Là điều anh muốn
Chương 15
“Chư thần ơi”, Gillian hét lên, giật ngón tay khỏi đầu kim. Cô ngậm chỗ
bị đâm vào miệng để làm dịu nó. Hoặc là cô càng lúc càng vụng về, hoặc cô đang nghĩ quá nhiều đến đêm qua trong lúc may vá.
Một điều chắc chắn là cô không muốn ngồi may vá. Cô thích được ra vườn, muốn ngắm nhìn cây cỏ hoặc luyện kiếm nhân lúc nhàn rỗi. Không may,
Christopher tin rằng cơn sốt vẫn chưa hết hẳn nên ra lệnh cô không được làm gì ngoài thêu thùa cho đến khi hoàn toàn khỏe mạnh. Cô đã một hai lần lén trốn lên tường thành để thoát khỏi cảnh bị giam hãm trong phòng ngủ của
Christopher, nhưng điều đó chỉ thực hiện được khi hắn tới thao trường. Cô không đủ can đảm trốn đi nhiều hơn.
Hoặc đủ quyết tâm, nếu cô thực sự có quyết tâm. Những đêm vừa rồi là thời gian bình yên nhất mà cô nhớ. Không ai làm phiền cô, không ai ép cô làm chuyện mình không muốn. Jason đến thường xuyên, mang tới bữa ăn và tin tức về các sự kiện diễn ra trong thành. Christopher cũng ghé qua thường xuyên như
Jason chỉ để biết chắc cô vẫn đang nghỉ ngơi. Thoạt đầu những cuộc viếng thăm không báo trước làm tim cô đập loạn khi gắng lên tiếng. Dần dà, cô phát hiện dường như mình bắt đầu trông đợi hắn tới. Thật vậy, có một sự nối kết mong manh giữa họ, nhưng cô đã miễn cưỡng cắt đứt nó.
“Gillian?”
Gillian dừng may vá, giật mình ngẩng lên. Christopher đang đứng ở ngưỡng cửa căn phòng. Gillian quan sát nét mặt hắn thật nhanh, cố phán đoán tam trạng.
“Gillian, em có đây không?”
“Có thưa ngài”, cô nói, đặt mọi thứ sang bên.
Hắn hơi sững lại, cau mày. “Giọng em nghe không khỏe.”
Cô bật khỏi ghế. “Không, thưa ngài”, cô đáp, gắng làm cho giọng mình càng khỏe càng tốt. “Em thấy hoàn toàn khỏe mạnh.”
Hắn dịu dàng nói, “Ta nghĩ có lẽ em muốn ra ngoài một lúc. Ta chắc là em chưa tham quan hết lãnh địa này”.
“Sẵn lòng”, cô đáp, nhanh chóng vơ lấy áo khoác, choàng nó qua vai rồi chạy về phía cửa.
Và điều tiếp theo mà cô biết là mình vấp phải vạt áo rồi ngã vào chồng. Sao chuyện đó lại xảy ra chứ, cô không nhớ nổi, nhưng sau cú ngã, cô đã được ôm lấy an toàn trong khuôn ngực rộng của Christopher. Hắn vỗ nhẹ vào lưng cô, giúp cô đứng lên ngay ngắn.
“Chắc hẳn em rất hào hứng với chuyện này”, hắn nói, nét mặt sáng lên.
“Ồ, vâng”, cô đáp, nhìn thấy nét biểu cảm của hắn, khiến Gillian quên khuấy cả niềm vui được tự do lúc này. Đó là một nụ cười khẽ, nhưng nó khiến cô phấn khởi.
“Vậy chúng ta đi thôi”, hắn nói, lần dọc xuống nắm lấy bàn tay cô, siết nhẹ và dẫn đi dọc hành lang.
Gillian ngạc nhiên theo sau. Hắn đang làm mọi thứ để chiều lòng cô. Chắc chắn đây là dấu hiệu tốt. Và chẳng phải hắn nói với Colin rằng hắn muốn giữ cô
ở lại à? Tai cô rất thính, chắc chắn đó là những gì cô nghe thấy.
Nhưng được bao lâu?
Và để làm gì?
