Là chờ anh đến

Chương 7 : Rất dễ để lộ phần trên

Học viện Royal Folrencia, 3 ngày sau… Trước cổng trường, một chiếc Cadillac màu bạc ánh kim đang chầm chậm đi tới, theo bước chân của những người xuống xe là một tràng tiếng gào thét động trời của các nữ sinh. Kirt và Charl lịch thiệp bước ra, đưa hai tay vào đỡ mấy cô gái ngồi bên trong. Một người tao nhã, quý tộc, đưa một tay về trong xe làm bộ dáng mời đầy chuẩn mực, thành thục nâng tay Eria giúp cô ra ngoài một cách dễ dàng nhất. Một người lại tự do, phóng khoáng, đưa tay trực tiếp vào trong xe kéo Tiêu Mạn Mạn ra trong khi người đẹp nọ đang mặt nặng mày nhẹ, miệng nhỏ càm ràm liến thoắng: “Kirt, anh nhìn Charl kìa, cậu ấy thành thục, trưởng thành biết bao, vậy mà nhìn lại anh, có chút gì dáng vẻ của một người trưởng thành không hả, sao hai người chơi với nhau từ nhỏ mà anh chả học được gì từ cậu ấy vậy!” Nghe Tiêu Mạn Mạn nói vậy, Kirt làm bộ đưa tay ôm ngực, dáng vẻ đầy đau khổ, ủy khuất nói: “Mạn Mạn, sao em lại có thể nói anh như vậy, anh mới không làm cái mặt liệt như bị rút gân của cậu ta đâu. Anh là soái ca tỏa sáng lung linh nha, đẹp trai như vậy, tự nhiên như vậy, là một người bạn trai rất lí tưởng nha.” Nói xong thì quay đầu lại quét từ trên xuống dưới Charl, ánh mắt chứa đầy khinh bỉ. Charl: “…Mặt liệt?” Charl cất giọng gần như rét lạnh, ánh mắt như muốn giết người nhìn Kirt. Làm như không nhìn thấy ánh mắt chứa ngàn tia gió băng của Charl, Kirt vẫn làm bộ thản nhiên, gật đầu nói: “Không sai, là mặt liệt, cả ngày dính mắt vào mớ chữ số, sơ đồ, không gần nữ sắc, không cảm xúc với người khác, ra tay trên thương trường như một thần sát phạt giết người không thấy máu, cơ hồ là danh tiếng vang xa cùng cái danh người đàn ông độc thân hoàng kim trong mắt các thiếu nữ ở New York rồi. Cả ngày đếm thử xem cậu cười được mấy lần? Hai, ba hay bốn?” Charl cười lạnh làm như không đúng: “Còn đỡ hơn cái tên suốt ngày chỉ biết vác cái mặt nhởn nhơ đi đào người ở các quán bar sắc tửu đầy các cô em nóng bỏng, không biết là cái miệng đã giết bao nhiêu em gái chưa chồng rồi.” Lời Charl vừa thốt ra, Kirt còn chưa kịp phản bác thì, chợt, sau gáy, một luồng gió lạnh ập đến mang theo một ánh nhìn sắc lạnh mang tên “tử thần”. Quay lưng lại, O my god, Mạn Mạn đang cười, cười vô ccùng ngọt ngào với anh ta. Shit, Tiêu Mạn Mạn, không phải em bắt dầu mở hình thức gặp thần giết thần, gặp phật giết phật rồi đó chứ!!! Ôi thánh thần thiên địa, lạy chúa Allah, hôm nay anh đi ra ngoài không xem lịch hoàng đạo sao vậy trời, cái mồm thối này, tự dưng trêu cái tên mặt liệt kia làm gì vậy chứ!!! Ba phút sau… Trong xe truyền đến một trận rên rỉ, la hét đầy thê lương. Tô Âm mặt đầy cảm thán: “Này thì đẹp trai, giờ thì thành đập trai rồi nhá. Cho chừa cái tội lêu lổng, đáng đời.” Eria vắt ngang mái tóc xoăn màu hạt dẻ của mình qua vai, đôi mắt trầm tỉnh quét