Là điều anh muốn
Chương 24
Gillian rắc chỗ bột thuốc nhan sắc và can đảm ở cuối cùng vào cốc rượu
của mình, khuấy hỗn hợp đó một lúc rồi râm ran những lời cầu nguyện quen thuộc.
“Tôi muốn xinh đẹp”, cô thì thầm. “Tôi muốn dũng cảm. Chồng tôi yêu tôi.”
Tim cô nhảy loạn lên. Cô biết Christopher yêu mình. Hắn đã nói vậy. Và giờ cô đã có nhan sắc và lòng can đảm để giữ hắn.
Hoặc vì cô đã cầu nguyện điều đó.
Chỉ một ý nghĩ duy nhất trong đầu khiến cô lo lắng. Cô là con gái của
Bernard Warewick. Dòng máu ông ta có trỗi dậy không? Có phá hoại những dấu hiệu duyên dáng mờ nhạt mà cô đã rất cố gắng mới có được không? Có biến cô trở lại là một cô nàng co rúm đáng thương không?
Cô nâng cốc rượu lên uống, cố dốc cạn nó, bỏ mặc cơn hụt hơi, bỏ mặc mọi thứ, trừ chuyện phải uống sự xinh đẹp và dũng cảm. Rồi cô đặt chiếc cốc xuống bàn bằng cả hai tay.
“Mình xinh đẹp”, cô thì thầm. “Và mình sẽ giữ được ngài ấy. Mình sẽ không mất ngài ấy bởi hồn ma Magdalina hay cha mình.”
Thốt ra điều ấy, cô cảm thấy nụ cười nở trên khóe miệng. Rốt cuộc thì, cô đã đánh bại gã đầu bếp. Thậm chí Christopher cũng không dám xử lý người đàn
ông đó. Phải, cô đã đánh bại cả Rồng lẫn đầu bếp của Rồng, đấy là một chiến công xứng đáng cho bất kỳ bài du ca nào.
Cô bước tới góc tường mở toang cửa chớp. Cửa sổ ở đây không lắp kính vì chẳng ích gì. Cơn bão đầu tiên sẽ phá hủy chúng ngay lập tức. Gillian sờ những song gô bị gió biển ăn mòn, biến dạng, cô mỉm cười. đá mới ton tại lâu dài ở
Blackmour. Gỗ là vật liệu quá mỏng manh và yếu ớt khi phải chịu đựng các yếu tố thiên nhiên. Gillian muốn tin mình được tạo nên từ loại vật chất cứng rắn.
Christopher hẳn cũng như thế.
Cô nhìn chằm chằm xuống vách đá tạo nên nền móng của Blackmour, theo dõi nhịp điệu biển cả vỗ bờ. Khung cảnh không bao giờ ngừng mê hoặc cô. Cô yêu những con sóng tung bọt trắng xóa, vị mặn trong không khí và sương mù phả lên mặt. Bên ngoài tầm nhìn của đôi mắt, cô lờ mờ trông thấy dấu hiệu của dải đá ven bờ. Trong khoảnh khắc, cô tự nhủ sẽ thích thú thế nào nếu đi dạo dọc bờ biển đó. Đại dương ấm hay lạnh? Nước có vị gì? Christopher kể rằng nó mặn và không uống được, nhưng cô không hình dung nổi. Nước là nước.
“Gillian? Em đâu rồi?”
Cô quay đầu mỉm cười. “Ở đây, lãnh chúa. Bên cửa sổ.” Cô nhìn Christopher bước về phía mình, lần nữa ngạc nhiên vì người đàn
ông này đã là của cô. Hắn cao ráo, dũng mãnh, mạnh mẽ biết nhường nào. Phải, quá oai vệ. Sự kiêu ngạo của hắn thể hiện trong từng chi tiết cơ thể, trong mỗi bước chân, trong cái cách hắn ngẩng cao đâu. Cô ngờ rằng chẳng ai có thể sánh ngang cùng hắn.
Hắn bước vào vòng tay Gillian và ôm lấy cô.
“Em làm gì mà trốn mãi trong phòng ngủ của chúng ta vậy?”, hắn hỏi, chất giọng sâu dày phát ra từ trong lồng ngực.
“Ngắm biển”, cô trả lời bằng hơi thở mãn nguyện.
