Là Ai Nợ Ai: Chân Tình
Chương 42 : Tổ Ấm Mới.
Đây là phòng của cô, nhà của anh và cô, họ sẽ ngày ngày bên nhau, mãi không rời xa nữa.
***
Đón năm mới chưa được mấy ngày thì anh lại bắt đầu làm việc, công nhân cũng đến làm rất sớm, nghe nói có mấy hợp đồng phải hoàn thành trong tháng hai Dương lịch nên càng ngày anh càng bận hơn, sáng ra cảng sớm, tối về đến nhà thì mệt lả người, cả ăn cũng vô vị, Đổng Tây thấy mà vô cùng lo lắng, cô không biết hiện giờ anh bán mạng như thế để làm gì, dù sao đây cũng là công ty của bạn anh, người bạn kia không thấy đâu mà cứ để anh gánh hết thế này, vừa nghĩ đã thấy khó chịu.
Có lần nửa đêm anh về nhà chưa kịp ăn cơm thì đã có điện thoại gọi đến nói lô gỗ chuyển từ cánh rừng sau núi xuống bị chặn lại, họ bảo anh phải đích thân đến giải quyết, anh liền nhanh chóng khoác thêm một lớp áo rồi quay sang nói với cô: "Em ở nhà ăn cơm trước đi nhé? Có lẽ đến sáng anh mới về, nhớ phải khóa cửa cẩn thận."
"Anh nhớ cẩn thận."
Ngụy Hàn bước đến hôn lên trán Đổng Tây xem như để cho cô và anh cùng an tâm, nhưng thực chất mỗi lúc anh bước ra khỏi căn nhà này thì ở phía ngoài đã có người giúp anh bảo vệ cô rồi.
Anh đi được khoảng hai tiếng sau thì Lương Ứng Nhiên đi đến gõ cửa nói phải lấy thêm tài liệu đưa cho Ngụy Hàn, Đổng Tây liền nắm lấy cơ hội mà túm chặt tay anh ta đòi đi theo. Lương Ứng Nhiên đâu thể từ chối, đành lái xe mang Đổng Tây cùng đi theo.
Xe của Lương Ứng Nhiên dừng ở trạm kiểm lâm dưới khu rừng, anh ta mang giấy tờ lên con đường phía trên núi cho Ngụy Hàn. Ngồi trong xe ở đây đợi khá lâu mà không có ai về, bên ngoài có mấy chú công nhân vẫn đứng quanh xe bảo vệ cô, Đổng Tây đẩy cửa xe ra ngoài, lập tức một luồng gió mạnh thổi vào, cô co người. Có một chú thấy thế liền bảo: "Bà chủ, bà vào trong xe ngồi đi, có lẽ ông chủ sắp về rồi."
"Ơ…" Đây là lần đầu tiên cô nghe người khác gọi mình như thế nên liền đỏ mặt, xua xua tay: "Cháu không sao… Cháu muốn đứng đây đợi anh ấy…"
Mấy chú đó bật cười rồi tìm chuyện khác nói, Đổng Tây được họ rất quý mến, nói về chuyện gia đình của họ nên cô dường như quên mất cảm giác lạnh, cứ trò chuyện say mê.
Vụ việc giải quyết ổn thỏa, Ngụy Hàn cùng Lương Ứng Nhiên đi bộ về đến dưới khu rừng, trên tay anh vẫn còn cầm mấy tờ giấy mà dặn dò Lương Ứng Nhiên: "Đợi trời sáng thì bảo người đến tìm chú Hứa nói dự án đã sắp xong rồi, tuần sau tôi trở về thành phố Tân Nam."
"Được. Nhưng mà anh Ngụy… Thật ra… tôi còn chưa nói với anh là cô Đổng cũng đi theo tôi."
"Đợi cậu nói thì tôi thấy rồi…"
Lương Ứng Nhiên lúc này mới phát hiện Ngụy Hàn đã đi nhanh về phía trước, trên môi hiện lên một nụ cười ấm áp hiếm có. Vừa rồi khi Ngụy Hàn quay sang đã trong thấy giữa làn sương sớm có một cô gái đứng cạnh xe mà cười nói vui vẻ, mọi ưu phiền của anh cũng tan chảy theo nụ cười đó. Anh không biết vì sao mỗi nơi nào có cô thì nơi đó đều ấm áp và ngập tràn ánh sáng như thế.
