, nhưng khuôn mặt lại khá trắng trẻo, thanh tú, đặc biệt là đôi mắt xanh trong như ngọc thạch, nhìn vô cùng có thần. Bên cạnh hắn, một cây đại thụ xòe tán bao phũ cả mảnh sân, thi thoảng từng chiếc lá vàng như cố ý trêu ngươi rơi xuống đúng ngay vị trí hắn vừa quét xong, hắn vẫn trầm mặc, khuôn mặt không có lấy chút biểu tình, dường như công việc quét sân này thanh niên đã làm qua không biết bao nhiêu lần và cố nhiên lần nào cũng đều giống nhau. Chợt từ trong phủ viện vang lên thanh âm lanh lảnh, chua chát, nghe rất chói tai: ” Nhị Cẩu, ngươi vào đây, vào ngay đây cho ta, hôm nào cũng quét làm gì? chẳng phải ngươi quay mặt đi thì sân vườn lại rụng đầy lá sao? làm việc không đâu, ta đã nói rồi, cứ ba hôm lại quét một lần, ai nuôi cơm ngươi mà hôm nào cũng mất hết mấy canh giờ để quét sân a? “. Âm thanh kia hình như là của một nữ nhân, ban đầu còn dễ nghe nhưng về sau giọng điệu càng đay nghiến, chua ngoa, thanh niên tên gọi Nhị Cẩu khuôn mặt vẫn không có lấy chút biến hóa, y lẳng lặng cất cây chổi nhỏ vào một góc rồi chậm chạp tiến vào cửa lớn. ” Ngươi bị câm? Ta nói như vậy ngươi cũng cố tình làm như không nghe thấy gì? Đáng chết, không biết lão gia giữ lại cái thứ như ngươi trong nhà để làm gì, suốt ngày không chịu mở mồm chỉ biết ăn hại “. Nữ nhân lớn tiếng kia là một thiếu phụ tuổi ngoài ba mươi, một thân y phục màu tím đậm được may bằng tơ lụa đắt tiền, bên trên có thêu lấy họa tiết cách điệu một đầu phượng hoàng đang giương cánh, nữ nhân này khuôn mặt sắc sảo, đôi lông mày được tô đậm, cắt tỉa khéo léo còn cố ý kéo dài tạo hình lá liểu, chỉ nhìn qua thần thái cũng có thể đánh giá được trọn vẹn nhân cách của ả. Lúc này bỗng nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, mang theo làn hương vô cùng thanh khiết, đứng trước mặt Nhị Cẩu cùng nữ nhân chua ngoa là một nữ tử tuổi đời xem ra còn rất trẻ, nàng một thân y phục trắng tinh đồng nhất với làn da, ngũ quan thanh tú, đôi môi anh đào đỏ mọng cặp mắt to tròn đen lay láy, tóc dài bối cao, rõ ràng là một trang quốc sắc thiên hương. Nữ tử nhìn thoáng thanh niên, rồi nhanh chóng chuyển dời ánh mắt sang thiếu phụ trước mặt: ” Tam nương, bà cũng quá phận rồi, tí chuyện không đâu vậy mà hôm nào cũng làm huyên náo, Vân Phi dù gì cũng là thiếu gia Hứa tộc, là biểu đệ ta “. Nữ tử này tên Hứa Thanh Sương, là tỷ đệ cùng cha khác mẹ với thanh niên, hắn chung quy không phải gọi Nhị Cẩu như cái danh xưng kia, mà tên thật của hắn là Hứa Vân Phi, vốn thân phận nhị thiếu gia của Hứa thị gia tộc, chỉ có điều mẫu thân hắn thân phận thấp kém, là nha hoàn trong phủ nên thường bị người đời khinh miệt, bị tộc nhân trong gia tộc đối xử như người hầu kẻ hạ, mẫu thân cũng tại uất ức tủi nhục chồng chất, tự vẫn