Gillian uống cạn cốc rượu, thận trọng đặt nó lên chiếc bàn trong phòng ngủ của Christopher. “Mình có can đảm”, cô nhắc đi nhắc lại với bản thân. “Một sự dũng cảm vô cùng lớn. Mấy ả hầu gái không thể dọa mình. Vì sao, nếu bất cứ ai trong bọn ra tay cản trở, mình sẽ hướng lưỡi kiếm vào họ.” Cứ thế, Gillian căng vai lên và rời khỏi phòng. Thuốc đã có hiệu quả. Thật vậy, cô cảm thấy dường như gan mình đã to thêm, nếu thuốc có công dụng sau vài ngày. Cô bước dọc hành lang với khí thế tự tin, hoàn toàn hài lòng về bản thân. Và nói chung là không hài lòng với tình trạng bừa bộn trong đại sảnh. Một mớ hỗn độn bầy nhầy, cô mong muốn nhìn thấy sàn nhà phải được thay thảm ngay hôm nay cũng như thường xuyên về sau. Cô xuống thẳng nhà bếp, đưa ánh mắt phê phán quan sát những người hầu đang ngồi uể oải. Trong quá khứ, cô từng cảm giác mình chỉ hơn một đầy tớ chút đỉnh, vậy nên cô có thể thông cảm với hoàn cảnh của họ, nhưng mỗi thành viên trong nhà phải có trách nhiệm, kể cả cô. Christopher đã không trốn tránh nghĩa vụ bảo vệ thần dân an toàn. Cô không trốn trách nhiệm của mình để cố giúp Christopher khuây khỏa mọi lúc. Người hầu của Christopher cũng phải ngừng trốn việc. Đó là tất cả những gì cần truyền đạt. Gillian hắng giọng. Tất thảy mọi người, trừ đầu bếp, đều quay về phía cô. Người đầu bếp vẫn còn dọa dẫm được cô nhưng chỉ với một ít thuốc nữa, ngay đến ông ta cũng sẽ phải tới quỳ dưới gót giày mỗi khi cô gọi. Cô quét mắt qua bọn người hầu với một cái nhìn kiên quyết. “Sự bừa bộn này sẽ phải thay đổi ngay hôm nay.” Không một ai động đậy chân tay. Một phụ nữ ngáp dài, sau đó đột ngột nuốt nghẹn. Gillian để ý ánh mắt đổ sang bên cạnh cô và rồi cô thấy Colin đứng ở cửa, cái nhíu mày hung dữ tỏ vẻ không hài lòng xuất hiện trên mặt gã. Cô hất cằm. “Tôi không cần giúp.” Colin lầm bầm, sau đó quay lưng rời nhà bếp. Gillian trở lại với đám người hầu của mình. “Một đống lộn xộn mới cáu đang chờ trong đại sảnh. Hãy bắt tay ngay bây giờ.” Một vài cái ngáp nồng nhiệt hơn chào đón cô. Gillian rất thận trọng khoanh tay trước ngực. Đó là điều Christopher làm mỗi khi hắn chuẩn bị dọa nạt bất cứ ai phật ý mình. “Ai thích dọn hầm chứa phân hơn thì hoan nghênh sự tình nguyện”, Gillian thêm vào, giữ cao tông. “Tôi sẽ không làm gì cả”, một phụ nữ tóc đen chắc người kéo dài giọng. Gillian dồn sự chú ý về phía người phụ nữ với cái chau mày nghiêm khắc nhất. “Người đầu tiên. Còn ai muốn tham gia cùng cô ấy?” “Ai làm gì được chúng tôi?”, một phụ nữ khác chế giễu. Gillian cảm giác lòng bàn tay mình dần đổ nhiều mồ hôi. Thánh thần ơi, làm cách nào cô ép được họ thực hiện mệnh lệnh của mình đây? Bằng