Duẫn Nguyệt Tình lôi kéo Diệp Lăng Hiên đi đến một căn phòng, đẩy cửa phòng ra. Bên trong phòng được bày trí tươi mát lịch sự tao nhã. “Không tồi há, đây là phòng của ta đó. Trong khoảng thời gian ở nhà ta, chúng ta dùng chung một phòng nha.” Duẫn Nguyệt Tình nói ra chủ trương của mình hết sức tự nhiên. “Ở cùng nhau á?” Diệp Lăng Hiên thực tình không tán thành. “Tiểu Hiên Hiên, huynh nhất định sẽ là người của ta, chuyện chúng ta ở cùng một chỗ là đương nhiên rồi.” Duẫn Nguyệt Tình luôn là người định đoạt tất cả. “Ngươi…” Diệp Lăng Hiên thật không rõ làm sao người này có thể nói ra những lời hết sức bá đạo như thế. “Tốt lắm, không nói dong dài nữa, hiện tại chúng ta bàn chuyện chính sự đi.” Duẫn Nguyệt Tình đột nhiên chuyển sang nét mặt nghiêm túc. “Chính sự gì?” Diệp Lăng Hiên bị bộ dạng đứng đắn bất thình lình của Duẫn Nguyệt Tình làm sửng sốt. “Chính là chuyện có liên quan tới Sở Uyển Nghi, chẳng lẽ huynh không cảm thấy việc nàng đến đây là có chút kì quặc sao?” Duẫn Nguyệt Tình cầm tách trà lên nhấp một hơi. “Đúng vậy, nàng mất tích hơn mười năm, lại cố tình chọn đúng thời điểm chúng ta bắt đầu đối phó U Hỏa giáo mà đến. Phải rồi, Nguyệt Tình, các ngươi có thể xác nhận nàng quả thật là con gái của bằng hữu cha các ngươi sao?” Duẫn Nguyệt Tình vừa nói, Diệp Lăng Hiên lập tức bắt đầu phân tích chi tiết. “Thân thế của nàng không có vấn đề, nhưng người lại có vấn đề. Bây giờ vẫn chưa xác định được nàng đến nhà ta có mục đích gì…” [ Hữu hộ pháp: Phương án một đã thất bại, hiện tai ta bắt đầu tiến hành phương án hai. Diệp Lăng Hiên không phải tầm thường, võ công của hắn rất cao, mong đề cao cảnh giác. Nghi ] Sở Uyển Nghi viết xong tờ giấy, đi đến bên cửa sổ, nhìn bốn phía không người bèn đem tờ giấy cất vào một cái ống trúc nhỏ, rồi lấy ra trong ngực một cái ống trúc nhỏ khác, thổi nhẹ một tiếng, một con bồ câu đưa tin lập tức bay đến. Sở Uyển Nghi đem ống trúc cột chặt vào chân bồ câu, thả cho nó bay đi đưa tin, cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại. Bồ câu đưa tin mới vừa bay đi không xa, một cục đá đột nhiên bắn ra, khiến bồ câu bị rớt xuống, đồng thời một thân ảnh từ không trung xuất hiện, thân thủ ôm lấy bồ câu đưa tin rồi nhẹ nhàng hạ xuống. “Ha hả, kế hoạch của ta thật không sai mà, kiên nhẫn canh ở phòng nàng, quả nhiên có thu hoạch.” Duẫn Nguyệt Tình đắc ý hướng Diệp Lăng Hiên lắc lắc bồ câu đưa tin trong tay. Diệp Lăng Hiên gở xuống tờ giấy trong ống trúc trên chân bồ câu đưa tin, nhìn lướt qua, “Quả nhiên là người của U Hỏa giáo phái đến.” “Thật không ngờ nàng ta lại gia nhập U Hỏa giáo.” Duẫn Nguyệt Tình lắc đầu. “Hiện tại làm sao bây giờ?” Diệp Lăng Hiên buông bồ câu đưa tin. “Trước hết điều tra mục