G illian trở mình nhìn vào khoảng trống bên cạnh. Đã là đêm thứ ba kể từ lúc Christopher đặt cô lên giường hết sức ngọt ngào và khi thức giấc cô không còn thấy hắn ở đó nữa. Hắn đã một mình đi đâu, đến phòng trên đỉnh tháp chăng? Cô nhớ tới đêm mình lên và trông thấy Wolf canh gác trước cửa. Christopher đang làm trò quỷ gì trong ấy? Gillian tung chân xuống sàn và đứng dậy, tròng váy đầm qua người. Cô cần phải sử dụng nhà vệ sinh, hiển nhiên rồi. Cái duy nhất thuận tiện để cô dùng nằm gần chân cầu thang dẫn lên tháp. Sẽ không tai hại gì khi đến đấy chứ, phải không? Cô đã tìm được nơi mình cần đến, sau đó dừng bước ở nấc thang cuối cùng dẫn lên đỉnh tháp. Wolf chạy xuống và liếm tay cô. Ít ra thì nó có vẻ vui mừng khi bắt gặp nữ chủ nhân của nó. Cô vuốt ve đầu Wolf, rồi lặng lẽ bước lên những bậc thang, đứng vững trên sàn, đẩy cửa nhẹ nhàng và nhìn thấy những cái bóng đang chập chờn trên tường. Vòng thép đập vào đá làm cô giật thót và nhảy dựng lên trước khi kịp ngăn bản thân mình. Lời nguyền rủa vang vọng của Christopher khỏa lấp tiếng thốt kinh ngạc của cô. Cô lén nhìn vào bên trong lần nữa, thấy chồng mình cúi người nhặt thanh gươm. Hắn đứng lặng một lúc, như thể đang lấy lại thăng bằng, sau đó chuẩn bị tư thế chiến đấu. Gillian cứ thế đứng nhìn, há hốc ngạc nhiên, hắn đang luyện tập. Chưa bao giờ cô trông thấy khía cạnh chiến binh của hắn. Chắc chắn không ai trong số binh lính dưới quyền cha cô có kiếm thuật tốt như vậy. Christopher đỡ gạt, chống lại một kẻ thù vô hình với sự mạnh mẽ lẫn nhanh nhẹn. Ánh nến mơn trớn thân trần của hắn, tấm lưng lấp lánh, cơ bắp trên tay và vai nổi bật sắc nét khi tấn công đối thủ vô hình với đường kiếm tuyệt kỹ. Hắn chỉ xỏ vớ dài và giầy, không có gì bao bọc đôi chân mạnh mẽ. Chẳng ngạc nhiên khi cha Jason gửi con trai ông ấy tới học việc cùng người đàn ông này. Thậm chí nếu Jason không làm gì ngoài quan sát Christopher, cậu ta cũng sẽ tích cóp được nhiều kinh nghiệm hơn so với những chàng trai khác học từ chủ nhân của họ. Đòn thế của Christopher càng trở nên hiểm hóc và Gillian xem đến mê mẩn khi hắn dường như chém trúng một kẻ thù thấp người nhưng có lẽ to con hơn hắn. Ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, một suy tưởng chớp nhoáng đến kinh ngạc, rằng hắn đang chiến đấu với cha cô. Hắn đâm lưỡi kiếm vào tim kẻ thù, rồi buông thõng cánh tay. Gillian mỉm cười, cảm giác như chiến thắng cũng có một chút phần của cô. “Em nghĩ kẻ đó đã chết”, cô đồng tình. Christopher xoay lại với tiếng thở hổn hển, “Gillian!”. “Vâng, thưa lãnh chúa?” “Em làm ta sợ phát khiếp, cô nàng ạ! Không ai bảo em đừng bao giờ nhìn lén một người đàn ông đang cầm vũ khí sao?” “Em vẫn nấp sau cánh cửa.” Christopher làu bàu, không mấy nguôi giận. “Lần sau hãy lên tiếng thông báo sự hiện diện.” Gillian mỉm cười và đi ngang qua hắn, thoải mái ngồi xuống chiếc ghể ở góc tường. “Đến đây, Wolf”, cô gọi. “Giúp ta giữ ấm chân trong khi cùng xem lãnh chúa của chúng ta hạ đo ván cha ta lần nữa.” Christopher mím môi. “Làm sao em