Hai ý nghĩ đó quấn lấy Gillian suốt những đêm rồi. Đoạn hội thoại mấy ả hầu gái trong bếp xì xào mà cô nghe lỏm được ám ảnh tâm trí cô. Christopher vẫn có khả năng hủy hôn. Cô khá chắc cuộc hôn nhân của mình chưa thật trọn vẹn. Mặc dù mỗi đêm cả hai đều ngủ chung giường, nhưng hắn không làm gì ngoài sưởi ấm chân tay cho cô. Và việc đó hẳn sẽ chẳng mang đến cho cô người thừa kế nào.
“Chào buổi sáng, lãnh chúa”, một hiệp sĩ chào Christopher khi họ băng ngang qua đại sảnh.
Gillian ngước nhìn người đàn ông vừa khuất dạng và đỏ mặt. Cô không biết tên gã, nhưng đó là kẻ hôm trước lúc cô lén lút trốn lên tường thành đã vô tình bắt gặp gã đang ấn một ả hầu vào tường, bất cứ ai ngang qua lối đi cũng có thể nhìn thấy hết. Gillian lẩn vào hốc tường, bị giằng xé giữa cảm giác hổ thẹn và đam mê. Ả hầu rên rỉ bằng tất cả xúc cảm còn gã đàn ông đó cũng nhiệt tình hợp xướng. Gillian nấp trong bóng tối quan sát, được một lúc, gã hiệp sĩ bỏ đi.
Ả hầu bám theo, tán thưởng kỹ năng thành thục của gã và gợi ý gã có thể đến bất cứ khi nào gã thích. Gillian không hiểu. Chắc là ả hầu vẫn chưa thấy đủ, phải không nhỉ?
Gillian đoán tiếng rên đó sẽ cho ra kết quả sau cùng là những đứa trẻ, nhưng cô không chắc mình có muốn trải nghiệm nó cùng Christopher hay không. Có lẽ rất đau đớn và ngộ nhỡ Christopher trong một khoảnh khắc vô ý sẽ nghiền nát cô luôn thì làm sao.
Nhưng nếu không sinh một đứa con, hắn có thể sẽ đuổi cô về với cha bất cứ lúc nào. Với Gillian, đó là ý nghĩ khủng khiếp nhất, đủ khiến cô muốn trao cho hắn lời đề nghị táo bạo hơn.
Hoặc gần như thế.
Chỉ cần một người thừa kế, những lời lẽ “Phải, Gillian, ta sẽ giữ em bên cạnh mãi mãi, vì đơn giản ta không thể sống thiếu em” chắc chắn sẽ khiến cô thỏa mãn. Tuy nhiên, Christopher chưa bao giờ muốn thốt ra; cô đã nhanh chóng rút kinh nghiệm rằng Christopher sẽ chẳng đời nào nói thế. Nếu hắn thề sẽ mắng cô vì chưa chịu ngủ trưa cho đến khi hắn quay lại, hắn nhất định sẽ mắng. Dù chỉ làm vậy một lần và ngay sau đó hắn lại xin lỗi chân thành.
“Đi gần bên ta”, Christopher đột ngột nhắc nhở, khi hắn mở toang cửa.
“Blackmour rất lớn, rộng hơn Warewick nhiều, ta không cho em đi lang thang rồi lạc mất đâu.”
“Dĩ nhiên, thưa ngài.” Cô nắm lấy vai hắn. “Lãnh chúa, cẩn thận!”
Hắn suýt trượt khi bước chân đầu tiên rời khỏi đại sảnh, nhưng ngay lập tức kịp điều chỉnh lại. Hắn chau mày.
“Ta biết rồi.”
“Tất nhiên, thưa ngài”, cô ngoan ngoãn nói.
“Chúa ơi, cô gái, em đang trở nên phiền toái hệt Jason. Đừng trêu chọc ta.”
“Nhưng, em không trêu ngài...”
Hắn khoanh tay trước ngực, nhướng mày. “Không, em đang đùa. Và để chuộc lỗi, ta yêu cầu em hai điều.”
Gillian sửng sốt. “Nhưng em chẳng có gì cho ngài cả”, cô thì thầm.
