Lạc Nhật Đại Kỳ
Chương 18 : Cờ lớn tung bay
Biến hóa đột ngột này đến từ cơ quan trong song kiếm của Kim thái tử.
Hóa Hôi, Bất Đồng bay ngược rất nhanh, nhưng song kiếm cũng đuổi theo nhanh không kém.
Hóa Hôi, Bất Đồng giữa không trung hét lên một tiếng, tăng tốc thân pháp. Bọn họ không có cả thời gian thu kiếm ngăn cản, chỉ có thể bay ngược về sau.
Bay lui như vậy, Hóa Hôi, Bất Đồng song song bay qua lôi đài, lướt qua trên đầu mọi người, nhưng thế tới của kim kiếm vẫn không dừng, lưng hai người đụng trúng hai cây cột.
Hóa Hôi, Bất Đồng công lực rất cao, vừa đụng vào lập tức gãy cột. Đó vốn là cột cờ, dưới ánh mặt trời sau giờ Ngọ, hai lá cờ lớn đồng thời đổ xuống, tung bay trông rất đẹp mắt.
Lúc này Hóa Hôi, Bất Đồng kình sắp hết, thế đã chậm, sắp rơi xuống đất. Cũng vào lúc này, hai thanh kim kiếm kêu “vù” một tiếng, bay trở về lôi đài, rơi vào trong tay Kim thái tử.
Nguyên nhân chỉ có Kim thái tử biết, lực đạo do hắn phát ra cũng đã sắp hết, nếu tiếp tục đuổi theo, không chừng hai thanh kiếm này sẽ rơi vào tay người Tống. Mà sư nương của hắn yêu quý nhất hai thanh kiếm này. Kim thái tử cũng không có gan chọc giận sư nương, bởi vì sư nương của hắn trong một lần tức giận, đã xé nát mười một người sống sờ sờ, ném vào trong lửa.
Mặc dù hắn là người được Tây Vực Kim Yến sủng ái nhất, cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Dù sao Hóa Hôi, Bất Đồng đã bị ép xuống đài.
Hóa Hôi hòa thượng, Bất Đồng đạo nhân thoát khỏi hiểm cảnh, mũi chân điểm đất, máu tươi nhỏ xuống, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo muốn ngã.
Lúc này quần chúng sôi sục. Hóa Hôi hòa thượng khàn giọng nói:
– Vô sỉ!
Bất Đồng đạo nhân ôm vết thương, quát lên:
– Gian trá!
Kim thái tử đứng trên lôi đài, thong thả nói:
– Nhưng các ngươi đã bị thua.
Chợt nghe Sử Văn Thánh trên đài lớn tiếng nói:
– Tống kim tỷ võ hiệp thứ hai, Kim thái tử thắng liên tiếp ba trận, nếu thắng thêm một trận, lần so tài này xem như phe Kim thắng lợi.
Bảy trận hiệp đầu là hai thắng hai bại ba hòa.
Hiệp hai này vừa bắt đầu, phe Tống đã thua ba trận, trừ khi có thể thắng liên tiếp bốn trận, nếu không chắc chắn sẽ thua.
Thắng liên tiếp bốn trận, làm sao có thể?
Kim thái tử trên đài đã trở thành biểu tượng bất bại.
Cuồng vọng, ngạo mạn, tự đại, lãnh khốc, thâm trầm.
Tín Vô Nhị giận dữ hét lên:
– Không thể tính như vậy.
Kim thái tử mỉm cười nói:
– Các ngươi có thể tiếp tục lên đánh, nước Tống các ngươi vẫn còn một trận.
Trong lòng Hóa Hôi, Bất Đồng cũng biết rõ, nếu không phải vừa rồi ngay từ đầu đã chiếm được tiên cơ, tuyệt đối không thể dồn ép được Kim thái tử.
Mà lần này đi lên, Kim thái tử sẽ không cho bọn họ cơ hội.
Huống hồ bọn họ đều đã bị thương không nhẹ.
“Song Sát kiếm pháp” của Kim thái tử, bọn họ không thể chống đỡ được.
Kim thái tử mặc dù gian trá, nhưng chỉ xuất thủ một chiêu đã khiến Hóa Hôi, Bất Đồng bị thương, kiếm pháp mạnh, ác, chuẩn, Hóa Hôi, Bất Đồng không thể tiếp được.