biết?” “Em vẫn làm chuyện này thường xuyên. Em nhận ra độ rộng của mục tiêu.” Christopher bật cười, quệt mồ hôi trên trán. “Đúng vậy. Lần sau em hãy mang kiếm của mình tới đây để ta có thể xem xét kỹ thuật của em. Ý ta là”, hắn ấp úng, “em sẽ diễn tả lại cho ta nghe”. “Chẳng có gì để xem hết”, cô nhẹ nhàng đáp. “Em là một kiếm sĩ tồi.” “Ta sẽ thẩm định. Giờ thì, em đang làm cái gì ngoài giường ngủ vào giờ này? Ta nhớ em đã rên rỉ than đau.” “Em xin lỗi đã quấy rầy ngài”, cô lúng túng. “Lẽ ra ngài nên đánh thức em.” Christopher lắc đầu. “Ta cần phải luyện tập.” Hắn bọc lại thanh kiếm rồi nhặt chiếc áo lên lau mặt và ngực. “Cùng về phòng ngủ nào, cô gái.” “Ngài có biết”, cô nói lúc hắn tiến lại gần, “mọi người đồn đoán ngài làm gì hằng đêm trong căn phòng trên đỉnh tháp này không?”. “Nó khiến ta rùng mình khi nghĩ tới.” “Những nghi thức ma quỷ, thưa lãnh chúa”, cô long trọng đáp. Christopher khuỵu gối trước mặt cô và cười khan. “Nghi thức tín ngưỡng mà em không bao giờ tin thờ, tất nhiên.” “À…” “Lần tới em hãy kể ta nghe về chuyện thay hình đổi dạng của ta xem. Ta sẽ biến thành thứ gì, một con sói à? Xé toạc cổ họng những kẻ ngu ngốc dám đặt chân vào lãnh địa của ta chăng?” “Christopher!”, cô nở nụ cười ngượng ngùng, hỏi lại. “Làm thế nào ngài biết?” Hắn ngoác miệng. “Em nghĩ ai là nguồn phát tán những tin đồn?” “Ngài thật quỷ quyệt.” Cô chạm tay vào đỉnh đầu hắn. “Vâng, em nghĩ mình cảm thấy một hoặc hai cái sừng đang nhú lên ở đây. Có lẽ còn sót lại vài sự thật từ những câu chuyện kinh dị đó.” “Câu chuyện kinh dị duy nhất sẽ sớm được tiết lộ chính là những lời trách cứ em sẽ nghe từ ta nếu không cấp tốc quay về phòng và đi ngủ ngay.” Hắn nắm tay kéo cô đứng dậy. “Ngài không về sao?” Hắn đắn đo rồi mỉm cười. “Tốt thôi, nếu em thích.” Gillian giữ yên bàn tay mình trong tay hắn lúc cả hai xuống cầu thang quay lại phòng ngủ. Cô thắp sáng ngọn nến bên trên chiếc bàn cạnh giường, cuộn tròn dưới tấm chăn. Cô nằm lặng im, lắng nghe chồng mình rửa mặt, uống rượu và cởi quần áo rồi trườn vào nằm cạnh cô, đưa tay chạm vào vai cô. “Em thế nào rồi?”, hắn khe khẽ hỏi. “Khá hơn, cảm ơn ngài.” Hắn lần ngón tay dọc theo cánh tay cô. Gillian rung mình. “Đau à?” “Không”, cô thì thào. Hắn trượt bàn tay lên mái tóc cô, bắt đầu mát xa nhẹ nhàng sau gáy. Cô rên rỉ, mặt nóng bừng. Hắn cười khanh khách. “Vậy là em thích thế này, phải không?” “Chấp nhận được.” Hắn cằn nhằn. “Nằm gần hơn nào, nếu không chẳng hiệu quả mấy đâu, ta có thể chiều lòng em đôi chút. Nếu em hứa sẽ đền đáp”, hắn nói thêm. “Ồ, nhưng em không biết phải làm gì”, cô ấp úng khi bị hắn kéo lại gần. “Ta sẽ chỉ em. Đây, xoay người lại để ta có thể dạy em thực hiện đúng cách.” Gillian khá chắc mình sắp chết trong cảm giác vui thích khi bàn tay rắn chắc của Christopher xoa bóp các cơ thịt trên lưng cô. Hắn không bàn luận về các vết sẹo nhưng chạm vào đó nhẹ nhàng hơn khi lướt qua. Điều này làm cô vô cùng xấu hổ. “Đừng”, Christopher thì thầm bên tai vợ. “Đừng lẩn tránh ta, Gill. Em không có lý gì phải che