“Đừng chúi người ra cửa sổ. Nếu em rơi mất, ta sẽ ra sao?”
“Em không chắc. Ngài sẽ thế nào, lãnh chúa?”
“Tuyệt vọng”, hắn thì thầm, ôm siết lấy cô, áp má vào mái tóc cô, và rơi vào sự trầm lặng.
“Christopher?”
“Sao, tình yêu.”
“Nước biển ấm hay lạnh?”
Hắn ngẩn ngơ, đẩy cô ra. “Em chưa bao giờ chạm vào sao?” Giọng hắn đầy hoài nghi. “Thánh nhân từ ơi, Gill, em đã có một cuộc sống quá tù túng rồi.”
Hắn cười, vén một lọn tóc ngang bướng ra sau tai cô. “Em có muốn biết cảm giác biển như thế nào không?”
Cô nắm bàn tay Christopher đặt lên mặt mình để hắn có thể thấy cô vui vẻ với ý tưởng đó nhiều cỡ nào. Hắn cười khẽ, các ngón tay nhẹ nhàng ôm lấy cằm cô, dịu dàng khép miệng cô lại.
“Một câu trả lời đầy đủ, ngọt ngào. Hãy tìm một chiếc đầm dày, ta sẽ giúp em thay. Mặc dù đang mùa hè, nhưng bờ biển sẽ lạnh lắm. Mang đôi bốt chắc chắn nhé, chân em sẽ không bị đá làm đau. Ta cược em sẽ đòi trèo khỏi lưng ngựa để chạy giỡn, đúng không?”
“Ồ, vâng”, Gillian ném câu trả lời qua vai trong khi đang chạy tới chỗ chiếc rương.
Cô lôi ra một chiếc áo đầm bằng len nặng tay, sốt ruột cố gắng nâng chiếc đầm đang mặc qua đầu. Đôi tay mạnh mẽ giúp đỡ cô, sau đó dùng lại trên đôi vai trần. Gillian đẩy tay Christopher ra và ném cho hắn.
“Giúp em.”
“À, nhưng ta phải lên kế hoạch đã.”
“Phải chăng trong đầu ngài chỉ có một ý nghĩ?”, cô bực bội hỏi, cố tránh bàn tay hắn. Christopher bật cười. “Và ý nghĩ đó xuất phát từ người phụ nữ đã không cho ta rời khỏi giường vào sáng nay mãi tới khi mặt trời mọc nhỉ?”
“Em không thể ngăn bản thân”, cô đỏ mặt thốt.
“Không ngăn được chuyện làm ta say đắm à?”, Christopher cười nhăn răng.
“Có lẽ sẽ khôn ngoan nếu chúng ta bỏ chuyến dạo bờ biển và nằm nghỉ ngơi trên giường. Em có vẻ kiệt sức.”
“Trông em đâu có như vậy”, cô giật lấy chiếc đầm của mình, tự mặc nó. Cô thấy cuối cùng mình có thể cười vui vẻ với những nỗ lực ngăn chặn
Christopher.
“Một giấc sau khi về nhé”, hắn nhấn mạnh.
“Nếu ngài thích.”
Hắn định phản ứng, nhưng Gillian đã nhanh chóng đưa tay ngăn trên miệng hắn.
“Thôi nào”, cô cười nói. “Em biết ngài muốn gì, ngài quả là con rồng phóng đãng.”
Hắn tóm lấy cô và đặt nụ hôn dịu dàng vào lòngbàn tay.
“Thề là em đã ghi nhớ từng từ và hứa sẽ thực hiện chúng hoặc ta sẽ không đưa em đi đâu hết.”
“Em hứa.”
Christopher vẫn nắm tay vợ và dẫn cả hai đi về phía cửa phòng. “Ta sẽ đòi lại sau. Không khí biển luôn cải thiện khao khát của ta. Về nhiều thứ”, hắn long trọng bổ sung.
“Christopher!”
Hắn cười toe toét.
Thoáng chốc, Gillian đã ngồi phía sau chồng mình trên lưng con ngựa chiến đen to lớn, chung quanh được bảo vệ bởi một nửa số lính trong lâu đài.
Christopher phàn nàn về thái độ không hài lòng của mình đối với những gì hắn coi là xâm phạm nghiêm trọng vào sự riêng tư, song hắn cũng không đuổi ai về.