về phía trong xe rồi lại liếc về phía Charl một thoáng, giọng bình thản mở miệng: “Yêu nhau lắm, cắn nhau đau, thôi thì mặt liệt làm chó FA cũng không có tệ đâu Charl.” Tô Âm gật đầu đồng ý, giơ ngón cái lên, nói: “Hỏi thế gian tình là chi, là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!” Charl: “…” Charl không biết nói gì, đưa tay lên mặt sờ sờ, trong lòng tự lẩm bẩm, vhẳng lẽ mặt anh bị liệt thật sao, có nên nhờ bác sĩ chữa trị không nhỉ? Nhìn hành động đáng yêu của anh chàng hai cô gái không nhịn được mà bụm miệng lại không cười ra tiếng. Đúng lúc anh chàng đang hoài nghi về khuôn mặt liệt của mình thì Mạn Mạn đã bước xuống xe, tay chỉnh lại chiếc váy trên người mình, xoa bóp nắm tay, mở giọng sảng khoái nói: “Lâu lắm mới được thư giãn gân cốt, thoải mái ghê.” Nói rồi cũng không thèm quan tâm kẻ đang sống dở chết dở trên xe, hai tay kéo người đi về phía trong trường. Mạn Mạn cùng với đám bạn vẫn chưa đi được mấy bước vào trường bên tai đã nghe thấy có mấy cô gái bàn luận về vụ có thầy giáo mới đến. "Vừa rồi tôi đưa tài liệu cho hiệu trưởng giúp thầy chủ nhiệm, tôi thấy trong phòng làm việc của hiệu trưởng có một người đàn ông nhìn rất đẹp trai, nghe họ nói chuyện, có vẻ Người đó muốn đến trường chúng ta làm giảng viên khoa kinh tế - tài chính đó." "Đẹp trai lắm sao?" Vừa nói đến trai đẹp, đám nữ sinh thể hiện vô cùng kích động. Cô nữ sinh khởi xướng lên chủ đề này đắc ý giơ điện thoại ra, "Tôi chụp lén một bức, đây là bức ảnh đầu tiên đấy nhé, các cậu có phúc lắm đấy." "Mau lên, cho tôi xem với." "Tôi cũng muốn xem." Đám nữ sinh lọ mọ trên màn hình điện thoại một hồi, cuối cùng dừng lại ở một tấm ảnh. Tuy tấm ảnh là hình chụp trộm nhưng hình ảnh lại rất sắc nét vì dược chụp từ góc độ rất gian xảo và hệ thống phân giải cao từ chiếc Iphone X giá hơn 7 triệu đola Mỹ nên thoáng làm cho bức ảnh trở nên rõ ràng đến từng chi tiết. Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, ngồi trên ghế sô pha trong phòng của hiệu trưởng, đầu hơi cúi xuống, những sợi tóc ngắn che ngang đôi mắt của hắn. Nhưng không làm ảnh hưởng tới khuôn mặt vô cùng điển trai của hắn. Miệng hắn hơi nhếch lên, dường như là đang cười. "Quá đẹp..." “Trời ơi, còn đẹp gì nữa, phải gọi là yêu nghiệt mới đúng” "Anh ta thực sự sẽ tới trường chúng ta để dạy học sao?" "Không biết." Cô nữ sinh lấy lại chiếc điện thoại, gương mặt hơi mê mẩn, "Nếu như anh ta tới trường này để làm giản viên đại học thì tôi không ngại chơi trò sư đồ luyến với thầy ấy đâu, eo lại muốn đổi ông xã nữa rồi." "Cậu ngày nào cũng đổi ông xã, không xấu hổ sao?" Cô nữ sinh bên cạnh cười nhạo một tiếng. Cô nữ sinh kia cũng không chịu: "Cậu còn có mấy ông xã nữa, ít ra tớ cũng chung thủy." Nghe đám nữ sinh gào rú, Mạn Mạn bất giác bĩu môi, gì chứ, làm như trường thiếu nhân tài, soái ca lắm vậy, có nhất thiết phải thế không, quan trọng phải là