Christopher bước từng bước trên bục đặt lò sưởi. Hắn hầu như sắp tiến thẳng vào đống lửa nếu không đâm sầm vào vợ mình. Hắn lẩm nhẩm xin lỗi, sau đó xoay gót quay lại chỗ cái bàn cao. Hắn cũng đụng phải bàn và cơn đau ở đùi buộc hắn dừng trò đi tới đi lui. Hắn chống tay tì người lên mặt bàn, cúi đầu. Thánh thần ơi hắn không sẵn sàng cho việc này. Robin chưa bao giờ đến mà không báo trước. Christopher luôn có vài ngày để làm quen với ý nghĩ có sự hiện diện của người thầy cũ trong nhà mình, luyện cách đối phó với sự tử tế và tinh tường của Robin, hay che chắn tâm trí khỏi những kỷ niệm mà Robin cứ oang oang gọi lại. Nhưng cuộc gặp này đến quá nhanh. Trái tim hắn vừa mở rộng nên dễ bị công kích và không được bảo vệ. Giá như hắn có thêm thời gian! Cửa lớn đại sảnh mở toang. Robin hẳn mới vừa vào, vì Christopher nghe tiếng Gillian rít lên the thé. Và dù bản thân đang rối bời nhưng trong một thoáng Christopher cảm thấy tim mình nhẹ hẳn. Rõ ràng Lãnh chúa Artane chưa mất đi vẻ đáng sợ cố hữu, chứng tỏ sức khởe của ông còn khá tốt. Christopher có thể thông cảm với phản ứng của Gillian, vì hắn vẫn nhớ ấn tượng đối với Robin Artane từ cái nhìn đầu tiên. Khi hắn chỉ là một cậu bé, một cậu bé bảy tuổi khiếp hãi, nếu được biết những gì đang chờ đón phía trước. Cha hắn thấy tốt hơn nên hộ tống hắn đến Artane, nhưng Christopher đã phải trả giá bằng những câu chuyện mà ông kể suốt đường đi. Thời gian đầu mới đến lâu đài, Christopher tin rằng Robin sẽ đánh bại hắn chỉ trong gang tấc nếu hắn gây ra sai lầm dù nhỏ nhất. Robin đứng ngay trước lò sưởi khi Christopher tiến vào sảnh Christopher nấp sau lưng cha mình, quá khiếp sợ không nói nổi lời nào. Và khi cha bắt đầu liệt kê những lỗi lầm của hắn, Christopher gần như cho ra hết số thức ăn đã cố nuốt vào từ bữa sáng. Hắn chắc Robin sẽ đưa hắn ra ngoài và đánh một trận nhừ tử vì những thói quen xấu trong quá khứ. Tiếng sấm chết tiệt nổ ngay bên tai, to đến nỗi hắn không nghe được cha đang gọi mình bước lên phía trước, nhưng hắn dám chắc cha đã giáng cái bạt tai vào mặt hắn. Và hắn đã phải đến đứng trước ngài Robin, run lẩy bẩy tới độ khó lòng đứng thẳng. Khi Robin ra lệnh ngẩng đầu lên, Christopher làm theo, nhưng rất chậm chạp. Hắn bắt đầu nhìn vào bàn chân vị thầy mới của mình, sau đó ngắm kỹ hơn nơi bàn tay to lớn, chuyển đến đôi vai rộng. Hắn ép bản than nhìn vào mắt Robin một cách kiên định và cố gắng hết sức để không bật khóc vì sợ hãi. Lạy Thánh thần, nhưng người đàn ông đó hình như thật khổng lồ! Sau này Christopher nhận ra rằng năm đó Robin là gã đàn ông hai mươi lăm tuổi, nhưng ánh mắt non trẻ của hắn thấy như ông rất già và đáng sợ. Thật vậy, Robin oai vệ và dữ tợn, Christopher khó mà không quay lưng chạy trốn thật nhanh bằng đôi chân đang run rẩy của mình. Robin bất ngờ vươn tay ra, nắm lấy bàn tay đang run bần bật của Christopher, kéo hắn về phía mình. “Ta nhận nó”, Robin chỉ nói thế. Cha hắn lầm bầm vài lời khuyên, cho phép vị Lãnh chúa Artane trẻ tuổi được tự do trừng phạt thô bạo. Khi Christopher cảm giác dạ dày bắt đầu kịch liệt phản đối suy nghĩ đó thì điều đáng kinh ngạc nhất xảy ra: Ngài Robin siết chặt tay hắn. Christopher ngước nhìn e dè, và nhận lại được một cái nháy mắt đáp trả. Thế