Ký ức nửa đêm
Chương 24 : - Phần 01
Tony Rozzoli ngắm nàng đi từ trong buồng đi ra. Nàng lao lên giường cạnh hắn, vòng tay ôm hắn và thì thầm:
- Em rất vui mừng vì anh đã chọn em, Poulaki. Ngay khi vừa nhìn thấy anh, em đã muốn anh rồi.
- Thế à? - hắn nói - Anh cũng cảm thấy y như thế, bé ạ!
Hắn đã lôi em nhỏ từ The New Yorker, một hộp đêm tồi tàn trên phố Kallari, khi con nhỏ làm ca sĩ, con nhỏ là cái loại mà người Hy Lạp gọi khinh miệt là gavyêzêklo, nghĩa là con chó đang sủa. Chẳng có đứa con gái nào làm việc ở câu lạc bộ có tài năng gì cả - chẳng phải do họng, chẳng phải gì cả - mà chỉ vì tiền, bọn chúng đáng tóm cổ về nhà cả. Con này, Helena là một đứa khá hấp dẫn, mắt đen sẫm, khuôn mặt gợi cảm, và một thân hình đầy đặn và đang chín tới. Nàng đã hai mươi tư rồi, với "khẩu vị" của Rozzoli thì hơi già một chút, nhưng hắn không có quen một mệnh phụ nào ở Anthens cả, và hắn cũng không phải là quá kén chọn.
- Anh có thích em không? - Helena hỏi với vẻ thẹn thùng.
- À, anh Pazzo về xem.
Hắn bắt đầu sờ vú, và khi thấy hai đầu vú của cô gái đã cứng, hắn bắt đầu bóp.
- Ối!
- Cúi đầu xuống, bé.
Cô gái lắc đầu:
- Em không làm thế đâu.
Rozzoli nhìn vào cô gái:
- Thực thế à?
Một lát sau, hắm tóm tóc cô gái và kéo.
Helena kêu lên:
- Parakalo?
Rozzoli tát mạnh và mặt cô một cái:
- Còn nói to nữa tao sẽ bẻ gẫy cổ mày.
- Buông tôi ra - cô gái kêu khẽ. - Ông làm đau tôi.
Rozzoli nắm chặt tóc cô gái, và cô nhìn hắn, mắt đầy căm tức.
- Cho mày đi…
Cái nhìn của hắn làm cô gái phải dừng lại. Có một cái gì đó rất ghê rợn ở con người này. Sao lúc đầu cô không nhận ra?
- Không có lý do gì ình đánh hắn, cô gái nói thầm - Mày và tao… - Những ngón tay hắn thọc vào cổ cô gái - Tao không thuê mày để nói chuyện. - Cánh tay của hắn cọ vào má cô.
- Ngậm miệng lại và làm đi.
- Tất nhiên, anh yêu! - Helena thì thầm - tất nhiên!
Rozzoli vẫn chưa thoả mãn và đến lúc hắn thoả mãn, thì Helena cũng đã mệt nhoài. Cô gái nằm nghiêng đến khi thiếp, rồi cô nhẹ nhàng tuột xuống giường và mặc quần áo. Cô bị đau. Rozzoli không trả tiền cho cô và bình thường thì Helena phải móc tiền từ ví hắn thêm một khoản thưởng nhỏ cho riêng cô. Nhưng không hiểu linh tính nào làm cô quyết định phải rời đây không lấy tiền.
Một giờ sau Tony Rozzoli thức dậy bởi tiếng đấm cửa.
Hắn ngồi dậy và nhìn vào cái đồng hồ đeo tay của hắn. Đã bốn giờ sáng rồi. Hắn nhìn xung quanh. Cô gái đã đi.
- Ai đấy! - hắn gọi.
- Hàng xóm ông đây! - tiếng nói có vẻ tức giận - Có điện thoại gọi ông.
Rozzoli bóp trán:
- Tôi sang đây!
Hắn mặc áo choàng và bước qua buồng tới chỗ cái quần hắn vắt ở thành ghế. Hắn kiểm tra ví. Tiền vẫn còn đó. Thế đấy, con chó cái này không ngây ngô đâu. Hắn lấy ra một trăm đô la, đi ra và mở cửa.
