Gillian quỳ trước bàn thờ và cầu nguyện, như cô vẫn làm vào mỗi buổi sáng. Cô thức dậy thấy Christopher bên cạnh, đang sờ trán mình. Hắn bảo rằng cô đã hạ sốt, nhưng không được rời khỏi giường, sau đó hắn đi mất, bỏ cô lại với sự khó chịu y hệt đêm hôm qua. Điều khác biệt duy nhất là tay và chân cô đã rất ấm. Khi tới nhà nguyện, cô chẳng cầu nguyện cho ai ngoài bản thân, không một lời cho cha hay Christopher. Cô ước mình sẽ được ở lại Blackmour, sẽ được an toàn và không bao giờ bị Christopher đánh đập. Bàn tay hắn to và mạnh nên cô biết hắn sẽ gây ra những vết thương không bao giờ có thể lành lại. “Gillian!” Giọng nói vọng đến đột ngột làm cô giật nảy mình sợ hãi. Liếc nhìn ra sau, cô thấy Christopher đang đứng ở ngay lối đi trong nhà nguyện lặng ngắt, mặt mày cau có. “Vâng?”, cô đáp, giọng hầu như không đến được chính tai mình. Cô đứng lên run rẩy. “Lãnh chúa?” “Ta nhớ đã bảo cô nằm yên trên giường mà”, hắn thấp giọng, cộc cằn nói. “Xin thứ lỗi, thưa lãnh chúa”, cô lẩm bẩm. “Lại đây”, hắn hạ lệnh và chìa tay ra. Gillian muốn quỳ sụp xuống. Có lẽ ở lại Blackmour sẽ tệ hơn việc bị trả về nhà. Cô căng người chờ đợi những điều tệ hại nhất khi bước về phía chồng mình, đứng trước mặt hắn. Ôi, Chúa ơi, xin đừng để hắn đánh con. “Xin ngài, lãnh chúa”, cô buột miệng, “Tôi van ngài tha thứ”. “Nếu cô vâng lời”, hắn hằn học, vươn tay kéo cô lại. Vòng tay hắn siết lấy hơi thở của cô. “Nghĩ thử xem ta có hài lòng không khi quay lại phòng ngủ của mình, đinh ninh sẽ thấy cô vợ đang nằm ngoan ngoãn trên giường như lời dặn, nhưng đổi lại chỉ là căn phòng trống không? Thánh thần ơi, cô gái, ta tưởng cô lại bỏ đi!” Gillian kinh ngạc đến nỗi không thể đáp lại. Sao hắn phải quan tâm tới điều đó khi chỉ muốn cô vâng lời? Đứng trong vòng tay chồng, cô giụi mặt vào ngực hắn và trầm ngâm. “Có vài điều cô cần phải chiều ý ta”, hắn xoay cô lại, cởi áo choàng khoác lên người vợ mình. “Có lẽ cô không nhớ, nhưng để chăm sóc bệnh nhân ta đã thức mấy đêm liền và sự lo lắng khiến ta thực sự thấy khó chịu.” Gillian liếc trộm khi chồng mò mẫm cài nút cổ áo cho mình. Sao tay hắn run quá vậy? Hắn thật sự giận dữ rồi à? Nút đã cài xong. Christopher miết ngón tay cái dọc theo quai hàm cô như đang nhẹ nhàng vuốt ve. Gillian đứng yên trong chiếc áo choàng của hắn và chẳng thể làm gì hơn ngoài kinh ngạc nhìn chằm chằm bàn tay đang khép vạt áo cho mình. “Gillian? Cô sắp xoa dịu ta bằng một lời nhận lỗi chân thành à?” Cô lắp bắp, “Tôi xin lỗi, thưa ngài”. “Chuyện khác cơ”, hắn vừa chau mày vừa nói, “Hoặc cô quên tên ta, hoặc là không thích nó. Tốt hơn hết nên vì trí nhớ kém, lý do sau không hợp ý ta. Cô biết rồi đó, nó đủ làm cho những cái sừng nhô lên từ đỉnh đầu ta”. Gillian nhìn chồng hoang mang. Hắn đang trêu cô sao? William cũng luôn như thế, giả