cách đâm lưỡi kiếm rồi rút ra khỏi người những ả hầu à? Hai gối cô bắt đầu run lẩy bẩy dưới váy đầm. “Bất kỳ binh lính nào của chồng cô ấy”, Colin đột ngột xuất hiện lần nữa ở ngưỡng cửa và cộc lốc nói. Gillian nhìn sang bên phải mình và thấy khoảng sáu binh sĩ với gương mặt hung tợn bước đều bước ngang qua Colin và dàn hàng hộ vệ cô. Họ, im lặng, chờ mệnh lệnh. Gillian chỉnh vai, ra lệnh cho hai phụ nữ kia. “Có hai cách đi tới hầm chứa phân. Những kẻ khác sẽ sẵn lòng đảm nhận nhiệm vụ của hai người.” Hai phụ nữ nọ được áp giải rời khỏi nhà bếp, mấy ả hầu còn lại xấn xổ thực hiện mệnh lệnh của Gillian. Cô chỉ định một người đáng tin cậy đảm trách việc kiểm tra thành quả rồi cùng họ vào đại sảnh, đứng trên bục theo dõi để đảm bảo nhiệm vụ được thi hành khi cô ban xuống. Colin đứng bên cạnh Gillian, lặng lẽ nhìn cô. Cuối cùng gã cũng hắng giọng lên tiếng. “Màn thể hiện khá tốt”, gã thô lỗ. Gillian nhìn gã, cảm giác nhẹ nhõm vô cùng. “Tôi rất biết ơn về sự giúp đỡ.” “Giúp? Cô không cần ta giúp. Bên cạnh đó, ta cũng không làm chuyện gì cả. Christopher cử mấy chàng trai tới, vì sợ cô bộc phát tính khí sẽ biến đại sảnh của hắn thành đống đổ nát.” “Không”, Gillian thở mạnh. “Chắc ngài đang đùa.” Colin lắc đầu. “Ta không đùa. Hắn đã nghe lỏm. Một thói quen tệ hại của hắn, ta phải nhắc như vậy. Và hắn bảo ta, ‘Colin, ta thề vợ của ta đã biến thành một cô nàng dữ tợn nhất. Ta bắt đầu sợ tính khi cô ấy rồi’.” “Ngài ấy không nói vậy”, Gillian đáp, cảm giác nóng bừng hai má. “Ta không bao giờ nói dối.” Cửa trước mở toang rồi đóng sầm một tiếng. Christopher đâm vào một người hầu suýt ngã sóng soài. “Lạy Thánh George, cái gì đang diễn ra vậy?”, hắn quát lên. Colin quanh co. “À, ta hầu như chưa từng nói dối”, hắn làu bàu. Gillian mâu thuẫn giữa việc biết ơn sự chu đáo của Colin, mặc dù có chút láu cá, và phản ứng lo lắng thái quá của Christopher. Cô nhìn chồng đi xuyên qua đại sảnh, cầu mong có thể giữ vững sự gai góc của mình. Christopher dừng lại, đối diện với cô, chau mày. “Phá đại sảnh của ta đến đâu rồi?”, hắn cáu kỉnh. “Em đang thu xếp sự bừa bộn”, Gillian đáp lại. Christopher tiếp tục quắc mắt và lòng can đảm của Gillian chùn xuống. “Nếu ngài vừa ý”, cô nói thêm. “Ai đã trách phạt những người hầu, Colin?”, Christopher hỏi. “Tiểu thư Gillian”, Colin trả lời không nao núng. “Cô ấy thậm chí làm ta run bắn từ đầu đến chân. Ta ngạc nhiên khi ngươi không nghe thấy tiếng la mắng của vợ ngươi.” Christopher ngập ngừng, xoa cằm suy nghĩ. “Vậy là cô ấy quát.” “Vô cùng mãnh liệt”, Colin xác nhận. “Vậy là cô ấy can đảm hơn ta nghĩ. Lại đây, Colin, chúng ta đừng can dự vào công việc của nàng rồng cái dữ tợn này. Ta không có tâm trí chịu đựng cái ngoạm bén ngót của cô ấy găm vào mình vì đã làm gián đoạn công tác dọn dẹp đâu.” Christopher nghiêng đầu sang cô. “Phu nhân của ta.” “Lãnh chúa”, cô thì thào, hai má đỏ bừng. Christopher chồm người qua bàn, áp tay lên má cô mỉm cười. “Ta dám nói vẻ ngượng ngừng rất hợp với em, ngươi có thấy vậy không?”, hắn hỏi Colin. “Rất hợp”, Colin tán thành. “Một gã khéo mồm khéo miệng hơn ta có lẽ gọi đó là xinh đẹp.” “Thật vậy. Và sau này ta sẽ nhìn kỹ hơn hai má ửng hồng của cô ấy. Tránh xa cô gái của ta ra, Colin, e là ngươi sẽ thẹn chết vì vẻ xấu xí của mình. Ngày tốt lành nhé, vợ ta.” Gillian nhìn không chớp mắt, há hốc dõi theo khi chồng và người anh vợ băng qua đống bừa bộn rồi rời khỏi cửa. Cô phải ngồi xuống để tỉnh trí. Ngượng ngùng? Xinh đẹp? Không, điều đó là không thể. Cô biết Christopher đã ăn uống những gì qua hơi thở của hắn. Mặc dù cô phải thừa nhận ngoại hình Colin chắc chắn đã cải thiện. Gã chưa bao giờ đẹp trai, nhưng hôm nay trông gã dễ chấp nhận hơn. Gillian nhìn lại đại sảnh để đảm bảo tất cả đang tiến hành theo đúng kế hoạch, sau đó cô bước lên cầu thang với tất cả phong thái cao ý cô gom góp được. Rồi cô chạy một mạch vào phòng Christopher, nhốt mình trong chốn bình yên để ngắm nhìn bản thân. Cô lôi ra chiếc gương bóng loáng của Christopher và chầm chậm bước tới cửa sổ, mở toang cửa chớp, hít một hoặc hai hơi thở thật sâu để củng cố lòng cam đảm. Có hiệu quả, bàn tay cô hầu như không run bần bật khi giơ gương lên tự ngắm mình. Xinh đẹp, cô không bao giờ đạt được, nhưng duyên dáng? Khó mà công tâm khi có quá nhiều khuyết điểm trên gương mặt to của cô, nhưng mà, ừ, đó không phải một gương mặt quá xấu, đúng không nhỉ? Cô sờ ngón tay qua hàng chân mày. Chúng cong vút, phải, coi như cũng đẹp. Đôi mắt cô sáng và xanh hơn hẳn. Không phải màu sắc tệ hại. Những nốt tàn nhang quấy quả bấy lâu giờ đã mờ dần, có thể do thiếu ánh sáng. Thực tế mà nói, làn da cô dường như đã láng hơn, mịn như da trẻ con. Cảm thấy được khuyến khích, cô quan sát tới mái tóc, nỗi thất vọng to lớn nhất của cô. Ngạc nhiên sao, nó không còn bùi nhùi như cái ổ rơm nữa. Những lọn tóc mềm bao lấy khuôn mặt và rủ trên vai. Gillian nhón lấy một lọn tóc và kinh ngạc. Là nhờ thức ăn? Hay là không khí biển? Không, chắc chắn là nhờ thảo dược. Tất cả nét đặc trưng dưới ánh mắt bình phẩm của cô bao năm qua đã dịu đi theo cách nào đó. Dĩ nhiên, cô chẳng thể làm tan biến chỗ gấp trên sống mũi, hoặc những vết sẹo khắp người, nhưng giờ đây chúng dường như mờ nhạt đi nhiều rồi. Cô đã sở hữu vài đường nét khá vẹn toàn. Vượt ngoài khả năng mong đợi. Cô đặt chiếc gương xuống, mỉm cười, cảm giác mọi thứ đến khá dễ dàng. Nó đã xảy ra. Sớm thôi, cô sẽ trở nên xinh đẹp và Christopher sẽ muốn cô. Hắn sẽ có con với cô, sau đó, ít nhất, hắn sẽ chăm sóc cô vì cô là mẹ của con hắn. