Là Ai Nợ Ai: Chân Tình
Chương 9 : Còn Có Em.
"Em không sợ, dù ai cản em thì cũng vậy thôi, em sẽ bên anh, anh phải vượt qua anh Hàn à, còn có em bên anh, còn em tin tưởng anh..."
***
Ngụy Hàn được chuyển đến nhà tù ở thành phố Tân Nam. Đổng Tây vẫn phải tiếp tục việc học của mình, gia tài đồ sộ của bố cô để lại đủ để hai mẹ con sống đến hết đời. Việc đi học vẫn được diễn ra nhưng các bạn học và thầy cô giáo đều thấy rõ sự khác lạ của cô học sinh này. Tính tình trầm lắng hơn, không còn hoạt bát nói cười tham gia các hoạt động tập thể như xưa. Do cô còn nhỏ, mẹ cô cũng chỉ biết việc nội trợ nên hầu hết các hoạt động của công ty bà Đổng đều giao cho Trần Thắng Ninh quản lí, ông ta từ chức trưởng phòng nhân sự nhảy vọt lên trở thành đại diện của chủ tịch, chuyện này, Đổng Tây cũng chẳng hề bận tâm.
Sau khi Ngụy Hàn bị chuyển đi, sức khỏe Ngụy Dân ngày càng yếu, việc nội bộ gia đình họ Ngụy cũng dần dần bị người anh là Ngụy Lâm nắm chặt.
Hai tuần sau khi Ngụy Hàn bị chuyển đi. Đổng Tây đã xin mẹ đi dã ngoại cùng nhóm bạn trong lớp. Nhưng vừa tới ga tàu điện, cô đã tạm biệt mọi người mà đón chuyến tàu đến thẳng thành phố Tân Nam. Bước xuống nơi lạ lẫm này, cô đảo mắt nhìn xung quanh rồi nhanh lên taxi đến nhà giam Q.
Trong khi đó, Ngụy Hàn đang ngồi đối diện với hai người đã từng gắn bó thân thiết với anh. Căn phòng gặp mặt không bị ngăn cách bởi bất kì thứ gì, họ ngồi cùng một bàn, chỉ ba người chứ không ai khác. Hoắc Thành Quân đã mua chuộc người lính canh, bảo họ ra ngoài cửa đứng đợi. Bởi thế, Ngụy Hàn càng cảm giác bản thân đang bị xỉ nhục nặng nề, phải nhờ vả kẻ thù mới được chút tự do.
"Tuần sau em và Thành Quân phải quay về Mĩ rồi nên đến đây nói lời từ biệt với anh."
Ngụy Hàn ngước mặt nhìn người phụ nữ đó, vẫn nét xinh đẹp quyến rũ, nhưng chính vì thế mới trở thành cây hoa hồng đầy gai, mà anh chính là kẻ ngu ngốc đã để nó đâm chảy máu nặng nề.
"Tại sao?"
"Anh nói tại sao về chuyện gì? Chuyện vì sao em chỉ tội anh hay vì sao em lại phản bội anh?" Cô ta nói thản nhiên như chuyện mình làm là điều rất đỗi bình thường.
"Cả hai."
"Vốn dĩ em cũng định chia tay với anh, nhưng có trời chứng giám, em chưa hề có ý định hại anh đâu. Chỉ tại anh gặp vận xui dính phải vụ giết người, em chỉ thuận theo ý trời thôi. Với lại lời em nói cũng có đôi phần là thật, hôm anh bất ngờ đến nhà em, Thành Quân đang ở trong phòng."
Những lời thanh thoát nói ra thật chói tai, Ngụy Hàn nhếch môi cười đầy khinh bỉ: "Thì ra cô chỉ muốn hai mươi phần trăm của Mạc Viễn?"
Đến giờ anh mới nhận ra cái bụng dạ xấu xa của người mà anh đã yêu thương bằng cả trái tim. Cô ta đồng ý lời cầu hôn của anh chỉ vì muốn anh giao cho cô ta hai mươi phần trăm của anh đang thừa hưởng từ tập đoàn Mạc Viễn – Sự nghiệp bốn đời Ngụy gia. Anh đúng là một thằng khờ mới kí cái hợp đồng trao tài sản của mình cho vợ sắp cưới. Vậy mà tháng trước anh còn ngu ngơ cầm nó đến nói với cô: Tài sản của anh cũng là của em, sau khi về nước kết hôn thì đã trở thành người một nhà, cần gì tính toán việc của anh hay của em làm gì. Ngụy Hàn bật cười rồi tự nguyền rủa chính mình.
"Thấy cậu thật đáng thương nên tôi nói luôn cho cậu biết. Tôi và Mễ Nhu đã yêu thương nhau rất lâu rồi, cũng chỉ vì cậu mà tôi phải để cô ấy bên cậu rồi bản thân đi sang Mĩ chờ cô ấy... Ngày tháng chúng tôi xa nhau cuối cùng cũng có kết quả rồi... Ông trời thật quá công bằng."
"Tiền? Chỉ vì tiền mà các người lập ra một âm mưu hoàn mĩ đến hai năm, để cô ta giả vờ ngây thơ tiếp cận tôi, lừa gạt tình cảm của tôi, rồi bày trò du học ở Mĩ, lại giả vờ tình cờ gặp nhau tại Mĩ... Rất tài giỏi." Anh nhìn sang vẻ đắc ý của thằng bạn thân ngày nào: "Hoắc Thành Quân, xem ra đứa con hoang như cậu cũng thật có đầu óc."