vờ thô lỗ, nhưng cô biết anh trai yêu mình. Tuy nhiên cô chẳng hiểu gì về Christopher. “Có phải cái lạnh làm tê liệt đầu óc và lưỡi của cô không, quý cô, hoặc chỉ làm đông cứng lưỡi thôi?” Christopher nhấc tay lần mò khắp gương mặt Gillian, chạm vào miệng cô. “Hơi thở gấp gáp, vậy ra gió lạnh đã đóng băng trí óc cô rồi nhỉ.” Hắn trượt tay xuống vai vợ. “Để ta đưa cô về phòng và nhóm lửa. Cô cũng chưa ăn gì, phải không? Gillian, ta thề sẽ xích cô bằng dây xích nếu cô không nghiêm túc nghe lời ta.” Gillian lặng thinh không đáp, tim cô đập mạnh và cổ họng như bị bóp nghẹt bởi những từ ngữ. Christopher Blackmour, nòi giống quỷ dữ, vừa khoác áo cho cô, cộc cằn trêu chọc cô, và giờ đang chăm cô như gà mẹ với sự tỉ mỉ thậm chí đến Jason cũng phải ngưỡng mộ. Tất nhiên, theo cách thô lỗ. Rốt cuộc thì hắn vẫn là rồng. Đã rất lâu cô chưa được bất cứ ai đối đãi dịu dàng đến nỗi cô chỉ biết theo hắn băng qua sân, lên bậc tam cấp, xuyên qua đại sảnh và tiến về phòng ngủ mà không chút kháng cự. Cô ngồi xuống khi được hắn ấn vào ghế, nhìn hắn đốt lò sưởi. Gillian hít thở sâu khi Chris quay về phía cô, khuỵu gối, chạm vào tay cô khẽ khàng và do dự. Rồi hắn nắm lấy đôi tay cô đặt lên môi, thổi hơi để sưởi ấm. Mắt cô trào lệ. Sao hắn có thể quá tử tế đến vậy khi sắp đuổi cô đi chứ? Cô rụt tay lại trước khi chúng có cảm giác được chăm chút. “Làm ơn, đừng”, cô cầu xin. “Gillian...” “Lãnh chúa, xin đừng”, cô tránh khỏi bàn tay đang tìm kiếm của hắn. “Ngài chỉ làm tôi đau hơn!” “Ta đang cố giúp cô...” Cô rời khỏi chiếc ghế và băng ra cửa, ước chi mình đừng khóc. Có rất ít thứ thuộc về bản thân, nhân phẩm có lẽ là chút gì đó cô còn giữ được. “Chết tiệt, Gillian, chờ đã!” Cô chạy đến nơi duy nhất mà cô biết Christopher không thế đuổi theo: tường thành. Đôi chân loạng choạng trèo lên những bậc thang, nhưng cô ép chúng phải bước đi bằng bất cứ giá nào. Có lẽ nếu ở ngoài trời, cái lạnh sẽ làm tê liệt tâm trí và trái tim cô. Thoáng chốc, cô đã đứng trên tường thành hướng ra biển. Bất chấp bản thân, cô bật khóc. Lính gác lờ cô đi, những con hải âu cũng phớt tỉnh. Ôi, Đức Mẹ đồng trinh, cuộc đời cô còn có thể tệ hơn thế nào nữa? Cô thật lòng ước rằng cô chưa bao giờ bước chân ra khỏi những vách tường nhỏ bé ở Warewick, chưa bao giờ thấy Blackmour, chưa bao giờ chứng kiến sự hào hiệp của Christopher dành cho Jason. Và rằng cô chưa từng thấy sự dịu dàng đó chuyển về phía mình. Không chút cảnh báo, một tấm thân cứng cáp tựa vào lưng cô. Đôi cánh tay vòng qua eo cô, bàn tay vỗ bờ tường với một âm thanh sắc nét làm cô giật mình. “Sao cô cứ chạy trốn ta?”, giọng trầm vang lên. “Gillian, ta sẽ không van nài! Ta đã dành ba năm trong cuộc đời mình để xin xỏ và ta sẽ không lặp lại nữa.” Gillian thở sâu và kéo tay áo lau nước mắt để che giấu bằng chứng