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô trông chờ vào tương lai. Christopher xuống ngựa và vịn lấy yên cho tới lúc lấy lại phong thái của mình. Việc quái gì khiến hắn nghĩ thuần hóa một con ngựa mới là môn thể thao tốt chứ? Con ngựa lồng lên hoang dại và chỉ nhờ may mắn lẫn tính bướng bỉnh hắn mới bám nổi trên lưng nó. Giờ thì hắn chóng mặt tới mức sắp trào hết bữa ăn ra ngoài. “Lãnh chúa”, Jason nói khẽ, “đưa tôi dây cương”. “Ơn Thánh”, Christopher thều thào. “Sự giúp đỡ đã tới. Hãy chỉ ta đến chỗ vật nào đó không thể di chuyển ấy, chàng trai.” Jason đặt tay trên lưng hắn một cách kín đáo và chắc chắn. “Mười bước nữa sẽ tới băng ghế kê sát tường”, Jason thì thầm qua hơi thở. Christopher nhẩm đếm, đến khi ống quyển đụng nhẹ vào cái ghế, hắn xoay người ngồi xuống, tiếp nhận những lời chào nồng nhiệt từ thần dân của mình và dễ dàng nhận ra tiếng khịt mũi đáng ghét của kẻ vừa ngồi xuống bên cạnh hắn. “Đồ ngu”, kẻ đó lại khịt mũi. “Im đi, Colin.” “Mặt ngươi xanh lét như đôi mắt cô dâu của ngươi đấy, Chris. Thứ khỉ gió gì khiến cậu…” “Một tâm hồn bướng bỉnh tên là Gillian. Ta phải làm cái gì đó để đánh lạc hướng bản thân.” “Ta thà chọn một cô nàng khác còn hơn cưỡi một con ngựa ma quỷ, nhưng ngươi thu phục nó khá tốt. Một món quà cho ta, ta đoán vậy? Hoặc có lẽ ngươi nên tặng nó cho Gillian. Hy vọng cô ấy sẽ chế ngự được nó như lúc thuần hóa đám người hầu. Và tất nhiên là cả ngươi nữa.” “Ngươi không khiêu khích được ta đâu, cứ cố đi”, Christopher nói. “Ta đã quá mụ người để đấu khẩu ngay lúc này.” “Vậy thì hãy chuẩn bị mà đi đối phó với phu nhân của ngươi đi, vì cô ấy đang tới và chau mày kìa. Thánh thần ơi, Chris, mấy thứ thảo dược đó phát huy tác dụng với cô ấy. Tại sao ta chưa thấy bất kỳ thay đổi nào trên gương mặt đáng yêu của ta vậy?” “Với Gillian, ngay từ đầu đã rất hiệu quả. Tuy nhiên, với ngươi đã hoàn toàn vô vọng.” Colin thúc vào sườn hắn thật mạnh, sau đó đứng dậy. “Phu nhân, lãnh chúa của cô khiến ta phát bệnh khi nhìn hắn. Ta để cô lại với trọng trách bất khả thi này. Thánh thần cứu rỗi cô.” Christopher ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ Gillian khi cô ngồi cạnh hắn. Những ngón tay lạnh ngắt của cô đặt trên trán hắn. “Ngài bệnh sao?”, cô hỏi. “Ta vừa thu phục một con ngựa hôm nay”, Christopher mỉm cười trả lời, cảm thấy tự mãn với thành tích của mình. Đó là chiến công đáng tự hào với bất kỳ người đàn ông nào. “Nó