“Nhà có việc gấp ư? Vì sao lại nhằm ngay thời điểm này mà có việc gấp?” Trong đầu Duẫn Nguyệt Tình có trăm mối suy nghĩ không tìm được lời giải. “Có khi nào là U Hỏa giáo xuống tay với nhà ngươi không?” Diệp Lăng Hiên lo lắng hỏi. “Sẽ không, U Hỏa giáo không đủ khả năng công kích trực diện nhà ta, trừ phi là giở thủ đoạn. Quên đi, không nghĩ nữa, về rồi sẽ biết, đi thôi, chúng ta trở về một chuyến.” Nếu nghĩ không ra nguyên nhân, Duẫn Nguyệt Tình cũng không muốn thêm hao tâm tốn sức. “Ta cũng phải đi sao?” Diệp Lăng Hiên chú ý tới hai chữ “chúng ta” của hắn. “Đương nhiên, ta sẽ không cho huynh rời ta nửa bước nữa đâu.” Duẫn Nguyệt Tình khoa trương nói, Đạp Tuyết lại không biết chạy đi nơi nào. Hai người cùng cưỡi chung một con ngựa mà đi. Cưỡi ngựa mười ngày, hai người đến được lãnh địa của Lưu Tình bảo, Duẫn Nguyệt Tình mang theo Diệp Lăng Hiên đi vào một toàn nhà to lớn kinh người. Phía trước tòa nhà, có một tấm biển treo trên cửa, viết ba chữ to dạt dào khí thế ‘Lưu Tình bảo’. Thủ vệ vừa thấy Duẫn Nguyệt Tình trở lại, vội vàng nghênh đón, “Nhị thiếu gia, người đã trở lại, bảo chủ đang chờ người ở đại sảnh.” Duẫn Nguyệt Tình gật gật đầu, kéo Diệp Lăng Hiên đi vào đại môn. Vừa mới tiến vào đại môn, Duẫn Nguyệt Tình liền dừng cước bộ, “Tiểu Hiên Hiên, chú ý, hiện tại phải dùng khinh công đi vào a.” “Dùng khinh công?” Diệp Lăng Hiên nghi hoặc hỏi, về nhà mình mà phải dùng khinh công bay vào? “Tốt lắm, đi thôi.” Duẫn Nguyệt Tình lôi kéo Diệp Lăng Hiên, hai người triển khai khinh công bay vào phía trong viện. Mới vừa nhảy lên, chợt nghe tiếng lưỡi dao sắc xé gió, một loạt mũi tên được sắp xếp bắn thẳng đến! “Tiểu Hiên Hiên, quẹo trái!” Thân thể hai người ở trên không nhẹ nhàng lay động, quẹo sang trái. Sau khi quẹo xong, bên phải lập tức phóng tới hơn mười cái phi tiêu. Hai người chân đạp mái hiên, lại mượn lực một chút, thân hình bay lên, nhẹ nhàng hướng tới đại sảnh. Hai người đáp xuống đại sảnh, Diệp Lăng Hiên nhìn về những mũi tên ở phía sau mà khó hiểu hỏi: “Cha mẹ ngươi dùng cách này để chào đón ngươi trở về à?” “Không phải, đây là quy củ của nhà ta, dù một khắc cũng không quên huấn luyện võ công của mình.” Duẫn Nguyệt Tình giải thích nghi hoặc cho hắn. Phương thức huấn luyện thật kì quái, người thuộc Lưu Tình bảo quả nhiên không thể dùng lẽ thường để phán đoán. “Hảo khinh công!” Một vị trung niên nam tử diện mạo tuấn tú vỗ tay đi đến trước mặt hai người, “Nguyệt Tình, hắn là bằng hữu của ngươi à? Công phu không tồi, không tự giới thiệu một chút sao?” “Hắn là Diệp Lăng Hiên, Tiểu Hiên Hiên, đây là cha ta, Duẫn Lưu Ngọc.” Duẫn Nguyệt Tình chỉ người trước mặt nói. “Nghe danh đã lâu, bảo chủ, tại hạ thất lễ.” Diệp Lăng Hiên tiến lên vài bước hành lễ. “Ha hả, không cần đa lễ, ngươi là bằng hữu của Nguyệt Tình, gọi ta bảo chủ nghe thật xa cách, kêu ta bá phụ là được rồi.” Duẫn Lưu Ngọc ha hả cười