Lạc Nhật Đại Kỳ
Chương 16 : Anh hùng đổ máu
Bóng người chợt phân ra.
Mọi người còn không thấy rõ hai người này là ai, chỉ thấy bóng người vọt lên, biến chiêu và gió quyền. Đột nhiên cả hai đều yên tĩnh lại, đó là hai đại hán giống như thiên thần, đứng đối diện với nhau, sừng sững như núi.
Một người mặc trang phục Khiết Đan, một người mặc y phục màu đen.
Hạ Hầu Liệt và Ngã Thị Thùy.
Chợt nghe Hạ Hầu Liệt lạnh lùng nói:
– Tốt!
Ngã Thị Thùy lạnh lùng hỏi:
– Cái gì tốt?
Hạ Hầu Liệt nói:
– Võ công tốt, khí lực tốt, dũng khí tốt.
Ngã Thị Thùy đang định lên tiếng, đột nhiên vừa há miệng lại phun ra một ngụm máu.
Hóa ra vào buổi sáng bên sông Hoài, Ngã Thị Thùy đã trúng phải một chưởng của Hạ Hầu Liệt và một đao của Kiều Lệ Hoa.
Trúng phải “Trung Nguyên Loan Nguyệt Đao” của Kiều Lệ Hoa, một hán tử sắt thép như Ngã Thị Thùy vẫn có thể chịu đựng, nhưng trúng phải một chưởng của Hạ Hầu Liệt, trước giờ không ai có thể lại đứng lên chiến đấu được.
Thậm chí còn không thể đứng lên.
Trong vòng hai ngày Ngã Thị Thùy đã liên tục trúng hai chưởng của Hạ Hầu Liệt.
Ngã Thị Thùy vẫn chưa ngã xuống.
Nhưng mười hai chiêu nhanh như chớp vừa rồi đã dẫn phát nội thương của Ngã Thị Thùy, vừa định nói chuyện lập tức hộc máu.
Ngã Thị Thùy chẳng những từ nhỏ khí lực hơn người, hơn nữa còn có kỳ ngộ, được một số dược vật ngàn năm khó gặp trợ giúp, cho nên mạnh mẽ tráng kiện, người thường không thể sánh bằng.
Ngã Thị Thùy phun máu, thở gấp mấy hơi, nói:
– Nói nhảm ít thôi!
Hạ Hầu Liệt nói:
– Ngươi là hán tử, ta lại muốn thành toàn cho ngươi.
Ngã Thị Thùy nói:
– Không có các hạ thành toàn, Ngã Thị Thùy vẫn sống đến bây giờ.
Hạ Hầu Liệt lắc đầu nói:
– Đáng tiếc không sống được một khắc nữa.
Ngã Thị Thùy lạnh lùng cười nói:
– Vậy phải đánh rồi mới biết.
Hạ Hầu Liệt bỗng nhiên nói:
– Dù ta muốn thành toàn cho ngươi cũng không được.
Ngã Thị Thùy lại ngạc nhiên nói:
– Hả?
Hạ Hầu Liệt thở dài nói:
– Bởi vì…
Ngã Thị Thùy tập trung lắng nghe. Hạ Hầu Liệt nhẹ giọng nói:
– Ta chẳng những muốn giết ngươi, hơn nữa còn muốn giết ngươi ngay lập tức.
Vừa nói vừa xuất chiêu, lúc nói xong đã đánh ra ba mươi bốn chiêu.
Hắn bước một bước lập tức rút ngắn khoảng cách, ra tay vào thời điểm hoàn toàn không giống như đang xuất kích.
Ba mươi bốn chiêu này là tinh túy của võ thuật, tinh hoa của võ công, tinh luyện của biến hóa.
Ngã Thị Thùy lại không đỡ được, với thể lực của hắn hiện giờ ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi.
Ngã Thị Thùy liền dứt khoát không đỡ.
Không đỡ được thì khỏi đỡ, đây là nguyên tắc trước giờ của Ngã Thị Thùy.
Ngã Thị Thùy lại đánh tới một quyền, “Hắc Hổ Thâu Tâm”.