là cuộc đời hắn bắt đầu sang trang. Ở đó không có đánh đập không có bất công, không bị kể tội. Chỉ có niềm vui trong việc phục vụ một người đàn ông đối đãi với mình tử tế bằng tình cảm tuyệt vời. Từ cử chỉ nhỏ nhoi ban đầu, ngài Robin đã giành được lòng trung thành không suy suyển của Christopher. Chẳng có điều gì Christopher không làm cho lãnh chúa của mình. Tiếng bước chân mạnh mẽ đang đến gần mang hắn quay lại với nhiệm vụ chính. Christopher nghe tiếng lấy hơi rõ rệt của Gillian và phỏng đoán rằng Robin vừa chau mày. Hắn nhíu mày lại, lịch sự. “Sao vậy, không chào hỏi sao?”, Robin cáu bẳn. “Không nụ hôn chúc bình an? Không câu ‘Artane yêu quý, con hạnh phúc bao nhiêu khi gặp ngài’ à? Ta đã lê gót suốt hai ngày qua vùng đất bị Chúa lãng quên của con chỉ mong mỏi sự đón tiếp nồng hậu, thức ăn và rượu ngon. Vậy mà con đứng đây thậm chí không thèm rời khỏi lâu đài để tiếp đón ta sao?” Christopher siết chặt tay chắp sau lưng, nở nụ cười trọng thể. “Vâng, thưa ngài, con sẽ có cả chục vũ nữ khỏa thân chờ đợi để làm vui lòng ngài nếu ngài muốn, tuy nhiên ngài nên thông báo với con sớm hơn.” Hắn nghe tiếng cười êm ái của Robin đột ngột phá vỡ không khí như ánh nắng xuyên thủng tầng mây. “Anne của ta sẽ dùng que xiên ta vì sở thích đó, con biết rõ mà.” “Vậy con sẽ đón chào ngài theo cách khác, chẳng hạn một cách khả dĩ hơn.” Christopher thấy mình đang nằm trong cái ôm như muốn nghiền nát xương, hắn đập trả lại vào lưng Robin mạnh nhất có thể. Người thầy cũ dùng tay chạm mặt hắn, hôn vào hai bên má hắn, vò tóc hắn như thể hắn vẫn là cậu bé từ nhiều năm trước, còn nhỏ hơn cả Jason. Christopher càu nhàu ông triệt để. Robin chỉ cười ồ. “Thằng tồi, con làm như ta khiến con xấu hổ trước mặt mấy cô gái vậy! Cô gái nào đã buộc con giữ thể diện nam nhi thế hả?” Christopher biết Gillian đứng gần lò sưởi, hắn xoay người hướng về phía cô, giơ tay mỉm cười khích lệ. Hắn nghe tiếng bước chân không nguyện ý chậm chạp tiến tới chỗ mình. Mấy ngón tay lạnh ngắt đã nhanh chóng đặt vào lòng bàn tay hắn. “Vợ con”, Christopher nói, siết nhẹ tay cô. “Gillian Warewick.” “Warewick”, Robin nhấn mạnh lặp lại. “Ta khó lòng hiểu vì sao con dây dưa với lão ta, Christopher. Hoặc là bất cứ người nào của lão.” “Con không có chuyện gì với lão”, Christopher dứt khoát “Nhưng con vui vẻ cưới Gillian.” Robin văng tục. “Ta nên tự mình giết lão cách đây vài năm. Sau khi ta chứng kiến những gì lão làm với William...” “Lãnh chúa!”, Christopher vội ngắt lời. “Đây không phải nơi kể lại chuyện quá khứ Thánh thần, đó là điều cuối cùng Gillian cần được nghe, thuật lại những gì mà anh trai cô đã chịu đựng. “William”,Gillian lặp lại. “Christopher, chuyện gì về Will...?” “Để sau, Gillian”, Christopher đáp, siết chặt bàn tay cô. “Không đâu. Không việc gì phải băn khoăn.” “Jason viết thư báo rằng con đã cưới vợ”, Robin ồm ồm nói, “nhưng nó bảo vợ con rất hung dữ, cô ta thậm chí thuần hóa cả Berkhamshire. Bằng cách nào đó ta trong đợi một phụ nữ to lớn cỡ con và xấu xí như Colin. Chắc chắn đây không phải là nàng rồng cái mà con trai ta hết lời tán dương”. Christopher buông Gillian đứng trước mặt mình, choàng tay qua ngực giữ cô nguyên vị. Cô gắng thúc khuỷu vào sườn hắn, nhưng chỉ làm hắn siết chặt