Thực ra Kim thái tử đã sớm sinh lòng tàn nhẫn, muốn giết hai người bọn họ, cho nên mới cất tiếng chế nhạo, kích động bọn họ lên đài lần nữa.
Quả nhiên Bất Đồng đạo nhân không kiềm chế được kêu lên:
– Được, đánh lại thì đánh lại!
Chợt nghe được một người trầm giọng nói:
– Để ta lên!
Mọi người xôn xao một trận. Hóa Hôi, Bất Đồng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên áo đen gạt mọi người ra, từ từ bước đến lôi đài.
Hóa Hôi, Bất Đồng đều giật mình, thầm nghĩ: “Ngã Thị Thùy?”
Sở dĩ bọn họ kinh ngạc, là vì vừa rồi Ngã Thị Thùy đã bị thương nặng, hiện giờ còn có thể đứng được, lại giống như đã hồi phục hơn phân nửa, muốn khiêu chiến Kim thái tử.
Hóa Hôi, Bất Đồng tự biết không thể thắng trận này, nhưng Ngã Thị Thùy thì sao? Hắn có thể sao?
Hơn nữa hắn đã bị thương.
Mà trận tỷ thí này nếu như thất bại, Đại Tống chẳng khác nào thua cuộc.
Hóa Hôi, Bất Đồng do dự một hồi. Mọi người châu đầu ghé tai, nói nhỏ với nhau:
– Tốt, đại hiệp Ngã Thị Thùy đi ra, đánh cho hắn một trận!
– Đánh cho tên chó Kim này cút về đi!
– Nhưng y đã bị thương.
– Y có thể làm đối thủ của Kim thái tử sao?
Những lời này cũng là suy nghĩ trong lòng Hóa Hôi, Bất Đồng hiện giờ.
Ngã Thị Thùy vất vả gạt ra mọi người, giả vờ như không hề cố sức, bởi vì kẻ địch của hắn đang ở trên lôi đài, âm trầm nhìn chằm chằm vào hắn.
Chẳng biết vì sao, trong lòng hắn lại hơi hốt hoảng, không biết Kim thái tử có nhìn ra hắn đã bị nội thương rất nặng hay không.
Hắn nhất định phải gắng gượng, bởi vì hắn biết, cho dù Hóa Hôi, Bất Đồng đi lên cũng chắc chắn phải chết.
Mình cũng vậy.
Nhưng mình có thể liều mạng.
Nếu bàn về liều mạng, ở nơi này không ai có thể qua được hắn.
Hắn cũng biết với võ công và thể chất của mình hiện giờ, muốn thắng được Kim thái tử là chuyện vọng tưởng.
Hắn đi lên để liều mạng.
Hắn chỉ muốn thừa dịp Kim thái tử không đề phòng, ném đối phương xuống đài.
Nếu như vận khí tốt, hắn còn có thể dùng một mạng đổi một mạng.
Hắn từng bước từng bước đi tới, xem ra dũng cảm quyết đoán, nhưng thân thể di động mỗi bước đều đau đến thấu tim.
Lúc này hắn cần điều tức, nhưng quốc gia lại cần hắn đi liều mạng.
Khi Ngã Thị Thùy quyết định một chuyện, trong thiên hạ ngoại trừ một người, không ai khác có thể ngăn cản hắn.
Thẩm Thái Công cũng không thể.
Nhưng vào lúc này, y là người duy nhất có thể nói với Ngã Thị Thùy mấy câu.
Y cũng mặc kệ Ngã Thị Thùy có nghe được vào tai hay không.
– Nếu như ngươi chết, ta cũng sẽ không sống nữa.
Thẩm Thái Công đương nhiên nhìn ra Ngã Thị Thùy tuyệt đối không phải đối thủ của Kim thái tử, cũng nhìn ra được thương thế của Ngã Thị Thùy nặng đến đâu, càng nhìn ra được dụng ý của Ngã Thị Thùy.
Liều mạng.
Nếu liều không mất mạng người khác, vậy sẽ mất mạng của mình.
Nhưng y không ngăn cản được Ngã Thị Thùy, đành phải để Ngã Thị Thùy đi.
Người có thể ngăn cản được Ngã Thị Thùy vẫn chưa đến.
Thẩm Thái Công chỉ có thể quyết định một chuyện, nếu Ngã Thị Thùy chết mà Kim thái tử vẫn còn sống, y sẽ là người thứ hai đi lên liều mạng.