“À, em có đấy. Điều đầu tiên, ta muốn nghe em bắt bẻ đanh đá hơn câu ‘em không trêu ngài’. Em có thể làm tốt hơn mà, phải không?”
Gillian thở phào với yêu cầu của hắn. Rồi cô nhận ra hắn đang đòi hỏi mình.
Trở nên đanh đá với anh trai đã đành, cho phép bản thân khua môi múa mép với
Rồng xứ Blackmour lại là chuyện hoàn toàn khác.
“Em không dám”, cô lẩm bẩm.
“Dám chứ, tiểu thư.”
Gillian ngẩng đầu nhìn. Hắn dường như rất nghiêm túc và đang kiên nhẫn chờ đợi. Tựa bản thân chuyện đó đã là việc đáng lưu tâm.
Nhưng hắn vẫn là hắn, cao tay hơn anh trai cô, và chắc chắn dữ dằn hơn nữa.
Cô tin tưởng William bằng cả tâm hồn, cô không thể đối xử với Christopher theo cách đó. Không, chế nhạo hắn không phải việc cô nên làm.
“Em quên mất ta đang nói chuyện gì rồi”, cô lảng tránh.
Hắn mím môi, như thể hiểu chính xác cô đang muốn gì. “Ta không tin, nhưng bây giờ tạm gác chuyện đó lại. Điều thứ hai ta cần là cử chỉ em phải hết sức tình tứ khi dạo bước trong vườn. Trong đời mình, ta luôn muốn đưa một cô gái đanh đá vào hoa viên. Vòng tay ôm ta. Ta muốn em có cảm giác được bảo vệ ngay cả khi chúng ta ra ngoài.”
Không chờ đợi lời chấp nhận, hắn kéo cánh tay cô vòng qua eo mình và dùng một tay giữ nguyên vị trí. Rồi hắn cẩn thận quàng cánh tay kia qua vai cô.
Gillian cảm giác hai má đỏ bừng. Nhưng cô không rụt tay lại.
Christopher im lặng khi họ đi dạo, cứ như hắn đang hết sức tập trung, hoặc lắng nghe. Hoặc cả hai. Gillian nghĩ hắn đang cố gắng tập trung vào nơi họ sắp đi tới, nên không muốn bước nhầm.
“Ngài nhớ rất tường tận lãnh địa của mình phải không?”, cô hỏi khẽ.
“Phải”, hắn đáp, buông một tiếng thở dài. “Ta không có lựa chọn nào khác.”
Gillian không biết đáp lại thế nào. Cô chẳng tài nào đoán chắc Christopher liệu có đánh giá cao sự cảm thông từ mình hay không và hiển nhiên cô càng không thể bảo ban hắn phải sống ra sao.
“Em rất tiếc”, cô cảm thấy cần phải nói gì đó.
Hắn dừng ở lối vào khu vườn. “Em cảm thấy tiếc sao? Cho bản thân á?”
“Em hả? Không”, cô lắc đầu nói. “Em rất hài lòng.”
“Ta chắc muôn đời không cảm thấu.”
Nỗi đắng cay lộ rõ trong giọng nói. Có lẽ hắn đang suy nghĩ về những gì mình đã bỏ lỡ. Mất mát đó thật lớn, như khả năng chiến đấu, luyện tập, hay ngay cả thú vui đơn giản là ngắm khung cảnh khu vườn nở hoa. Hắn cũng đã từ bỏ mọi hy vọng về một cô vợ xinh đẹp, dù tại sao không người cha nào săn đón một chàng rể như vậy luôn là bí ẩn với cô. Tuy bị mù, hắn vẫn là một lãnh chúa.
Christopher dẫn cô băng qua một nơi đầy cây nhỏ che phủ. Hắn đỡ cô ngồi xuống, rồi nhoài người về phía cô. Trước khi Gillian hiểu ra ý định, hắn đã duỗi chân và ngả đầu trên đùi cô.
“Tay”, hắn ra lệnh, giơ tay lên cho cô nắm lấy.