làm ta chẳng còn chút khái niệm về phương hướng.” “Christopher!”, Gillian không hài lòng lên tiếng. “Bây giờ ngài hãy theo em đến khu vườn. Ngài sẽ nằm gối đầu trên đùi em và nghỉ ngơi một lúc. Em không muốn nghe một tiếng phản đối nào.” Phản đối? Christopher không hề có ý định đó. Hắn để vợ nắm lấy tay kéo mình đứng dậy, ngoan ngoãn theo sau khi cô bước đi dứt khoát và chân thành cầu mong sẽ đúng hướng. Hắn ngạc nhiên với thái độ của bản thân. Có lẽ trước đây hắn chưa bao giờ thực sự thấy Gillian cả gan đến thế và không muốn làm cô nản lòng. Hắn ngoan ngoãn nằm xuống, để mặc bàn tay cô chạm vào tóc khiến hắn thư giãn hoàn toàn. Và sau đó, hắn đã thực hiện một việc chưa từng làm trong suốt ba năm qua. Hắn ngủ thiếp đi trong khu vườn của chính mình. Christopher thức giấc khi cảm giác đôi môi đang hứng chịu một cái ấn vụng về. Phải mất hầu hết sức mạnh lý trí để khiến hắn không đông cứng trong ngạc nhiên, ngạc nhiên vui mừng. Đôi môi mềm mại rời khỏi môi hắn và cô vợ cất cao giọng ngâm nga điệu hát ru. Có thể hắn nghĩ cô hát cho mình nghe, nhưng sau đó một ý niệm đáng kinh ngạc hơn choán lấy tâm trí hắn. Một bài hát ru ư? Cô ấy muốn một đứa trẻ. Thật vui làm sao khi hắn chính là người cha của đứa trẻ cô mang. Hắn cơ hồ mỉm cười. Thực vậy, hắn suýt cười nhưng Gillian lại hôn hắn lần nữa, một nụ hôn nhẹ nhàng, đắn đo đến mức hắn gần như mất hết cảm giác. Hắn chờ tới lúc cô ngồi thẳng lại trước khi cựa mình đầy mưu mô. “Ta đã ngủ à?”, hắn vừa ngáp vừa hỏi. “Vâng, thưa ngài.” “Và nhỏ dãi dây hết váy của em, có thể lắm.” Nụ cười bẽn lẽn của Gillian không gì mê hoặc hơn. Christopher đưa tay mơn nhẹ gò má cô bằng các đốt ngón. Làn da cô ấm lên do ánh nắng hoặc vì xấu hổ. Với bản tính tự mãn sẵn có, hắn thích nghi do nguyên nhân thứ hai hơn. “Vậy”, hắn bắt đầu lý sự, “hôm nay em không phải dọa đám người hầu run sợ nữa à?”. “Chắc chẳng có gì ngoài tiếng cười nhạo”, cô lặng lẽ nói. “Ta cam đoan rằng không phải vậy. Em biết không, ta đã định bảo em làm vậy trong suốt hai tuần qua, nhưng cứ quên khuấy đi. Ta khá hài lòng với cách em kiểm soát mọi việc. Dũng cảm và can đảm, thực đó”, hắn nói thêm. “Thậm chí Colin cũng phải e dè khi đi ngang qua em.” “Còn ngài?” Giọng cô nhỏ hơn cả một tiếng thì thầm. “Ta cũng thế.” Hắn lật mình rồi đứng dậy, sau đó xoay người đưa tay về phía cô. “Ta không nhớ nổi có phụ nữ nào đã buộc được ta phải lui về khu vườn của mình. Em là người đầu tiên có vinh dự đáng kinh ngạc ấy. Và”, hắn chau mày bổ sung, “em biết ta không dễ bị dắt mũi mà”. “Em có nhận thấy, thưa ngài.” “Ngay khi miệng lưỡi em đã được mài bén. William sẽ lấy làm hài lòng.” Ngón tay