Một chiêu cơ bản nhất, đơn giản nhất trong võ học, người người đều biết.
Cũng là một chiêu thực dụng nhất, được sử dụng nhiều nhất.
Ngã Thị Thùy thi triển chiêu này, thực ra chỉ có một đặc điểm.
Phát huy “Hắc Hổ Thâu Tâm” đến mức tinh tế, nhanh nhất, chuẩn nhất, ác nhất.
Bất kể Hạ Hầu Liệt muốn dùng một chiêu nào đánh ngã hắn, hoặc ba mươi bốn chiêu đều đánh trúng hắn, nhưng Hạ Hầu Liệt cũng tuyệt đối không tránh được một chiêu này của hắn.
Chiêu thức đơn giản nhất thông thường cũng là chiêu thức hữu hiệu nhất.
Bóng quyền đầy trời lập tức biến mất.
Ba mươi bốn chiêu biến thành một bóng người, dùng hết tốc lực lui về phía sau.
Vừa tránh khỏi “Hắc Hổ Thâu Tâm”, ba mươi bốn chiêu lập tức biến thành ba mươi bốn cước.
Hạ Hầu Liệt toàn thân bất động, cho dù mắt nhìn thấy hắn, cũng không biết hắn đã đá ra ba mươi bốn cước.
Cước pháp mỗi chiêu đều tàn nhẫn.
Hạ Hầu Liệt có thể khẳng định, một cước của mình ít nhất có thể đá chết một con ngựa khỏe Khiết Đan, huống hồ là đá người.
Ngã Thị Thùy không tránh.
Hắn trở tay, thi triển một chiêu “Hải Để Lao Nguyệt” (mò trăng đáy biển), dùng tay bắt lấy chân.
“Hải Để Lao Nguyệt” chính là đầu gối cong lại, tay vẫy một cái, người học võ công nửa ngày cũng biết.
Nhưng một chiêu này của hắn thi triển ra, có thể vớt được cả một con muỗi bay qua, hơn nữa không làm bị thương chân hay cánh của nó.
Làm được điểm này cũng không đơn giản.
Một chiêu này các môn các phái đều có, nhưng chưa chắc đã hữu dụng như Ngã Thị Thùy.
Hiểu được chưa chắc đã hữu dụng, biết cách sử dụng mới là hữu dụng.
Cho nên tất cả bóng chân đều đột nhiên biến mất.
Hạ Hầu Liệt đã đến sau lưng Ngã Thị Thùy.
Cũng không biết Hạ Hầu Liệt di chuyển như thế nào, nhưng đã ở sau lưng Ngã Thị Thùy, đánh ra một chưởng.
Ngã Thị Thùy cũng giống như đoán trước Hạ Hầu Liệt sẽ đến phía sau mình, lập tức quay đầu lại đánh ra một chưởng, “Độc Phách Hoa Sơn”.
“Độc Phách Hoa Sơn”, trên giang hồ, trong võ lâm, các nhà các phái đều có một chiêu này, nhưng khi chiến đấu rất ít dùng đến, bởi vì một chiêu này quá cứng nhắc, quá cũ kỹ rồi.
Ngã Thị Thùy lại dùng.
Cho dù một chưởng của Hạ Hầu Liệt đánh nứt ngũ tạng của hắn, hắn cũng có thể bảo đảm một chiêu này sẽ chém Hạ Hầu Liệt ra thành hai nửa.
Đối với Hạ Hầu Liệt, điểm này lại hoàn toàn khác biệt.
Hắn ở Khiết Đan nổi tiếng dũng mãnh, chín tuổi đấu báo, mười tuổi bắt hổ, nhưng chưa từng thấy có người nào lại không cần mạng như Ngã Thị Thùy.
Cho dù hắn có thể đánh vỡ nội tạng của Ngã Thị Thùy, nhưng mình lại biến thành hai nửa thì có ích gì?
Cho nên hắn đành phải thu chưởng, đổi chưởng, vung chưởng, muốn cản một chiêu này của Ngã Thị Thùy.
Ngay lúc này chưởng pháp của Ngã Thị Thùy đột nhiên biến đổi.