hơn. “Cô ấy đây”, hắn nói, ngượng nghịu áp chế nụ cười. “Đầy nanh vuốt và mọi thứ.” “Hừm”, Robin thốt lên, có vẻ không bị thuyết phục. Gillian run run, Christopher xoa cánh tay cô. “Can đảm lên, Gill”, hắn nói khẽ. “Và ngài, thưa lãnh chúa”, hắn nói với Robin, “xin hãy để cô ấy tự nhiên”. “Ta chỉ nhìn”, Robin nói. Ông tặc lưỡi. “Không, cô gái này quá đẹp so với sự hung hăng nên có. Con giấu quý cô thực sự đâu rồi Christopher? Người mà Jason tuyên bố thậm chí đã thuần phục con ấy?” “Thằng nhãi ranh đó bảo thế sao?” “Ồ, vậy chuyện đó có thật.” “Chúng không đúng sự thật”, Christopher cáu gắt. “Con không bị thuần phục. Con vẫn cai quản thành trì của mình, Gillian phải tuân theo mọi ý thích của con. Phải thế không, vợ ta?” “Vâng, thưa ngài”, cô đáp, “đó là sự thật”. Robin càu nhàu, “Ai đó đang nói dối nhưng, khốn kiếp, nếu ta không thể đoán đó là ai. Christopher, mang cô dâu của con ra đây. Ta sẽ đặt câu hỏi cho nàng ta bên cạnh lò sưởi, nơi ta có thể sử dụng những que sắt nếu cô nàng tỏ ra miễn cưỡng tiết lộ toàn bộ câu chuyện”. “Tốt thôi”, Christopher đáp, cố gắng không cười. “Nhưng Christopher!”, Gillian thở gấp. “Đi với ngài ấy nào, vợ ta. Ta sẽ đến cứu em nếu ngửi thấy mùi thịt cháy xém.” “Ôi, Christopher, làm ơn”, Gillian nài nỉ, ngoảnh mặt về phía hắn. Christopher cúi đầu thì thầm bên tai cô. “Ngài ghẹo em thôi Gill. Nhân tiện, hiển nhiên em đã thuần phục ta, vậy nên em sẽ không gặp rắc rối khi thực hiện tương tự với Artane. Chắc chắn em đủ hung dữ để đối mặt với một lãnh chúa bình thường của phương bắc.” Vợ hắn ngập ngừng. Christopher có thể cảm thấy cô đang thu hết can đảm vào mình. Rồi hắn nhận ra vai cô căng lên, cơn run rẩy biến mất. Gần như thế. “Hãy chiều lòng người già, Gill, trong khi ta lo liệu việc của mình. Ta phải tìm thằng nhóc Jason về và phạt nó.” “Như ý ngài”, Gillian thì thầm. “Đến đây, Phu nhân Blackmour”, Robin gọi, bằng giọng không hẳn dữ dội nhất, “chúng ta hãy để lãnh chúa Chris lo liệu bổn phận của ngài. Ta có vài câu hỏi dành cho cô”. Tiếng nấc nghẹn của Gillian nghe thật khổ sở. Christopher ôm siết đôi vai vợ lần cuối trước khi thả cô ra. Robin sẽ không làm hại cô. Dù ông có gầm gừ cáu bẳn, dưới vẻ ngoài ấy, ông là người khá hiền từ. Christopher thừa nhận thất bại tương tự nơi bản thân. Gillian hẳn nhiên chẳng bao giờ ngần ngại lợi dụng điều đó thường xuyên nhất có thể. Có lẽ sau cùng thì cô đã thuần phục được hắn. Tuy nhiên, không có nghĩa là ai đó nhất thiết phải cho phần còn lại của vương quốc biết quá nhiều về chuyện này. “Jason!”, hắn gọi. “Vác mặt ngươi đến đây, mau! Ta có chuyện muốn nói với ngươi về bức thư!” Gillian phải cố sức đứng thẳng khi Robin dẫn cô bước tới bên lò sưởi. Cái nghiêng đầu với vẻ nhíu mày đáng sợ của ông chẳng thể giúp cô can đảm hơn. Cô nhìn Christopher đi khỏi và biết hy vọng thoát thân cuối cùng của mình vừa trốn mất. Cô vẫn tiếp tục cất bước chỉ vì bị lôi đi, bởi Artane! Chuyện Gillian nghe về ông không hề phóng đại. Người đàn ông này thật to lớn. Hình như chỉ cao hơn Christopher một hoặc hai ngón tay, nhưng chẳng hiểu sao, một chút khoảng cách ấy cũng đủ để biến ông thành khổng lồ. Quân áo ông vận không đính những chiếc nút và trang sức, cũng như những huy hiệu mà cha cô hay