cô giật nhẹ trong bàn tay hắn. “Còn ngài, thưa lãnh chúa? Ngài thế nào?” Hắn có hài lòng không? Hắn có nên vui mừng khôn tả khi cô lấy hết can đảm hôn hắn? Hắn có kích động không khi cô đủ tin tưởng đưa tay cho hắn nắm? Hắn có biết ơn vì mỗi sáng tinh mơ khi thức giấc, trong suốt hai tuần qua, đều có một cô nàng dịu ngọt nằm ườn trên người hắn với sự buông thả vô tư? “Có”, hắn đáp, mỉm cười với cô. “Ta khá vui vì em. Dĩ nhiên”, hắn nói thêm, choàng tay qua vai cô, “em có thể cứ gan dạ như vậy. Và đanh đá hơn. Ta đủ dày dạn để chịu đựng chiếc lưỡi sắc sảo của em”. “Ngài không phiền chứ?” Hắn cùng cô trên đường quay lại lâu đài. “Phiền hả? Không đâu phu nhân. Ta thích nó.” Và điều hắn chưa nói là cô phải dạn dĩ hơn, dành nhiều lòng tin vào hắn hơn. Cô không đủ tin hắn sẽ khiến hắn phiền não. Không nói thêm gì, Gillian dừng lại bên hắn. Christopher cảm nhận bàn tay cô đặt trên ngực mình, xoay đầu hắn hướng vào cô, cố,gắng lắng nghe chuyển động của cô. Hắn hoàn toàn không chuẩn bị khi môi cô rụt rè đặt lên gò má hắn. “Cảm ơn ngài, lãnh chúa.” Hắn nghe thấy nước mắt rơi trong giọng nói của vợ và cảm giác rằng hắn vừa cho cô một món quà mà hầu như cô không có được từ bất cứ ai ngoài anh trai. Vậy nên hắn bao bọc cô trong vòng tay mình trước khi cô kịp lùi lại, vùi mặt hắn vào mái tóc ngọt ngào ấm áp của cô. “Không”, hắn thì thào. “Cảm ơn em.” “Vì lẽ gì, thưa ngài?” Christopher dường như không biết bắt đầu từ đâu. Hắn đáp lại cô bằng cái ôm siết dịu dàng. “Vì đã chịu đựng một con rồng già nua cáu bẳn, kẻ có đủ lý trí để cưới em và tự tìm được cho mình một báu vật trong lời thề ước.” “Báu vật? Lãnh chúa, chắc ngài nói đùa. Hồi môn của em...” Christopher cười nấc, ngẩng đầu lên. “Ta nói về em, không phải của hồi môn.” Gillian lặng thinh khá lâu tới nỗi hắn sợ mình đã nói gì sai. Hắn đưa tay ân cần tìm hiểu trạng thái cảm xúc của vợ. Hai bên má cô ẩm ướt. “Em sao?”, cô thì thào. Thánh thần ơi, giờ hắn sắp phát khóc thật rồi. “Phải, là em”, hắn nói kề bên tai, ôm sát cô vào người và đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô, nơi cô sẽ không thể trông thấy những giọt nước mắt của hắn. “Cô gái ngốc nghếch”, hắn khe khẽ, gắng không ra vẻ cộc cằn. “Hãy cùng vào bên trong và để ta ngửi mùi vị lâu đài sạch sẽ nào. Sự ủy mị khiến ta không thoải mái.” Hắn giữ cô trong vòng tay mình trong suốt thời gian còn lại của buổi tối, nhận ra rằng có vợ ngay cạnh thật sự dễ chịu. Hắn cảm giác mình muốn hôn cô và lần này cô sẽ không chạy trốn. Sự dè dặt khiến hắn lắc đầu hoài nghi. Chưa bao giờ trong đời hắn nghi ngờ khả năng chăn gối của mình, hoặc đắn đo về xúc cảm thăng hoa mình nhận