La Phù

Chương 686

Dịch giả: Xanh trời xanh nước Đến hửng sáng ngày hôm sau, nơi đây đã tụ tập được ba trận doanh lớn. Một phương là liên quân chánh đạo huyền môn do Thục Sơn cùng Côn Lôn cầm đầu, chỉ riêng đệ tử Thục Sơn đã vượt hơn bốn ngàn tên, cộng thêm người của các phái còn lại, quân số của liên quân chánh đạo huyền môn đã vượt qua hai vạn người. Hai phương còn lại là yêu tu núi Chiêu Diêu và người của Trạm Châu trạch địa. Đưa mắt dõi qua, chỉ thấy trận doanh của Núi Chiêu Diêu trừ ngàn tên yêu tu hình người, còn có thêm cả mấy ngàn tên yêu tu nửa người nửa thú hoặc là hình thú. Còn bên trận doanh Trạm Châu trạch địa thì tổng số ma tu cũng đã vượt hơn một ngàn. Hai phương này tuy ăn mặc khác nhau, bề ngoài cũng muôn hình muôn vẻ, nhìn thoáng qua thấy rất phức tạp, nhưng thật sự để ý mới nhận ra, họ sắp xếp rất quy củ, từ trong trận doanh toát lên một luồng khí thế uy nghiêm đến đáng sợ. Ba trận doanh này đều được bao phủ trong những luồng sáng đủ màu, cùng với một màn sương mờ mờ ảo ảo, nếu nhìn từ bên ngoài vào sẽ không thấy rõ được gì. Gần như tất cả mọi người tu đạo của các thế lực lớn có tu vi từ Nguyên Anh hậu kỳ trở lên như Lạc Bắc, Bán Diện Thiên Ma, Bắc Minh vương, Linh Thích Thiên, Hàn Huyết Y, Lý Dã Hạc, Vũ Sư Thanh, Vũ Nhược Trần, Yến Kinh Tà, Nạp Lan Nhược Tuyết,... đều đã đứng ở nơi tiền phương hết. Lúc này, bầu trời bên phía Nam Thiên môn đã hoàn toàn bị biến thành màu vàng, từ trong màn cuồng phong cùng cát vàng che trời phủ đất kia, vô số ánh sáng tuôn ra, chậm rãi ép đến gần nơi đóng quân của bọn Lạc Bắc. Đúng như Lạc Bắc đã đoán trước, sau khi Huyền Vô Thượng đột phá được thiên kiếp thứ tư, bên Thiên Lan Hư Không lập tức xuất hiện những hoạt động bất thường, bắt đầu tiến công quy mô lớn đến hướng Trạm Châu trạch địa. Đây hiển nhiên là chúng muốn ép buộc bên Lạc Bắc phải quyết chiến với chúng để cứu một nơi chắc chắn phải cứu. Mà bên Lạc Bắc lại không muốn để Trạm Châu trạch địa biến thành chiến trường, bởi vì với chiến đấu quy mô lớn đến thế, pháp trận phòng hộ cùng với địa lợi của Trạm Châu trạch địa đã không còn tác dụng bao nhiêu, dù trong trận này bên Lạc Bắc chiến thắng, nó cũng sẽ bị hủy hoại. Nhưng Trạm Châu trạch địa là nơi sản xuất được rất nhiều loại sản vật quan trọng, là một trong những nơi căn cơ của liên quân chánh đạo huyền môn, nếu bị hủy hoại, không chừng bên Thiên Lan Hư Không sẽ có được thời cơ thư thả dưỡng sức một thời gian. Đã như thế, chẳng bằng biến nơi trọng yếu của Thiên Lan Hư Không thành chiến trường. Ở Nam Thiên môn trước kia đã thường xuyên phát sinh những cuộc chém giết. Nếu có thể hủy hoại được Nam Thiên môn và hủy đi pháp trận truyền tống đi thông đến Tử Kim Hư Không thì dù trận này tình thế bất lợi, bên Lạc Bắc bị thua, cũng vẫn có thể khiến Thiên Lan Hư Không phải mất đi Tử Kim Hư