"Mày!" Hắn ta đứng bật dậy giơ cao nắm đấm, nhưng lại không xuống tay, chỉ bật cười rồi hạ thấp tay mình xuống như đang phủi bụi: "Đánh một tù nhân chỉ thêm bẩn tay."
"Chúng ta đi thôi anh! Cũng gần tới giờ lên máy bay rồi." Kha Mễ Nhu choàng lấy tay nhân tình trước mặt kẻ đàn ông ngu xuẩn đáng thương.
Hoắc Thành Quân hôn lên cổ cô ta rồi hạ giọng trầm ấm: "Em ra ngoài chờ anh hai phút, anh còn một chuyện rất quan trọng nói với tên này."
Nhìn Kha Mễ Nhu đã đi khỏi đó, hắn ta mới cúi sát người nói khẽ vào tai Ngụy Hàn: "Không nói để mày hiểu thì tội nghiệp lắm... Ngụy Hàn à, người mà mày luôn ôm ấp ngày đêm đang mang trong người giọt máu của tao... Chắc mày không biết, tao mới là lần đầu tiên của cô ấy." Hắn cười thật lớn, vỗ vỗ lên vai Ngụy Hàn sau đó bỏ ra ngoài.
Cái ánh sáng lờ mờ của phòng giam chiếu vào nửa khuôn mặt anh, bàn tay mười ngón cùng cái còng số tám đang kêu lên răn rắc. Cái tia sắt lạnh từ ánh mắt của anh khiến mọi thứ xung quanh toàn là màu đen thăm thẳm.
Đổng Tây đang xách túi lớn, túi nhỏ vào thì thấy Kha Mễ Nhu đứng ngoài cửa phòng giam. Cô liền hớt hãi chạy đến: "Chị làm gì ở đây?"
"Ồ... Lại đến thăm kẻ thù sao? Không biết bố em mà nhìn thấy con gái mình đang yêu thương lo lắng cho kẻ giết mình thì ông có bật nắp quan tài mà sống dậy không?"
"Đê tiện!" Đổng Tây tát thẳng vào mặt cô ta một cái tát. Kha Mễ Nhu không tránh, cô chỉ mỉm cười rồi xoa xoa mặt mình: "Coi như tôi trả cho Ngụy Hàn."
"Mễ Nhu!"
"Anh..."
Nhìn người đàn ông kia bước đến ôm lấy eo cô ta, Đổng Tây chỉ muốn hai kẻ hèn hạ này cút khỏi mắt mình, cô chửi thẳng vào mặt cả hai: "Rồi một ngày hai người sẽ hiểu thế nào gọi là báo ứng."
Không biết họ có phản ứng gì không, Đổng Tây đã đi ngang qua, chỉ nghe loáng thoáng tiếng cười mỉa mai. Cô đến xin người canh gác vào gặp anh, họ nói anh còn một mình trong phòng. Đổng Tây giao hết mọi túi bánh kẹo, thức ăn trên tay cho người canh gác đó, nhờ giả rối rít rồi chạy thẳng vào phòng. Thấy anh vẫn ngồi đó, cô đi nhẹ đến, nhìn anh lại gầy nhiều hơn, nửa gương mặt nhìn nghiêng đầy tăm tối.
"Anh Hàn..."
Đến khi cô đứng bên cạnh, Ngụy Hàn vẫn chưa bừng tỉnh, anh suy nghĩ điều gì đó rất nhọc tâm. Cô đặt tay lên vai anh: "Họ nói gì anh cũng đừng nghe, không sao cả. Còn có em đây!"
"Bố anh ông ấy sao rồi?" Cuối cùng anh cũng lên tiếng, anh ngước lên nhìn cô, bóng dáng nhỏ bé của hai năm trước đã không còn, cô đã cao hơn rất nhiều.
"Bác đã xuất viện về nhà, nhưng sức khỏe còn yếu nên chưa đến thăm anh được."
"Sau này đừng đến đây!" Anh lạnh lùng quả quyết làm Đổng Tây sững sờ trong vài giây. Sau đó cô liên tục lắc đầu: "Em sẽ đến thăm anh, không bỏ anh ở đây một mình đâu."
"Mẹ em đang rất hận anh, em đến đây không sợ bị mắng à?" Trong kí ức, Đổng Tây là một cô bé rất sợ bị mắng, mỗi lần làm lỗi đều chạy tìm anh để khỏi bị bố mẹ trách tội.
Đổng Tây thấy anh nhìn mình như vậy nên không kìm được nước mắt mà ôm lấy anh rồi lại lắc mạnh đầu: "Em không sợ, dù ai cản em thì cũng vậy thôi, em sẽ bên anh, anh phải vượt qua anh Hàn à, còn có em bên anh, còn em tin tưởng anh..." Nước mắt rơi trên vai áo tù của anh, Ngụy Hàn bất động. Còn có thể cảm nhận được nước mắt của cô. Anh ngồi trơ lì như khúc gỗ, thì ra còn có nước mắt rơi vì anh. Đổng Tây!
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
22 chương
19 chương
13 chương
21 chương
25 chương
33 chương