nói. Người này thật sự hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, Diệp Lăng Hiên thầm nghĩ.”Nguyệt nhi, ngươi đã trở lại.” Một mỹ phụ trung niên nhẹ nhàng bước ra. “Mẫu thân,” Duẫn Nguyệt Tình vội vàng nghênh tiếp, “Mẫu thân, ta rất nhớ người nga!” “Tử tiểu quỷ, ta thấy ngươi không phải nhớ đến ta mà là nhớ đến món Sóc Quế Ngư ta làm ấy.” Mỹ phụ trung niên thân thiết chỉ chỉ mấy cái vào trán của Duẫn Nguyệt Tình. “Ha hả, mẫu thân biết đó, cơm chiều đành phó thác cho mẫu thân thôi.” Duẫn Nguyệt Tình cười ranh nói. “Ngươi là bằng hữu của Nguyệt nhi phải không,” mỹ phụ trung niên tiến đến bên cạnh Diệp Lăng Hiên, trên dưới đánh giá, “Thấy người ta nhã nhặn bao nhiêu còn ngươi thì…” Lời này đúng là đối với Duẫn Nguyệt Tình mà nói. “Ta là mẹ của Nguyệt nhi – Lưu Chỉ Khanh, ngươi gọi ta bá mẫu là được rồi.” “Bá mẫu khỏe, ta là Diệp Lăng Hiên.” Diệp Lăng Hiên hâm mộ nhìn một nhà vui vẻ hòa thuận này, ai, còn cha mẹ ham chơi của ta, không biết chạy đi đâu mà vui chơi rồi, đã gần năm năm không tin tức. (tội em Hiên, tự bương chải, hèn chi khờ quá) Trong khi vui đùa, một đạo chưởng hướng Duẫn Nguyệt Tình bổ tới, Duẫn Nguyệt Tình tức tốc nghiêng mình, tay phải vung lên, đáp lễ lại bằng một đạo chưởng phong. “Ta bảo Nguyệt Tình a, công lực của ngươi không giảm chút nào cả.” Một người so với Duẫn Nguyệt Tình lớn hơn hai, ba tuổi, cùng hắn có nhiều điểm tương đồng bước ra. “Đại ca, ta vừa về nhà mà ngươi đã đã xuất chiêu rồi, chẳng lẽ là muốn mưu hại đệ đệ ruột của ngươi.” Duẫn Nguyệt Tình trêu chọc hắn. “Ha hả, sao lại như vậy được chứ? Ngươi chính là đệ đệ ta thương yêu nhất a.” Nam tử kia nói xong, đi đến trước mặt Diệp Lăng Hiên, tự giới thiệu nói: “Ta là Duẫn Ngọc Tình, là ca ca của tiểu tử này, ngươi gọi ta Ngọc Tình là được rồi.” Thật là một gia đình thú vị, cảm giác xa lạ của Diệp Lăng Hiên khi mới tới đây từng chút biến mất, rất nhanh hòa nhập vào gia đình này. “Đúng rồi, cha, có chuyện gấp gì mà người gọi ta nhanh chóng trở về?” Duẫn Nguyệt Tình nhớ tới mục đích về nhà, hắn nhìn nhìn cha hắn, nhìn kiểu nào cũng không thấy cha hắn mang điệu bộ vội vàng gì cả. “Ừm, sự tình là như vậy, trước hết phải cam đoan ngươi tuyệt đối không thể tức giận a.” Duẫn Lưu Ngọc giả bộ nghiêm trang nói. “Cứ nói trước đi.” Trực giác Duẫn Nguyệt Tình cho biết đây không phải chuyện gì tốt lành. “Uyển Nghi a, ngươi xuất hiện đi.” Lưu Chỉ Khanh kêu. Một cô gái xinh đẹp từ sau phòng đi ra.”Cha, nàng là…” “Nguyệt Tình, mau tới chào hỏi Uyển Nghi muội muội, nàng chính là hôn thê được chỉ hôn từ trong bụng mẹ của ngươi.” Những lời này của Lưu Chỉ Khanh như giáng một đao vào Duẫn Nguyệt Tình khiến hắn choáng váng. “Hôn thê của ta á?!” Sắc mặt Duẫn Nguyệt Tình trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên âm u không ít. Tất cả mọi người đều cảm giác sắp có một cơn bão kéo tới, lập tức vô thức lui ra