làm để gắng chứng tỏ ông ta mang phong thái lãnh chúa giàu có. Y phục giản dị của Robin nói lên rất nhiều về một người đàn ông không cần tô điểm nhưng vẫn hiển lộ sức mạnh và quyền lực. Cô nhìn Robin đi lại trong sảnh với dáng vẻ dứt khoát. Christopher cũng biểu hiện dứt khoát như thế. Không cần nhìn hai người đàn ông đó đứng cạnh nhau vẫn dễ dàng nhận ra sự tương đồng. Cả hai đều kiêu hãnh. Quá ngạo nghễ. Hai người là những chiến binh mạnh mẽ tận xương tủy theo cách riêng của họ. Thực sự cô tưởng tượng Christopher sẽ rất giống Robin khi thái dương hắn bắt đầu lấp ló sợi bạc. Hắn đã có sự kiêu ngạo rồi. Giờ hắn chỉ cần tuổi tác nữa thôi. Nhưng hiện tại chồng cô đã trốn đi để vật lộn cùng Jason, bỏ cô một mình đối mặt với người đàn ông có cái chau mày khủng khiếp này. Ông ra hiệu cho cô ngồi xuống. “Vậy”, ông bắt đầu, chọn một chỗ đối diện và nhìn chằm chặp vào cô bằng đôi mắt xám nghiêm khắc, “cô đã lấy nó”. Cô gật đầu, lo lắng ném cái nhìn qua vai để xem Christopher đang làm gì Jason đã bị tóm và đang bị quăng quật. “Tại sao?” Cô nhìn lại Robin. “Xin lỗi, ngài vừa hỏi gì?” “Ta hỏi cô tại sao, cô gái à. Tại sao cô cưới nó?” Gillian bấu tay vâo đùi. “Tôi chẳng có lựa chọn nào trong chuyện này, thưa ngài. Ngài ấy đề nghị cưới và cha tôi chấp nhận.” “Vậy khi nhận được đề nghị, cô có vui vì biết mình sắp giàu sự không?” Gillian nhận ra sự khó chịu của mình với câu hỏi của Robin dẫn đến một phát hiện khác đáng sửng sốt hơn: Robin quan tâm đến hạnh phúc của Christopher y hệt cô. Cô cảm thấy nỗi căng thẳng đã bị xóa khỏi tâm trí và thậm chí cô còn nở nụ cười khẽ. “Thật ra, con đã van xin cha đừng đưa mình tới đây.” “Vì lý do gì?”, biểu hiện của Robin không có chút nhẹ nhàng nào. “Con tưởng Christopher có sừng.” Khóe miệng người đàn ông giật nhẹ. “Ta hiểu rồi. Và cô đã làm gì khi biết nó không mọc sừng?” “Con phải lòng ngài ấy.” “Trước hay sau khi biết bí mật của nó?” Gillian trỏ ngón tay vào mắt mình có ý dò hỏi. Robin cẩn trọng gật đầu. “Sau.” Vì lý do nào đó, câu trả lời này dường như làm ông hài lòng. Ông thư thái tựa lưng vào ghế, nụ cười nở trên môi. Gillian chợt hiểu tại sao Robin Artane đủ sức xoa dịu bất cứ người phụ nữ nào bên cạnh Nữ hoàng. Nụ cười của ông hóm hỉnh, trong sáng, giờ cô đã biết Jason sở hữu vẻ quyến rũ từ ai. Tiếng va chạm lớn làm Gillian giật thót cô nảy khỏi ghế khi nhìn Christopher hạ gục hai gã đàn ông to ngang mình trên chiếc ghế dài đến nỗi giật sập nó bằng sức nặng của họ. Jason đứng gần đó, cười nhiệt tình. Gillian đứng dậy, nhưng Robin níu cánh tay cô. “Mặc chúng.” “Nhưng họ sẽ làm đau ngài ấy! Mấy gã bất lương đó là ai vậy?” Đáy mắt Robin lấp lánh niềm vui. “Mấy tên bất lương đó, thưa quý cô, là hai con trai lớn nhất của ta.” Gillian bị giằng co giữa sự xấu hổ vì có thể đã xúc phạm Bá tước Artane đáng sợ, vừa lo lắng nhưng đứa con khó bảo của ông sẽ tổn thương chồng cô. Kế đó, Christopher tóm áo Jason lôi cậu ta vào cuộc đầu. Ít ra chồng cô không bị đánh hại. Chỉ vừa nhẹ nhõm chút đỉnh, cô quay lại với vị khách của chồng, cố áp chế hai má đỏ ửng vì hổ thẹn. “Xin thứ lỗi, thưa ngài. Tôi không cố ý nói vậy.” Robin gạt bỏ những lời của cô. “Mấy tháng nay ta chẳng có việc gì làm ngoài nghe hai đứa nó rên rỉ đòi