của nỗi đau. “Ngài vẫn đuổi tôi đi.” “Một lần!”, hắn gào lên. “Ta đã làm thế một lần và ta đã sai!” Hắn nắm bả vai xoay cô lại đối diện với mình. Vẻ mặt hết sức nghiêm nghị. Gillian tựa vào tường. Christopher nghiêng người theo, không cho phép vợ mình có cơ hội bỏ chạy. “Nhưng ngài vẫn giữ ý định đuổi tôi đi”, cô thốt lên khốn khổ. “Vẫn đuổi cô ư?”, hắn hỏi lại. “Tại sao ta phải đuổi cô?” “Nếu ai biết được lý do, thì đó chính là ngài.” “Có lẽ cô nên giải thích cho ta”, hắn nói với thái độ bị kích động mãnh liệt, “vì cô có vẻ biết rõ hơn”. “Ngài chưa bao giờ muốn cuộc hôn nhân này”, cô buột miệng, cúi gằm đến độ chiếc cằm ép vào ngực như muốn khoan thủng nó. Cha tôi không thể ép buộc ngài, tôi càng không. Vì sao ngài cưới tôi, tôi không biết, bởi tôi chẳng mang lại ích lợi gì cho ngài. Và bây giờ, ngài nhận ra mình đã sai. Có phải vậy không, lãnh chúa?” Hắn nhắm mắt, ngửa mặt lên trời và buông tiếng thở dài. “Willam chưa bao giờ cảnh báo rằng nghĩ quá nhiều không tốt cho cô sao?” “Có”, cô đáp câu trả lời nghẹn trong cổ họng, “anh ấy đã nói”. Christopher tiến tới sát hơn và đặt cằm mình lên đỉnh đầu vợ. “Anh ta nói đúng.” Hắn ôm cô một lúc rồi buông ra, kéo áo khoác cẩn thận che kín hai bên tai. “Ngoài này lạnh, ta không muốn cô bị lạnh. Chúng ta vào nhà đi.” “Lãnh chúa, tôi cầu xin ngài. Làm ơn đuổi tôi đi ngay bây giờ. Nếu chẳng phải kẻ hèn nhát, tôi có thể chịu đựng thêm vài ngày, nhưng tôi không đủ can đảm...” “Cô sẽ không đi đâu cả, Gillian, trừ phi cô tiếp tục từ chối gọi tên ta”, hắn ngắt lời. “Bây giờ vào trong thôi.” Hắn nắm chặt tay cô và kéo đi. Gillian chỉ còn cách bước theo. Hắn chắc hẳn không chủ tâm như đã nói và cô sẽ biết được sự thật sớm thôi. Cô theo chồng đi dọc tường thành, bàn tay hắn nhẹ nhàng lướt trên bờ tường, tay kia vẫn nắm tay cô rất chặt. Hắn tiếp tục giữ như vậy cho đến khi bước xuống bậc thang rồi nắm lại khi họ băng qua dãy hành lang. “Chỉ ta cửa nào, Gill”, hắn nói nhỏ. Thậm chí William cũng không gọi cô bằng cái tên đó. Nó nghe có vẻ vô cùng thân quen khi được thoát ra từ miệng Christopher đến nỗi cô bắt đầu muốn khóc lúc chạm vào cánh cửa. Nếu hắn thật sự muốn giữ cô ở lại! “Đây”, cô khổ sở nói. Christopher đặt tay lên vai và đẩy cô đi trước. “Sao ta có thể khiến cô đau lòng khi chẳng nói gì cả nhỉ? Cô lại sốt rồi phải không? Đáng ra ta không nên để cô chạy lên tường thành. Sắp tới ta sẽ cẩn thận hơn.” Hắn mở cửa và nhẹ nhàng đẩy vợ vào phòng. Hắn không cho cô cơ hội làm gì tiếp theo, cúi người ôm cô vào lòng và đưa cô đến giường ngủ. “Nghỉ ngơi đi”, hắn ra lệnh, đặt cô nằm xuống rồi kéo chăn đắp lên. “Cô vẫn còn yếu vì sự bướng bỉnh của mình nên cần phải ngủ. Ta tin khi mình quay lại trong vài giờ tới vẫn sẽ thấy cô ở đây, cô nên nghe lời ta như một người vợ ngoan