Lạc đường yêu

Chương 9 : Một phần kí ức anh

“Anh xin lỗi,được chưa ?” Cô vẫn im lặng quay mặt đi chỗ khác.Đi vòng quanh thành phố một vòng hai người đừng lại ở quảng trường. ”Trượt patin nhé!” Anh quay xang nhìn cô hỏi. ”Anh biết trượt không? Em là không biết trượt đâu đấy” ”Không sao đâu anh dậy em được mà” Anh đưa cô một đôi giày có 6 bánh xe xếp thành hàng dọc.Anh cúi người xuống,giúp cô đi giày.Cô nhìn anh,nhìn đôi tay đang nắm cổ chân kia của cô,nhìn mái tóc dài của anh xoã xuống chiếc trán rộng kia,mà trái tim đập loạn nhịp. Đi xong giày,anh ngồi xang cạnh cô để đi giày của mình vào.Lúc đi xong,anh đứng dậy đi đến trước mặt cô mà chìa đôi tay ra. Nhìn những ngón tay to,thô dáp,dài của anh mà cô đặt đôi tay mình vào đó.Tay của anh rộng hơn tay cô,ôm trọn cái tay nhỏ bé của cô. Tay anh to,rộng mang đến cho cô cảm giác ấm áp và an toàn hơn bất cứ đôi tay nào hết.Anh kéo cô ra giữa sân,dậy cô đi từng bước như lúc cô mới tập đi.Lần đầu tiên cô trượt cô lúng túng mà bước loạng troạng mà ngã. Anh lúc đó nắm trặt tay cô mà cùng ngã theo,anh đè lên người cô,hai người nhìn nhau lúng túng.Anh đứng dậy,chìa tay ra kéo cô dậy trượt tiếp. Một lúc lâu sau,cô vẫn không biết trượt mà anh đắt cô ngồi vào ghế nghỉ ngơi,còn anh trượt một vòng. Cô giận dỗi,khua tay,khua chân. ”Em không trượt nữa đâu” Anh đi đến,cúi người xuống sát tai cô thì thầm. ”Sao không trượt nữa đang vui mà” ”Em không biết trượt,em không trượt đâu” Anh ngồi xuống quay lưng về phía cô. ”Lên đi anh cõng” ”Có cõng được không đã” Mặt cô đỏ bừng,vòng hai tay qua cổ anh,mà nhảy lên lưng anh.Anh cõng cô đi từ từ như anh đang đi giày bình thường vậy. ”Woa,anh trượt giỏi thật đó” ”Hồi bé anh rất thích trò này,mỗi lần rảnh ba anh đều dẫn anh đi chơi.” ”Hồi đó anh mới tập trượt,cứ đứng lên lại ngã,ba anh sót lắm,nên đã cõng anh chơi xuốt mấy giờ đồng hồ liền,anh thương ông ấy nên anh quyết tâm học cho giỏi môn này sau này dậy cho con anh học.Anh cứ học,ngã lại đứng dậy,đứng lên lại ngã,anh ngã nhiều lần đầu gối tím tái hết lên.Tối về ông ấy hỏi anh bị sao anh chỉ nói dối rằng do đùa nghịch mà bị ngã.” ”Anh có người cha vĩ đại thật đó.Giá như giờ mà em nhớ lại thì hay biết mấy,khi đó em sẽ biết ba mẹ mình là ai,họ là người như thế nào.” Anh quay đầu lại nhìn người con gái trên lưng mình. Nếu như cô biết ba mình là kẻ giết người liệu cô có buồn không? ”Em mong muốn có ba mẹ vậy sao” ”Vâng,cho dù ba má em có ra sao thì họ cũng là người nuôi em lớn” Cô yêu ba má mình như vậy,nếu như cô biết ba má mình đã chết liệu cô có đau lòng không? Nghĩ đến đây trái tim anh nhói lên từng cơn. ”Sau khi anh học được cái này rồi thì sao” ”Ngày anh đạt được thành tích như này là mấy năm sau,khi đó anh chỉ mới có 7tuổi.” ”7tuổi anh đã biết trượt như này rồi sao anh siêu thế” Đôi mắt cô sáng lên óng ánh. ”Ngày hôm đó anh đòi ông đưa mình đi thì hôm đó ông đã cáu gắt với anh” ”Sao ông ấy cáu gắt với anh” ”Ông bảo rằng hôm nay không được đi đâu hết sẽ rất nguy hiểm nhưng anh không nghe anh nằn nặc đòi đi,khi anh và ba đi ra đến cửa thì mẹ anh cũng đi ra bà bảo rằng bà cũng muốn đi.” ”Rồi sao nữa ạ” ”Thế là ba anh lái xe đưa cả nhà đi,nhưng trên đường đi không may gặp sự cố,có một chiếc xe tải đi ngược chiều và đã đâm vào xe nhà anh.Mẹ anh vì che cho anh mà bao nhiêu mảnh kính đã găm vào người bà,ba anh thì bị chảy máu đầu cả hai người đều không còn thở.Khi anh tỉnh dậy thì lúc đó anh đang ở cô nhi,và ôtô đâm vào nhà anh đã bỏ chạy.” ”Em xin lỗi” Cô cúi đầu xuống hai tay xoắn lại.