đến thăm Christopher, ta không thể không đồng ý với đanh giá của cô về tụi nó. Bây giờ, hãy nói những chuyện khác ít tẻ nhạt hơn. Cô chăm cho Christopher ăn uống tốt chứ?” “Vâng, thưa ngài.” “Thỉnh thoảng có tắm cho nó không?” Gillian không thể không đỏ mặt. Cô nới cổ áo, cố gắng giảm bớt sự khó chịu. Tắm cho Christopher sao? Dù cô chưa từng nghĩ đến chuyện ấy nhưng có lẽ Christopher sẽ khá thích. Tuy nhiên, nếu Robin biết đã đôi lần Christopher dỗ dành cô vào tắm chung, thì đó là điều sau cùng ông ấy cần quan tâm. Robin cười khúc khích, “À, không nói nữa. Rõ ràng ta thấy đôi tai anh chàng đó sạch bong. Giờ, nói ta nghe về cô. Blackmour phù hợp với cô chứ?” “Rất nhiều, thưa ngài. Ngài ấy là người đàn ông tuyệt vời.” “Không, cô gái, ta nói đến thành trì. Làm thế nào cô chịu nổi nơi ảm đạm này?” Gillian mỉm cười phản ứng. “Đây là chốn tuyệt diệu nhất nước Anh, tôi cam đoan. Tốt hơn lâu đài của cha tôi nhiều.” “Cô đã trông thấy những nơi khác chưa?” Cô lắc đầu. Robin mỉm cười hiền từ. “Ta sẽ bảo Christopher đưa cô đến Artane vào lễ Giáng sinh, để cô có cơ sở mà so sánh với cái hố buồn tẻ này.” “Tôi lại thích cái hố buồn tẻ”, cô nhấn mạnh. Robin bật cười. “À, cô gái, cô là người bạn đời rất hợp với nó. Jason không phóng đại sự hung dữ của cô. Nhưng cô phải đến chỗ ta vào mùa đông, để được nhìn thấy nơi lãnh chúa của mình trải qua thời tuổi trẻ cùng với những thiệt hại nó đã gây ra cho lâu đài của ta.” “Tôi rất hân hạnh”, cô thừa nhận, “nhưng tôi e Christopher không đồng ý”. Robin lặng lẽ. Ông kiên nhẫn chờ đợi, một bên long mày nhướng lên thắc mắc. “Chồng tôi sẽ không rời Blackmour, ngài biết đó”, cô nói khẽ. “Tôi sợ là ngài ấy quá kiêu ngạo, thưa ngài. Ở đây ngài ấy không cần hỗ trợ, vì Chris biết từng viên đá, từng cành cây, nhưng bên ngoài cổng thành...” Robin gật đầu. “Không cần nói nữa, tiểu thư Gillian, vì ta đủ hiểu niềm kiêu hãnh của Christopher. Và”, ông bổ sung bằng nụ cười khô khan, “Ta chẳng thể trách ai ngoài bản than mình, vì ta sợ mình đã khuyến khích thằng bé suốt nhiều năm trời. Ta dám nói sự kiêu ngạo đó đã phục từng nó trong quá khứ và vẫn có khả năng phục từng nó ở thời điểm hiện tại”. “Vâng.” “Nhưng nó sẽ chẳng thế làm gì hơn để ngăn cản cô chiêm ngưỡng nhiều lãnh thổ trên nước Anh. Gia đình ta đang rất hiếu kỳ về cô gái rốt cuộc đã thuần hỏa được Rồng, ta phải thừa nhận mình đến đây với mục đích hiển nhiên là khám phá các tiểu tiết.” Ông cười hiền hòa. “Ta không thể từ chối yêu cầu của người phụ nữ ta yêu, vì bà ấy thật sự yêu thích những câu chuyện lãng mạn. Phải, cô hãy tới Artane, đơn giản vì vợ ta sẽ cho ta được yên thân. Cứ để Christopher ta lo.” Gillian gật đầu, nhưng cô có cảm giác Robin chỉ phí hơi sức Christopher không phải người dễ đổi ý. “Cha! Cha, thấy lãnh chúa của con không? Ngài ấy đánh bại cả Phillip và Kendrick không đổ một giọt mồ hôi!” Gillian thấy Robin ôm con trai cười, miệng sùi bọt khoe khoang về sức mạnh của Christopher. Robin kẹp cổ Jason, ghì cậu xuống hôn một cái đầy nồng nhiệt. “Phải ta chứng kiến đủ rồi, con trai. Mang ghế tới cho khách của lãnh chúa nhà con đi, Jason, giúp họ thoải mái. Hãy để ta thấy rằng Christopher cũng dạy dỗ con thứ gì đó bên cạnh kiếm thuật tuyệt đỉnh của miền Nam