mà chết. Tám năm trước, kể từ ngày mẫu thân qua đời, Hứa Vân Phi từ đó chưa từng mở miệng nói thêm lời nào, hôm ấy hắn chỉ rơi đúng một giọt nước mắt rồi tự tay chôn cất cho mẫu thân. Phụ thân hắn tên gọi Hứa Ứng Thiên, là gia chủ đời này của gia tộc, Hứa tộc, một dòng tộc có tiếng tăm trong nội vi Bắc Thành, Hứa Ứng Thiên lắm thê nhiều thiếp, con cái cũng rất đông nên không hề coi trọng, thậm chí còn tỏ ra ghẻ lạnh một đứa con vốn xuất thân hèn mọn như hắn. Thật ra Hứa Vân Phi chưa bao giờ gọi y một tiếng phụ thân và ngược lại, thậm chí trong mắt một số người thì Hứa Vân Phi chính là một cái gai, luôn bị tìm cách nhổ bỏ. Hứa Vân Phi không hề câm, cũng không ngốc nghếch như mọi người tưởng nghĩ, hắn chỉ là đang ẩn nhẫn, đang nằm gai nếm mật để được sống. Thường ngày phải làm những công việc của người hầu kẻ hạ, thậm chí còn bị hạ nhân bắt nạt, đánh đập, uất ức, tủi nhục suốt mười mấy năm trời, cũng vô tình mà rèn luyện cho hắn cái tính ẩn nhẫn hơn người, chỉ nhìn qua thần sắc bên ngoài không ai có thể đoán liệu được trong lòng hắn đang nghĩ gì. ****** Đại môn Hứa gia, tám chiếc đèn lồng đỏ rực lay lắt trong giông gió, hàn phong quét ngang mặt đất cuốn bay từng đám lá vàng, vang lên thứ thanh âm u u tựa hồ một bản hòa tấu ghê rợn. Mưa đổ xuống như trút nước, đứng nhìn lên trời cao có cảm giác, tựa hồ ngàn vạn sợi tơ nước được ai đó khéo léo tô vẽ, chấm phá tạo thành một bức tranh thủy mặc kéo dài, câu thông hai chiều thiên địa. Một thân ảnh như u linh biến mất trong bóng đêm, mặt đất đỏ rực vì ánh sáng do đèn lồng từ trên cao chiếu xuống, màn mưa giăng kín bầu trời cùng với lôi quang thi nhau chớp động tạo nên tràng cảnh vô cùng quỷ dị. ” Ầm! Ầm ” Cánh cửa căn phòng chứa củi bị một lực lượng vô hình đánh sập, Hứa Vân Phi giật nảy mình, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, một thân ảnh như hồn ma bóng quế đang phiêu diêu đứng trước mặt hắn, thân ảnh kia chìm trong một màu u vụ đen đặc, đồng nhất với bóng đêm. ” Ngươi là ai? giả thần giả quỷ…. Tại sao xâm nhập Hứa gia? “ Thân ảnh kia tiến vào thêm vài bước, lúc này mới chầm chậm cất lời, từ miệng hắn phát ra thứ thanh âm khàn khàn vô cùng khó nghe, nhưng đi vào tai Hứa Vân Phi lại như một luồng hơi thở băng giá: ” Có người muốn ta giết ngươi, người đó trả cho ta một trăm lượng “. ” Ta cũng đáng giá đến một trăm lượng sao? ” Hứa Vân Phi đảo mắt khóa chặt đối phương, từ trên thân thể y, hắn phát giác ra được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm, Hứa Vân Phi cố gắng bình tâm, trấn định. ” Ta không ngờ mạng nhỏ của ngươi cũng đến giá đó “. Nương theo lôi quang Hứa Vân Phi có thể nhìn ra hắn ta là một trung niên nam tử, toàn thân y phục một màu đen nhánh, trên lưng đeo một