Lạc Thần Tái Sinh

Chương 47 : Cảnh tượng khá hoành tráng

Tạ Lâm đặt notepad sắp xếp lịch trình xuống, nhìn Lâm Nhược qua gương chiếu hậu, hơi lo lắng nói: “Tiểu Nhược, đêm qua em thức trắng cả đêm rồi, bây giờ tranh thủ ngủ chút đi. Sau khi quay về thành phố B chúng ta còn phải tới công ty báo cáo, chị sợ cơ thể em không chịu nổi.” Lâm Nhược biết bây giờ nghĩ nhiều cũng chẳng có ích gì, đại ca thực hiện nhiệm vụ chắc chắn cũng không phải lần một lần hai, hẳn có thể giải quyết ổn thỏa. “A Lâm, em ngủ một lát, đến sân bay thì gọi em nhé.” Lâm Nhược không phải người hay nghĩ luẩn quẩn, sau khi quyết định lập tức sẽ gạt bỏ những cảm xúc không nên có, tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi. Khi cô tỉnh dậy, họ đã tới sân bay. Thời gian bay còn không bằng một nửa thời gian họ đi từ thảo nguyên Ma La đến sân bay, nên cô cảm thấy nhanh đến kỳ lạ. Sau khi xuống máy bay, hai người cũng không cần chờ lấy hành lý mà đi thẳng tới cửa ra. Lâm Nhược đội một chiếc mũ cói rộng vành màu vàng nhạt, đeo kính râm, mặc bộ đồ thể thao màu nhạt, dáng vẻ như sinh viên vừa đi học về, vô cùng đơn giản, thoải mái. Cô rút điện thoại từ trong túi ra, khởi động lên, lập tức có cuộc gọi tới. Nhìn tên hiển thị, Lâm Nhược mới ấn nút nghe trên màn hình, “Đạo diễn Lâu.” Chắc Lâu Kiều vẫn còn trên xe nên cô có thể nghe thấy tiếng còi xe ô tô vang lên: “Thủ tục chuyển viện cho Đại Binh sang bệnh viện trung tâm của thành phố B đã làm xong rồi, tôi sẽ dùng trực thăng tư nhân để đưa cậu ta đến thành phố B, cô đừng lo.” “Làm phiền đạo diễn Lâu quá, khi nào về thành phố B tôi sẽ mời anh bữa cơm.” Lâm Nhược cũng không nói nhiều mấy lời cảm ơn khách sáo. Cô hiểu rõ tính cách của Lâu Kiều, nếu anh ta không tự nguyện thì dù có quỳ xuống đất dập đầu trước mặt anh ta, anh ta cũng sẽ không giúp đỡ. Có điều, cô vẫn nhớ rõ ân tình này, sau này có cơ hội nhất định sẽ trả lại. “E rằng trong một thời gian ngắn cô cũng không có thời gian để mời cơm gì gì đó đâu.” Lâu Kiều khẽ cười ở đầu dây bên kia, “Mụ phù thủy Tạ Lâm kia chắc chắn đã sắp xếp lịch trình kế tiếp của cô chật kín rồi, còn lâu mới cho cô có cơ hội nhàn rỗi.” Lâm Nhược cong môi, liếc mắt nhìn Tạ Lâm đang gọi điện thoại cho công ty ở bên cạnh, đáp: “Đạo diễn Lâu, nói xấu sau lưng A Lâm nữ vương nhà tôi là tôi tố cáo đấy.” Tạ Lâm đang hí hoáy gọi điện thoại khẽ đẩy gọng kính quay đầu nhìn sang, đôi mắt phía sau gọng kính như lóe ra những cây đao sắc nhọn. Lâu Kiều lười biếng dựa vào lưng ghế sau, nhìn hàng xe nối dài bên ngoài qua cửa sổ, vừa nghe cô nói vậy liền bật thẳng người dậy: “Lâm Nhược, bây giờ chắc Tạ Lâm đang ở bên cạnh cô đúng không?” Lâm Nhược nheo mắt cười với Tạ Lâm đã cúp điện thoại, đáp: “Đúng vậy, hiện giờ A Lâm đang nhìn điện thoại của tôi đầy thâm tình.” Tạ Lâm giật lấy điện thoại, giọng méo mó kỳ quái nói: “Đạo diễn Lâu, mới mấy tiếng không gặp, nhớ quá đi mất!” Đang ngồi trong xe mà đột nhiên Lâu Kiều cảm thấy từng cơn gió lạnh thổi qua lưng anh ta, đạo diễn Lâu luôn luôn độc mồm độc miệng đánh bay cả thiên hạ lại… cúp máy ngay lập tức, khiến các vệ sỹ bên cạnh đều nhìn anh ta khó hiểu. Nhìn điện thoại bị cúp, Tạ Lâm lẩm bẩm hai câu rồi trả lại cho Lâm Nhược, nói: “Người đàn ông nói xấu sau lưng phụ nữ là kẻ thiếu nhân phẩm nhất!” Lâm Nhược thầm ngưỡng mộ A Lâm nữ vương, quá giỏi, chỉ một câu đầu tiên đã khiến Lâu đại công tử sợ hãi cúp điện thoại rồi. Tạ Lâm tức giận lườm Lâm Nhược đang có vẻ rất hứng thú một cái, nói: “Con bé xấu xa này, đừng tưởng là chị không biết vừa rồi cô cố tình kích động chị. Để báo đáp cô, chị quyết định lát nữa nhất định sẽ không cứu trợ cho cô!” Tạ Lâm đẩy gọng kính, nhấc gót bước thẳng đi trên đôi giày cao 5cm của mình. Lâm Nhược bĩu môi, là một người tốt luôn luôn lo lắng cho chung thân đại sự của các chị em từng giờ từng phút, cô cảm thấy mình rất oan uổng, rất ấm ức, rất muốn lần sau… phải tiếp tục cố gắng… Hai người đi thang cuốn từ tầng hai xuống, vừa xuất hiện đã khiến một loạt những tiếng hò hét ầm ĩ vang lên. “An tẩu! An tẩu! An tẩu!” Đây là fanclub của An thần tới đón An tẩu thay An thần. “Lạc thần! Lạc thần! Lạc thần!” Đây là fanclub của chính Lâm Nhược. Vì tên Nhược thần của Lâm Nhược nếu đọc lái đi nghe gần giống Lạc thần, nên dần dần bọn họ cũng gọi nữ thần của mình thành Lạc thần. Những dải băng rôn rất to được giăng ra, bên trên có ảnh của Lâm Nhược và biểu ngữ. Fanclub đón An tẩu xếp hàng đứng dậy, tạo thành một hình vuông ngay ngắn, đồng loạt hô to: “An thần tuyệt thế, An tẩu vô song! Tuyệt thế vô song, trời đất tác thành!” Sau đó, cô gái trưởng fanclub đứng đầu đỏ hồng khuôn mặt trái xoan, cúi người chào Lâm Nhược nói: “An tẩu, chúng em thay An thần đến đón chị! Lần đầu gặp chị, chào chị ạ!” Lần đầu tiên có một fanclub có trật tự như thế, hơn nữa còn rất bình tĩnh đón ngôi sao ở sân bay, ngay cả mấy người bảo vệ và các hành khách khác có mặt ở sân bay đều giật mình nhìn sang phía này. Lâm Nhược cười thản nhiên, cũng hơi cúi người gật đầu với cô gái trưởng fanclub kia: “Lần đầu gặp mặt, chào em.” Khuôn mặt của cô bé trưởng fanclub kia càng đỏ hơn, trong mắt đầy vẻ kích động. Ai dám bảo An tẩu chua ngoa xấc xược vô giáo dục, cô nhất định sẽ ném đá nát kính thủy tinh nhà người đó. Rõ ràng là An tẩu nhã nhặn, ung dung như thế, cười xinh đẹp khéo léo, tự nhiên như vậy cơ mà. Không được không được, cô say mất rồi. Lâm Nhược quay đầu nhìn về phía nhóm fan khác đang hô to Lạc thần, nói: “Cảm ơn các bạn đã có lòng tới đón tôi. Tôi rất vui.” Nụ cười của cô vừa chân thành vừa thoải mái, không hề giống những nụ cười