Đây là những gì y muốn nói.
Trong lòng Kim thái tử thầm cười.
Hắn vừa nhìn đã biết Ngã Thị Thùy bị thương thế nào, càng nhìn ra được Ngã Thị Thùy lên để liều mạng.
Đại giang nam bắc, Ngã Thị Thùy là đệ nhất hảo thủ liều mạng.
Năm đó hắn từng dùng một chưởng chặt đứt cánh tay của “Thiết Quyền” Khuất Lôi.
Nếu có người võ công tương đương với Ngã Thị Thùy, giao đấu với hắn thì chắc chắn sẽ bại.
Bởi vì Ngã Thị Thùy dám liều mạng.
Những chuyện này Kim thái tử đều đã nghe nói, nhưng hắn vẫn trấn định như trước.
Bởi vì võ công của hắn không chỉ ngang ngửa với Ngã Thị Thùy, càng bởi vì Song Sát kiếm của hắn sẽ không để Ngã Thị Thùy có thời gian liều mạng.
Hắn chỉ đang chờ Ngã Thị Thùy lên tìm chết, chờ Sử Văn Thánh nói ra câu “nước Đại Kim tỷ võ toàn thắng”.
Mặt trời chiều ngả về phía tây.
Mặt trời chiếu rọi cái bóng của hai cột cờ kéo dài trên đất.
Mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào lôi đài, Kim thái tử nhàn nhã đứng ở trên, Ngã Thị Thùy từng bước từng bước đi đến bên lôi đài.
Ngã Thị Thùy nhìn lên trên một cái. Mọi người biết, một trận chiến vô cùng thảm liệt, quyết định thắng bại đã sắp bắt đầu.
Một khi Ngã Thị Thùy lên đài, dù có sét đánh cũng sẽ không xuống, trừ khi đã có thắng bại, thắng bại của hai nước Tống, Kim.
Ánh mắt của Ngã Thị Thùy và Kim thái tử giao nhau, giống như bốn tia chớp giao kích. Ngã Thị Thùy chỉ cảm thấy rùng mình, trong lòng chấn động, nhưng hắn lập tức quyết định, trước khi mất đi dũng khí hắn nhất định phải đứng trên lôi đài.
Vì vậy hắn lập tức muốn phi thân lên đài.
Chợt nghe Sử Văn Thánh chậm rãi nói:
– Tống kim tỷ võ so tài, hiệp hai trận thứ tư, cũng có thể là trận cuối cùng, Kim thái tử Trầm Ưng của phe Kim đấu với Ngã Thị Thùy của phe Tống…
Ngay lúc này, một tiếng ngựa hí bỗng cắt ngang lời nói của Sử Văn Thánh, cũng chặn đứng thân hình của Ngã Thị Thùy.
Một tiếng tuấn mã hí dài vang lên từ phía ngoài lôi đài, mang theo bao nhiêu phong trần, bao nhiêu phấn chấn.
Ngựa hí vang lừng, vó ngựa phi nhanh, một người một ngựa, áo trắng tung bay, người và ngựa đã liền thành một đường, lúc lướt qua cột cờ nhanh như chớp vớ lấy hai đoạn cột gãy.
“Tống!”
“Kim!”
Người này trái phải hai cờ, tuấn mã phi nhanh, gió lớn thổi tới, giống như y có một đôi cánh chim. Mọi người đều ngạc nhiên nhường ra một con đường.
Tuấn mã phi nhanh đến lôi đài, đột nhiên dừng lại, hí dài một tiếng, không ngừng đạp vó. Mà người trên ngựa quả thật giống như có một đôi cánh, cầm theo hai lá cờ lớn, đã bay lên đài trước Ngã Thị Thùy.
Kim thái tử vừa thấy thân pháp của người này, sắc mặt liền biến đổi.
Kiếm trong tay hắn lập tức biến mất, hai bàn tay bay lượn đánh ra.
“Khinh Yên chưởng!”
Trong nháy mắt đã đánh ra ba mươi sáu chưởng.
Người này trên tay cầm hai lá cờ lớn, tung bay phần phật, trên dưới múa lên. Chưởng lực của Kim thái tử đều đánh vào mặt cờ, dùng nhẹ chế nhẹ, lại không phát sinh bất kỳ uy lực nào. Ba mươi sáu chưởng trong nháy mắt đã qua, lúc này Sử Văn Thánh mới kịp kinh hô một tiếng:
– Phương Chấn Mi!