"Tiểu Tây…"
"Ô… Anh Hàn…"
Anh đã đến trước cô, mấy chú công nhân liền chào hỏi: "Tổng giám đốc…"
"Ừm… Mọi người vất vả rồi, đợi một lát hàng xuống rồi chuyển lên xe xong thì về nghỉ một lát đi, không cần ra cảng."
Họ vui mừng nhưng vẫn biết tránh đi chỗ khác. Mấy chiếc xe tải hàng cỡ lớn vẫn đỗ ở đó, Lương Ứng Nhiên sang chỉ đạo mọi người. Phút chốc chỉ còn Ngụy Hàn và Đổng Tây đứng ở đây, hai người họ nhìn nhau, không để anh nói gì thì cô đã kéo anh lên xe, họ ngồi ở ghế sau. Anh vừa ngồi xuống liền ngửi được mùi trà thơm ngát, mang theo cả vị ấm.
"Anh uống ít trà ấm đi, em để vào bình giữ nhiệt nên không mất độ nóng đâu…"
Cầm lấy thứ trà vàng ươm trong nắp bình, anh uống cạn một hơi, quả thật, ấm vô cùng, ấm đến tận trái tim.
"Sao em lại đến đây, nơi này rất lạnh…" Nhìn cái mũi cà chua của cô, anh lấy tay bóp nhẹ nó, cưng chiều vô hạn: "Dâu tây đột biến cà chua rồi…"
Cô bật cười hì hì, lấy lại nắp bình rồi đậy lại, đặt bình trà sang một bên, nhào người đến ôm lấy cơ thể đầy sương lạnh lẽo của anh. Điều này làm Ngụy Hàn ngẩn người, và rất nhanh sau đó cũng choàng tay ôm chặt cô vào lòng.
"Tiểu Tây… Em lại nhõng nhẽo nữa rồi…"
"Ai nói em nhõng nhẽo, em chỉ đang ủ ấm cho anh thôi, anh xem đi, cả mặt anh cũng tái đi rồi, em phải làm ấm anh mới được..."
Bỗng dưng rất muốn hôn cô gái này, nhưng chỗ anh muốn hôn không phải là trán nữa. Ngụy Hàn đắn đo đôi lát, rốt cuộc cũng giữ được bình tĩnh mà hôn lên tóc cô, cười khẽ: "Con tiểu hồ ly này…"
"Gì mà tiểu hồ ly…" Cô phản bác định buông anh ra nhưng anh không cho cơ hội, Đổng Tây uất ức nói: "Em không phải tiểu hồ ly… Em là Dâu tây, là Dâu tây thơm ngon, bổ dưỡng."
"Ừ. Thơm ngon bổ dưỡng…"
Có ai nói cho cô biết hiện giờ cô đang mê hoặc anh không? Ngụy Hàn lại bật cười xoa xoa tóc cô, cô đúng là tiểu hồ ly quyến rũ, lại là quả Dâu tây vừa thơm ngon lại bổ dưỡng, nhưng mà, anh không thể ăn được. Đáng tiếc thật…
Tuần sau anh phải trở về thành phố Tân Nam tiếp quản tổng công ty của Mộ Cần nên trong thời gian này càng bận nhiều hơn nữa. Tối đó sau khi về đến nhà, anh thấy Đổng Tây đã chui vào chăn ủ ấm, cả thân người được quấn bởi một lớp chăn dày nhìn chẳng khác nào con nhộng con. Hơn thế nữa lúc này cô đang nằm ở một góc giường, mi mắt nhắm lại, có lẽ là ngồi đợi lâu quá nên ngủ quên. Ngụy Hàn bỏ cặp táp xuống rồi đi đến ngồi xuống giường, nhẹ tay vén tóc cô gọn gàng lại, khuôn mặt hồng hào xinh xắn ấy làm anh cảm thấy nao lòng.