phía sau hai bước. “Nguyệt Tình ca, ta là Sở Uyển Nghi, đôi ta là được chỉ hôn từ khi còn trong bụng mẹ.” Sở Uyển Nghi hơi ngượng ngùng nhìn Duẫn Nguyệt Tình. “Lúc trước vì sao ta không biết chuyện này?” Duẫn Nguyệt Tình lạnh lùng quét mắt về phía cha mẹ của hắn. “Chuyện là thế này, cha của Uyển Nghi cùng ta là bạn tốt, khi các ngươi còn ở trong bụng mẹ, chúng ta quyết định kết làm thông gia, chỉ hôn cho các ngươi. Sau đó, cha mẹ của Uyển Nghi bị kẻ thù giết chết, Uyển Nghi cũng mất tích. Đến tận bây giờ, nàng mới tìm được chúng ta.” Duẫn Lưu Ngọc tránh ánh mắt của đứa con, giải thích. “Năm ta bảy tuổi thì cha mẹ bị kẻ thù sát hại, ta được một người tốt cứu về nuôi dưỡng, vốn định đến cư trú tại nhà của bá bá, mà khi ấy tuổi còn quá nhỏ. Hiện tại ta cũng tới tuổi xuất giá, cho nên…” Sở Uyển Nghi nói đến đây liền thẹn thùng không nói nữa. “Ố, thì ra là như vậy a.” Duẫn Nguyệt Tình nghe xong, nhắm hai mắt lại. Khi hắn mở hai mắt, lộ ra một nụ cười sáng lạn. Người quen thuộc hắn thấy nụ cười này đều thầm kêu không tốt, không biết Nguyệt Tình muốn làm ra trò kì quái gì nữa. “Cha, người đã nói, muốn thành thân thì hai bên phải cùng có tình cảm với nhau đúng không?” Duẫn Nguyệt Tình tiến đến trước mặt Duẫn Lưu Ngọc cười nói. “Đúng vậy…” Duẫn Lưu Ngọc không biết đến tột cùng hắn muốn nói cái gì. “Nếu ta đã có ý trung nhân, hôn ước này cũng sẽ trở nên vô giá trị đúng không? Cha, chia rẻ uyên ương sẽ bị thiên lôi đánh đó nga!” “Nguyệt nhi, ngươi có ý trung nhân ư?” Lưu Chỉ Khanh vội vàng hỏi, Nguyệt nhi đi bôn tẩu giang hồ rồi lại tìm được ý trung nhân, thật sự là chuyện vui lớn. “Nguyệt Tình, nói nhanh lên, là ai vậy?” Duẫn Ngọc Tình có chút nôn nóng muốn biết. “Ha hả.” Duẫn Nguyệt Tình cười hai tiếng, trực giác Diệp Lăng Hiên cho thấy không tốt, đang muốn chuồn đi nhưng bị Duẫn Nguyệt Tình ôm lại, “Ý trung nhân của ta chính là đây nè!” “Cái gì?!” Mọi người như bị sét đánh, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người. “Nguyệt Tình ca, ngươi nói giỡn phải không, hắn… hắn là nam mà.” Thanh âm của Sở Uyển Nghi có chút phát run. “Là nam thì sao chứ? Đã thích một ai thì sẽ không quan trọng hắn là nam hay là nữ! Cha, không phải lúc nào người cũng nói, làm việc gì cũng không cần phải quan tâm đến lễ giáo quy định thông thường sao? Chỉ cần mình thấy đúng thì cứ thế mà làm.” Lý do của Duẫn Nguyệt Tình đưa ra rất đầy đủ. “Nguyệt Tình, ngươi…” Diệp Lăng Hiên chỉ muốn thoát ra, hiện tại hắn chỉ muốn chạy ra khỏi chỗ này. Cha mẹ của Nguyệt Tình liệu có khinh bỉ hắn không? Nguyệt Tình người này thật là, cho dù hắn nói ra sao, ta cũng đã xác định được tình cảm của mình đâu. “Nguyệt nhi, ngươi thật sự thích hắn à?” Lưu Chỉ Khanh nghiêm mặt hỏi. “Chính xác! Ta giống như đang nói đùa sao! Ta chọn hắn rồi! Kiếp này ta chỉ yêu một mình hắn!” Duẫn Nguyệt Tình cũng trở nên đứng đắn hơn. (wah, cảm động thiệt