Ông hàng xóm đang đứng ở hành lang trong cái áo choàng và đi đôi dép khách sạn.
- Ông có biết mấy giờ rồi không? -
Hắn ta hỏi thản nhiên. - Ông nói với tôi…
Rozzoli đưa cho ông ta tờ một trăm đô la.
- Tôi xin lỗi ông! - hắn nói có vẻ hối lỗi lắm. - Tôi không muốn nói dài.
Người đàn ông đó nuốt nước bọt, vẻ hờ hững biến mất.
- Được mà. Phải là việc quan trọng nên có người mới đánh thức ông vào bốn giờ sáng.
Rozzoli bước nhanh qua hành lang vào buồng bên và cầm lấy ống nghe:
- Rozzoli.
Một tiếng nói:
- Có vấn đề, Rozzoli ạ.
- Ai đấy?
- Spyros Lambrous bảo tôi gọi cho anh!
- Ồ - Anh ta cảm thấy đột nhiên như có điều gì báo động.
- Vấn đề gì nhỉ?
- Có liên quan đến Constantin Denmiris!
- Hắn ra sao rồi!
- Một trong những chiếc tàu của hắn, tàu Thele, đang ở Marseilles! Tàu này đang cột vào cọc bến Vịnh Grande Joliette.
- Thế à?
- Chúng tôi được biết ông Denmiris đã ra lệnh tàu đi về Anthens. Tàu này sẽ tới đó vào sáng chủ nhật theo dự định và lại rời cảng đêm chủ nhật. Constantin Denmiris dự định sẽ có mặt trên tàu lúc nhổ neo.
- Sao?
- Ông ta chuồn rồi.
- Nhưng anh và tôi đang…
- Ông Lambrous bảo anh rằng Denmiris dự kiến trốn ở Mỹ đến khi nào ông ta tìm cách để khử được anh.
- Thằng chó đẻ ăn cắp! Tôi hiểu. Cám ơn ông Lambrous cho tôi. Nói với ông, cảm ông nhiều.
- Ý ông ấy muốn vậy! Liệu mọi việc có xuôi không ông Rozzoli?
- Việc gì? À, mọi việc đều to tát cả.
Và thế là…
Rozzoli càng nghĩ về cú điện thoại, hắn càng vui. Hắn đã làm cho Constantin Denmiris phải sợ mà chạy đi. Điều đó sẽ làm dễ cho hắn hơn nhiều. Chủ nhật. Hắn có hai ngày để lập kế hoạch.
Rozzoli biết hắn phải thận trọng. Hắn bị theo dõi bất cứ nơi nào hắn đến. Mấy thằng cớm chết tiệt, Rozzoli khinh thường. Khi mọi việc xong. Ta sẽ cho bọn nó biết tay.
Sáng hôm sau, Rozzoli đến phòng điện thoại công cộng ở phố Kfissas và quay số Bảo tàng quốc gia Anthens.
Trong ánh phản chiếu của tấm kính, Rozzoli có thể nhận ra một người giả vờ nhìn vào cửa hiệu và bên kia đường, một người khác đang nói chuyện với người bán hoa.
Cả hai trong đội theo sõi hắn. Chúc chúng mày may mắn. Rozzoli nghĩ.
- Văn phòng giám sát bảo vệ. Tôi có thể giúp gì được ông?
- Victor à? Tony đây.
- Có điều gì xấu không? - Có vẻ sợ hãi trong giọng nói của Korontzis.
- Không, - Rozzoli nói nhẹ nhàng. - Mọi việc tốt đẹp chứ.
- Victor à, anh có biết cái lọ xinh xinh có cái hình đo đỏ không?
- Ấm ca ấy à?
- Ừ. Tôi sẽ lấy tối nay nhé.
Im lặng một lúc lâu.
- Tối nay? Tôi… tôi không biết.
Giọng nói của Korontzis như run run:
- Nếu mọi việc xấu đi…
- OK, bạn thân, quên đi. Tôi cố làm cho anh. Anh phải bảo cái thằng Sal Prizzi anh không có tiền và kệ cho hắn muốn làm gì thì làm…
- Không, Tony à. Tôi… tôi…
Lại im lặng.