Biến thành kỳ dị, gấp gáp, tàn nhẫn, khác thường.
Chiêu thức từ chưởng biến thành quyền, quyền biến thành chỉ, chỉ biến thành mổ, mổ biến thành móc, móc biến thành trảo, đã chụp trúng cánh tay phải Hạ Hầu Liệt.
Nhưng tại khoảnh khắc này, chưởng thế của Hạ Hầu Liệt cũng biến hóa.
Hạ Hầu Liệt đổi chưởng thành quyền, cũng không đón đỡ, vẫn đánh thẳng tới, đơn giản, gọn gàng, nhưng có lực, cấp tốc, lại chính là “Hắc Hổ Thâu Tâm”.
“Bình”, quyền đánh trúng Ngã Thị Thùy.
Đây là lần thứ ba Ngã Thị Thùy bị Hạ Hầu Liệt đánh trúng.
Không phải Ngã Thị Thùy không nhìn ra một chiêu này, mà hắn xác định một trảo của mình chụp trúng cánh tay Hạ Hầu Liệt, cánh tay này sẽ xem như tàn phế, có đánh trúng mình cũng vô dụng.
Nhưng hắn lập tức phát hiện mình sai rồi.
Sai lầm rất lớn.
Bởi vì thể lực của hắn không tốt như trong tưởng tượng.
Mấy lần biến hóa, hắn đã xuống sức.
Trảo đã đâm vào cánh tay Hạ Hầu Liệt, nhưng vẫn không làm hắn bị thương gân cốt, quyền của đối phương đã đánh trúng mình.
Một kích đánh trúng, Ngã Thị Thùy không đứng vững được, bay về phía sau.
Bay thẳng xuống dưới đài.
Hạ Hầu Liệt đích xác đã nhìn ra Ngã Thị Thùy không đủ nội kình, mới tình nguyện bị thương để đánh bay đối phương.
Hạ Hầu Liệt đoán không hề sai.
Không, chỉ sai một điểm.
Ngã Thị Thùy quả thật bay ngược ra ngoài, nhưng trước khi bay hắn đã làm một chuyện.
Thực ra đây cũng không tính là chuyện gì, chỉ là hắn xiết tay lại thật chặt.
Xiết chặt như vậy, giống như cánh tay của Hạ Hầu Liệt cũng bị kéo bay theo.
Hạ Hầu Liệt đương nhiên không muốn mất cánh tay của mình, cho nên hắn cũng không đứng vững được.
Tại khoảnh khắc này, hắn lẽ ra vẫn có thể nghĩ được biện pháp ổn định thân hình, nhưng Ngã Thị Thùy lại làm một chuyện.
Há mồm, phun máu.
Máu phun vào mặt Hạ Hầu Liệt.
Đây là lần thứ ba Ngã Thị Thùy trúng quyền của Hạ Hầu Liệt, nhưng cũng là lần thứ hai Hạ Hầu Liệt trúng máu của Ngã Thị Thùy.
Máu bắn vào mặt Hạ Hầu Liệt, tuy hắn kịp thời vận công ngăn cản, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, không mở mắt ra được.
Trong nháy mắt này hai người đã bay khỏi lôi đài, rơi xuống đất.
Hạ Hầu Liệt đánh Ngã Thị Thùy bị thương, nghĩ rằng đối phương chắc chắn phải thua, cho nên cố chịu một trảo để đánh bay Ngã Thị Thùy, không ngờ lại bị Ngã Thị Thùy mượn thế kéo ra khỏi đài.
Ngã Thị Thùy đã tính chuẩn tất cả những chuyện này, dùng thân thể của mình để đổi lấy một trận hòa.
Hạ Hầu Liệt liệt chậm rãi lau đi vết máu trên mặt, trong lòng chỉ mong, chỉ mong vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không nên, không nên gặp phải, gặp phải kẻ địch giống như, giống như Ngã Thị Thùy.
Sắc mặt Ngã Thị Thùy nhợt nhạt, muốn đứng lên cũng không có sức.
Hắn không ngừng thở dốc, ngay cả di động cũng rất khó khăn.
