La Phù

Chương 21

Nghĩ tới kiếm quang mà bản thân nhìn thấy hôm trời tối ở bãi than ma, lại nghĩ tới Nguyên Thiên Y đã nói với mình phải tu luyện được kiếm nguyên bản mệnh mới được quay về La Phù, Lạc Bắc không hề do dự liền gật đầu: - Ta đồng ý. Vũ Nhược Trần mỉm cười, quay đầu nói với Yến Kinh Tà: - Nếu Lạc Bắc do đệ tử của đệ phát hiện vậy thì hắn do đệ chỉ dậy đi. - Được. Yến Kinh Tà gật đầu tuy nhiên trong ánh mắt lạnh lùng lại toát lên một sự hưng phấn. Mà đám người Ngao Hoàng đứng bên cạnh y cũng không giấu được sự vui mừng. Ai cũng có thể thấy được căn cốt của Lạc Bắc như thế nào. Có thể có được một người sư đệ như vậy, tương lai không chừng sẽ làm cho họ rạng rỡ hơn nhiều. Sau cái gật đầu của Yến Kinh Tà, Lạc Bắc chính thức trở thành đệ tử của Thục Sơn. ......... Ngư Tảo vốn là một thị trấn bình yên bên bờ biển nhưng tới chính ngọ ngày hôm nay lại vô cùng náo nhiệt. Hơn ba trăm thôn dân ăn mặc quần áo đẹp đẽ, khua chiêng gõ trống, múa kỳ lân, khiêng theo đồ tế lễ từ từ đi tới cái miếu bên bờ biển. Đây là lễ hội long trọng hàng năm ở Ngư Tảo. Trong ngày hôm nay, những thôn dân xung quanh sẽ tập trung lại trước miếu Hải Thần để thắp hương tế bái, cầu cho mưa thuận gió hòa, rời bến bình an. Bọn họ bái tế chính là một pho tượng nữ thần giống như Quan Âm. Trong truyền thuyết của vùng duyên hải này thì đó chính là người nhân từ, cứu khổ cứu nạn. Nên gần như trên tất cả các thuyền cá đều có tượng của người. Đám ngư dân đều tràn ngập lòng thành kính. Cuộc sống của con người vốn rất gian khổ, nếu rời bến gặp nạn, hoặc vụ mùa kém đi thì cuộc sống càng thêm khó khăn. Vì vậy mà sự khẩn cầu của họ đối với thần linh lại càng thêm tôn kính, cho nên cái miếu cũng hết sức tráng lệ. Sau khi trưởng giả được mọi người tôn kính nhất thắp hương, ba trăm ngư dân quỳ xuống trước miếu mà cầu nguyện. Tuy nhiên không ai lại ngờ rằng vào lúc này pho tượng màu vàng cao ba trượng trong miếu lại vang lên những tiếng rắc rắc. Mấy trăm thôn dân nghe thấy liền ngước mắt nhìn lên thì chỉ thấy nơi ngực của pho tượng xuất hiện một vết nứt. Hóa ra cái thanh âm kia là tiếng pho tượng bị nứt. Đang yên đang lành, tại sao pho tượng lại bị nứt ra. Chẳng lẽ pho tượng muốn báo cho mọi người biết có chuyện đáng sợ sắp xảy ra hay sao? Sắc mặt mấy trăm thôn dân liền thay đổi. Tuy nhiên đúng vào lúc này, đám thôn dân đột nhiên phát hiện có một vầng ánh sáng màu vàng chẳng khác gì ánh mặt trời giữa trưa xuất hiện. Vầng ánh sáng chói mắt xuất hiện giữa không trung giống như tia chớp lao thẳng về phía Tây với tốc độ càng lúc càng nhanh. Ngay cả mặt nước trên biển cũng bị uy thế của ánh sáng làm cho dạt sang hai bên mà xuất hiện một cái khe thật sâu. Từ trên bầu trời trút xuống những luồng uy áp vô hình khiến cho tất cả những người dân đang quỳ lại đều run rẩy. Chỉ có điều những làn uy áp vô hình đó khiến cho đám thôn dân cảm nhận bên trong vầng ánh sáng ẩn chứa một thứ lực lượng hủy thiên diệt địa. Đây là sự trùng hợp? Hay là tượng thần thật sự biết rằng thứ lực lượng hủy thiên diệt địa đó xuất hiện mà sợ hãi tới mức tim cũng phải nứt? - Ai vậy? Trên Thần Châu, người tu đạo có quá nhiều. Ở cách cái thôn này chưa tới trăm dặm cũng có những người tu đạo. Vốn những người đó đều đang đứng trước một cái lò luyện đan, hợp lực luyện chế một lò đan dược. Tuy nhiên dưới uy áp của vầng ánh sáng, bọn họ cũng bị nứt cả tâm thần, không khống chế dược ngọn lửa mà làm cho lò luyện đan nổ tung. Tất cả ngẩng đầu nhìn lên cao thì thấy vầng ánh sáng đó là do một người ngự không phi hành gây ra. Mà phương hướng người đó đi lại chính là vị trí của Côn Luân. Nam La Phù, Bắc Sắc Lặc. Đó là câu nói trong miệng của người tu đạo về sự thần bí của phái Sắc Lặc và La Phù. Đây không phải là truyền thuyết vô căn cứ nơi đầu đường xó chợ. Cho dù tất cả các môn phái mạnh như Thanh Thành, Không Động thì sau khi truyền thụ pháp quyết đắc ý của mình cho đệ tử, sư phụ cũng thường nói thêm một câu đó là truyền nhân của La Phù và