máy móc trên mặt các ngôi sao khác. Hơn nữa, thần thái của cô cũng rất ung dung, phóng khoáng, không giống một số các ngôi sao bất chợt tỏa sáng khác liền rơi nước mắt thất thố trước mặt những người hâm mộ nhiệt tình của mình. Toàn thân cô tỏa ra bầu không khí vừa hiền hòa vừa tùy tiện, khiến các fan kích động vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng trong lòng không hiểu sao lại sinh ra chút cảm giác sợ hãi và tôn trọng khiến họ không dám bước lại gần. “Lạc thần, bọn em có thể chụp chung với chị một tấm được không ạ?” Có fan nhỏ giọng hỏi. Lâm Nhược bước tới, tự nhiên đưa tay ra vén một lọn tóc ra sau tai cho cô bé, nói: “Sao lại không chứ. Mọi người có mang máy ảnh không?” “Có! Em có!” lập tức có fan giơ cao máy ảnh kỹ thuật số trong tay lên. Lâm Nhược nhận lấy đưa cho Tạ Lâm có vẻ hơi khó xử ở bên cạnh: “A Lâm, chị chụp giúp em với mọi người một tấm đi.” “An tẩu, cả bọn em nữa! Mọi người cùng chụp đi ạ!” Hai nhóm fan gộp lại thành một, đứng sau lưng Lâm Nhược. Tạ Lâm giơ cao máy ảnh, chọn góc độ có thể chụp Lâm Nhược xinh đẹp nhất rồi ấn nút. Mấy người bảo vệ sân bay nhìn sang bên này, do do dự dự huých đồng nghiệp bên cạnh: “Trước đây cậu đã bao giờ gặp trường hợp fan với ngôi sao hài hòa như vậy ở sân bay chưa?” Một lúc sau không thấy ai trả lời, anh ta quay sang mới phát hiện bạn đồng nghiệp của mình đang say sưa nhìn sang bên kia, nói: “Tôi cũng rất muốn qua chụp ảnh với Lạc thần.” Lâm Nhược chụp ảnh cùng các fan xong liền trả lại máy ảnh cho fan, nói: “Khi nào rửa ảnh xong nhớ cho tôi xin một tấm nhé.” “Chắc chắn ạ, chắc chắn ạ!” Nhóm fan đều kích động gật đầu lia lịa, có nhiều người còn len lén chấm nước mắt. Nữ thần vừa xinh đẹp vừa thân thiện, bọn họ say hết cả rồi. “Mọi người, lập tức tản ra hai bên!” Cô gái trưởng fanclub An tẩu hô to một tiếng, các fan đều lùi ngay sang hai bên, chừa đường đi ở giữa. Tuy họ rất muốn trò chuyện tiếp với nữ thần, nhưng họ cũng để ý thấy vẻ mệt mỏi hiện lên trên mặt nữ thần, trong lòng cũng thấy xót xa không chịu nổi. “Ra cửa! Chia ra cửa B cửa C, ngăn đám phóng viên lại! Nhớ, không được nói năng thô lỗ, không được ra tay đánh người!” “Vâng!” Các fan đều nghiêm túc đáp lời rồi chia nhau chạy ra hai cửa, nghiêm chỉnh không khác gì quân nhân ra chiến trường. Các phóng viên vẫn ngồi xổm canh chừng bên ngoài cửa sân bay căn bản không hiểu được vì sao đột nhiên lại có nhiều người bất ngờ xuất hiện trước mặt mình như vậy. Mấy người đó còn chặn hết lối đi khiến họ muốn bước thêm một bước cũng khó. “Công ty đã sắp xếp xe chờ bên ngoài, đi thôi.” Tạ Lâm cũng không ngờ nhóm fan này lại lý trí như vậy, vừa thở phào nhẹ nhõm vừa thấy vui thay cho Lâm Nhược. Một fan não tàn bằng mười antifan, gặp được mấy fan lý trí là chuyện may mắn nhất. Hết chương 47