Artane.” “Nhưng chỉ là Kendrick và Phillip, cha ạ. Chắc họ ngồi trên sàn được rồi.” “Jason!”, Christopher kêu lên, tiến đến sau lưng tóm lấy cậu nhóc “Ngươi phải đối đãi tốt với họ ngay lập tức. Hãy nhớ, họ là khách của chúng ta, ngay cả nếu ý nghĩ đó thật vô vị.” Hai gã trai trẻ đứng cạnh Christopher đáp lại bằng cái bĩu môi, nhưng sau đó lại cười toe toét. Họ mướt mát mồ hôi và trông khá luộm thuộm. Gillian cảm giác niềm tự hào cuộn trong lồng ngực. Các con nhà Artane cao ngang Christopher, nhưng chồng cô đã đánh bại cả hai. Cô thẳng lưng thêm một chút trên chiếc ghế bành. Và cô nhận ra họ đang nhìn mình, lòng can đảm nhanh chóng rời bỏ cô như thủy triều rút. Có lẽ họ đang tiếc cho Christopher vì cưới phải một mụ vợ tầm thường. Bởi chưa bao giờ cô nghĩ bản thân mình xinh đẹp? Không, cô là một con ngốc. Cô đứng dậy, cúi đầu và cố gắng giấu mình sau mái tóc. “Tôi đi xem đám người hầu chuẩn bị bữa ăn”, cô thì thào. Christopher giữ lấy vợ hắn trước khi cô kịp bỏ đi. “Không, Jason sẽ trông coi chuyện đó. Em ở đây với ta. Hai gã vô lại này nghĩ ta là ngựa thiến và ta phải chứng minh điều ngược lại. Ta chưa hề bị thuần hóa từ cái ngày em lấy ta, Gill, em phải ở đây để chứng tỏ sự thật.” “Christopher, làm ơn”, cô thì thầm. “Gillian, gì vậy?” Nếu có thể chết, cô đã chết ngay rồi. Hẳn sẽ dễ chịu hơn tình cảnh chồng mình đang tạo ra. “Em năn nỉ ngài để em đi”, cô điên cuồng rít khẽ. “Làm ơn!” “Tại sao?”, hắn khẽ đáp lại. Gillian cảm giác mọi ánh mắt trong phòng đang dán chặt vào mình. Cô kiễng chân đặt môi vào tai Christopher. “Em không muốn làm ngài xấu hố”, cô khản giọng, nước mắt lưng tròng. “Cái gì chứ?” “Em không xinh đẹp...” Christopher choàng tay qua eo vợ kéo vào lòng, khom vai nói vào tai cô, “Ngớ ngẩn, Gill. Em rất xinh đẹp. Và sự gan dạ của em không kém ta. Nếu ta có thể đối mặt, em cũng thế”. Hắn hôn cô thật nhanh, sau đó xoay cô lại áp lưng vào ngực hắn, vịn tay trên vai cô. “Các chàng trai, hãy gặp gỡ phu nhân của ta, Gillian. Gill, đây là Phillip, con trai cả, người thừa kế của Robin.” Tóc đen, mắt xám, hình ảnh thời thanh xuân của Robin nghiêng đầu chào cô. “Phu nhân Gillian.” Gã thanh niên trẻ bên cạnh cười toe. “Chỉ cần nhớ anh ấy là một người kỹ tính. Lý do duy nhất Christopher đánh bại chúng tôi vì Phillip không muốn làm nhàu quần áo.” Phillip ném cú thúc cùi chỏ vào người em trai mình, Christopher cười rộ vì tiếng nghẹt nơi cái cổ bị bóp của gã em trai. “Người phản đối là Kendrick.” Hắn dừng lại, Gillian để ý thấy chồng cô đang lắng nghe cẩn trọng từng cử động của họ. “Ta không nghe thấy cái bóng của người buông lời bi bô xu nịnh mấy ả hầu gái của ta, Kendrick. Có phải rốt cuộc hắn đã kết thúc cuộc đời trên giá treo cổ của vài lãnh chúa không?”, Christopher hỏi. Kendrick chỉ cười ồ. “Chưa đâu, thưa ngài. Royce vừa đi ra ngoại thành. Hắn quá bồn chồn để xem Blackmour như nhà mình trong vài tuần.” “Vài tuần sao?”, Christopher nghẹn giọng. “Chắc chắn ngươi phải có việc ở chỗ khác chứ, anh bạn, những việc cần ngươi để ý? Lẽ ra ngươi và Royce nên nhanh vào lục địa mà nghịch ngợm đi.” “Nhưng tại sao bọn ta muốn thế?”, Kendrick hỏi. Gã biểu hiện cùng một nét ngây thơ mà Gillian từng thấy nơi gương mặt Jason hàng tá lần. Giờ Cô biết cận