cây trường kiếm, thi thoảng lóe lên từng đợt kiếm quang sắc bén, lạnh lùng, nam nhân đôi mắt vô cùng âm lãnh. Hứa Vân Phi đứng thẳng người, lưng dựa vào cột lớn, đôi tay siết chặt: ” Ta từ trước đến giờ luôn an phận thủ thường, chẳng bao giờ ganh đua cũng không chọc ghẹo ai, hôm nay ngươi giết ta…Hứa Vân Phi này yếu đuối nên phản kháng vô lực, ta tuyệt chết không hối tiếc, nhưng trước khi chết ngươi có thể nói cho ta biết kẻ thuê ngươi là ai, để ta có thể tường minh bước xuống cửu tuyền? “. ” Hắc Hắc, thực ra ta hoàn toàn không muốn giết ngươi, nhưng người như ngươi vốn sinh ra trên đời này đã là sai rồi, sống tiếp hay chết đi có khác gì nhau? Không bằng ta một kiếm đưa ngươi xuống Hoàng Tuyền lộ, nếu có kiếp sau đừng bao giờ chọn kiếp làm người “. Dứt lời kiếm quang lóe sáng, chỉ nghe được thanh âm đứt gãy cùng một tiếng thét dài chứa đựng thống khổ vang lên, một vòi máu tươi bắn thẳng, Hứa Vân Phi khuôn mặt xạm ngắt, đang nằm co giật không ngừng trên mặt đất. ” Hồng Phấn muốn mạng ngươi nhưng Lục Y ta chỉ lấy đi của ngươi một cánh tay, từ nay về sau cùng Hứa gia ân oán trả xong, ngươi cũng nên nhanh chóng rời đi, nếu còn tại nơi này thì kết cục cũng thê thảm không khác gì mẹ ngươi đâu “. Dứt lời y trầm mặc quay người biến mất trong đêm mưa, ngoài trời mưa càng ngày càng lớn hạt thi thoảng văng vẳng đâu đó từ xa từng hồi tiếng than khóc quỷ dị cùng với lôi đình chớp động, ánh đèn mờ leo lét tạo nên tràng cảnh dạ vũ thê lương, khiến cho lòng người không rét mà run. Không biết qua bao lâu Hứa Vân Phi tỉnh lại từ trong đau đớn, ngoài trời tối mờ, mưa cũng đã tạnh, chỉ còn vài giọt lất phất, đau nhức kịch liệt từ cánh tay trái truyền lại khiến hắn thật sự không thể chịu nỗi, máu tươi ướt đẫm cả y phục, trên nền nhà còn vương vãi huyết nhục, phía xa có thể nhìn thấy một cánh tay trắng nhợt bị người ta chém đứt chỉ bằng một nhát cắt rất ngọt. Hắn đau đớn gào thét nhưng không chảy ra lấy được một giọt nước mắt nào mà chỉ thấy huyết lệ tuôn thành dòng, nằm dài trên mặt đất thừa nhận thống khổ đến cùng cực, nhiều lúc hắn ngất vội rồi cũng vội tỉnh. Hứa Vân Phi cố chống lấy cái thân xác tàn tạ, hắn vuốt ve cánh tay trái đang nằm chỏng chơ trên mặt đất. ” Ông trời! Ta làm gì nên tội? Sao lại đọa đày ta đến vậy! Ông cướp mất thân mẫu ta, cướp mất cuộc sống ấm êm vui vẻ của ta rồi hôm nay lại cướp luôn cánh tay ta, bình sinh người đời gọi ta là phế vật là súc sinh sao ông không thấu? Hôm nay tật nguyền đeo thân thử hỏi làm sao ta sống tiếp “. Nhiều lần trong đầu hiện ra cái ý định tự tử, muốn nhanh chóng kết thúc đi sinh mệnh, nhưng rồi Hứa Vân Phi quyết tâm chặt bỏ, hắn cắn răng, gằn giọng, đau đớn nói: ” Ta phải sống, phải báo thù, phải diệt tận Hứa gia! “.