Gillian nói vài lời xoa dịu hắn, và rồi hắn chỉ còn lầm bầm qua hơi thở.
“Sẽ không như thế này nếu ta có thể tự bảo vệ cô ấy.”
Cô giả vờ không nghe thấy. Tròn một tháng kể từ khi Christopher nói điều cuối cùng đại loại vậy. Cô thắc mắc đã có gì thay đổi; nhưng sau đó chợt nhận ra đã được hơn một tháng từ đêm đầu tiên họ ngủ với nhau. Cô không hoàn toàn tin rằng những sinh hoạt thể chất trong tình yêu dành cho hắn tạo ra sự thay đổi.
Cô cho rằng nguyên nhân có khả năng hơn là bởi hắn không bao giờ cho phép cô rời xa phòng ngủ vì thế hắn chưa từng phải lo lắng về cô. Chiến mã của Christopher cần một chút hướng dẫn để xuống đường đến bờ biển nhưng ngay cả những bước chân vững chãi của nó cũng không xoa dịu nỗi lo trong lòng Gillian. Cô thít chặt vòng tay quanh eo Christopher, đeo bám hắn, cầu mong họ đến bờ đá an toàn. Cô dúi mặt vào lưng chồng và nhắm nghiền đôi mắt.
“Chúng ta sẽ không ngã đâu”, Christopher nói khẽ.
“Em không nghi ngờ ngài”, Gillian lẩm bẩm sau lưng áo choàng của hắn.
“Chỉ vì con đường này quá hiểm trở!”
“Nếu em cho rằng nó hiểm trở, vậy thì khi trông thấy lối trèo lên Lâu đài
Lãnh chúa em sẽ khóc thét.”
“Lâu đài Lãnh chúa?”
“Nơi cha ta lẩn tránh mẹ ta.”
Cô muốn hỏi thêm, nhưng ngựa của Christopher bị vấp. Christopher lập tức giật dây cương.
“Yên nào”, hắn ra lệnh.
Con ngựa nghe lời và tiếp tục dấn bước điềm tĩnh. Vài khắc sau, Christopher thở phào, giảm bớt căng thẳng. Gillian ngẩng đầu hít thở. Họ đã ở bờ biển, rất gần nước biển, đến nỗi cô giật thót với con sóng đầu tiên vỗ vào ghềnh đá. Cô nhìn đắm đuối khi con nước trôi tuột trở lại biển sâu.
Christopher xuống ngựa và giơ hai cánh tay ra. Gillian đặt tay vào vai hắn, mỉm cười hưởng ứng sự chăm sóc của chồng lúc hắn dìu cô đứng vững. Cô ôm chầm lấy hắn.
“Cảm ơn.”
“Về chuyện gì?”
“Về món quà này.”
Nụ cười dịu dàng hé lộ trên gương mặt hắn. “Đây là phần đáp đền cây đàn luýt mấy hôm trước. Bây giờ, nhớ nắm tay ta khi em đi khám phá. Em có biết quái vật biển sẽ cướp lấy em nếu mạo hiểm chạy ra quá xa không?”
“Không biết”, cô thở mạnh, di chuyển sát bên hắn.
Hắn ghì chặt cô. “Phải. Miếng mồi như em sẽ thành bữa ăn ngon lành cho một trong các con quái thú ẩn dật gần Blackmour.”
Cô ngoảnh đầu ra sau nhìn hắn. “Ngài đang trêu em phải không?”
“Có lẽ.”
Gillian mỉm cười choàng tay quanh cổ hắn, ghì xuống, không kiêng nẽ, hôn phớt lên gờ má hắn.
“Ngài thật dịu dàng.” “Hãy giữ bí mật giữa chúng ta.” Hắn lướt đôi môi trên môi cô. “Đi chơi đi,
Gill. Ta nghĩ tốt hơn hết nên chờ em ở đây.”
“Không, đi cùng em.”
Hắn lắc đầu.
Cô vòng tay qua eo hắn và kéo tay hắn đặt lên vai mình.
“Hãy tin em.”
“Gillian...”
“Tin em”, cô lặp lại. Cô nắm lấy bàn tay đang nằm yên trên vai, đan những ngón tay vào nhau. Christopher thề là đã nhận thấy được những giọt nước mắt nóng hổi trên cổ mình. Chúng tan vào hắn.