vệ của Christopher đã học nó từ ai. “Tủ thịt nhà ngài đáp ứng đủ nhu cầu của ta, dám chắc như vậy”, Kendrick nói tiếp. “Và phong cảnh thì đáng yêu nhất ta từng thấy trong nhiều tháng qua.” Gillian nhìn chồng mình đang cau mày dữ dội khi biết ý định của Kendrick. “Phải, thế là hay nhất”, Christopher cộc lốc nói, “và ngươi tốt nhất đừng nên quá ngưỡng mộ”. Gillian hết nhìn chồng rồi chuyển sang Kendrick sau đó quay lại, nhưng không tài nào tiên đoán được lý do hắn cau có và Kendrick thì cười toe toét. Có lẽ Kendrick đã quá thoải mái như ở nhà trong khu vườn của Christopher vào thời điểm nào đó trước đây. Cũng dễ hiểu tại sao chồng mình khó chịu bởi cái viễn cảnh hiển nhiên cây cối trong vườn có khả năng bị phá hoại. “Như em hình dung, Gillian, tình yêu của ta”, Christopher lên tiếng, với một ánh mắt đen tối hướng về phía Kendrick, “Kendrick là một kẻ làm Robin bạc hết cả đầu. Phải vậy không, thưa thầy?”. “Ngang với con, Christopher, hai đứa và cả Jason”, Robin đáp lại bằng nụ cười, “phải, ý ta là bạc hết cả đỉnh đầu. Ít nhất con đã tìm được một quý cô lo liệu cho mình. Giờ nếu ta thoát được Phillip và Kendrick theo cách đó, ta có thể tìm được chút yên ổn trong nhà”. “Cha chẳng bao giờ tìm đình yên với hôn thê của Phillip đâu”, Kendrick hả hê. “Christopher, ngài nên gặp cô ả đó. Ta thề cô ta không bao giờ tắm rửa hay chải tóc. Lý do duy nhất Phillip muốn cưới là vì cô ả giàu có.” “Cô ấy là một phụ nữ tốt”, Phillip gầm gừ. Kendrick ngoảnh đầu cười ồ. “Phải, nếu anh bới được cô ta dưới tất cả đống rác rưởi. Thánh thần ơi, Phillip, lâu đài của cô ả như cái chuồng vậy, em dám cá nếu anh đặt cô ấy ngồi nhầm chỗ thì sẽ không bao giờ đi ngang qua cô ta lần nào nữa. Anh sẽ chẳng muốn ở trong đó đủ lâu để thử đâu. Đã bao lâu kể từ lần cuối cùng anh cố ở lại đó? Hai ngày trước khi cô ta sai lính ném anh xuống hào à?” Phillip huých Kendrick, xô trúng Jason và suýt làm đổ khay đựng cốc cậu nhóc đang bưng trên tay. Jason càu nhàu các anh mình, sau đó trình diện với Christopher. “Rượu lên, thưa ngài.” “Còn ghế?” “Sẽ mang tới ngay, thưa ngài.” Robin bật cười. “Ta không tin nổi, Christopher. Con trai út của ta là một thiếu niên biết cư xử.” “Vâng, như chính con người cậu ấy”, Christopher vừa đáp vừa tìm chỗ ngồi. Gillian để mặc Christopher kéo mình ngồi vào lòng và thoải mái với sự gần gũi của hắn. Cuộc tán gẫu giữa cánh đàn ông không phải thứ dễ chịu với cô, đặc biệt khi họ là những gã quá đáng sợ. Phillip là hình ảnh tạc ra của cha mình, từ lời lẽ đến cử chỉ. Kendrick không kém điển trai hơn anh cả, càng không ít oai vệ hơn. Jason đã kể nhiều câu chuyện về các chuyến phiêu lưu của Kendrick, dường như luôn bao hàm các cuộc chinh phạt, có thể là trong phòng ngủ hoặc trên chiến trường. Nhìn vào kiểu cười nửa miệng của Kendrick khi gã lắng nghe Phillip giới thiệu về hôn thê của mình, cô dễ dàng tin một trong hai điều đó. Nhưng có quyến rũ chăng, cô không thể nhìn vào mắt gã, hay Phillip. Họ là những vùng đất chưa khai hoang và cô không biết phải làm cách nào, không, thậm chí chẳng mong muốn trò chuyện với họ và rút ra bài học cho bản thân nếu bị họ đối xử tệ bạc. Những gã đàn ông nguy hiểm không phải thứ mà sự can đảm dễ lung lay của cô cho phép khám phá. Sau