Không, tương đương với mất đi một nửa tài nguyên mà chúng đang sở hữu. Hiển nhiên, bên Thiên Lan cũng hiểu rõ ý đồ của bọn Lạc Bắc, lại biết trận chiến này chính là chính là một cuộc so đấu toàn bộ lực lượng chính thức của hai bên, nên chúng không hề gấp gáp, chỉ triệu tập mọi lực lượng cùng những pháp bảo lợi hại một cách từ từ. Trận đại chiến sắp tới rõ ràng sẽ phát sinh trên vùng đất hoang ở bên cạnh Nam Thiên môn này. “Ầm! Ầm! Ầm!” Từng cơn sóng màu máu cuộn trào bên ngoài thân U Minh Huyết Ma, hình thành một chiếc đầu lâu màu máu lớn hơn mười trượng. Trong thức hải của U Minh Huyết Ma, có một tấm phù lóng lánh ánh sao đang trôi nổi. Bên trong tấm phù này ẩn chứa vô vàn những ký hiệu cùng những đường vẽ, cộng thêm những cụm ánh sáng vô cùng huyền ảo, tựa như những ngôi sao nhỏ bé trên bầu trời đêm. Tấm phù này là do thuật pháp ngưng tụ thành, nhưng bản thân nó đã vượt khỏi khái niệm của thuật pháp, nó như một món pháp bảo, chỉ cần người nào đó luyện hóa được thì có thể sử dụng nó như một thứ pháp bảo mạnh mẽ dị thường. Vô số Huyết Thần Tử liên tục xông đến, cắn xé tấm phù ấy, nhưng vẫn không thể nào ảnh hưởng tới nó. Hơn nữa ánh sáng phát ra từ tấm phù này chỉ mới ảm đạm được đôi chút thì như có một thứ uy năng vô hình rót vào, nó lại khôi phục như lúc đầu. - U Minh Huyết Ma đạo hữu, tấm phù này là do ta ngưng tụ vô số thần niệm cùng với lực Chu Thiên mà thành, cũng có thể coi là một phân thân của ta. U Minh Ma Huyết của ngươi có thể hấp thụ chân nguyên của người khác thành của mình, nhưng vẫn chưa thể hóa giải nổi Tinh Thần nguyên khí ta có được từ tầng thiên kiếp thứ tư đâu. Huyền Vô Thượng đứng cách U Minh Huyết Ma không xa, nói: - Nếu tu vi của ngươi tăng được thêm một, hai tầng thì còn có khả năng phá được tấm phù ấy, còn với hiện nay, đó chỉ là mộng. Ngươi cứ yên tâm, ta là một người thủ tín, nếu trận này Thiên Lan Hư Không chúng ta chiến thắng, ta sẽ bỏ tấm phù ấy cho ngươi. U Minh Huyết Ma hừ một tiếng, không nói thêm, chỉ lạnh lùng gật đầu. Với một Thiên Cổ Cự Ma như y, quan hệ với Huyền Vô Thượng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, nên tất nhiên y sẽ không tin vào lời hứa sau khi nhất thống giới tu đạo sẽ cho y nhiều chỗ lợi của Huyền Vô Thượng. Hiện giờ y không thể làm trái lời Huyền Vô Thượng, nhưng chờ đến khi đại chiến bùng nổ, ắt hẳn phải có nhiều người chết, lúc đó y có thể thừa cơ hấp thụ khí huyết, tăng tu vi lên, biết đâu sẽ có thể có được một lần đột phá, có thể ma hóa được tấm phù này. - Đã vậy thì bắt đầu đi thôi. Dường như Huyền Vô Thượng cũng nhìn thấu được ý định đó của U Minh Huyết Ma, nhưng y chỉ bình thản cười một tiếng, thân ảnh vừa động đã xuất hiện nơi tiền tuyến của Hoàng Sa Phong trận. - Lạc Bắc, nếu các ngươi chấp thuận thần phục chúng ta thì hôm nay không cần phải động đến binh đao. Lúc