Hắn mỉm cười buồn bã. “Em không cần cố gắng đáp đền, phu nhân à. Đầu tiên em khen ngợi ta, sau đó gọi ta bằng cái tên mà em hiếm khi dùng bên ngoài những tấm rèm giường. Làm sao ta có thể nói không?”
“Tốt”, cô vừa nói vừa nắm bàn tay chồng. “Chúng ta đi bộ dọc bờ đá một lúc nhé? Tránh khỏi tầm với của lũ quái vật?”
“Ừ, chúng ta đi. Nhưng chú ý là em đừng dẫn ta đâm vào cái cây mục nào đấy.”
“Em sẽ hết sức cãn thận trông chừng ngài, lãnh chúa của em.”
“Em đã làm thế rồi”, hắn ngọt dịu đáp.
Tiếng hắn vang vọng trong tâm trí cô khi họ đi dọc bờ biển. Mỗi lần cô cúi đầu kiểm tra mẩu đá hay mảnh vỏ sò đặc biệt nào, cô đều nghe thấy giọng hắn.
“Em có muốn cảm nhận nước biển không?”, hắn hỏi.
Cô ngẩng lên, thấy hắn đang mỉm cười ân cần.
“Liệu có ổn không?”
“Ta sẽ rút kiếm giữ lũ quái vật ở nguyên trong vịnh.”
“Ngài biết em tin tất cả truyền thuyết mà William kể khi em còn trẻ.”
“Tình yêu, em tin câu chuyện của William cho đến lúc chúng ta cưới nhau.
Gill đáng thương, em là một linh hồn cả tin.”
“Ý ngài là em ngây ngô.”
Hắn lắc đầu. “Đáng tin. Thuần khiết. Rất thú vị khi true chọc. Nhưng ta vẫn phải nắm tay em. Dòng nước có thể cuốn em đi nếu em bất cẩn.”
“Và ngài sẽ đau buồn chứ?”
Nét mặt hắn tỉnh táo. “Phải. Buồn triền miên.” “Vậy thì, hãy giữ tay em, lãnh chúa”, cô nói khẽ. “Để em không mất ngài quá sớm.”
“Chọn một nơi bằng phẳng và chúng ta sẽ mạo hiểm đôi chút. Đừng xa quá”, hắn nhắc thêm. “Giữ váy cao lên. Thật ngớ ngẩn nếu em làm ướt nó.”
Gillian một tay nắm lấy Christopher, một tay giữ váy. Cô dò dẫm vài bước và chau mày khi nước rút đi ngay trước mặt. Cô đuổi theo, nhưng nó trôi chưa xa. Và rồi, trước khi cô kịp lui lại, con sóng ập tới. Cô hét lên và nhảy lùi tức tốc đến nỗi làm Christopher vấp chân.
Nhưng hắn chỉ cười. “Tiến tới tí nữa đi, Gill, nhưng đừng quá gần. Hãy để biển đến với em.”
Gillian giữ vạt váy ướt sũng của mình bằng một tay và vươn dài tay kia ra, cố chạm vào mặt nước. Ngay lập tức, cô nhận thấy Christopher đang tóm lấy lưng áo đằng sau của mình.
“Cảm ơn ngài, lãnh chúa.”
“Đừng bận tâm, phu nhân của ta.”
“Xa chút nữa, Christopher. Biển đáng sợ như cái nhíu mày kiêu ngạo của ngài.”
Cô vươn người và để những ngón tay nhúng vào làn nước lạnh. Nó ngậm lấy bàn chân và cẳng chân cô, nhưng cô không để ý. Cô quá bận rộn với cảm giác cát trượt dưới chân mình, cố giữ thăng bằng.
Christopher bám giữ vị trí của hắn ổn định như thể đang đứng vững trên mặt đất.
“Ngài, lãnh chúa của em, ngài bất động như tường thành của ngài.”
“Phải. Ta quá nặng so với cơn thủy triều nhỏ nhoi. Thật tốt khi em có ta bên cạnh, bằng không, em đã bị cuốn trôi ra biển rồi. Giờ em đã chạm được biển, chúng ta về chứ? Váy em ướt sũng đến tận eo kìa, ta chắc tay chân em sắp hóa đá rồi.”