Anh nhìn Đổng Tây, cả khi ngủ cũng trông đáng yêu đến thế, người khác nhìn chỉ muốn thơm một cái mà thôi. Đúng vậy, anh có thể thật tâm thừa nhận rằng gần đây đúng là thường hay xuất hiện nhiều suy nghĩ quá đáng với cô, anh suy đi nghĩ lại cuối cùng cũng tìm ra được nguyên nhân.
Hẳn vì đã rất lâu không chạm vào phụ nữ nên hoocmôn sinh lí đòi hỏi ngày càng cao, mà Đổng Tây lại thường xuyên bên anh như vậy nên anh có khao khát cũng là đúng thôi.
Đúng là thế rồi… Ngụy Hàn gật đầu, khi nào anh về thành phố Tân Nam, anh sẽ tìm một người phụ nữ để thỏa nhu cầu cá nhân mới được.
Nhưng lúc này thì anh còn muốn làm một chuyện quan trọng hơn, hôn lên trán cô gái này một cái. Da thịt mịn màng của cô khi môi anh chạm vào, thực là khiến người ta… hơi khó chịu thì phải.
Trên đường về thành phố Tân Nam, tâm tình Ngụy Hàn rất tốt, thỉnh thoảng lại đưa tay xoa tóc cô rồi mỉm cười, tuy có hơi tò mò nhưng thấy anh như vậy, cô cũng thuận theo ý anh, dựa người vào vai anh nhìn con đường trải dài bất tận. Nhưng khi vào trung tâm thành phố, Đổng Tây thấy anh không có ý định về nhà, chiếc xe rẽ sang hướng khác nên thuận miệng hỏi, anh chỉ cười cười bảo cô ngồi yên, làm ra vẻ bí mật. Đến khi chiếc xe dừng trước một căn hộ độc lập trong khu Energy – một khu nhà dành cho bậc thượng lưu ở thành phố Tân Nam. Cô còn bỡ ngỡ trước những diễn cảnh đang xảy ra thì Ngụy Hàn đã mở cửa xe, nắm tay dẫn Đổng Tây vào trong nhà, anh mở khóa dẫn cô đi thẳng lên lầu.
"Đây là đâu vậy anh?"
"Nhà của chúng ta!"
"Nhà sao?"
Anh vui vẻ đưa tay che đi đôi mắt của Đổng Tây, tay còn lại vặn chốt cửa rồi mở ra. Cô giơ tay ra tìm kiếm đường phía trước: "Anh Hàn... Em sợ té lắm, anh che mắt em thì sao em đi đây?" Vừa nói xong thì bàn tay che mắt của cô đã bỏ xuống, Đổng Tây chớp chớp lại mi mắt lần nữa, cô chắc không bị hoa mắt đấy chứ, Đổng Tây đi đến sờ vào tấm ảnh của anh và cô được dán vào tường, đây là tấm ảnh năm cô mười tuổi, anh mười tám, sinh nhật lần thứ mười này, Đổng Tây đã ôm chầm lấy anh, bảo anh hãy lấy cô làm vợ. Đổng Tây cảm giác như đây chỉ là một giấc mơ, cô xoay người lại nhìn Ngụy Hàn vẫn còn đứng ở cạnh cửa: "Sao mọi thứ... lại ở đây?"
"Đây là phòng của em, tất cả những tấm ảnh này đều mang từ nhà em đến đây, từ nay nó là không gian của em, thích không?"
"Là... là anh mang sao?" Cô đỏ mặt hỏi.
Ngụy Hàn liền lắc đầu, có vẻ như vẫn còn chưa hài lòng lắm: "Trong thời gian chúng ta ở tỉnh Khúc Giang, anh đã bảo Ứng Nhiên tìm người giúp anh chuyển mọi thứ đến đây, đặc biệt là những tấm ảnh này, chúng được dán đúng theo vị trí ở căn phòng cũ, tất cả là do Phùng Minh Châu tự tay bày trí."