phương pháp dạy nha. Eria quay đầu sang hỏi Tô Âm, giọng đầy lo lắng: “Giảng viên đại học khoa kinh tế - chính trị? Không phải là Lớp của Nhiên Nhiên đó chứ. Ông thầy này có vẻ còn trẻ, dạy có tốt không đây? liệu, liệu… có làm Nhiên Nhiên học kém đi không a, nếu mình mà biết ông ta để cho Nhiên Nhiên thành tích cái này tụt hạng, mình sẽ quyết đề nghị nhà trường đổi luôn giáo viên.” “Ừm, mình cũng vậy” Mạn Mạn cùng Tô Âm gật đầu cùng ý kiến. Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo từ đằng sau cất vang, kéo sự chú ý của mọi người về lại hiện thực: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy, đừng có luôn ngày muốn đổi thầy giáo chứ, học viện không biết đã đổi bao nhiêu thầy cô của khoa thiết kế với khoa truyền thông – giải trí rồi đó. Các cậu mà làm không khéo thì sẽ rất dễ bị người khác đàm tiếu.” Mạn Mạn vừa quay đầu thì liền thấy ngay thân ảnh xinh đẹp của Hạ Tử Nhiên. Hôm nay cô mặc chiếc váy màu đen dài trải đầy ánh tường vi màu đỏ thẫm, từng cánh hoa rũ xuống mềm mại, đung đưa theo mỗi bước chân cô. Nhìn từ xa là hàng loạt đóa hoa đang nở rộ trên tà váy dài, lung linh, kiều diễm mà huyền ảo. Chỉ một cái nhăn mày một tiếng cười của cô gái này thôi cũng đủ để làm cho tất cả mọi người ở nơi này tim đập thình thịch, hít thở không thông. “A…Nhiên Nhiên, hôm nay cậu đẹp quá, đẹp như thiên tiên trong họa mà ra ấy. Cái gì gọi là *“Thiên kiều bá mị, Tú sắc khả xan đều không bằng được hết.” Mạn Mạn thét lên một tiếng đầy hưng phấn, mắt nhìn đăm đăm vào vóc người của Hạ tử Nhiên. (Ý nói chỉ xinh đẹp quyến rũ đến mức cái đẹp ấy có thể mài ra ăn được thay cơm) Tô Âm còn kinh người hơn, mặt đầy cảm khải trực tiếp thốt lên một câu thơ của Bạch Cư Dị trong Trường Hận Ca để miêu tả: “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc. Một ánh mắt một nụ cười trăm sắc thái, son phấn lục cung đều nhạt màu.” “Nhiên Nhiên, sao hôm nay cậu có hứng thú mặc váy vậy, nhìn đẹp quá à, cậu không ngại chơi GL (yêu đồng tính) cùng mình chứ?” Eria làm mặt gian xảo, trêu cười nói. Ba cô gái nhao nhao lên vây quanh Hạ Tử Nhiên luôn miệng bàn luận vấn đề, cố gắng dò hỏi cô tại sao hôm nay lại mặc một bộ váy tới trường, hoàn toàn đem luôn vụ thầy giáo mới đến kia nem ra sau đầu. Nhìn ba cô bạn nhỏ đang nhao nhao “tra khảo” mình, Hạ Tử Nhiên có chút giở khóc giở cười. “Thôi, không nói nữa, vô lớp, vô lớp, sắp vào học rồi kìa.” Thật ra năm người bạn này của cô đều là những sinh viên ưu tú của các gia tộc nổi tiếng hạng nhất trên thế giới. Ngay cả trong một ngôi trường như Folrencia thì cả năm người này cũng đều là những tài nữ, nam thần từ gia thế cho đến học vấn vượt trội nhất trong từng khoa. Cho nên cô thật sự không tính là gì nếu xét với họ. Tiêu Mạn Mạn, nhị tiểu thư của tập đoàn Kering – là một tập đoàn đa quốc gia có trụ sở chính ở Trung Quốc,sở hữu rất nhiều công ty con đa dạng