chứ?” “Vâng”, cô thì thào. Kìm nén nước mắt cho đến khi Christopher rời khỏi, Gillian vùi mặt vào chiếc gối của chồng. Cô khóc mãi tới lúc không còn thở nổi nữa rồi lại bắt đầu tự hỏi nước mắt mình bao giờ sẽ ngừng rơi. Mệt nhoài vì khóc lóc, cô chưa khi nào đủ can đảm đối mặt với những thứ khiến bản thân khiếp hãi, chưa bao giờ cảm thấy an toàn ở bất cứ đâu. Christopher chẳng hề thẳng thắn nói rằng hắn sẽ giữ cô lại. Và cho đến lúc đó, cô biết mình sẽ khó có thể cảm thấy an toàn. Ôi chao, cô muốn cảm thấy được an toàn làm sao. Vài giờ sau, Christopher tư viện của mình, chờ Colin lê gót qua rồi mới đóng cửa. Gã xoay người nhìn chằm chặp. Colin lười nhác không dự định ở đây cả ngày. “Chúng ta được riêng tư rồi. Ngươi muốn cái quái gì nào?” Colin hắng giọng. “Ta muốn biết ngươi đang làm gì?” “Ta đang làm gì?”, Christopher bực bội lặp lại. “Ta đang sống. Còn có thể làm cái gì khác?” “Đừng giả ngây ngơ, Chris. Ngươi định làm gì với Gillian? Ta đi ngang qua phòng ngươi một giờ trước và nghe thấy tiếng cô ấy thút thít. Không phải ngươi lại quan hệ với cô ấy chứ?” “Dĩ nhiên không! Cô ấy đã kiệt sức vì cơn sốt. Và ta thật ngu ngốc khi cho phép vợ mình rời khỏi giường.” Colin bắt đầu đi tới đi lui. Gã thở dài mấy lượt, chắc chắn bộ óc khô khan đang làm việc quá sức chịu đựng của nó. Rồi gã dừng bước. “Ngươi có thể ngăn cô ấy lại không, ngươi biết rồi mà”, gã nói. “Ta không muốn. Miệng lưỡi Gillian thật sắc bén khi đầu cô ấy bớt sốt và ta dám cá rồi cô ấy sẽ học được cách sử dụng nó với ta.” Colin cằn nhằn, “Ngươi có thể dạy cô ta biết vâng lời, ta ví dụ vậy. Thậm chí dọa đánh nếu được”. Buông lời nguyền rủa, Christopher lao vào Colin. Mặc dù chưa rõ có chuẩn hay không, nhưng hắn vẫn cố tìm để dùng tay mình bóp họng gã khi cả hai lao vào nhau. Hắn tung một cú đấm hết sức vừa ý vào mặt Colin trước khi nắm đấm của Colin đánh trúng cằm khiến hắn ngã nhào. Christopher cố tóm áo ông anh vợ, giật gã lại gần, hy vọng biểu cảm của mình dữ dằn đúng như mong muốn. “Tuyệt đối, tuyệt đối không được nhắc đến lần nữa, hoặc ta thề chính tay ta sẽ tẩn ngươi”, hắn lạnh lùng nói. “Không bao giờ được dọa Gillian, dù chỉ là nói đùa.” Colin gỡ ngón tay Christopher khỏi áo mình, đẩy hắn tránh ra. “Khỉ thật, Chris, ngươi biết ta không nghiêm túc mà. Ta cực kỳ mến cô gái đó.” “Vậy ngươi đừng bao giờ nói đùa kiểu đó. Ta đã mất trắng bốn đêm nằm cùng giường và nghe cô ấy khóc thét trong mơ vì sợ cha. Ngươi biết lão ta và dễ dàng hình dung lão đang khủng bố cô ấy thế nào mà. Ta sẽ không để vợ mình khiếp sợ thêm nữa.” Colin thở dài. “Ta sẽ không làm vậy với cô ta nữa.” “Tốt.” Christopher đứng thẳng dậy và bước ra góc tường. Bức màn đã được kéo lên, hắn trầm ngâm cho đến khi ngửi được hương hoa hồng lãng đãng. Ngay lập tức hắn liền nhận ra có người đang