Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.

Chương 135 : Đến Đây Thổi Tóc Giúp Chị (h Mơ Màng)

Quả nhiên hotsearch giống như Trì Vãn Chiếu nói, các cô tung tinh nhanh thế nào Hâm Huy đè nhanh như vậy, vừa lên liền xuống, điều đó khó tránh khỏi có fan vây xem. Nhưng cũng không gây ra quá nhiều sóng gió. Bọn họ đều biết Vệ Hạo Nhiễm là hạng người gì, đều vào chế giễu vài câu thì đi ra, lúc ăn cơm, Khổng Hi Nhan cầm điện thoại nhìn mấy bình luận hot. - Chậc, Vệ Hạo Nhiễm này chắc hít cần, đại ca mặc đồ nữ không thể chọc hahahaha! - Không hiểu sao thấy hơi đẹp đẹp. - Chuyện lạ lùng gì đây? Vệ Hạo Nhiễm không phải đạo diễn à? Sao chơi trội vậy, diễn PLAY luôn?? - Lầu trên, để tui phổ cập kiến thức cho bạn, Vệ đạo bắt diễn viên mặc mấy cái đồ này, diễn viên không đồng ý, anh này tự mình làm mẫu luôn! - Quả nhiên chuyện này chỉ có Vệ Hạo Nhiễm làm ra được, tôi còn nhớ rõ ba năm trước tên này một chân đạp sáu thuyền được cư dân mạng gọi là Ngưu lang* mạnh nhất! * 牛郎: hay còn gọi là MB (Money boy) cung cấp các loại phục vụ để lấy thù lao. Công việc chính là cùng khách trò chuyện, cùng uống rượu để khách giảm bớt áp lực. Ở Nhật Bản gọi là geisha nam. - Ha ha ha ha cái quỷ gì vậy? Phổ cập kiến thức! Khổng Hi Nhan nhìn vài lần sau đó thoát khỏi Weibo, trong đó ít nhiều cũng có Đồng Duyệt tìm thủy quân gây chuyện, nhưng thủy quân của Hâm Huy tìm ở bên trong đục nước béo cò, lợi dụng những tin tức tiêu cực ép trở lại. Hơn nữa có người nhắc tới HG thì không bao lâu đều bị xóa. Hotsearch duy trì khoảng hai tiếng thì bị một tin khác thay thế. Sài Nhân và Hâm Huy ký hợp đồng với nhau. Tin tức này nhanh chóng vượt qua yêu sách của Vệ Hạo Nhiễm, trực tiếp đóng chiếm vị trí đầu của bản hotsearch, bên dưới rất nhiều fan chúc mừng. Tất nhiên cũng có ý kiến nghi ngờ xuất hiện. - Ồ, phải không? Tôi nhớ ba năm trước Nhân Nhân ký hợp đồng với Cảnh Yên mà nhỉ? Sao bây giờ lại là Hâm Huy? - Lầu trên bị ngu hả? Ba năm trước cô ấy có scandal với Trì tổng đó, sao không lôi ra nói? - Tôi nghĩ tám phần là do Nhân Nhân quá thương tâm cho nên quyết định buông bỏ Trì tổng, đồng thời sa vào cái ôm của Hâm Huy. - Đừng nói tuyệt tình vậy, trước đây Nhân Nhân nói hai người chỉ là quan hệ bạn bè, huống chi tôi thấy Khổng Hi Nhan và Trì tổng Cảnh Yên đăng Weibo, rõ ràng tình đầu ý hợp. - Tình đầu ý hợp? Bạn có phải thủy quân của Khổng Hi Nhan mời tới không dị, hahahaha mắc cười muốn chết. - Mặc kệ đúng hay không thì có liên quan gì đến chúng ta, Nhân Nhân muốn bên ai chúng ta chúc phúc là được, tôi chỉ biết bây giờ Nhân Nhân độc thân, không yêu đương gì! - Đúng đúng đừng lôi hai người kia vào nữa, ở đây đều chúc mừng Nhân Nhân thôi! - Chúc nữ thần tỏa sáng rực rỡ !!! Sau khi hotsearch này vượt lên, Khổng Hi Nhan nhận được điện thoại của Đồng Duyệt. Cô