Sắc Lặc đi lại trên thế gian đều có tu vi kinh thế hãi tục, không phải các môn phái tu đạo bình thường có thể địch nổi. Vì vậy mà chớ có xung đột với họ. Nhưng hai câu đó cũng vẫn chưa đầy đủ mà đầy đủ phải là Tây Côn Luân, Nam La Phù, Bắc Sắc Lặc. Mặc dù mấy trăm năm trôi qua, thế gian có bao nhiêu môn phái biết tới La Phù và Sắc Lặc hay không nhưng các môn phái tu đạo không có ai là không biết tới Côn Luân. Bởi vì cách đây mấy trăm năm, Côn Luân đã là môn phái lãnh tụ thiên hạ, cho tới bây giờ vẫn vậy. Vô số môn phái tu đạo nhỏ bé đều phải chịu sự sai khiến của Côn Luân. Cho dù lớn như phái Thanh thành cũng phải chịu sự quản thúc của họ. Côn Luân lệnh một mặt chính là lệnh bài của Côn Luân có thể điều động vô số môn phái tu đạo. Những người tu đạo trong môn phái nhỏ thường nói với đệ tử của mình rằng đó là thứ khó có thể cầu được. Thậm chí nó còn tương đương với cơ nghiệp tích lũy mấy trăm năm, mấy ngàn năm. Chút cơ nghiệp đó không chỉ có được linh mạch đầy đủ linh khí mà còn có vô số đệ tử môn nhân với tu vi cực cao, đồng thời còn không một ai dám có tâm đối địch. Trong phái Côn Luân có mười người với tu vi cực cao được các môn phái tu đạo trong thế gian gọi là Côn Luận thập đại kim tiên. Trong truyền thuyết thì mười người này, mỗi người đều có tu vi vô địch. Rất nhiều người tu đạo có thiên tư bất phàm đều hoài nghi với cái truyền thuyết đó. Bởi vì giống như Ngũ trảo kim long trong truyền thuyết là thần thú cấp cao nhất cũng chưa bao giờ xuất hiện. Mà càng là cường giả thực sự thì lại càng thích xa rời chúng sinh, quan sát cảm giác của sinh linh. Bên trong mỗi môn phái có thể xuất hiện, ba tới bốn người thì người ta còn có thể hiểu được. Nhưng nói tới mười người mà mười người đó lại không phải là giao long, đó chính là ngũ trảo kim long thì thật sự khiến cho người ta khó tin. Tuy nhiên chỉ cần đi qua Côn luân chứng kiến bộ mặt thật sự thì người tu đạo từ nay về sau không hề dám hoài nghi điều đó nữa. Một cái vòng xoáy chín tầng, cách mặt nước biển nghìn trượng. Côn Luân là đạo môn thống lĩnh thiên hạ có linh mạch đầy đủ linh khí nhất với nhiều loại linh thú nhưng cũng giống như phần lớn môn phái khác ở nơi cửa sơn môn cũng có trận pháp che mắt thế nhân. Chính giữa chín vòng xoáy là một hòn đảo tiên với những dòng linh tuyền mọc đầy hoa thơm cỏ lạ. Ở phía Tây có một cái ao không ngờ toàn là thạch nhũ quỳnh dịch hiếm có trên thế gian, chỉ xuất hiện ở những nơi có linh mạch đầy đủ linh khí. Chỉ cần một giọt là có thể bồi nguyên, tiết kiệm ngàn ngày khổ tu. Tại trung tâm của hòn đảo nhỏ đó chính là cấm địa của Côn Luân. - Hắn đến. Tại sườn đông của hòn đảo nhỏ, trước một cái hồ đầy hoa sen màu trắng có một nam tử mặc trường bào màu kim, tóc dài gần chấm đất đột nhiên mở miệng nói ra câu đó. Mặc dù người này đứng lẳng lặng ở đó nhưng toàn thân lại tản ra một thứ khí thế vương giả đỉnh thiên lập địa. Cái ao sen màu trắng trước mặt y tản ra linh khí nồng đậm khiến cho người ta rung động. Tuy nhiên trên khuôn mặt trắng muốt của y, đôi mắt vẫn chưa hề mở ra. ......... - Hoàng Vô Thần. Vầng ánh sáng kim sắc với khí thế hủy thiên diệt địa còn cách Côn Luân chừng trăm dặm thì một âm thanh lạnh lùng chợt vang lên, vọng khắp cả chu vi mười vạn dặm xung quanh Côn Luân. - Ta đã tới đây. Ngươi còn không ra gặp ta? Thanh âm đó mặc dù lạnh lùng nhưng chẳng khác gì tiếng sấm trên chín tầng trời từ trên cao giáng xuống giống như những cây châm đâm vào nguyên thần của người khác. Ngay cả đại Tu di chính phản cửu cung tiên trận che phủ toàn bộ Côn Luân cũng không thể ngăn cản. Đệ nhất môn phái đương thời được tất cả người tu đạo trong thiên hạ kính ngưỡng với hơn mười vạn đệ tử vậy mà dưới âm thanh lạnh lùng đó có mấy vạn người sắc mặt trắng bệch như bị sét đánh trúng. Thập nhị chư thiên bí ma thần âm! Đây là một trong những công pháp tối cao của Đại Tự Tại cung. Cho dù là cung chủ hiện nay của Đại Tự Tại cung là Huống Hàm Nguyệt thi triển cũng không có được uy lực như vậy.