Ba chữ này vừa thốt lên, khiến cho dưới đài xôn xao một trận.
Ngã Thị Thùy dưới đài cuối cùng dừng lại, trong mắt cũng tràn đầy thần thái.
Người duy nhất có thể ngăn cản hắn lên đài cuối cùng đã đến.
Ba mươi sáu chưởng vừa qua, hai lá cờ lớn vừa vặn quấn lấy hai bàn tay Kim thái tử, kéo một cái, cuốn một cái, rút một cái, rung một cái, lại đẩy một cái.
Lúc kéo, Kim thái tử bật hơi cao giọng, đứng vững bộ pháp, lại không kéo hắn được.
Lúc cuốn, kình đạo đột nhiên biến đổi, Kim thái tử vội vàng thay đổi trọng tâm, nhưng thân thể vẫn không kìm được nghiêng qua một bên.
Lúc rút, kình lực của hai lá cờ hoàn toàn tương phản, Kim thái tử tụ lực vào thân dưới, vẫn không bị ngã.
Lúc rung, lực rút hoàn toàn biến mất, Kim thái tử không kìm được bắn ngược lại.
Lúc đẩy, cờ trái nặng cờ phải nhẹ, lực đạo vừa vặn đẩy Kim thái tử ra ngoài lôi đài. Kim thái tử vội vàng chụp một cái, không ngờ tay trái đối phương chợt lỏng ra, Kim thái tử nắm được một lá cờ, bay ra ngoài lôi đài, giữa không trung liên tục lộn nhào ba vòng, cuối cùng hóa giải lực đẩy, bồng bềnh đáp xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, hai lá cờ này đã biến đổi năm loại thủ pháp xảo diệu, cuối cùng ép Kim thái tử ra ngoài lôi đài.
Kim thái tử đáp xuống đất, mới phát hiện trên tay đang cầm một thứ, vội buông tay ra, lá cờ Kim kia liền đắp lên đầu hắn.
Kim thái tử vừa xấu hổ vừa giận dữ, lui lại hai bước, tránh khỏi lá cờ. Hắn đưa mắt nhìn, chỉ thấy người áo trắng trên đài chân trái hình cung, chân phải hình tên, hai tay một nâng một đâm, “phụp” một tiếng cắm cờ Tống lên lôi đài. Dưới ánh tà dương chiếu rọi, lá cờ Tống này vẫn ở trên đài, tung bay phần phật.
Người áo trắng trên đài tay áo phất phơ, mặc dù y phục dính không ít bụi bặm, giống như phong trần mệt mỏi, bôn ba chạy đến, áo quần tóc tai đều rối loạn, không ngừng thở dốc, nhưng thần sắc vẫn tự nhiên, nhìn Kim thái tử dưới đài chắp tay cười nói:
– Đắc tội rồi!
Kim thái tử giống như chợt tỉnh khỏi mộng, nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ:
– Phương… Chấn… Mi?
Người trên đài cười nói:
– Chính là tại hạ.
Dưới đài tiếng hoan hô như sấm dậy, cả ngàn cái miệng đều đang hò hét, ngay cả bản thân cũng không nghe mình đang nói gì, chỉ biết là hưng phấn vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
Phương Chấn Mi một chiêu năm biến hóa, đã ép Kim thái tử Trầm Ưng xuống đài.
Ngay cả Ngã Thị Thùy trên mặt cũng có ý cười.
Thẩm Thái Công không nhịn được la hét nhảy nhót, một chưởng đánh vào vai Bao Tiên Định bên cạnh.
Bao Tiên Định vốn đã bị thương, một chưởng này động đến vết thương, liền kêu lên một tiếng “hự”, vừa lúc y đang muốn kêu “tốt”, cho nên vừa đau vừa vui cùng kêu lên, người khác cũng không biết y đang nói gì.
Đám người Hạ Hầu Liệt, Khách Lạp Đồ đều biến sắc, mà sắc mặt Hoàn Nhan Trạc lại như tro tàn.
Phương Chấn Mi ba lần đuổi hắn ra khỏi biên cảnh nước Tống lại xuất hiện.
Nhưng Phương Chấn Mi trên lôi đài biết, hắn lần này một chiêu đắc thủ, là do Kim thái tử đã sơ ý xem thường.