suy nghĩ một chút nói: "Đồng tỷ, rút tin tức trước đó đi." Đồng Duyệt nhíu mày: "Rút toàn bộ?" Khổng Hi Nhan gật đầu: "Phải, lần này chúng ta không đón đúng hướng gió, tin tức này không thổi đi được." Đồng Duyệt nghe vậy chìm vào suy nghĩ: "Ừm, chị hiểu rồi." Cứ như vậy tin tức về Vệ Hạo Nhiễm liên tục bị đè xuống. Khổng Hi Nhan cũng không quá để ý. Sau bữa cơm tối, cô ôm Yên Yên lên giường ngủ, tiếng nước trong phòng tắm truyền ra, cô liếc mắt nhìn nhưng không nhìn thấy gì hết. Yên Yên ở trong lòng cô thay đổi vị trí vài lần, cuối cùng cũng nằm sấp trên lồng ngực cô ngủ say, còn ngáy nữa, lỗ tai dựng thẳng lên thỉnh thoảng động đậy rất đáng yêu, cô cúi đầu trêu chọc Yên Yên, nhịn không được ôm nó hít vào vài hơi. Trì Vãn Chiếu quấn khăn tắm đi ra, mái tóc dài ướt sũng của cô rũ phía sau lưng, gương mặt trắng nõn bị hung ửng đỏ, trên cổ còn đeo sợi dây chuyền trước đây Khổng Hi Nhan tặng cho cô, ánh đèn pha lê chiếu lên rực rỡ, lấp lánh. "Hi Nhan, lại đây." Trì Vãn Chiếu ngồi trước bàn trang điểm gọi, Khổng Hi Nhan liếc mắt nhìn thấy Trì Vãn Chiếu cầm máy sấy tóc, đang đưa về phía cô. "Sấy tóc cho chị." Khổng Hi Nhan đặt Yên Yên xuống giường, mang dép đi qua. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt mỏng manh, qua đầu gối, váy ngủ tay áo ngắn, cổ tròn, cổ áo vừa vặn lộ ra xương quai xanh tinh xảo, Trì Vãn Chiếu nhìn thấy cô đi tới liền đưa máy sấy tóc qua. Khổng Hi Nhan vừa chạm tay vào máy sấy đã bị Trì Vãn Chiếu nắm lấy cổ tay, tiếp theo bị kéo mạnh một cái cả người lảo đảo trực tiếp ngồi trên hai chân của Trì Vãn Chiếu. Cả người của Trì Vãn Chiếu chỉ quấn một chiếc khăn tắm, còn là quấn từ phía trên ngực để lộ ra một mảng lớn da thịt, Khổng Hi Nhan bị Trì Vãn Chiếu ôm như vậy, tay biết để đâu, sau đó cô dứt khoát lường tay qua vai Trì Vãn Chiếu, một tay cầm máy sấy tóc, tay kia chọc chọc đầu vai trò trịa của Trì Vãn Chiếu nói: "Để em xuống sấy tóc cho chị." Trì Vãn Chiếu vẫn ôm cô, còn dựa đầu lên vai cô nói: "Em cứ sấy tóc như vậy đi." Khổng Hi Nhan thử đẩy nhưng không lay chuyển được cũng đành hết cách, duy trì tư thế này sấy tóc cho Trì Vãn Chiếu. Tư thế ôm nhau dựa vào rất sát. Mái tóc dài phía trước ngực của Trì Vãn Chiếu đã thấm ướt chiếc áo ngủ mỏng của Khổng Hi Nhan, làm lộ đồ lót màu nhạt bên trong, Khổng Hi Nhan dùng tay vén toàn bộ tóc ra phía sau, lúc này trong phòng chỉ có tiếng máy sấy ù ù. Tóc dài trên tay cô dần khô. Tóc Trì Vãn Chiếu mềm nhũn, lại thường xuyên buộc lên cho nên dù thổi khô tạo mẫu thế nào cũng có một chút độ cong, giống như gợn sóng ở phía sau. Đầu ngón tay của Khổng Hi Nhan xuyên qua tóc của Trì Vãn Chiếu, cảm giác rất thoải mái. Cô từ vai của Trì Vãn Chiếu nhìn ra phía sau, khoảng cách giữa hai người càng sát hơn cho nên cô không phát hiện bàn tay đang ôm cô của Trì Vãn Chiếu lúc này đã từ dưới váy dài mò vào bên trong, tay kia vẫn giống như cũ ôm eo Khổng Hi Nhan đề phòng cô ngã xuống, tay kia tiếp tục ở trong váy làm xằng làm bậy. Khổng Hi Nhan mặt đỏ bừng bừng, cô cắn răng để bản thân không phát ra tiếng, vành tai đỏ đến có thể nhỏ máu, cuối cùng cô không nhịn được cúi đầu cắn lên vai Trì Vãn Chiếu, thân thể khẽ run lên. Trì Vãn Chiếu bị Khổng Hi Nhan cắn sắc mặt cũng chỉ hơi thay đổi, càng ôm chặt Khổng Hi Nhan vào trong lòng, hận không thể hòa Khổng Hi Nhan vào trong người mình. Tay kia đã sớm tiến vào thành lũy bên trong đùi của Khổng Hi Nhan, ngay lập tức ngón tay chạm vào vùng ướt át. Khổng Hi Nhan nhịn không được càng ra sức nghiến chặt răng, ánh mắt cực kỳ quyến rũ, sức lực toàn thân đều bị rút cạn, yếu ớt dựa lên người Trì Vãn Chiếu. Lạch cạch- máy sấy tóc rơi xuống đất. Yên Yên bị đánh thức, nó ngẩng đầu nhìn khắp phòng, sau đó nhìn thấy hai người trước bàn trang điểm nó kêu meo meo, nhảy xuống giường, đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu, Khổng Hi Nhan phát ra âm thanh rất nhỏ. "Tiểu Vãn, Yên Yên... Yên Yên vẫn còn..." Trì Vãn Chiếu nghe thấy chỉ di chuyển chậm một chút, ghé vào bên tai cô nói: "Không được sao?" Khổng Hi Nhan: ... Được cái gì. Bị ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, cô cảm thấy toàn thân đều căng chặt, một hành động nhỏ của Trì Vãn Chiếu lại mang đến cảm giác phóng đại vô số lần, trái tim giống như bị mèo cào, vừa ngứa vừa khó chịu, cô ấm ức nước mắt lưng tròng, như lê hoa đái vũ. Trì Vãn Chiếu nghe vậy khẽ kêu: "Yên Yên." Yên Yên đang đi quanh hai người, nghe Trì Vẫn Chiếu kêu nó chỉ meo meo rồi nhanh chóng nhảy đi, Khổng Hi Nhan nhìn thấy nó lại nhảy lên giường nằm xuống, híp mắt ngáy ngủ. Cô thở phào nhẹ nhõm, tiếng rên rỉ đè nén trong cổ họng thốt ra. Bị tiếng ong ong của máy sấy lấn lướt, chỉ có mình Trì Vãn Chiếu nghe được. Hai người làm ở tư thế này một lúc lâu. Khổng Hi Nhan nhìn gương mặt mình ở trong gương lúc này đã đỏ tới mang tai. Sau khi Trì Vãn Chiếu thu tay cô hoảng sợ đánh người này vài cái, cắn môi hừ hừ đi vào nhà vệ sinh. Trì Vãn Chiều cũng theo sau đi vào. "Hi Nhan." Trả lời rằng chỉ có tiếng cửa nhà vệ sinh bị đóng lại! Trì Vãn Chiếu: ... Cô nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh đóng chặt, nhướng mày mỉm cười, quay đầu đi đến cửa sổ. Ngoài cửa sổ bóng đêm đen như mực, vài ngôi sao không biết tên treo trên bầu trời, cô kéo cửa sổ hở ra một khe nhỏ, có gió thổi lên tóc của cô, còn mang theo gió lạnh, rất mát mẻ. Cô đứng bên cửa sổ một lúc lâu, nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh vang lên cô mới đóng cửa sổ lại, kéo rèm. Khổng Hi Nhan sau khi ra khỏi cửa vẫn không để ý đến cô, lên giường ôm Yên Yên liền ngủ. Trì Vãn Chiếu đi đến bên giường, cúi đầu nhìn, Khổng Hi