được. Vậy mà giờ đây, hắn lại dấn bước rất nhẹ nhàng để tránh làm một cô gái hai mươi tuổi phải lo sợ, người có khả năng chẳng biết chút kiến thức nào về những hành động yêu đương. Thật đáng kinh ngạc. Gillian xin cáo lui ngay sau bữa ăn và Christopher đồng ý, bất ngờ hơn là cô dường như muốn lùi về phòng ngủ của họ. Vợ hắn định thưởng thức một ít rượu vang chăng? Hoặc là cái gì đó hoàn toàn khác? Những khả năng thật kích thích trí tò mò, hấp dẫn đến nỗi hắn nhận ra chính mình gần như đang dõi theo mỗi bước chân cô. Tuy nhiên cô không nằm chờ trên giường hắn, mà đang gập người dưới sàn gần lò sưởi. “Gillian, Thánh thần ơi, em bị ốm sao?”, hắn la lên. “Không”, cô thở hổn hển. “Em xin ngài cứ mặc em.” “Ta không làm vậy được. Hôm nay em đã ăn gì?” “Không phải thế”, cô rên rỉ. “Nhưng em đang đau đớn!” Tiếng rên tiếp theo của cô có vẻ giống bối rối hơn là đau đớn. “Lãnh chúa, em đến tháng. Làm ơn, chúng ta đừng bàn về chuyện này nữa nhé.” “Ồ”, Christopher nhỏ giọng. “À, vậy, ta biết rồi. Ừm, em có cần... giúp gì không?” Cô chậm chạp trả lời. “Ngài có thể đặt em lên giường không?” Christopher nhướng một bên mày. Một yêu cầu mới mẻ. Gillian luôn luôn trì hoãn, lăng xăng trong phòng để kéo dài thời gian bị buộc bò lên giường với người chồng khỏa thân. Có lẽ lời nguyền hằng tháng là một cái cớ hữu ích. “Tất nhiên”, hắn ôn tồn đáp, nâng cô lên và chỉnh lại tư thế. Hắn tự tin mang cô tới giường, giữ cô dễ dàng bằng một tay trong khi lật tung chăn mền bằng tay kia. Hắn đặt cô nằm xuống, tháo giầy. Bỏ mặc tiếng thở gấp của vợ mình, hắn giúp cô cởi váy áo. Để lại chiếc đầm ngủ, hắn kéo chăn phủ qua người Gillian và cẩn thận sờ mặt cô, đặt tay lên trán cô và thấy thật mát lạnh khi chạm vào. “Ta lấy ít rượu cho em nhé?”, hắn hỏi. “Không, thưa ngài. Cảm ơn.” Hắn nhấc bàn tay vợ lên và hôn nó. “Ngủ ngon, phu nhân của ta.” Hắn thả rèm ngủ và đi ra cửa. “Christopher?” Hắn dừng lại, “Hả?”. Im lặng một lúc. “Ngài không ngủ ở đây sao?” Một linh hồn tối dạ hẳn sẽ nghĩ cô thất vọng. Christopher chạm then cài cửa. “Em thích ta không đi hơn à?” “Ồ, không”, cô đáp nhanh. “Ý em là... em...” Christopher mỉm cười. “Ta sẽ quay lại, Gill. Đêm nay ngón chân em sẽ không bị lạnh đâu.” Hắn ước gì mình có thể nhìn thấy vẻ mặt cô, để biết cô đang mỉm cười hay cau mày. “Vâng”, cô nói, “sẽ không đi lâu chứ?”. Christopher hắng giọng, nén cười, “Không lâu”. Hắn lách qua cửa và tựa lưng vào nó. Một mặt hắn cực kỳ thất vọng khi cơ thể cô chọn ngay lúc này làm thời điểm thích hợp để tra tấn hằng tháng. Một mặt khác, hắn không hẳn không vui. Bảy ngày ư? Được, nhiều chuyện có thể xảy ra trong khoảng thời gian đó.