đích của nàng rồi tính sau.” Duẫn Nguyệt Tình vừa nói vừa tiến đến phòng ngủ của mình. Hắn vào phòng, lấy ra giấy mực, nhái theo bút tích của Sở Uyển Nghi, nhét lại vào ống trúc cột ở chân bồ câu đưa tin rồi thả nó bay đi. Kế đến, hai người gặp Duẫn Lưu Ngọc kể lại hết thảy, sau khi mọi người thương lượng xong, quyết định không đả thảo kinh xà*, lẳng lặng chờ đợi. Hai ngày qua, Sở Uyển Nghi liên tục lấy cớ mang trà cho Duẫn Lưu Ngọc để có thể tiến vào thư phòng. Căn cứ vào hành động này của nàng, Duẫn Nguyệt Tình hiện đang hoài nghi mục tiêu của nàng là trộm đi Lưu Tình kiếm. “Những người này sao mà ngu dữ vậy nè, cứ tin là trong Lưu Tình kiếm thực sự có dấu bí kiếp võ công a.” Duẫn Nguyệt Tình ghé đầu trên bàn một cách nhàm chán. “Đời nhiều người vậy lắm, thà tin lời đồn chứ không tin sự thật a.” Diệp Lăng Hiên nói lời này chính là nói ra nỗi khổ của hắn, hắn là một nạn nhân đáng thương của tin đồn. “Trời tối rồi, ta thấy đói bụng. Ta đi tìm chút gì ăn đây.” Duẫn Nguyệt Tình sờ sờ bụng, đứng lên đi rồi đi ra ngoài. Diệp Lăng Hiên lắc đầu, nâng lên chén trà trên bàn, nhấp một ngụm. Bỗng nhiên, hắn biến sắc, ánh mắt sắt bén quét về phía bên ngoài cửa sổ, thân hình bay lên, nhảy ra ngoài cửa sổ, đuổi theo bóng đen chợt lóe rồi biến mất ngay ngoài đó. Bóng đen phi lên nóc nhà, Diệp Lăng Hiên đuổi theo sát hắn, bóng đen thấy không thể chạy thoát liền ném ra một viên đạn khói. Đến lúc Diệp Lăng Hiên thoát khỏi màn sương, bóng đen đã biến mất. Nhìn bốn phía tĩnh lặng không người, Diệp Lăng Hiên thở dài một hơi, nhảy xuống nóc nhà. Trở lại phòng ngủ, Duẫn Nguyệt Tình đã trở về, đang nhấm nháp mấy món điểm tâm ngọt, “Không đuổi kịp hắn sao?” Diệp Lăng Hiên gật gật đầu, “Ngươi thấy rồi hả?” “Đúng vậy a, lúc ta cầm điểm tâm từ nhà bếp trở về, thấy huynh với nàng đang chơi trò mèo bắt chuột a.” Duẫn Nguyệt Tình nhét điểm tâm vào miệng nhưng vẫn có thể phát âm rõ ràng. “Vậy sao ngươi không đến giúp ta ?” Diệp Lăng Hiên lấy một miếng điểm tâm. “Khinh công của huynh giỏi vậy, còn cần ta giúp gì chứ? Thêm nữa, bây giờ chưa phải thời điểm vạch trần nàng.” Duẫn Nguyệt Tình lại bốc lên một mớ điểm tâm. Diệp Lăng Hiên nhìn hắn một cái, rồi đi đến giường, chuẩn bị cởi áo ra để ngủ. Duẫn Nguyệt Tình vừa thấy, vội vàng bỏ điểm tâm xuống, bổ nhào đến. Diệp Lăng Hiên hất ra cái tay hay sờ soạng lung tung của hắn, nằm xuống, nhắm mắt ngủ. Duẫn Nguyệt Tình chưa từ bỏ ý định kém trong sáng, nằm xuống bên cạnh Diệp Lăng Hiên, hai tay ôm chặt lấy hắn. Diệp Lăng Hiên mặc kệ cho Duẫn Nguyệt Tình thích làm gì thì làm, hắn biết có cự lại cũng chỉ tổn phí khí lực chứ chẳng ích gì. Qua năm ngày, Sở Uyển Nghi bắt đầu thấy nôn nóng cực độ, Lưu Tình kiếm rốt cuộc