Phương Chấn Mi sở dĩ bách chiến bách thắng, luôn luôn không bại, có một phần liên quan đến tính cách của hắn.
Hắn chưa bao giờ coi thường bất cứ người nào.
Huống hồ là kẻ địch.
Cho nên hắn có thể dùng một chiêu ép Kim thái tử xuống đài, nhưng nếu không dùng phạm vi lôi đài để phân thắng bại, đánh tiếp cũng chưa biết thế nào.
Điểm này trong lòng Phương Chấn Mi và Kim thái tử đều hiểu rõ.
Lúc này Sử Văn Thánh khàn giọng nói:
– Tống kim tỷ võ so tài, hiệp hai trận thứ tư, Phương Chấn Mi của phe Tống thắng Kim thái tử của phe Kim.
Kim thái tử đột nhiên hung ác nhìn lướt qua trên đài nhanh như chớp. Thẩm Thái Công lập tức nắm lấy cơ hội, nhanh chóng và đơn giản nói cho Phương Chấn Mi biết tình hình trước mắt:
– Hiệp đầu chúng ta hai thắng hai bại ba hòa, cho nên xem như bất phân thắng bại. Hiện giờ lại so tài hiệp hai, Kim Trầm Ưng đã liên tục thắng ba trận, vừa rồi ngươi đã lấy lại một trận.
Phương Chấn Mi gật đầu, hắn biết ít nhất phải thắng liên tục ba trận nữa, mới có thể giành được phần thắng, chỉ cần thua một trận thì phe Tống xem như thất bại.
Thẩm Thái Công tiếp tục nói:
– Tích Vô Hậu đấu với Tín nhị hiệp, cả hai đều bị thương. Ta đấu với Khách Lạp Đồ, Ngã Thị Thùy đấu với Hạ Hầu Liệt, đều là lưỡng bại câu thương. Bao nhị hiệp đấu với Hoàn Nhan Trạc, cũng là ngọc đá đều tan. Long đại hiệp bị Kim Trầm Ưng đánh trọng thương. La Thông Bắc, Bành Đại Chính, Tào Thất đều bị Kim Trầm Ưng giết chết. Trận trước đó, Hóa Hôi, Bất Đồng cũng bị Kim thái tử đả thương xuống đài…
Nghe đến đây, Phương Chấn Mi lại không có ý cười, do mình đến chậm mới khiến cho nhiều anh hùng đổ máu như vậy.
Kim thái tử dưới đài đột nhiên cười nói:
– Ngươi muốn báo thù cho bọn chúng, đúng không?
Phương Chấn Mi lạnh nhạt cười nói:
– Ta chỉ hi vọng ngươi không lên đài.
Kim thái tử hỏi:
– Tại sao?
Phương Chấn Mi nói:
– Bởi vì đến giờ ta vẫn chưa giết người.
Lúc nói câu này, sát khí chợt hiện.
Kim thái tử biến sắc, nhưng vẫn có thể bình tĩnh, lạnh lùng nói:
– Ngươi đã chạy rất xa đúng không?
Phương Chấn Mi nói:
– Đúng vậy.
Hai người cách nhau ba bốn trượng, nói chuyện giống như bình thường, nhưng trong vòng hai mươi trượng mọi người đều có thể nghe rõ lời nói của bọn họ.
Kim thái tử hỏi:
– Nhất định rất mệt chứ?
Phương Chấn Mi nói:
– Làm phiền đã quan tâm!
Kim thái tử lại hỏi:
– Chẳng biết công lực có giảm không?
Phương Chấn Mi lại cười nói:
– Ta cũng không phải bán vải, không có gì để giảm cả.
Kim thái tử thong thả xoay người, đi đến chỗ của mình, ngồi xuống, thâm trầm nói:
– Vậy ta cũng không vội đấu với ngươi, chúng ta đánh trận cuối cùng thì tốt hơn.
Nên biết Kim đã thắng ba trận, Tống chỉ mới thắng một trận, ít nhất phải thắng hai trận nữa mới có thể cầm hòa, khi đó thắng bại sẽ nằm ở trận thứ bảy, cũng là trận cuối cùng.
Nếu Kim thái tử nóng lòng đánh trận thứ năm, sau đó thất bại, vậy trận thứ sáu, thứ bảy phe Kim cũng không ai có thể chế ngự được Phương Chấn Mi.