trốn trong phòng. Hắn đã dặn vợ nằm ngoan ngoãn trên giường, nhưng rõ ràng cô nàng chẳng hề biết nghe lời. “Chris, ta nghĩ ngươi đang yêu Gillian, những gì ngươi đang thể hiện nói lên điều đó.” Christopher quay cuồng, tự hỏi không biết làm cách nào buộc Colin đừng nói quá nhiều. Gã bằng hữu này cực kỳ khéo léo trên chiến trường nhưng ngớ ngẩn kinh khủng khi cần phải hiểu những điều tinh tế. “Nhiệm vụ của ta là bảo vệ cô ấy”, Christopher kiềm chế đưa ngón tay lên miệng. “Ta nên nói chuyện nhẹ nhàng hơn à?”, Colin thì thầm. “Tại sao? Có phải Gillian đang réo gọi ngươi không?” “Colin, khốn kiếp!” “Ngươi biết đấy, cô ấy không xấu xí như lời đồn”, Colin tiếp tục. “Có thể không xinh đẹp như Lina, nhưng tử tế hơn.” “Ta không có tâm trí nghe chuyện về Lina”, Christopher rên khẽ. Tất cả những gì Gillian không phải nghe là một danh sách dài về tính tình người vợ đầu tiên của hắn để mang ra so sánh. Colin đột nhiên bật cười. “Ta nhớ mùa hè năm đó khi ngươi trở về từ Warewick. Ngươi bảo Gillian có đủ mắt mũi tay chân.” “Trí nhớ cậu hỏng rồi. Ta nói cô ấy quyến rũ.” “Không, anh bạn, ngươi bảo cô ta non nớt.” “Chúa ơi, Colin, khi đó cô ấy mới mười lăm! Ta phải nói gì nữa chứ?” “Đáng tiếc cô ta không được nghe ngươi thề thốt sẽ bảo vệ cô ta một cách trìu mến. Ta chắc chắn cô nàng sẽ rất vui mừng.” Christopher than vãn thành tiếng. “Ngươi có định kể về lời thề giữa ngươi và William, rằng sẽ chăm sóc cô ta sau khi hắn chết không? Biết đâu cô ta sẽ thấy ngươi hào hiệp và thích ngươi thêm một chút. Cô nàng nhìn ngươi suốt ngày.” “Colin, đồ chết tiệt, im giùm đi!” Và Colin, đúng như tên ngốc mà Christopher biết, lại đang cười hả hê. “Chư thần ơi, Chris, ta không nhớ lần cuối cùng ngươi đỏ mặt là khi nào. Ta nghĩ Gillian thật hợp với ngươi. Ngươi nên giữ cô ta bên cạnh, đúng không anh bạn?” “Ta đã nói sẽ giữ rồi”, Christopher nghiến răng. “Khi nào ngươi định có con với cô ta? Ta nghĩ nên có một hoặc hai đứa để quấy nhiễu ngươi.” “Cút”, Christopher quát, trỏ ra cửa. “Nhưng ta chưa nói xong...” “Không, ngươi xong chuyện rồi.” “Vậy, ngươi không đi với ta hả?” Christopher phải ở lại, hắn chẳng có lựa chọn nào khác. Colin khoác vai cậu em rể và kéo lại gần lối ra. “Ta biết cô ấy ở đây”, Colin cười khùng khục, thì thầm. “Muốn cô ấy nghe thêm gì nữa không, trước khi ta đi?” “Ngươi là đồ con hoang thối tha.” Colin cười hô hố trong lúc khép cửa. Christopher xoay lưng, dựa người vào đó, miết lòng bàn tay trên đùi. Giờ hắn phải làm gì? Rời khỏi và giả vờ không biết vợ mình đang ở đây? Hay là nên bắt đầu bài học về lòng tin? Hắn bước tới góc tường, kéo màn lên và lắng nghe hơi thở gần như tĩnh lặng. Gần như yên ắng. Hắn áp bàn tay lên tường rồi tựa vào, định bụng chặn đứng mọi lối thoát mà cô đã chuẩn bị. Hắn lắc đầu và tặc lưỡi. “Vợ ta”, hắn