"Phùng Minh Châu?" Dường như tò mò, cô bèn mím môi thử hỏi
"Cô ta là bạn của Ứng Nhiên, học chuyên ngành thiết kế, căn nhà này cũng là một trong những tác phẩm của cô ta, vừa xây xong tháng trước. Anh đã xem qua bản mẫu, cảm thấy không gian rất thoải mái, thiết kế cũng đẹp mắt. Đặc biệt là rất có cảm giác ấm áp của gia đình nên anh mới quyết định chọn đây làm tổ ấm của chúng ta. Tiếc rằng gần đây anh chẳng có thời gian, nếu có thể, anh muốn tất cả đều tự tay làm tặng em."
"Anh Hàn… Căn phòng này cô ấy bày trí theo ý tưởng của anh đúng không?"
Anh nhướng mày, mắt đầy ý cười nhìn cô: "Sao em biết?"
Tuy cô không thông minh nhưng về vấn đề này đương nhiên cô có thể không cần động não mà vẫn có thể đoán được. Thế là Đổng Tây bật cười, đưa tay nhéo nhẹ lên má anh: "Chỉ có anh là hiểu em thích gì."
Vì câu nói của cô, anh cũng phì cười, hơi tiếc nuối nhìn căn phòng: "Anh biết tất cả ảnh đều là ảnh kỉ niệm, nếu không vì bất đắc dĩ anh cũng không muốn người khác chạm vào."
Ngược lại với thái độ tiếc nuối của anh, cô chỉ thở phào an tâm, cũng may anh đã không thấy chúng, bí mật trong những tấm ảnh, Đổng Tây không muốn anh biết đến.
Nhìn lại một lượt căn phòng với kiểu thiết kế độc đáo này, tường được tô theo màu đỏ chấm đen, như một quả dâu tây khổng lồ, xung quanh tường, tủ quần áo, bàn học đều dán đầy ảnh của cô, của anh, của cô và anh. Cái giường hình dâu tây này, Đổng Tây đưa tay chạm vào nó, chất lụa mềm mại mang lại cảm giác dễ chịu, còn có gối hình dâu tây, thảm cũng hình dâu tây, xung quanh đây như mang đầy hơi thở của cô. Đây là phòng của cô, nhà của anh và cô, họ sẽ ngày ngày bên nhau, mãi không rời xa nữa. Rõ ràng mọi thứ là sự thật mà sao lại mang cảm giác hư ảo thế này, Đổng Tây tự lấy tay nhéo mạnh vào má mình, đau, rất đau, cô còn cảm nhận được vị mặn của nước mắt. Ngụy Hàn đi đến đưa tay lên lau đi hai dòng lệ này, bàn tay anh rất ấm, cảm giác càng thật hơn: "Em mít ướt thật đấy, lớn thế này rồi còn khóc nhè sao?"
"Anh Hàn! Em đang mơ đúng không? Em... sao lại như vậy?"
"Em hay mơ lắm à? Sau này đừng mơ nữa, muốn gì cứ nói với anh, anh nhất định sẽ làm cho em, không cần mơ nữa..." Những lời này như những ước hẹn chắc chắn đối với Đổng Tây, cô xà vào lòng ôm lấy anh: "Em cần anh, em chỉ cần anh..."
"Được! Cả anh cũng tặng em luôn." Cô ôm anh như thế, càng khiến cho tâm trạng của anh ổn định hơn, không còn cảm giác như mình thiếu thốn thứ gì đó. Ngụy Hàn tựa đầu vào mái tóc Đổng Tây, anh đã hứa sẽ cho cô cuộc sống thật hạnh phúc, hôm nay đã làm được rồi.
Buổi chiều sau khi vào nhà mới, Đổng Tây vẫn còn nhí nhảnh chạy nhảy khắp nhà để làm quen với không gian hoàn toàn xa lạ. Căn nhà này không rộng lớn như mấy ngôi biệt thự khác nhưng lại vô cùng ấm áp, mang lại cho Đổng Tây cảm giác như về lại chính gia đình của mình. Mọi thiết kế đều mới mẻ, thoáng mát, dễ chịu, cô tham quan sang phòng ngủ của Ngụy Hàn, phòng làm việc của anh, sau đó lại chạy lên sân thượng đòi mua hoa về trồng.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
22 chương
19 chương
13 chương
21 chương
25 chương
33 chương