“Chúng ta quay lại vào hôm khác nhé? Để bơi?”
Christopher ngập ngừng. “Bơi?”
“Vâng. Em nghĩ đó là môn thể thao lành mạnh.”
Hắn cười nhưng lắc đầu. “Em đã trở thành dạng người gan dạ kiểu gì vậy, phu nhân của ta. Em sẵn sàng đối mặt với quái vật biển à?”
Gillian dễ dàng chuyển mình vào vòng tay hắn. “Vâng, nếu ngài vẫn ở đó bảo vệ em.”
“Có lẽ, em phải bảo vệ ta...”
“Đừng nói”, cô thốt lên, ngạc nhiên bời giọng điệu sắc bén của mình. Cô cắn môi chờ Christopher hồi đáp. Cô không dám nhìn biểu hiện của hắn.
Ít ra hắn vẫn ôm cô. Bàn tay hắn vuốt lên mái tóc cô. Gillian nhắm mắt, thở ra chầm chậm. Bất chấp hắn cảm thấy gì đó cũng không phải sự giận dữ. Cô siết chặt vòng tay mình.
“Em không có ai khác”, cô thì thầm.
“Thậm chí không cần một gã đàn ông sáng tỏ hai mắt sao?”, hắn trầm lặng hỏi, nhưng không có ngữ khí tuyệt vọng trong giọng nói. Quả thật chỉ là nỗi buồn mà cô chưa từng nghe thấy trước đây.
Cô lắc đầu tựa vào ngực hắn. “Không, thưa lãnh chúa. Ngài rõ điều ấy hơn hẳn bất cứ ai mà.”
“Ta ước mình có thể đồng ý với em.”
Gillian ngước mắt nhìn chồng. “Làm ơn, Christopher, đừng nói thêm về chuyện đó, em xin ngài. Em yêu ngài vì con người ngài. Thực tế, em rất biết ơn vì ngài không nhìn thấy, bằng không ngài sẽ chẳng bao giờ chọn em và em không chịu nổi khi nghĩ tới việc mình sẽ đau buồn thế nào.”
Hắn chỉ cười nặng nề và tách mình ra. “Chúng ta về thôi, Gillian. Cả hai ta cần lò sưởi và rượu ấm.”
Gillian gật đầu, trượt tay qua eo hắn lúc cả hai đi dọc bờ biển. Cô nhìn vào vách đá, dừng ánh mắt tại căn nhà bằng đá nằm trên đỉnh dốc đứng. Nó rộng, xa nhất trong số các ngôi nhà, và dường như đủ vững chắc. Nhưng đường dẫn lên quả thực quá dốc và rất hiểm trở. Đá lởm chởm rải trên ngả đường quanh co.
Chỉ một bước sẩy chân sẽ dẫn đến thảm họa.
“Em đang nhìn gì vậy?”, Christopher hỏi.
“Em không chắc. Có một căn nhà trên vách đá.”
“Đó là Lâu đài Lãnh chúa. Công trình tai tiếng của cha ta, nếu em muốn gọi như thế.”
Gillian trầm lặng, chờ đợi. Christopher chưa bao giờ nói nhiều về gia đình mình, cô bắt đầu tò mò. Nhận thấy chồng vẫn giữ im lặng, cô thúc khuỷu tay nhắc hắn.
Hắn thở dài vuốt tóc. “Toàn bộ câu chuyện hả? Ta sẽ kể nếu em chẳng có gì khá hơn để làm trong ngày.”
“Toàn bộ câu chuyện, nếu ngài sẵn lòng.”
Christopher thả tay cô ra, cúi người nắm lấy một nắm đá. Hắn xoay mặt hướng ra biển và ném chúng đi, từng viên một.
“Cha ta là con thứ hai trong gia đình. Anh trai của ông, Gervase, đã chết khi đi săn. Tước vị truyền lại cho cha ta, đáng tiếc ông hoàn toàn không đủ sức đảm trách nhiệm vụ duy trì gia sản khổng lồ của ông nội.” Hắn ném hòn đá khác ra biển. “Lâu đài Lãnh chúa là một thứ trong danh sách dài những khoản tiêu pha lãng phí của ông. Ông cưới mẹ lúc hai mươi và mẹ ngoài mười hai. Sau vài năm, ông có với bà một đứa con và cảm thấy hối hận với quyết định của mình.”