Nhan quay lưng về phía cô, cô mím môi cười cười. Ngọn đèn mờ ở đầu giường chiếu ánh sáng ấm áp khắp cả phòng. Trì Vãn Chiếu nhìn sẽ đưa tay tắt ngọn đèn đầu giường, bốn phía nhất thời tối xuống, cô chen qua ôm lấy Khổng Hi Nhan.. Khổng Hi Nhan bị giày vò nên rất mệt mỏi, chỉ một lúc liền chìm vào giấc ngủ say. Trì Vãn Chiếu mở mắt ra, tay cô lưu luyến lướt trên bụng Khổng Hi Nhan, một lát sau, cô co ngón tay lại, ánh mắt ảm đạm, chậm rãi nhắm mắt lại. Trong phòng, tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người quấn lấy nhau, cả phòng yên tĩnh. Ở trong một khu nhà tương tự, Quan Hiểu Dĩnh thường xuyên nhìn về phía điện thoại, phía trên có mấy cuộc gọi nhỡ, cô tức giận ném điện thoại sang một bên, Sài Nhân nhìn thấy bèn bưng hai tách trà đi qua. Cô đưa một tách trà cho Quan Hiểu Dĩnh, dò hỏi: "Sao vậy?" Quan Hiểu Dĩnh nhíu mày: "Chuyện của Vệ Hạo Nhiễm cô cũng biết đúng không?" Sài Nhân gật đầu. Trên Weibo ai ai cũng biết, sao cô lại không biết, huống chi Quan Hiểu Dĩnh còn dùng tin tức ký hợp đồng với cô đè xuống những tin xấu đó. Quan Hiểu Dĩnh tiếp tục nói: "Vệ Hạo Nhiễm có thể ký hợp đồng với HG là do tôi sắp xếp, trước đây đã nói rõ HG sẽ đảm bảo cho hắn không ngờ lại bị Trì Vãn Chiếu nhanh chân đến trước." Sài Nhân nhếch môi, cười thản nhiên, cô mở miệng nói: "Chuyện đã đến nước này, đừng nghĩ nữa, thời gian sắp tới đừng để Vệ Hạo Nhiệm xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, đó chính là cách bảo vệ hắn." Quan Hiểu Dĩnh ấn lên thái dương: "Vệ Hạo Nhiễm bởi vì chuyện ở trường quay nên xích mích với Thiên Trình, còn ở nhà cũ không ngừng cãi nhau, Vệ gia vốn đã thiên vị hắn, bây giờ mắng Thiến Trình một trận ra trò." Sài Nhân quay đầu nhìn Quan Hiểu Dĩnh: "Bây giờ tính thế nào? Hay là chúng ta đi nói chuyện đi?" Quan Hiểu Dĩnh giơ tay lên: "Không cần, tôi sẽ tự mình đi tìm Vệ Hạo Nhiễm." Cô nói xong liền đứng lên, Sài Nhân cũng theo sát đứng lên, điện thoại của Quan Hiểu Dĩnh vang lên, Sài Nhân nhìn thấy hai chữ Hà Vi trên màn hình. Quan Hiểu Dĩnh nói: "Tôi biết rồi, lát nữa gặp." Sài Nhân thấy cô máy nên cười nói: "Phải đi à?" Quan Hiểu Dĩnh gật đầu: "Tôi đi trước, phía Trì Vãn Chiếu..." Sài Nhân cười cười: "Yên tâm đi, Trì Vãn Chiếu người này ăn mềm không ăn cứng, không vội, yên tâm, tôi tự có chừng mực." Quan Hiểu Dĩnh nhìn cô, gật đầu nói: "Được." Sài Nhân nhìn cô ta rời khỏi phòng sau lập tức thay đổi sắc mặt, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho trợ lý của mình. "Lái xe tới đây." Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen có rèm che vừa rời đi ở phía trước không lâu: "Bám theo sau." Tác giả có điều muốn nói: Trì Vãn Chiếu: Có chuyện gì hạnh phúc hơn tư thế giải tỏa mới? Khổng Hi Nhan: ??? Trì Vãn Chiếu: Đương nhiên là tư thế giải tỏa mới. Khổng Hi Nhan: ...