Không ai có thể chịu được một kích của Hạ Hầu Liệt, còn hắn lại chịu ba kích.
Thẩm Thái Công ôm vết thương chạy ra, đỡ lấy hắn.
Chỉ nghe Ngã Thị Thùy khó khăn cười nói:
– Lão… Thẩm… ta, ta… không… bại…
Lúc này trên đài vang lên tiếng của Sử Văn Thánh:
– Tống kim tỷ võ so tài, trận thứ năm, Ngã Thị Thùy của Tống và Hạ Hầu Liệt của Kim đồng thời xuống đài, xem như hòa nhau. Đến lúc này, Tống thắng hai trận hòa ba trận, còn hai trận chưa đấu…
Trong trận đấu giữa Tín Vô Nhị và Tích Vô Hậu, mọi người không ngừng khen ngợi. Trong trận chiến giữa Bao Tiên Định và Hoàn Nhan Trạc, mọi người càng hô như sấm dậy. Đến trận đấu giữa Thẩm Thái Công và Khách Lạp Đồ, lại là ôm bụng mà cười, cuối cùng Thẩm Thái Công “bò” xuống đài, Khách Lạp Đồ lại “té” xuống đài, càng thấy buồn cười.
Nhưng đến trận này giữa Hạ Hầu Liệt và Ngã Thị Thùy, chiêu thức quá nhanh, mọi người căn bản không nhìn ra hai người chiến đấu thế nào, chỉ thấy bóng người chớp nhoáng, chiêu thức đơn giản, mấy chiêu vừa qua, Ngã Thị Thùy liền hộc máu, Hạ Hầu Liệt cũng bị kéo xuống đài. Mọi người dù muốn khen ngợi nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Chỉ có đám cao thủ như Long Tại Điền, Hóa Hôi, Bất Đồng, lúc Ngã Thị Thùy và Hạ Hầu Liệt vừa xuất hiện, trái tim bọn họ liền giống như bị treo lơ lửng giữa trời, không dám thở mạnh.
Đây là một trận chiến vô cùng kinh hiểm, thần kỳ tuyệt diệu, chỉ mành treo chuông, ngọc đá cùng tan, không màng sống chết.
Lúc Sử Văn Thánh kêu lên “trận thứ sáu”, Long Tại Điền và La Thông Bắc đã đồng thời đứng lên.
Long Tại Điền đứng trong gió, mày râu bạc trắng khẽ phất phơ, nhìn sang “Thạch Hổ” La Thông Bắc.
La Thông Bắc nói:
– Long đại hiệp, tôi lên!
Long Tại Điền trầm giọng nói:
– Ta lên!
La Thông Bắc vội nói:
– Tôi đi trước thăm dò hư thật, nếu như bất hạnh bị thua, có lẽ sẽ giúp ngài nhìn ra được mấu chốt, chế ngự Kim Trầm Ưng.
Long Tại Điền lắc đầu nói:
– Ta đã từng giao thủ với hắn, biết được cân lượng của hắn, có thể thắng hay không đều phó thác cho trời. Ngươi lên trước chỉ hi sinh vô nghĩa mà thôi.
La Thông Bắc vội nói:
– Tôi…
Long Tại Điền nghiêm mặt nói:
– Nếu như ta bại trận, sẽ nghĩ cách làm hắn bị thương, ngươi lại lên đánh hắn xuống đài.
Nói đến đây, chợt nghe trên đài có một người lạnh lùng nói:
– Ai lên tìm chết, nước Tống đã thương lượng xong chưa?
Người lên tiếng chính là Kim thái tử, chẳng biết từ lúc nào hắn đã lên đài.
Long Tại Điền mày râu nhướng lên, quay người, nhìn thẳng, bước về phía lôi đài.
Đi đến dưới lôi đài, nhún người một cái đã nhảy lên đài, đối diện với Kim thái tử, chắp tay vái một cái. Kim thái tử thấy thanh thế như vậy, cũng trở nên nghiêm túc, chắp tay trả lễ.
Không có khinh công tuyệt thế, không có thân pháp lóa mắt, chỉ là bước chân vững chãi, lại có thanh thế bức người.