Một nụ cười khắc nghiệt ép ra trên môi hắn. “Mẹ ta sớm nhận ra sinh nở chẳng phải thú vui nhàn nhã và liên tục phàn nàn về cơn đau ta gây ra cho bà từ sáng đến tối. Đó là lúc cha bắt đầu xây cho ông một chốn riêng tư để lẩn tránh.”
“Lâu đài Lãnh chúa”, Gillian thì thào.
“Phải. Thật ra, ta không thể trách ông ấy vì mẹ là người không dễ chịu đựng.
Ta bỏ trốn đến Artane ngay khi có thể và hoàn toàn hạnh phúc khi được giải thoát khỏi sự lải nhải của bà. Cha thì trốn đến chốn quái gở của mình.”
“Bà chưa bao giờ tìm ông sao?”
“Đi lên đó hả? Gillian, em có thể thấy đó là lối đi nguy hiểm. Dẫu có sử dụng bất kỳ phương tiện nào hoặc không thì lên trên ấy và quay lại cũng rất khó khăn bởi vách đá tách biệt đất liền, giống như Blackmour. Mẹ ta chẳng bao giờ tìm cha, nhưng bà đã dũng cảm trèo lên một lần, trong lúc ông đang lãng phí thêm vàng bạc. Bà đã chiếm lấy nơi ẩn náu đó ngay trước mũi ông, nghĩ rằng
ông sẽ đuổi theo bà.”
“Em đoán ngài ấy không tới.”
Christopher khịt mũi. “Tất nhiên là không. Ông tuyên bố vách núi quá dốc và bỏ mặc bà mục ruỗng trên ấy. Kể từ đó bà chẳng bao giờ quay lại bên trong bức tường Blackmour lần nào nữa, vì bà cứng đầu y hệt cha ta. Ta không thể trách cha mình. Ta cũng không đuổi theo bà.” Hắn nhìn ra biển, đôi mắt xanh tăm tối lạnh lẽo. “Một người đàn ông sẽ trở nên gàn dở nếu cố gắng thử điều đó.
Giờ, bấy nhiêu đã thỏa mãn cơn hiếu kỳ của em chưa?”
“Còn hơn cả mong đợi, thưa ngài”. Kỳ thực, cô rất tiếc vì đã hỏi câu chuyện mà chắc chắn đang phá hỏng tâm trạng Christopher.
Gillian tinh tế hướng dẫn hắn trở lại bờ biển. Tim cô nặng trĩu, kéo mình bỏ qua hình ảnh ngôi nhà đá cheo leo nơi vách núi như con kền kền canh mồi. Nó gợi lên rất nhiều mất mát trong quá khứ niên thiếu của Christopher. Đáng tiếc là hắn chưa bao giờ được biết tới tình yêu của cha mẹ.
Ý nghĩ trớ trêu không làm cô lung lạc. Mẹ cô chết sớm sau khi sinh cô và hiển nhiên Bernard không muốn lãng phí tình yêu mến dành cho con cái. Nhưng
ít ra cô có William. Christopher hầu như không còn ai.
Christopher lên ngựa, sau đó đưa tay kéo vợ lên phía trước. Gillian xoay trở ngồi trên bắp đùi rắn chắc của chồng, áp má mình vào hắn.
“Em yêu ngài, lãnh chúa”, cô thì thầm.
“Điều gì xui khiến em nói vậy, quý cô?” “Không gì cả”, cô nói dối. “Nhìn thấy ngài môi em tự động phát ra.”
Christopher thoáng cười, rồi quay đầu ngựa hướng vào đoạn đường về thành.
Gillian thư giãn trong vòng tay chồng, gối đầu vào vai hắn, nhắm mắt lại.
Chuyển động từ tốn của con ngựa và sự ấm áp của Christopher dần đưa cô vào giấc ngủ.
“Kỵ sĩ đang tới!”
Tiếng kêu làm cô giật mình. Christopher chửi đổng và thúc ngựa bước qua.
Gillian vẫn ngồi yên, cố không làm hắn sao nhãng.
“Ranulf, ai thế?”, Christopher hỏi.
“Quá xa để xác định”, Đội trưởng Ranulf bên cạnh trả lời.