giấu chúng.” “Chúng cực kỳ xấu xí.” “Vậy ta cũng phải chia sẻ với em. Đưa tay em đây. Chỗ này, sờ thấy dấu ấn dài và khủng khiếp bên xương sườn ta không? Ngay trên bả vai nữa? Một vết đâm suýt trúng tim này? Đó là dấu ấn từ những kẻ gan dạ của ta. Ở trên lưng, em sẽ nhìn thấy dấu tích của những kẻ hèn nhát, hèn như cha em vậy.” Hắn nắm tay cô đặt lên môi, hôn sâu. “Chỉ có kẻ hèn hạ mới đánh phụ nữ hay trẻ con, Gill à. Em chẳng làm gì để đáng bị tổn thương như vậy, nhưng ta tự hào vì em đã dũng cảm chịu đựng chúng.” “Em không can đảm.” “Em đã sống sót. Như thế là can đảm rồi.” “Không phải...” Christopher gối đầu bên cạnh cô. Hắn nằm sát đến độ mũi họ chạm vào nhau. “Em can đảm”, hắn thì thầm. “Em không cần phải sợ ông ta nữa, Gill.” Hắn nghiêng đầu và hôn cô. “Không còn nữa. Ta sẽ bảo vệ em.” Gillian không chắc mình ngạc nhiên vì lời hứa hay về nụ hôn của hắn. Và cô không thể khẳng định cái nào đã khiến cô muốn khóc, vì cả hai đều chạm vào trái tim cô. Christopher bắt đầu đan ngón tay mình trên mái tóc cô. “Em đã rất dũng cảm trong khu vườn hôm nay”, hắn nói, cứ như đang thảo luận một vấn đề nghiêm trọng. Cả táo tợn nữa. “Khi nào chứ?”, cô hỏi. “Khi em hôn ta.” Gillian nheo mắt nhìn hắn. “Ngài đã không ngủ”, cô tố cáo. “Ta đã ngủ cho đến khi em hôn. Và, đáng chết thật, nhưng đó là cách tốt để đánh thức ta.” Gillian không thể ngăn được tiếng cười đầy kích động. Cô đang nằm trên giường của Rồng xứ Blackmour, thảo luận chuyện cô đã hôn hắn một cách bình tĩnh như thể đang tán chuyện về chất lượng của những lưỡi kiếm thép cùng anh trai mình! “Điều đó làm em tức cười sao?”, hắn gừ gừ. “Không”, cô đáp nhanh, nén lại tiếng cười của mình. “Không phải vậy.” “Thế thì là gì?”, hắn hỏi. “Là chuyện này”, cô trả lời, huơ bàn tay vòng quanh nơi họ đang nằm. “Nằm chung giường với ta khiến em buồn cười sao?” “Thảo luận về nụ hôn với Tai họa nước Anh trong lúc đang nằm cùng giường với ngài làm em thấy mắc cười. Sẽ không một ai dám tin khi em thú nhận với họ.” “Tai họa nước Anh, vậy hả? Một cái tên tán tụng khác em đặt cho ta sao?” “Ồ, nhiều lắm, thưa ngài. Em không biết mình có khả năng khuấy động trí nhớ để gợi lại tất cả chúng không nữa.” “Thật là một cô nàng thiếu tôn trọng, em không biết rằng ta có thể chiếm đoạt năm hoặc sáu thiếu nữ nhỏ bé như em vào mỗi bình minh trước khi dùng điểm tâm à? Sao em dám chế nhạo ta triệt để đến vậy. Nếu được yêu cầu một danh sách chắc em sẽ đưa ra cho ta rất nhanh nhỉ.” Gillian phì cười với thái độ thô lỗ của gã chồng bảnh bao đang nằm cạnh mình. Ai mà nghĩ được cô đang gần gũi với một người đàn ông mà chẳng sợ hắn như thế? Cô vươn tay ôm lấy một bên má Christopher, sống mũi cong, hàng mi dài xòe rộng. Thánh thần ơi, hắn thật đẹp trai. Cô nhích đầu tới và hôn lên má hắn, như cô thường làm với William. Có khác chăng lúc này cô đang đùa giỡn mà không tồn tại chút cảm giác anh em nào với Christopher cả. “Theo cách nào đó, thưa ngài”, cô mềm mỏng, “những cái tên như kẻ cướp bóc, tai ương, thảm họa, không hợp với ngài. Nếu nước