Gillian đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, tiếp tục ngắm gương mặt đẹp của hắn. Chúa ơi, ở quá gần hắn khiến cô thật thiếu tự tin! Đầu hắn đặt trên chân và đôi vai tựa vào đùi cô như một hòn đá mềm mại.
“Em lạnh không?”
“Không”, cô gượng đáp.
“Em đang run rẩy. Chắc không phải em sợ ta chứ?”
“Không”, cô nói dối.
“Nếu phải e sợ, đó hẳn là cậu cận vệ ghê gớm của ta. Em chưa thấy cậu ta co rúm trước mặt ta phải không?”
“Chưa”, cô đáp.
“Và em nghĩ vì sao cậu nhóc lại như thế?”
Gillian cân nhắc. “Em nghĩ”, cô mạo muội, “là vì ngài quý cậu ấy”.
“Thánh thần ơi”, Christopher líu lưỡi, bật dậy, “thế quái nào mà em có suy nghĩ ngớ ngẩn đó vậy? Cậu ta là cận vệ của ta. Ta đã thề sẽ trông nom, huấn luyện, dạy cậu ta trở thành một hiệp sĩ”. Gillian muốn chỉ ra cho hắn thấy hắn đã đối đãi với Jason hệt như một đứa con trai bảo bối, nhưng cô kiềm chế. Christopher đang cau có và chẳng cần mất quá nhiều công sức để hiểu tình cảm là thứ hắn không dễ dàng nói ra.
Điềm báo đó thực sự khiến tâm trí cô bình yên.
Christopher chau mày, gối đầu lại trên đùi vợ.
“Đó là bởi vì ta tốt bụng”, hắn cục cằn nói. “Ta quan tâm đến các thứ mình sở hữu.”
Gillian không thể đáp trả, cô lẳng lặng tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo và để hắn nắm tay mình. Cố kiềm chế lời nói.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Sức ép của đôi vai Christopher dần thấm vào chân
Gillian và lan khắp cơ thể. Cô ý thức được bàn tay mình đặt trong tay chồng và chắc chắn hắn không nhẹ nhàng vuốt ve như thói quen. Cô gắng nới lỏng những ngón tay khỏi hắn, nhưng hắn lại nắm chặt hơn.
“Em là vợ ta”, hắn thô lỗ nói. “Em nghĩ ta sẽ đối xử với em ít nâng niu à?”
Cô thực lòng không dám trả lời.
“Gillian?”
“Không, thưa ngài”, cô thì thào.
“Em có khi nào thấy ta nắm tay Jason chưa?”
“Chưa.”
“Buộc thắt lưng cho nó?”
“Không, thưa ngài.”
“La mắng nó?”
Gillian cảm giác càng lúc càng lúng túng. La mắng? Đúng thế hắn làm vậy thường xuyên.
“Thường xuyên, thưa ngài”, cô đánh bạo.
Nụ cười phớt qua của Christopher làm cô ngạc nhiên. “Phải, đó là sự thật, ta thừa nhận. Và ta có lẽ cũng sẽ la mắng em. Sự khác biệt là, em có thể mắng lại.
Hãy nghĩ về chuyện đó trong lúc ta ngủ. Ta chờ đợi một vài lời gắt gỏng từ miệng em khi tỉnh giấc.”
Thế là hắn nhắm mắt rồi bắt đầu ngáy. Gillian lắc đầu. Người đàn ông này chuyển từ cương nghị sang ương bướng quá nhanh đến nỗi cô không thể bắt kịp, nhưng miễn sao bão tố đi qua, cô không bận tâm.
Cô lại dựa lưng vào tường, quan sát vùng đất của Christopher. Chúng thực sự rộng lớn và tươi tốt hơn Warewick nhiều đến độ cô khó tin giờ mình đã thành nữ chủ nhân của nó, ít nhất là trên danh nghĩa.
Mặt trời lấp ló sau tán mây, Gillian tự cười mình, như thể cô đã không được thấy thiên thể ban phúc ấy bao ngày rồi. Bởi nguyên nhân nào đó, cảnh tượng
ấy như đang cổ vũ cô. Nó chắc hẳn đang tỏa chiếu những tia nắng ấm áp hơn vào môi trường chung quanh, dù Gillian phải tránh né hàng tá tia nắng mặt trời không chiếu lên nền đá sám đen mà chỉ chực rọi thẳng vào mình. Blackmour là một nơi khủng khiếp, bất chấp thời tiết.