trong lĩnh vực khai thác đá quý, chế tạo trang sức nổi tiếng trong giới. Đồng thời cũng là tập đoàn đứng đầu trong mảng thiết kế thời trang với các thương hiệu bậc nhất như: Alexander McQueen, Balenciaga, Brioni, Saint Laurent... Là một mỹ nữ thông minh, đáng yêu với chỉ số IQ 146, giá trị vũ lực 132, đứng thứ hai toàn khoa thiết kế. Có hôn ước với Kirt. Tô Âm, là một tiểu thư có xuất thân từ tập đoàn WarnerMedia – là hãng phim điện ảnh lớn thứ hai Hollywood. Có ba là người Trung Đông, mẹ là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng trong giới âm luật ở Mĩ nên cô là con lai. Từ nhỏ đã thích hát, là một mỹ nhân xinh đẹp, quyến rũ, có ngoại hình vô cùng nóng bỏng, trái ngược hoàn toàn với giọng hát êm dịu, thanh nhã của cô. Với chỉ số IQ 150, giá trị vũ lực 141, cô là hoa khôi đứng đầu khoa truyền thông và giải trí. Tính cách trưởng thành, sôi nổi và có hơi độc miệng. Eria William, người cũng như tên, là một nữ thần lạnh lùng, thành thục, trầm ổn trong mắt các nam sinh trong trường cũng như trong khoa luật. Là con một của gia tộc William nổi tiếng tại Los Angeles. Ba cô là chủ tịch tập đoàn ERA, viết tắt của Electronic Realty Associates, là công ty bất động đứng thứ 3 trên trường quốc tế. Có chỉ số IQ 171, giá trị vũ lực 120. Charl Lewis, đại thiếu gia của tập đoàn CL – tập đoàn đứng đầu nghành khai thác dầu mỏ của Mỹ. Là một IT có chỉ số IQ 186, giá trị vũ lực 165. Được mệnh danh là người tình trong mắt mọi thiếu nữ, soái ca ngôn tình tổng tài lạnh lùng. Ngươi cuối cùng là Kirt Howard, Đại thiếu gia của tập đoàn Lawerrt – hãng sản xuất ô tô lớn nhất trên thế giới. Hiện tại cậu ta đang luyện tay tại một công ty giải trí lớn ở Trung Quốc được Lawerrt thu mua và phát triển. Bởi vì có bề ngoài xuất sắc và tính tình phong lưu, khoáng đãng nên còn được giới truyền thông chào đón hơn cả nghệ sĩ dưới tay cậu ta đào về. Là vị hôn phu của Tiêu Mạn Mạn nên anh chàng này cũng không kém, chỉ số IQ cao hơn 165, giá trị vũ lực là 158. Mắc bệnh sợ vợ trong tương lai không xa. Còn cô, rất may mắn khi là người đầu tiên dùng chỉ số IQ và giá trị vũ lực để thi vào trường này một cách thông thường mà không dùng gia thế để lấy một suất vé dự bị vào trường. thật sự là bi ai và áp lực khi có một đống bạn bè đều là con của mấy “đế chế” lớn a! ----------- “Nghe nói có thầy giáo mới a.” “Nghe nói thầy giáo mới này rất soái nha.” “Háo hức quá đi mất.” “…” Cả lớp ồn ào bàn tán một cách đầy sôi nổi, tuy nói Folrencia là nơi tụ họp của thiên tài, không thiếu các soái ca hạng A, cơ mà lòng yêu cái đẹp, ai chả có. Thử tưởng tượng coi, nếu bạn được học với một thầy/ cô giáo trẻ trung, xinh đẹp hay cao ráo, đẹp trai thay vì học với một bà già khó tính, một ông thầy già nua, bạn sẽ chọn bên nào. Không cần nói cũng biết rằng cái đẹp là hình thức đánh giá độ hảo cảm cao nhất của con người. Như mọi ngày, Hạ Tử Nhiên vẫn nằm trườn lên mặt bàn cạnh cửa sổ, đôi mắt cô lim dim như một chú mèo nhỏ đang tắm mình dưới ánh nắng của mặt trời. Không phải cô không quan tâm mà là ai dạy cũng được, đối với cô dường như không có gì khác biệt lắm. “Reng…” Tiếng chuông vào học vang lên. Theo tiếng chuông reo vang, một bóng người cao ráo vừa đi lướt qua cửa sổ khán phòng, tiếng bước chân trầm ổn, đều đều vào lớp… “A! Là thầy giáo mới kìa, má ơi, đẹp trai quá đi thôi!” Lớp lại bắt đầu ồn ào lên, mãi đến khi lớp trưởng hô nghiêm mới thoáng lắng lại được. Thầy giáo mới khẽ nhếch môi cười liếc nhìn về một hướng nào đó, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển đến cuốn sổ đầu bài rồi trầm giọng hỏi: “Lớp hôm nay có vắng ai không lớp trưởng?” “Dạ không thưa thầy.” Bên dưới lại tiếp tục xì xào. “Giọng thầy nghe hay quá!” “Trầm khàn, nhẹ nhàng, lôi cuốn, ôi, lỗ tai muốn mang thai mất rồi!!!” Nghe giọng nói có chút quen thuộc, Hạ Tử Nhiên lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên, đôi con ngươi đảo tròn như lấy lại ánh sáng, liếc nhìn về phía bục giảng. Nam nhân trên bục giảng cất giọng khàn khàn đầy nam tính, ánh nắng chiếu qua hắn như không che lấp được vẻ đẹp yêu nghiệt đến điên đảo, nào đâu còn là một chữ đẹp, dường như không thuộc về nhân gian nữa rồi: “Chào các em, trước khi bắt đầu vào học tôi sẽ giới thiệu trước. Tôi tên Dạ Vô Hàn, là người Trung Đông, được cử đến đây làm giảng viên môn kinh tế phát triển và kinh tế quốc tế thay cho cô Aliana trong 3 tháng. Trong quãng thời gian tới, nếu có gì thắc mắc…” Nữ sinh bên dưới mặt dầy mong chờ, đợi câu tiếp theo như thường lệ thì bỗng, giọng Dạ Hàn dường như nhiễm một tia ý cười đầy gian xảo mà nói tiếp: “…thì tự tìm hiểu thêm hoặc hỏi lớp trưởng, có gì khó hiểu thì cũng đừng tìm thầy, thầy rất bận, rất phiền. Được rồi, chúng ta bắt đầu vào học thôi.” Cả lớp im phăng phắc: “…” What? WTF! Are you kidding? Tinh thần trách nhiệm của mọi thầy cô giáo đâu? Câu nói ngàn năm chỉ một để nêu cao tinh thần học tập cho mọi học sinh đâu? Trong khi cả lớp đang hoài nghi tính lẫn lộn của sự việc, tiếng giảng bài đã bắt đầu vang lên chung quanh lớp học, thoáng chốc giọng nói tràn đầy từ tính ấy đã lôi kéo mọi người vào bài giảng. Hạ Tử Nhiên nhướng mày nhìn về phía người trên bục giảng, con ngươi đen láy luôn phủ một màn sương mờ ngăn trở mọi cảm xúc, lúc này lại lóe lên một ánh sáng nhàn nhạt không tên. ----------- Buổi chiều chỉ có hai tiết kinh tế phát triển, Dạ Hàn giao xong bài tập liền đi ra khỏi lớp học trong những tiếng xì xào, bàn tán, những ánh mắt háu đói của vô số nữ sinh. Bởi vì đám người đó quá ồn ào, anh liền chọn một còn đường nhỏ có ít người. Cả buổi chiều hôm nay, Hạ Tử Nhiên đều không có tới lớp học, trong lòng anh liền có dự cảm không tốt. Nhưng nghĩ đến cô gái nhỏ thì có thể làm gì quá quắt dối với mình thì thật ra cũng