thở dài lên tiếng. “Rất dễ dạy, luôn ở yên trên giường khi ta bảo cô ấy thế, không bao giờ làm những gì ta không cho phép. Phải, ta thực sự may mắn. Ta có thể lấy một người vợ khóc cả xô nước mắt khi ta quay lưng đi, rồi trốn trong tư viện của ta, giấu bản thân mình ở hốc tường để nghe lén cuộc trò chuyện không được phép nghe.” Có tiếng thở dốc êm ái, tiếng váy sột soạt. Christopher tóm lấy eo Gillian và kéo cô vào vòng tay hắn. “Và cô định đi đâu, thưa quý cô?” “Tôi không biết ngài tới đây, thưa lãnh chúa.” Christopher chau mày. “Ai?” “Lãnh chúa... Christopher.” Hắn choàng tay quanh vai và kéo cô lại chỗ băng ghế, không cho cô lựa chọn nào khác ngoài phải ngồi với hắn. “Ta đã đốt lò sưởi. Sao cô bỏ đi?” Gillian không đáp, nhưng hắn thấy vai cô chùng xuống. “Gillian?” Hắn dò dẫm trên cánh tay cô cho tới lúc tóm được chiếc cằm, nâng mặt cô lên, miết ngón tay nhẹ nhàng lên gò má. Hắn lau khô khi thấy ngón tay mình ẩm ướt, nhưng sự ẩm ướt lại được thay thế bằng nhiều nước mắt hơn. Hắn rên rỉ trong thâm tâm và đặt vợ vào lòng, nắm tay cô vòng quanh cổ mình, choàng cánh tay qua vai cô. Rồi chẳng làm gì nhiều hơn một cái vỗ về nhẹ nhàng trên lưng, lặng im nghe cô thổn thức trong vòng tay hắn. “Gillian”, hắn thì thào, hơi lúng túng. Lina không bao giờ khóc, trừ khi cô ả đang cố ép buộc hắn tặng vài món trang sức. Những giọt nước mắt giả dối, chẳng gì khác ngoài công cụ làm hắn mềm lòng. Nước mắt Gillian xuất phát từ tâm hồn. Christopher thấu cảm rõ rệt cô không chỉ khóc vì chuyện xảy ra mấy tuần nay, mà khóc cho cả cuộc đời mình. Và thế là hắn để cô khóc. Hắn ngồi đó ôm sát cơ thể đang run rẩy của cô và dỗ dành nhiều hơn, thậm chí hắn không phàn nàn về chiếc cổ và cái áo bị ướt đẫm của mình. Hắn có thể hình dung nỗi đau đang vắt kiệt cô. Những giọt nước mắt làm tim hắn vỡ vụn. Thề với Chúa, hắn ước chỉ mình có khả năng òa khóc như thế để giải thoát bản thân khỏi nỗi đau ẩn sâu trong tâm khảm. Trận khóc cuối cùng đã chuyển sang nức nở, sau đó là sụt sùi. Christopher tiếp tục dỗ, vồ về dịu dàng trên lưng cô. “Bây giờ”, hắn khe khẽ nói. “Không gì có thể tổn thưởng cô nữa, rồi cô sẽ thấy. Nào, nói ta biết tại sao cô rời khỏi căn phòng ấm áp do chính tay ta đã vì cô mà chuẩn bị. Cô không hài lòng sao?” “Tôi không thể hưởng thụ nó.” “Và tại sao không?” Cô đẩy hắn ra thật nhanh, gần như suýt té ngay dưới chân hắn. “Ngài không muốn cuộc hôn nhân này! Ngài thực hiện lời thề nào đó với anh tôi.” Hắn siết chặt tay quanh lưng cô, ôm cô vào lòng mình. “Thế cô có muốn lấy ta không?”, hắn hỏi thẳng thừng. “Khi nghe rằng ta sẽ cưới cô, chẳng phải cô vứt bỏ tự trọng để quỳ dưới chân cha mình van xin được giải thoát à?” Cô sững lại. Im lặng rất lâu. “Đó là lúc trước.” “Trước khi cô thấy rằng ta không có sừng”, hắn cộc cằn, “hay trước khi cô thấy mắt ta không hề đỏ rực?”