Huyền Vô Thượng xuất hiện ở phía trước Hoàng Sa Phong trận, cái trận pháp khổng lồ này cũng dừng lại. “Ùng!” Chữ đầu tiên vừa thoát khỏi miệng Huyền Vô Thượng, một luồng sóng âm kinh hồn cũng tàn ra, một số người tu đạo tu vi thấp đứng trong ba trận doanh bên Lạc bị ảnh hưởng đến mức phun ra một bụm máu tươi. - Huyền Vô Thượng, nếu các ngươi chấp thuận lui về Thiên Lan Hư Không, chúng ta cũng không cần phải động đến binh đao. Có thanh âm của Lạc Bắc truyền đến. Chữ đầu tiên vừa thoát khỏi miệng Lạc Bắc, trên bầu trời dường như có hai đại trận vô hình va chạm mãnh liệt với nhau, sau đó bùng nổ, mà toàn bộ người bên phía Lạc Bắc đều cảm thấy nhẹ nhõm, không còn phải chịu áp lực từ thanh âm của Huyền Vô Thượng nữa. - Thật khí phách, nếu không có một đối thủ như ngươi, có lẽ con đường tu đạo trường kỳ này sẽ nhàm chán lắm. Huyền Vô Thượng cười: - Hơn nữa nếu không có trận đại chiến này, chỉ sợ thế nhân sẽ không tận mắt thấy được hết thực lực thật sự cũng như các công pháp huyền diệu của những tông môn giới tu đạo các ngươi. Trận chiến hôm nay giữa ta với ngươi ắt sẽ được truyền lưu đến tận nghìn sau, ta cũng sẽ không nói nhảm nữa. Lạc Bắc cười lạnh một tiếng, không lên tiếng nữa, chỉ hơi hơi ngẩng đầu lên. Trong hai mắt hắn như có vô số tia sáng lấp lánh , tận trên chín tầng trời dường như xuất hiện vô số lỗ hổng, có vô số Tinh Thần nguyên khí cuộn xuống, Huyền Vô Thượng vẫn mỉm cười, khoanh tay đứng thẳng bất động, nhưng cũng có vô số Tinh Thần nguyên khí bị hắn điều khiển. Cùng lúc này, cao tít trên hư không xuất hiện vô số điểm sáng màu đỏ máu, chúng dần dần liên kết thành một tinh đồ kỳ dị. Tuy giờ phút này hai người Lạc Bắc cùng với Huyền Vô Thượng đều đứng yên, nhưng thực ra cả hai đều đang triển khai một trận giao thủ ở một cấp bậc mà đại đa số người tu đạo khó thể tưởng tượng ra. Dường như Lạc Bắc đang muốn dẫn dắt Tinh Thần nguyên khí đánh tan bức tinh đồ màu máu kia, nhưng lại bị Huyền Vô Thượng ngăn trở. Trên không, phía sau Hoàng Sa Phong trận, thân thể U Minh Huyết Ma như hóa thành một con suối vô tận vô cùng, vô số Huyết Thần Tử tràn ra, bắn thẳng lên trời, cuồn cuộn tiến vào trong bức tinh đồ kỳ dị kia. Chỉ một thoáng chốc, bức tinh đồ đó đã biến thành một lốc xoáy màu máu đỏ đồ sộ, cũng giống như một con mắt đồ sộ của ma vương, tỏa ra hào quang như máu vô cùng vô tận. Từ lúc trận lốc xoáy này hình thành, mấy ngàn dặm quanh đây đều bị bao phủ trong ánh sáng màu đỏ, những dao động pháp lực trên thân Huyền Vô Thượng dường như nahnh chóng bị áp chế, mà Hoàng Sa Phong trận cũng hết lực dần dần hạ xuống đất. - U Minh Huyết Hải quả nhiên thần diệu. Huyền Vô Thượng vẫn không mảy may có chút kinh hãi, trong khi gần như mọi người tu đạo Thiên Lan phải chậm rãi hạ dần xuống đất, y vẫn ngạo nghễ đứng trong hư không, vươn tay ra chỉ về phía trước.