Gillian không mở mắt tới khi Christopher dừng lại bên trong cánh cổng và đưa cả hai xuống yên. Hắn bắt đầu quát tháo ra lệnh, cô tự hỏi có phải cha mình bất ngờ quyết định bao vây Blackmour để quấy nhiễu con rể ông không. Thoáng sau Jason chạy về phía họ. Cậu bé bổ nhào vào Christopher gần như làm hắn mất thăng bằng. Hắn tóm lấy viên cận vệ, lay vai cậu ta.
“Tên nhóc mất trí!”, hắn gầm lên. “Ngươi làm gì vậy?”
“Lãnh chúa, là cha tôi”, Jason nói không kịp thở. Cậu chàng cười ngoác đến mang tai. “Cả các anh trai nữa. Ngài không vui mừng sao?”
Gillian không chú ý biểu hiện của Christopher. Cô quá bận rộn kiểm soát cảm giác bất an nơi mình. Christopher, cô có thể xử lý. Thậm chí Colin không dọa nạt được cô và chắc chắn gã đầu bếp đã chịu vâng lời. Nhưng gia đình
Jason? Người lạ? Không, đó không phải chuyện cô có thể đối mặt.
Gillian bước về phía lâu đài và đột nhiên thấy mũi mình đụng phải ngực
Colin. Có Thánh mới biết gã từ đâu chạy ra, Gillian nguyền rủa sự xuất hiện của gã. Gã khoanh tay trước khuôn ngực lực lưỡng, cúi xuống nhìn mày nhìn cô.
“Cô tính trốn đi đâu vậy, phu nhân?”
“Tôi quên đồ trong phòng.”
“Không lạ gì khi cô tin mình quên mất sự dũng cảm nhưng ta biết thực tế cô đã có chúng ở ngay đây.”
“Colin, làm ơn mà”, Gillian van nài, khép nép lách qua gã.
Gã sải hai bước dài chắn lối cô lần nữa. “Dừng”, Colin thì thầm sắc lẻm. “Cô không có gì phải sợ Robin Artane hay các con ông ấy. Phụ nữ, có rất nhiều.
Đám con của ông ta là lũ cún con và bản thân Robin có thể hát khóc nếu cô cáu kỉnh nhìn lão. Giờ chuyện cô nên lo là thịt và rượu bày lên bàn cho lãnh chúa của cô. Ngay cả nhiệm vụ đơn giản đó còn không lo liệu được, làm sao cô chăm sóc nổi trái tim hắn. Nếu cô nghĩ hắn thích thú tin vui đó, nghĩ lại đi.”
Gillian mạo hiểm nhìn chồng. Hắn đã ngưng rống lên các mệnh lệnh của mình, đứng lọt giữa đám náo loạn, như tượng đá, nét mặt bị kích động mạnh.
Colin đẩy nhẹ cô một cái, nhưng cô hầu như không cần. Chẳng hiểu tại sao
Christopher không vui với chuyến thăm của thầy cũ, nhưng cô dễ dàng suy đoán ra nguyên nhân. Từ những gì nghe được, Robin yêu quý hắn như con trai. Phản
ứng của Christopher có thể liên quan nhiều đến chuyện hắn bị mù.
Gillian đến bên cạnh chồng trong trạng thái điềm tĩnh. Robin Artane thật đáng ghét nếu lão nghĩ sẽ làm Christopher cảm thấy không xứng. Cô nắm tay chồng giật mạnh. Và kéo mạnh hơn khi hắn không di chuyển.
“Christopher, chúng ta vào trong đi”, cô nói thật mạnh mẽ. “Thật không thỏa đáng khi Rồng xứ Blackmour chào đón khách của mình trong sân như một lãnh chúa tầm thường. Vào trong sảnh và ngồi trên vị trí của ngài. Artane phải tìm gặp ngài ở đó.”
Cô bận biu trông chừng tâm trạng của Christopher, cầu cho ngài Robin thực sự nữ tính như lời Colin đã miêu tả. Sẽ dễ dàng xử lý ông ta hơn nếu ông khiến
Christopher thấy khó chịu.
Và cô vẫn phải làm thế dù ông ta dữ dằn như chồng cô.
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
18 chương
137 chương
42 chương
95 chương
15 chương
59 chương