Cho nên Kim thái tử cũng không vội đánh.
Hơn nữa Phương Chấn Mi trải qua đường sá xa xôi, lại đánh trận bốn, năm, sáu, cho dù có thể thắng, đến trận thứ bảy e rằng chân lực cũng giảm sút, khi đó Kim thái tử mới ra đòn chí mạng, dùng khoẻ đấu mệt.
Phương Chấn Mi đột nhiên cười nói:
– Ta đã lặn lội đường xa.
Kim thái tử lạnh nhạt nói:
– Ta biết.
Phương Chấn Mi cười hỏi:
– Nhưng vì sao ta lại bôn ba? Chạy đến nơi nào? Thái tử có biết không?
Sắc mặt Kim thái tử không biểu tình nói:
– Xin được nghe kỹ!
Phương Chấn Mi cười cười nói:
– Ta đi núi Ngũ Long ở Thải Thạch.
Sắc mặt Kim thái tử đột nhiên trắng bệch. Phương Chấn Mi nói tiếp:
– Trước miếu sơn thần.
Môi của Kim thái tử mấp máy, nhưng lại nói không ra lời.
Phương Chấn Mi tiếp tục nói:
– Bởi vì hôm nay có người phục kích ở miếu sơn thần, muốn mưu hại Ngu Doãn Văn tướng quân, may nhờ đám người Trương phó tướng, Ninh đại nhân liều chết bảo vệ. Hung đồ là ai, chắc hẳn thái tử biết được?
Kim thái tử muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng chỉ cười khan một tiếng.
Phương Chấn Mi cười dò hỏi:
– Chắc hẳn Kim thái tử cũng quan tâm đến tung tích bọn họ?
Kim thái tử lại cười lạnh một tiếng.
Phương Chấn Mi nói:
– Kim thái tử không cần lo lắng, Ngu tướng quân đã được Ninh đại nhân bảo hộ, trở lại quân doanh Thải Thạch. Còn về tám vị đồng môn của thái tử, năm người đã chạy trốn, Thanh Yên, Thanh Tùng bụng làm dạ chịu, rơi xuống sườn núi bỏ mình, Thanh Phong, Thanh Diệp thì đã bị bắt chịu tội.
Mọi người nghe được Phương Chấn Mi cười nói lại tiết lộ một đoạn nội tình như vậy, không kìm được kinh hãi. Khi nghe được Ngu tướng quân không sao, trong lòng mới thầm kêu nguy hiểm, trán đều đổ mồ hôi.
Ánh mắt Kim thái tử chớp lên, quát lớn:
– Phương Chấn Mi, ngươi phá hư chuyện tốt của ta!
Sau đó lại dùng ngôn ngữ Tây Tạng nói mấy câu. Vừa nói xong, Khách Lạp Đồ lập tức hét lớn một tiếng, bóng đỏ lóe sáng, đã bay lên lôi đài.
Kim thái tử cuối cùng đã không nhịn được, bảo Khách Lạp Đồ đánh với Phương Chấn Mi trước.
Kim thái tử không gọi Hoàn Nhan Trạc, một là vì Hoàn Nhan Trạc bị thương khá nặng, hai là vì Hoàn Nhan Trạc từng ba lần bị Phương Chấn Mi trục xuất khỏi Trung Nguyên, trong lòng rất e ngại Phương Chấn Mi.
Mà những lời vừa rồi của Phương Chấn Mi, vốn là để kích động Kim thái tử ra tay.
Bởi vì hắn lặn lội đường xa, cần phải nghỉ ngơi thời gian dài, còn nếu chỉ nghỉ một lát thì sẽ càng cảm thấy mệt mỏi, mà dũng khí và lực lượng tích tụ trên đường cũng sẽ dần dần biến mất.
Cho nên hắn muốn nhanh chóng kích động Kim thái tử ra tay.
Kim thái tử mặc dù chưa ra tay, nhưng cuối cùng đã phái người lên.
– Tống Kim tỷ võ so tài, hiệp hai trận thứ năm, Bạch Y Phương Chấn Mi của phe Tống đấu với Tây Tạng hoạt phật Khách Lạp Đồ của phe Kim…
Truyện khác cùng thể loại
746 chương
32 chương
86 chương
37 chương
10 chương
38 chương
27 chương