“Trường thành của ta trong ánh nắng mặt trời như thế nào?”
Gillian bắt đầu nhận ra chồng mình thực sự rất tỉnh táo và chỉ giả vờ ngáy.
Chúa ơi, có phải cô đã lảm nhảm thốt ra những suy nghĩ ban nãy?
“À… ừm… nó có vẻ ít ảm đạm hơn khi trời mưa, thưa ngài”, cô buột miệng.
“Chắn chắn rồi, tiểu thư của ta”, hắn đáp, sau đó xoay mặt hướng về phía cô và mỉm cười.
Nụ cười đánh gục sự cảnh giác của Gillian. Quá nhiều dịu dàng trên gương mặt lạnh lùng này. Hỡi Thánh thần, nét mặt của hắn đã chuyển thành một thứ gì đó thật đẹp đẽ. Lần đầu tiên, cô nhìn vào hắn và thấy điều William từng thấy:
Một người đàn ông nghiêm nghị nhưng đáng yêu mà anh trai cô hoàn toàn tin tưởng.
Gillian nhìn chằm chằm vào khuôn miệng hắn, tự hỏi đôi môi ấy có mềm mại như vẻ ngoài không. Cô vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của chồng bằng ngón tay mình. Phải, nó thật sự mềm mại.
Bỗng cô ý thức được hành động của mình và giật tay, lại má nóng bừng. Cơ hồ cô thực sự chạm vào hắn như một người yêu!
Christopher tóm lấy cổ tay cô, dễ dàng và chính xác như thể mắt hắn chẳng hề mù.
“Ta lệnh cho em không được dừng lại.”
“Lãnh chúa...”
Hắn thở dài với sự kiên nhẫn cực lớn. “Lấy cho ta kim chỉ đi cô gái. Ta thấy cần phải khâu tên mình vào cánh tay em để em dễ nhớ hơn.” Hắn ngồi dậy.
“Hãy mau đi và lấy nó. Sẽ rất đau, nhưng ít nhất em không quên ta là ai.” Hắn quay mặt sang cô. “Sao? Ta không nghe tiếng em di chuyển.”
Gillian nhìn hắn một lúc lâu, cố lấy can đảm.
“Em nghĩ ngài đang trêu đùa em, thưa ngài”, cuối cùng cô nói.
Biểu cảm Christopher dịu lại. “Thực vậy, quý cô.”
Và cứ thế, hắn nhắm mắt ngả lưng lần nữa. Gillian không dám chạm vào môi chồng, nhưng vẫn để hắn nắm tay mình. Thời gian trôi qua, cô cảm thấy hắn hoàn toàn thư giãn, có lẽ chồng cô đã ngủ thật, vì cứ mỗi tiếng ồn đều khiến hắn hơi trở mình.
Tựa đầu vào tường đá và để cảm giác bình yên lan tỏa khắp thân thể. Ít nhất lúc này cô đã thấy an toàn. Và cô muốn tin rằng Christopher quan tâm mình, như đứa em gái, tất nhiên rồi. Chồng cô không phải ác quỷ của nước Anh như người ta vẫn nghĩ. Không, hắn chỉ là một người đàn ông mang trong mình một khoảng trống tâm hồn mà không muốn ai biết. Có lẽ phần trống đó đã giữ hắn xa cách với cô.
Cô đủ xấu hổ để biết mình bắt đầu đỏ mặt. Christopher sẽ chẳng bao giờ xem cô như người phù hợp với hắn. Một ý nghĩ thật không tưởng: Không, hắn đang lịch thiệp và có khả năng còn tiếp tục tử tế cho đến khi cô cố làm điều gì đó chứng tỏ với hắn, chẳng hạn một ít điệu bộ trong phòng ngủ mà có thể kết quả sẽ cho ra đời vài đứa trẻ.
Gillian chăm chú nhìn chồng khá lâu. Khi chắc chắn hắn đã thật sự ngủ, cô cúi xuống và hôn nhẹ vào trán hắn.