Anh có thể nhìn thấy ngài giống như em bây giờ, họ sẽ không tin vào các câu chuyện được kể”. “Vậy em nhìn thấy gì, Gillian Blackmour?”, hắn mở mắt và hỏi. “Một người đàn ông tốt, người đã vô cùng tử tế với em”, cô thì thầm, cảm giác mặt đỏ bừng. “Và cũng là một người đàn ông rất hòa nhã”, cô nói thêm. “Còn em thì xinh đẹp.” Cô cúi mặt. “Không hề...” Hắn đặt ngón tay chặn đôi môi cô. “Em xinh đẹp.” Hắn phác họa hình dáng gương mặt cô bằng tay. “Ta không tìm thấy khuyết điểm nào ở đây. Cả đây nữa.” Hắn bổ sung, nhấc tay lên và vuốt qua mái tóc cô. “Em rất quyến rũ vào lần cuối cùng ta nhìn thấy em, Gillian.” “Ngài bảo em non nớt.” Hắn cười toe toét. “Ta có thiên hướng với phụ nữ non nớt.” “Em càng lớn càng xấu xí.” “Suỵt!”, hắn nhấn mạnh, nhưng bằng giọng dịu dàng. “Không ai được nói vợ ta như thế, kể cả em. Colin bảo với ta rằng, quả thật là điều tai hại nếu em cứ đẹp thêm ra, tin này sẽ lan rộng khắp nơi và ta sẽ không ngừng bận bịu chiến đấu với những gã trai cứ lăm le rình mò. Lúc ấy ta chẳng còn thời gian nằm đây trò chuyện về... chúng ta đang thảo luận chuyện gì vậy, Gillian?” Cô biết hắn đang trêu chọc nhan sắc của mình, nhưng chẳng hiểu sao điều đó không làm cô tổn thương nhiều. Ít nhất hắn đang vui đùa với cô. Nghĩa là hắn quan tâm cô, ngay cả khi chỉ là chút đỉnh. “Gillian?” “Vâng, thưa ngài?” “Chúng ta đang bàn chuyện gì?” “Em thề là em quên khuấy rồi.” “À, nhưng ta không quên. Chúng ta đang nói về hành động táo tợn của em trong khu vườn hồi trưa và ta thích thú biết chừng nào khi em hôn ta. Nếu ta giả vờ ngủ, em có hôn ta lần nữa không?” “Ngài thật nhẫn tâm, cứ trêu chọc em.” Hắn ngửa người ra giường, nhắm mắt và bắt đầu ngáy. “Christopher!” “Suỵt ta đang ngủ. Mạnh dạn lên, Phu nhân Blackmour.” “Christopher”, cô rên rỉ. “Ta đang chờ”, hắn nói khẽ. “Ngài đang đùa em sao?”, cô hỏi, đột nhiên phát hiện ra trò đùa này thật khốn khổ. Hắn mở mắt. “Không, Gillian, ta không hề trêu em.” Và hắn nói thật, giọng điệu hay biểu cảm của hắn chẳng thể hiện bất cứ trạng thái nào. “Nhưng sẽ ổn thôi nếu em không muốn hôn ta. Thật ra, ta nghĩ mình sẽ ngủ ngay đây, trước khi niềm kiêu hãnh bị tổn thương nhiều hơn.” Hắn ngay lập tức nhắm mắt lại. Gillian nhìn chồng, cân nhắc lựa chọn. Cô đơn giản chỉ cần nằm lăn ra ngủ thiếp đi, hoặc cũng có thể nghe lời Christopher mà hôn hắn. Cô biết hắn không thích nói năng bừa bãi, và dường như hiện tại chẳng có ý đùa giỡn với cô. Cô đắn đo vấn đề cho đến lúc cảm thấy căng thẳng, hơi thở hắn trở nên sâu và đều đặn. Một khi chắc chắn hắn đã ngủ say, cô cẩn thận cử động từng chút, sau đó cúi thấp đầu và nhẹ hàng ấn môi mình lên môi hắn. Cô thấy hành động này thật ngớ ngẩn, nhưng Christopher chẳng bao giờ chịu sáng suốt. Cô thử lại lần nữa, và lần này cô làm cho môi của hai người chạm vào nhau khớp hơn. Đó là một nỗ lực đáng kể. Cô hôn hắn đến ba lần, cảm giác môi hắn hoàn toàn quyện lấy mình. Cô ngẩng đầu lên và mỉm cười, hài lòng với thành công đó. “Lại nào.” Cô giật mình thở mạnh. Cánh tay Christopher ngay lập