giấu ở chỗ nào, nàng tìm ở thư phòng, không thấy có mật thất gì, phòng ngủ của Duẫn Nguyệt Tình nàng cũng thăm dò nốt mà vẫn không thu hoạch được gì. Duẫn Ngọc Tình vỗ vỗ vai Duẫn Nguyệt Tình, chỉ trỏ Sở Uyên Nghi đang đi qua đi lại ở hoa viên: “Nàng hẳn là nôn nóng lắm đây.” “Chờ nàng thật sự không chịu nổi, chúng ta sẽ ra tay.” Duẫn Nguyệt Tình mặc dù đang nói đến Sở Uyển Nghi nhưng ánh mắt lại đang dõi theo Diệp Lăng Hiên đứng cách đó không xa. “Uyển Nghi, mấy ngày nay tinh thần ngươi dường như không tốt lắm a.” Duẫn Lưu Ngọc lẳng lặng bước ra hoa viên, dọa Sở Uyển Nghi giật mình suýt (giả) ngất. “Bá phụ, ta không sao.” Sở Uyển Nghi sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng khôi phục thái độ bình thường, xoay người định rời đi. Vừa mới chuyển người, trước mắt lại xuất hiện Lưu Chỉ Khanh mỉm cười tủm tỉm, “Uyển Nghi à, lại đây nè, ta có chuẩn bị Hồng Đậu thang cho ngươi, đi theo ta nếm thử chút xem.” Lưu Chỉ Khanh nhiệt tình lôi kéo Sở Uyển Nghi rời đi. “Mẫu thân ngươi hạ trên người nàng Thiên Lý Truy Hồn Hương.” Diệp Lăng Hiên thong thả bước lại. “Hảo nhãn lực! Động tác nhỏ như vậy mà huynh cũng thấy được.” Duẫn Nguyệt Tình giơ ngón cái về phía Diệp Lăng Hiên (là số dzách á) “Khi mẹ ngươi lôi kéo nàng, móng tay có tản ra một ít bột phấn trắng. Lúc ấy ta cũng ngửi được hương vị chất phát hiện mùi.” Diệp Lăng Hiên cười cười. “Thiên Lý Truy Hồn Hương có thể bám vào những thứ nàng chạm qua, nếu lần sau nàng dùng bồ câu đưa tin, ta có thể lấy Truy Hồn Điểu đuổi theo nó.” Duẫn Ngọc Tình vừa nói vừa quan sát Diệp Lăng Hiên, tiểu tử này thực không đơn giản, động tác rất nhỏ như vậy mà hắn cũng có thể phát giác được. “Không hổ là Lưu Tình bảo, cư nhiên có được bảo vật Truy Hồn Điểu, Truy Hồn Điểu đối với mùi hương của Thiên Lý Truy Hồn Hương cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần có một chút mùi, nó đều có thể truy ra được tung tích mục tiêu một cách chính xác.” Diệp Lăng Hiên khen, trước kia hắn cũng muốn nuôi một con, đáng tiếc không được toại nguyện. “Đáng giận! Sở Uyển Nghi đi lâu như vậy, một chút manh mối cũng không có. Thật sự là đồ vô dụng!” Mặc Dư Phong tức giận đến mức giáng ngay một chưởng phá hủy tay ghế. “Hữu hộ pháp bớt giận, Lưu Tình bảo không phải chỗ tầm thường, Uyển Nghi có thể phải dùng nhiều thời gian.” Thanh Long đường chủ Nam Đình Dự khuyên nhủ. “Hừ! Nếu như lần này thất bại, chúng ta một đi không được trở lại! Nàng là thủ hạ của ngươi, ngươi có biết thất bại sẽ lãnh kết cục thế nào không!” Mặc Dư Phong hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Nam Đình Dự nhìn bóng dáng hắn liếc mắt một cái, bắt đầu động thủ truyền tin cho Sở Uyển Nghi. ————————————————————————————