Hoài Bắc đại hiệp Long Tại Điền.
Kim thái tử nhìn Long Tại Điền bằng nửa con mắt, đột nhiên nhỏ giọng nói:
– Đáng tiếc.
Long Tại Điền trầm giọng hỏi:
– Đáng tiếc cái gì?
Kim thái tử nói:
– Với thân phận võ công của ngươi, lại trung thành yêu nước, Đại Tống nên giao cho trọng trách mới phải.
Long Tại Điền cười lạnh nói:
– Đại trượng phu há chỉ xem trọng công danh phú quý? Không cần thái tử phí tâm!
Kim thái tử cười một tiếng nói:
– Vết thương của ngươi hôm qua thế nào rồi? Thật sự có thể động thủ sao?
Long Tại Điền giật mình.
Kim thái tử lại cười lạnh nói:
– Gia nhập phe ta, hôm nay có thể tha chết cho ngươi, hơn nữa quan to lộc hậu, vinh hoa phú quý, đảm bảo ngươi hưởng dụng không hết.
Dưới đài yên lặng như tờ, đang chờ hai vị cao thủ tuyệt thế này quyết trận thư hùng.
Long Tại Điền chợt cười lớn.
Ánh mắt Kim thái tử chăm chú, lạnh lùng hỏi:
– Ngươi cười cái gì?
Long Tại Điền ngừng cười, nói:
– Đừng làm giấc mộng Xuân Thu nữa! Đại Tống không có nam nhi đầu hàng!
Khóe miệng Kim thái tử hơi mấp máy, trên mặt lại xuất hiện một loại thần sắc cực kỳ tàn nhẫn lạnh lùng, khiến người ta không rét mà run.
Ngay lúc này ánh sáng chiếu xanh, rồng dạo trên trời, Long Tại Điền đã xuất kiếm.
Một kiếm của Long Tại Điền đâm nhanh tới.
Kim thái tử chợt bay lên, giống như một chiếc lá khô, tránh khỏi một kiếm.
Một kiếm của Long Tại Điền đâm vào không khí, lại đâm thêm một kiếm.
Kỳ quái là một kiếm này lại chậm đến kinh người.
Nhưng sắc mặt Kim thái tử lại hơi biến đổi.
Hắn xê dịch thân hình, cũng là cực chậm.
Ngay lúc này kiếm thế của Long Tại Điền đột nhiên tăng tốc, nhanh như tia chớp.
Thân pháp của Kim thái tử cũng bắn lên như chớp, lại tránh khỏi một kiếm.
Long Tại Điền nhảy lên không, lại xoay người đâm ra một kiếm.
Kim thái tử nhanh chóng rơi xuống, kiếm đâm vào không khí.
Thân hình Long Tại Điền lại giống như ngừng giữa không trung, kiếm thế nghiêng ngiêng chém xuống, kiếm chiêu lại cực chậm.
Sắc mặt Kim thái tử nghiêm túc, cũng chậm rãi di động bộ pháp.
Chém tới một nửa, kiếm thế của Long Tại Điền lại đột nhiên tăng tốc.
Một kiếm này góc độ lại hoàn toàn khác với một kiếm vừa rồi nghiêng nghiêng chém xuống, nhưng thân pháp của Kim thái tử cũng đột nhiên biến hóa, suýt soát tránh khỏi một kiếm này.
Kiếm chiêu của Long Tại Điền lúc nhanh lúc chậm, là để khống chế tâm thần và bộ pháp của Kim thái tử.
Đây chính là phương pháp Long Tại Điền khổ công suy nghĩ ra, để khiến Kim thái tử không thể thi triển tuyệt chiêu “Khinh Yên chưởng” cận thân.
Giống như dòng chảy của âm nhạc, lúc nhanh lúc chậm, tại dùng tiết tấu khống chế lòng người.
Kim thái tử võ công tuy cao, nhưng dường như cũng không cách nào phá vỡ lưới kiếm như âm nhạc này.
Truyện khác cùng thể loại
746 chương
32 chương
86 chương
37 chương
10 chương
38 chương
27 chương