Mặt cô đỏ đến tận mang tai và cầu mong sao không ai nhìn thấy sự ngớ ngẩn của mình. Cứ như Christopher Blackmour sẽ thật lòng yêu cô vậy!
Christopher chầm chậm rửa mặt, hướng về người đang ngồi bên lò sưởi chăm chú làm ấm cơ thể trước khi đi ngủ. Ngày luôn dài lê thê và đầy rẫy vấn đề hắn không muốn nghĩ tới. Một điểm sáng duy nhất trong màn sương ảm đạm chính là khoảng thời gian ở cạnh Gillian trong khu vườn. Hắn vui vẻ với cách mà mọi việc đang tiến triển. Cô đã gọi tên hắn hai lần theo như hắn nhớ, và còn hôn lên trán hắn nữa. Nếu đó chẳng phải một dấu hiệu của lòng tin được khơi mở, hắn sẽ không biết gọi nó là gì. Đáng tiếc, tất cả mong muốn hắn có thể nghĩ bây giờ là ước sao ban nãy Gillian hôn hắn ở vị trí gần cằm hơn.
Như trên môi chẳng hạn.
Hắn nhúng tay vào nước lạnh rồi vẩy lên mặt mình. Đồ mất trí. Toàn bộ ý tưởng cười cô đã quá phi lý và hậu quả chỉ có thể ngày càng tồi tệ hơn thôi. Hắn chẳng thể cho cô điều gì. Đúng, hắn có danh tộc và sự che chở, nhưng đó chẳng là gì.
Thử cân nhắc xem nếu đem chính mình trao cho cô.
Bản thân hắn.
Lần này hắn nhúng đầu vào chậu và giữ nguyên cho đến khi nước lạnh và không khí buộc hắn phải ngẩng lên.
“Lãnh chúa, ngài đang làm gì vậy?”, Gillian kêu toáng.
Christopher nhận ra một miếng vải đặt vào tay mình.
“Ngài sẽ lạnh cóng mất, lãnh chúa. Đến gần ngọn lửa sưởi ấm lại đi.”
Hắn đã đủ ấm, thậm chí dư dả để san sẻ. Nhưng cô chẳng bao giờ biết điều đó. Cô chỉ mới bắt đầu tin hắn. Muốn ngủ với cô sẽ phải chờ thêm vài tháng nữa. Hoặc vài năm. Hoặc không bao giờ, nếu lý trí chiến thắng trong cuộc so găng cùng bản năng sinh lý. Cứ như hắn có khả năng chăm sóc đứa trẻ mà họ tạo ra vậy! Tự lo cho bản thân đã là quá khó với hắn mà?
“Lãnh chúa, tới giúp em xử lý chỗ rượu này được không? Em sợ mình không biết cách hâm nóng nó.”
Christopher vò khô tóc bằng tấm khăn lanh, rồi bước sang bên kia phòng, khuỵu gối ngồi cạnh vợ.
“Việc này khá dễ”, hắn nói, bày ly ra và rót rượu. Hắn rắc vào một ít gia vị, sau đó vươn tay lấy que cời lửa bằng sắt và nhúng vào mỗi cốc. Đặt que sắt sang bên, hắn đưa cho Gillian một chiếc cốc, mỉm cười. “Đấy?”
“Cảm ơn ngài.”
Hắn nốc cạn cốc của mình, cố nghĩ đến một lý do gì đó để giữ đầu óc khỏi nghĩ đến vợ.
“Ồ, nhưng mái tóc em lại rối bù khủng khiếp rồi”, Gillian lẩm bẩm qua hơi thở.
“Để ta xem”, Christopher nói, bỏ qua bản năng tự vệ của mình. Hắn mân mê những lọn tóc mềm mại của cô, trong phút chốc quên cả bản thân và chỉ ngồi đó chạm vào chúng. Nó tỏa hương hoa hồng. Hắn mải miết gửi cho đến khi đột ngột nhận ra chóp mũi mình đang gí thẳng vào đầu mũi vợ.
“Lãnh chúa?”
Hắn khao khát hôn cô. Chỉ là một nụ hôn. Có thể gây ra tổn thương gì chứ?