đó cô nhận ra sự trớ trêu. Những gã đàn ông nguy hiểm? Sao nào, cô đang ngồi trên đùi người đàn ông nguy hiểm nhất nướcAnh. Ồ, cô đã nghe chuyện của Robin Artane. William từng kể cô nghe, cô cũng nghe cha mình và lính của ông thảo luận về sức mạnh của Artane trên chiến trường. Sự ngưỡng mộ của họ phô bày khá miễn cưỡng, nhưng đủ công tâm. Robin Artane là một chiến binh dũng mãnh, một lãnh chúa quyền lực. Nhưng ông đang ở đây, sau những gì đã nói và thể hiện, ông chỉ đơn thuần là một người đàn ông. Không giống Rồng xứ Blackmour. Không một sinh linh nào ở nước Anh nói về Christopher Blackmour mà không đề cao hơn bản thân họ. Danh tiếng, hành động của hắn, phải, thậm chí khí của hắn đã được cảnh báo là đen tối hơn cả bóng đi và dữ dội như Lửa địa ngục. Chiến tích trong quá khứ của hắn có lẽ tương đương với Robin hoặc kém hơn đôi chút, không thành vấn đề. Hắn là Christopher Blackmour, một chúa tể nổi trội chẳng một sinh linh nào dám đối mặt. Và nơi cô ngồi, ngay trên đùi của con Rồng đó, nép mình sát vào hắn như thể hắn là một chú cún vô hại. Ý nghĩ đó khiến cô bật cười. “Em đang cười gì vậy, cô gái?”, Christopher nói khẽ qua mái tóc cô. “Không có gì, thưa ngài”, cô thì thầm đáp lại. “Ta không tin em.” Cô tựa người và áp má vào hắn. “Em chỉ vừa nghĩ là em yêu ngài và em hạnh phúc được là của ngài. Không phải mọi phụ nữ ở nước Anh đều có thể tự hào trải qua một đêm thu mình trong vòng tay Blackmour.” “Không ai ngoài em”, hắn thốt, nụ cười thoáng hiện trên môi. “Đủ rồi”, Kendrick kéo dài giọng. “Tán tỉnh quý cô của ngài sau bữa tối đi, lãnh chúa. Thấy ngài đang ôm ấp một cô nàng hòa nhã như vậy khiến ta cực kỳ ghen tị với may mắn đó, có lẽ ta cần rất nhiều thức ăn để xoa dịu tổn thương của mình.” Phillip khịt mũi, “Em có thể tìm cho mình một nàng như thế nếu em chẳng phải tên ngốc vụng về”. “Làm kẻ ngốc còn tốt hơn một thằng ngố giả tạo không thể rời khỏi lều của mình mà không liếc nhìn lên gương hang tá lần để xem quần áo thẳng thớm chưa.” Phillip nhướng mày nhìn Christopher. “Lãnh chúa, ngài không phiền nếu có ít máu dây ra sàn chứ?” “Đừng bận tâm đến sự lộn xộn”, Kendrick vặn lại. “Phillip chảy máu rất có trật tự.” Jason nhảy sang tránh chỗ khi Phillip lao vào đẩy Kendrick khỏi ghế. Christopher thở dài. “Robin, có lẽ giờ chúng ta nên đến bàn ăn và để mặc bọn trẻ chơi đùa. Ngài sẽ có một bữa tối đủ tiêu chuẩn. Gillian đã xử lý gã Bếp và, tin con đi, hắn không dám nổi giận với cô ấy.” Gillian cố nén nụ cười lúc Christopher gắng bước qua Phillip đang ngáng đường để tới chỗ bàn. “Ồ, xin lỗi nhé, anh bạn”, Christopher nói mà mắt vẫn hướng thẳng. “Không nhìn thấy ngươi.” “Kế tiếp sẽ là ngài, Blackmour”, Phillip hổn hển tuyên bố. “Kendrick, thằng khờ, kéo anh đứng dậy! Cha, tước quyền thừa kế của thằng ngốc này đi!” Robin chỉ cười và nghiêng đầu qua Gillian để thì thào bí mật với Christopher. “Con trai”, ông nói. “Có thể con sẽ có hàng tá thằng nhóc hành hạ mình đó.” Gillian rên lên trước khi kịp kiềm chế. “Có lẽ chỉ nửa tá thôi”, Christopher nhăn mặt thốt. Gillian ngồi ngay sau Christopher, nghe rõ màn cãi nhau hết sức tự nhiên giữa Jason và các anh của cậu, cô nhận thấy ý tưởng sinh nhiều con trai cho chồng rốt cuộc không phải chuyện gì tồi tệ.