không tệ, ít nhất là cho thấy cô để ý anh. Dạ Hàn càng đi càng thấy có gì đó sai sai, con đường này hướng về cổng phía Tây, mặc dù hơi hoang vu hẻo lánh, nhưng cũng không thể nào mà một người đi đường cũng không có. Anh dừng lại, nhìn trước nhìn sau, vẫn có thể nhìn thấy ở xa, phía cổng trường có người đi ra, thậm chí có người muốn đi tới bên này, nhưng đi được mấy bước, hình như nhìn thấy thứ gì đó, nên đã chạy quay lại. Lập tức, theo bản năng Dạ Hàn liền quay đầu lại nhưng một sức lực mạnh mẽ đồng thời kìm chặt lấy tay anh, lôi cả thân hình anh theo quán tính về phía bụi cây sát tường. “Ụch…” Hạ Tử Nhiên kẹp chặt cổ tay của Dạ Hàn, ấn anh vào bức tường phía sau một tiếng thật mạnh. Đôi mắt cô sâu thăm thẳm không thấy đáy, dường như trong đó là một mảnh đen vô tận không một chút cảm xúc. Giữ cố định thân thể Dạ Hàn, Hạ Tử Nhiên ép sát lại gần anh. Mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, cả hai cứ như vậy nhìn nhau, không nói một lời như thể ai mở miệng trước sẽ thua vậy. Không khí yên lặng quỷ dị, dường như chữ tĩnh đã đạt đến một mức độ mà một cây kim rơi liền có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh tinh xảo của nó. Một hồi lâu sau, Hạ Tử Nhiên chợt lên tiếng trước, cô vốn định hỏi, song lại nhận thấy người trước mặt có vẻ khô đúng lắm thì hàng mi nhẹ nhíu lại. Cô cũng không có ra tay quá mạnh, dù cho trên người hắn ta có vết thương thì với thể chất từng được huấn luyện rồi thì vết thương đó chỉ là một chuyện vặt vãnh mới đúng chứ. Nghĩ thế cô liền hỏi: “Này, anh không sao chứ, không lẽ một chút vết thương đó, anh còn chưa khỏi?” Lúc này, mặt Dạ Hàn nổi lên một tầng lúng túng, hai tai đã sớm đỏ lên một cách kì lạ, trong đầu lúc này đang gào thét một tiếng: “A…” nào đâu còn nghe được câu hỏi của cô nữa. Thấy Dạ Hàn mãi không trả lời mình, Hạ Tử Nhiên liền có chút nghi ngờ lên tiếng: “Không phải là thật đấy chứ, chẳng lẽ anh lại yếu ớt như vậy?” Mãi đến lúc này, Dạ Hàn mới sực tĩnh, mặt đỏ ửng, vội vàng né tránh ánh mắt vốn đang dừng trên người Hạ Tử Nhiên sang một bên, giọng khàn khàn lên tiếng: “Cô…cô buông tôi ra trước cái đã… Không phải… tôi đã khỏi rồi, không sao hết nữa!” Nghe thấy giọng nói trầm khàn, lúng túng của Dạ Hàn, Hạ Tử Nhiên lại càng nghi ngờ hơn nữa, ép sát lên người Dạ Hàn, tư thế của hai người lúc này thoáng chốc đã trở nên vô cùng mờ ám. Cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp vừa truyền đến, Dạ Hàn càng lúng túng hơn, anh xoay cổ tay, thân hình khẽ động, nhanh chóng thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Hạ Tử Nhiên, bước cách xa cô năm bước, miệng thở nhẹ mà nói: “Cô… cô…lần sau…không nên mặc những bộ váy như vậy nữa…rất dễ để…để lộ… phần trên.” Giọng anh nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cúi dầu nhìn chiếc váy lụa đen mỏng, kẻ nào đó không nói nên lời nhìn về phía trước: “…”