á) Duẫn Lưu Ngọc đáp lại ánh mắt của hắn, hắn nhìn thấy được quyết tâm cùng tình cảm của đứa con, đây là lần đầu tiên đứa con thành thật đến vậy. Sau một lúc lâu, hắn mở miệng nói: “Tốt lắm! Không hổ là con của Duẫn Lưu Ngọc ta! Làm việc quả nhiên kinh thế hãi tục, ta cho các ngươi toại nguyện!” “Lăng Hiên, đệ đệ của ta về sau liền giao cho ngươi !” Duẫn Ngọc Tình vỗ vỗ vai hắn. “Lăng Hiên a, ngươi ở rể? Hay là Nguyệt nhi phải gả đi?” Lưu Chỉ Khanh cười tủm tỉm hỏi, ha hả, xem chừng không lâu nữa là sẽ có chuyện vui. “Này… Này…” Diệp Lăng Hiên đã muốn không biết nói cái gì cho phải. Người của gia đình này hình như thần kinh không được bình thường, chuyện kinh hãi thế tục như vậy, vì sao có thể nhoáng một cái liền thông hiểu? Hơn nữa lại còn nhanh chóng chấp nhận? Diệp Lăng Hiên nghẹn họng nhìn trân trối thành viên trong gia đình này. “Mẫu thân, việc này không vội, chờ ta cùng Tiểu Hiên Hiên chơi đùa vài năm rồi nói sau.” Duẫn Nguyệt Tình cười ôm Diệp Lăng Hiên. “Bá phụ, bá mẫu, này…” Sở Uyển Nghi cũng ngây người. “Uyển Nghi à, xem ra Nguyệt nhi không thể cưới ngươi, chúng ta không thể chia rẽ bọn họ a. Như vậy đi, chúng ta nhận ngươi làm con gái nuôi. Về sau, chúng ta sẽ tìm cho ngươi một gia đình tốt, giúp ngươi xuất giá đường đường chính chính.” Lưu Chỉ Khanh an ủi nàng. “Có lý, cứ quyết định vậy đi.” Duẫn Lưu Ngọc tỏ vẻ đồng ý. “Nhưng mà… Nguyệt Tình ca, ta thích ngươi a.” Sở Uyển Nghi không để ý đến sự rụt rè của bản thân mà nói ra những lời này. “Thích ta á? Sao được chứ, đây mới là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, làm sao mà thích với yêu được? Đừng có nói dối không chớp mắt như thế chứ. Ta cùng Tiểu Hiên Hiên quen biết đã lâu, từ từ nảy sinh tình cảm, chúng ta mới là trời sinh một đôi.” Duẫn Nguyệt Tình lập tức phản bác lời của nàng. “Uyển Nghi, không cần phải vậy, nam nhân tốt trong thiên hạ còn nhiều mà, Nguyệt Tình không thích hợp với ngươi đâu.” Duẫn Lưu Ngọc an ủi nói. Sở Uyển Nghi thấy không thể vớt vát được gì, che mặt chạy ra khỏi đại sảnh.”Ca, nhìn nàng thương tâm như vậy, hay là ngươi lấy nàng luôn đi.”Duẫn Nguyệt Tình tự nhận đó là một chủ ý không tồi. “Cho ta xin a, dạng con gái được chiều chuộng không phải là kiểu ta thích. Thôi xong chuyện rồi, các ngươi nghỉ ngơi đi. Cưỡi ngựa một ngày đường, đều mệt mỏi rồi phải không.” “Tiểu Hiên Hiên, đi thôi.” Duẫn Nguyệt Tình kéo Diệp Lăng Hiên hướng phòng riêng mà đi. “Nhưng mà…” Diệp Lăng Hiên còn muốn giải thích một chút với Duẫn Lưu Ngọc, lại bị Duẫn Nguyệt Tình bưng kín miệng, hắn ghé sát vào bên tai nói nhỏ: “Tiểu Hiên Hiên, nếu huynh còn muốn nói gì nữa, ta sẽ hôn huynh ngay lập tức đó nha.” (bá đạo quá, sao em Hiên không dùng tay áo quất nó một phát phù mỏ ta???) Những lời này thực sự vô cùng hiệu nghiệm, Diệp Lăng Hiên lập tức bỏ đi ý niệm muốn giải thích trong đầu, tùy ý để Duẫn Nguyệt Tình kéo hắn rời đi.