tức choàng qua eo, giữ cô lại. “Em tính đi đâu?”, hắn hỏi. “Em tưởng ngài đã ngủ rồi!” “Ta đã ngủ. Ta mơ thấy cô vợ táo bạo, đanh đá đang hôn ta. Bây giờ, lại đây nào”, hắn dỗ dành. “Hãy hôn ta một lần nữa, Gill, rồi ta sẽ thả em ra”. “Tại sao?”, cô khổ sở hỏi. “Bởi vì ta thích thế. Em không thích sao?” Cô cúi gằm. “Vâng”, cô đáp thật khẽ. “Vậy thì hãy hôn theo yêu cầu của con rồng này một lần nữa, hắn sẽ có những giấc mơ dễ chịu.” Gillian cúi đầu và làm nghĩa vụ. Hắn hoàn toàn ngoan ngoãn đến khi cô nhấc đầu lên. Rồi hắn cười. “Em rất có kỹ năng.” Cô nhận ra mình đang đỏ mặt. “Không phải vậy.” “Đúng mà, em giỏi thật. Có lẽ em nên để tâm thực hành với ta nhiều hơn một chút vào ngày mai.” Gillian cho phép niềm tin xa xỉ của mình hiểu rằng hắn chỉ nửa đùa nửa thật. Cô xoay người nằm xuống, quay lưng về phía hắn, thổi tắt nến, đặt đầu mình lên gối và cười thầm với bản thân. “Còn tùy”, cô thảnh thơi đáp. “Tùy vào điều gì?” “Tùy thuộc ngài có mát xa lưng cho em lần tới tốt như đêm nay không.” Christopher thở hắt ra. “Tại sao chứ, em hơi hám lợi đó! Vậy ra giờ ta phải đền trả những nụ hôn mà em mang đến cho ta sao?” “Hình như là vậy đó, thưa ngài.” Hắn lẩm bẩm khi lăn mình sang phía Gillian và vươn tay ôm lấy eo cô. “Vậy mà họ gọi ta là Tai họa nước Anh. Ta chắc chắn sẽ cảnh báo Đức vua trong lần gặp mặt tới, rằng ngài ấy nên thắt chặt hầu bao, vì e em sắp cướp bóc hết kho bạc của Người.” Gillian mỉm cười vì lời nói đùa của hắn, thấy chúng thật đáng yêu. Cô đã dần quen với sức nặng mà cánh tay Christopher đặt lên hông mình cùng với lồng ngực ấm áp của hắn áp vào tấm lưng, như xuyên qua lớp áo mỏng thiêu đốt cô. Đêm đầu tiên cô ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn, và nhận ra mình thực sự thích thú. “Gill?” “Vâng”, cô nói nhỏ. “Lời nguyền trong tháng của em”, hắn chậm rãi hỏi. “Khi nào nó kết thúc?” Gillian cảm giác một cú hích mạnh xuyên qua mình, cô không xác định nổi là phấn khích hay khiếp hoảng. “Hai ngày tới, có lẽ vậy”, cô gắng trả lời mà nghẹn trong cổ họng. Christopher không nói gì, nắm lấy bàn tay cô và đan những ngón tay vào nhau. Hắn hẳn phải cảm nhận được sự run rẩy của cô, vì thế hắn kéo cô nằm rất gần mình và thì thầm dịu dàng bên tai. Dường như chỉ trong tích tắc sau đó, lời thì thầm đã biến thành tiếng ngáy nhẹ. Gillian ước chi mình có thể nghỉ ngơi dễ dàng trong khi mải ngẫm nghĩ về cách hắn kết thúc các bài học cho cô. Cô trông đợi gì từ người chồng này? Hắn sẽ mong mỏi gì ở cô? Đáng tiếc là chuyện viếng thăm Alice bị cấm đoán, ít ra thì cô ta có khả năng cung cấp chút ít lời khuyên giữa phụ nữ với nhau. Gillian hít sâu khi một ý tưởng chợt đến. Christopher đột ngột chuyển mình khiến cô sượng cả người, hắn làu bàu qua làn hơi thở, sau đó lại chìm vào giấc ngủ ngọt ngào. Gillian thở ra chầm chậm, cảm giác khuây khỏa tràn khắp cơ thể. Phải, cô có một chốn để nhờ vả, cô sẽ tới đó. Chuyện đầu tiên cần làm khi trời sáng. Cô thu người lại trong vòng tay chồng và để mặc sức nóng của hắn đưa mình vào giấc ngủ yên lành.