“Christopher?”
Cô run rẩy. Hắn phun ra một tiếng chửi thật nhỏ. Quá sớm. Vẫn còn quá sớm, hắn sẽ dọa cô sợ mất.
“Đi ngủ thôi, Gillian”, hắn nói bằng giọng khan khàn. “Em thức đủ khuya rồi. Ta không muốn em mệt mỏi thêm nữa.”
“Em hoàn toàn khỏe, thưa ngài.”
Cô nàng này dám trơ tráo làm hắn khó chịu. Christopher muốn hôn cô điên cuồng và chỉ cho cô biết hắn bực mình thế nào kể từ khi đưa ra cái quyết định khốn kiếp là dành thời gian để cô tin tưởng hắn. Quỷ thần ơi, hắn nên ngủ với cô ngay từ tuần trước. Hắn sẽ hành sự thật cẩn thận và mang đến cho cô niềm khoái lạc lớn lao.
Không. Hắn đứng dậy, quay lưng về phía Gillian. Cẩn trọng là không đủ. Có đần hay không, hắn muốn cô cần hắn. Nhưng, trên hết, hắn muốn cô nhận ra cuộc sống mình phải tự mình ký thác. Nếu cô vẫn còn là một trinh nữ, hắn có thể giải phóng cô để cô được tự do đến với bất kỳ ai mà bản thân lựa chọn. Một người nào khác lành lặn.
Ý nghĩ đó làm hắn nghiến răng cam chịu.
Mùi hoa hồng thoang thoảng phía sau hắn. Hắn giật nảy khi cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo thanh mảnh chạm vào cánh tay mình.
“Lãnh chúa, em đã làm gì chọc giận ngài sao?”
Nỗi sợ hãi đã quay lại trong giọng nói của cô. Christopher trầm ngâm.
“Không, Gillian. Không phải em.”
“Em có nên nói gì đó chua ngoa một chút để chiều lòng ngài không?”
“Có”, hắn đáp, gượng cười uể oải.
Cô lặng lẽ. “Em e là mình chẳng thể nghĩ ra điều gì ngay lúc này.”
“Vậy mình lên giường nằm và em có thể suy nghĩ trong khi ngủ. Ta trông đợi câu nào đó hay ho em sẽ thốt lên đầu tiên vào sáng mai.”
“Rất tốt, thưa ngài.”
“Gillian”, hắn bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Hắn muốn hỏi cô có sợ hắn không, nhưng e khó lòng chịu đựng nổi nếu phải nghe câu trả lời bất hợp ý. Hắn chỉnh lại vẻ mặt cộc cằn của mình để che giấu nỗi hoang mang. “Nếu em trộm gối của ta như đêm trước, ta buộc phải có biện pháp quyết liệt.”
“Em sẽ cẩn thận hơn.”
“Không, em sẽ trộm. Thật vậy, ta khẳng định chúng ta sẽ bị buộc nằm gần nhau hơn vào mỗi đêm.” Chư thần hãy cứu rỗi hắn, hắn đang tự đặt mình vào một đêm đau khổ tuyệt vọng! “Tất nhiên chỉ để ta với lấy tấm chăn của mình dễ dàng hơn. Không có ý gì khác.”
“Dĩ nhiên rồi”, cô khe khẽ đáp.
Christopher không chắc cô có tiếc vì hắn bảo không còn lý do nào khác khi đòi nằm gần cô, hoặc buồn bã khi bị buộc phải chịu đựng sự hiện diện gần kề của hắn không. Ngờ vực đó quẩn trong đầu khiến hắn muốn uống say.
Bị cám dỗ trong giây lát, nhưng rồi hắn nhớ ra rằng dạo này, vào mỗi buổi sáng lúc thức dậy, hắn đều nhức đầu vì uống quá nhiều rượu để không nghĩ đến
Gillian Warewick, gần đây đã đổi họ thành Blackmour, và hắn biết mình không thể lại uống chỉ để quên cô.
Xin Đức Thánh rủ lòng thương, hắn đã bị chôn sâu vào địa ngục bởi chính quyết định của mình.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
20 chương
9 chương
89 chương