. “Tôi chưa bao giờ thực sự tin những chuyện đó. Về cái sừng, hay đại loại thế.” “Ta không nghi ngờ điều ấy.” Hắn với tay vuốt ve lọn tóc đang rủ xuống mặt cô. “Gillian, nếu ta không hứa với William, ta sẽ không cưới cô, nhưng lý do của ta không phải như những gì cô nghĩ.” Cô im lặng một lúc. “Không nghi ngờ gì, thưa ngài”, cuối cùng cô đáp. Christopher thở dài. “Không phải vì cô, Gillian.” “Như lời ngài, thưa ngài”, Gillian nói rất nhẹ nhàng. “Ta tưởng sẽ không cưới bất cứ ai nữa”, hắn miễn cưỡng nói. Thánh thần hỡi, hắn không muốn nói ra điều này! Vì vậy hắn không nhắc nữa. Để cô nghĩ rằng vì hắn yêu người vợ đầu tiên. Để cô nghĩ chẳng có gì ngoài nguyên nhân thật sự niềm kiêu hãnh của hắn bị tổn thương bởi những lời cuối cùng Lina ném vào mặt hắn. Phải, Gillian không được phép biết người vợ đầu tiên đã khiến hắn thay đổi thế nào. “Tôi có nên ra ngoài không?” Christopher nhận ra biểu hiện khó coi trên khuôn mặt mình. “Không, cô gái”, hắn đáp cộc lốc, kéo cô vào lòng. Hắn ép bản thân giũ bỏ cơn giận đang trào dâng trong tâm trí khi nghĩ về Lina. “Chỉ là những ý nghĩ vu vơ. Vòng tay ôm lấy ta và nhắc xem ta tên gì, ta sẽ hài lòng.” Chỉ có một cánh tay của cô mạo muội chạm vào eo hắn, khác xa với cách cô đeo lấy hắn khi ngủ trong mấy đêm liền mê man sốt, nhưng đây là một sự khởi đầu. Christopher lẳng lặng, không muốn dọa cô. “Và tên ta?” Gillian ngập ngừng. “Christopher”, cô nói. “À, đó đúng là tên ta. Ta có nên cố gắng thêu nó vào tay áo cô, hay cô sẽ tự ghi nhớ lấy?” “Tôi sẽ nhớ, thưa lãnh chúa.” “Ai?” “Christopher.” Hắn mỉm cười, tựa đầu vào tường. “Nhẹ lòng chưa, tiểu thư?” “Rồi, thưa lãnh chúa.” “Ai?” Cô nấc lên tựa như cười khẽ. Christopher trượt bàn tay lên cánh tay cô, lướt nhẹ ngang đôi môi và giả vờ vén tóc, nhưng thực tế hắn muốn xác định có phải cô đang cười hay không. Cô đã cười. Hài lòng, hắn ôm cô chặt hơn và nhắm mắt lại. “Ngài là một quý ngài cáu bẳn”, cô mạo muội. “Mong muốn trìu mến nhất của ta là khơi dậy người phụ nữ đanh đá trong con người cô”, hắn hài hước. “Ngài bị ngớ ngẩn sao, lãnh chúa?” “Ai...” “Christopher”, cô nhanh chóng sửa lại. “Nếu thế, Gillian, ta sẽ đổ trách nhiệm lên một mình cô.” Nhưng trở thành ngớ ngẩn có khả năng là một chuyện tốt hắn không thể hạnh phúc hơn khi bộ não khổ sở của mình chuyển sang trạng thái mụ mị. Ai mà đoán được cuộc hôn nhân này sẽ mang đến cho hắn niềm vui tĩnh tại như thế? Hoặc đưa hắn trở lại cuộc sống có mục tiêu? Không còn những ngày chờ đợi Jason trợ giúp hay Colin đến làm trò tiêu khiển bằng những câu chuyện từ đám binh lính. Không, ai đó đã cần hắn. Lần đầu tiên trong nhiều tháng trời, hắn có lý do để thức dậy mỗi ngày. Và lý do đó hiện giờ đang phát ra tiếng ngáy nho nhỏ khi cô yên giấc trong vòng tay hắn.