- Được.
- Anh chắc là được không Victor? Bởi vì nếu anh không muốn làm việc đó, cứ cho như là vậy, tôi sẽ quay về phía nhà nước, và ở đó tôi sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Tôi chẳng cần phải quan trọng hoá vấn đề gì cả, anh biết đấy. Tôi có thể…
- Không không. Tôi đánh giá ọi việc anh đang làm cho tôi, Tony. Tôi nói thực đó, tối nay sẽ được thôi.
- OK. Khi bảo tàng đóng cửa, việc anh phải làm là thay một phiên bản vào chỗ cái lọ thật thôi.
- Bảo vệ họ kiểm tra mọi gói bọc qua đây!
- Thế là thế nào? Bọn bảo vệ có đứa nào là chuyên gia về nghệ thuật không?
- Không. Tất nhiên không, nhưng…
- Được rồi, Victor, nghe tôi đây. Anh lấy hoá đơn bán một lọ phiên bản và gắn hoá đơn đó vào bản gốc trong cái túi giấy. Anh hiểu không?
- Vâng. Tôi… tôi hiểu, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?
- Chúng ta sẽ không cần gặp nhau. Hãy rời bảo tàng lúc 6 giờ. Sẽ có một chiếc taxi đứng trước cửa. Mang cái bọc theo anh, Bảo lái xe đưa anh đến khách sạn Grande Bretange. Nói nó đợi anh. Để bọc trong xe. Vào khách sạn, quán bar và uống một chút gì đó. Sau về nhà.
- Nhưng còn gói đồ… - Khỏi lo. Nó sẽ được chăm sóc cẩn thận.
Victor Korontzis toát cả mồ hôi.
- Tôi chưa bao giờ làm như vậy, Tony à. Tôi chưa bao giờ lấy cắp cái gì. Suốt đời tôi!
- Tôi biết! - Rozzoli nói nhẹ nhàng:
- Tôi cũng chưa bao giờ. Hãy nhớ nhé. Victor, tôi chịu mọi rủi ro, và tôi không để một điều gì sai khác đâu nhé!
Giọng Korontzis lạc cả đi.
- Anh là một người bạn tốt, Tony. Người bạn tốt nhất tôi chưa bao giờ gặp. - Anh đang vặn cổ tay - Anh có biết khi nào tôi nhận được tiền của tôi?
- Nhanh thôi, - Rozzoli bảo đảm với anh - Một khi mà chúng ta đẩy xong, thì anh chẳng còn gì lo lắng nữa. - Và cả tôi cũng không còn lo gì nữa. - Rozzoli nghĩ đến thắng lợi. Không bao giờ nữa.
***
Trưa hôm đó có hai hạm tàu đậu ở Cảng Piraeus và do vậy bảo tàng đầy khách du lịch. Thông thường Victor Korontzis thích nhìn họ, cố đoán xem họ sống ra sao. Có những người Mỹ, người Anh và khách từ hàng chục nước khác nhau. Bây giờ, Korontzis đang quá sợ hãi nên không dám nghĩ gì về họ.
- Anh nhìn sang hai tủ trưng bày, ở đó người ta bán các phiên bản của các loại đồ cổ. Có một đám đông xung quanh và hai cố bán hàng rất bận rộn, cố gắng thoả mãn những đòi hỏi của họ.
Có thể họ đã bán mất rồi, Korontzis nghĩ nhưng vẫn hy vọng và ta không thể làm tròn kế hoạch của Rozzoli.
Nhưng anh biết anh không thực tế chút nào. Có hàng trăm cái phiên bản để ở kho hầm của bảo tàng.
Cái lọ mà Tony đã bắt anh lấy cắp là một tài sản lớn của bảo tàng. Nó có từ thế kỷ mười lăm trước công nguyên, một cái lọ với những hình thần thoại vẽ trên nền đen. Lần cuối cùng Victor Korontzis sờ được vào cái lọ đã mười lăm năm nay khi anh trân trọng đặt nó vào tủ và khoá lại vĩnh viễn. Và bây giờ ta lại lấy cắp nó, Korontzis suy nghĩ đau khổ. Mong Chúa giúp ta.
Đầu óc như điên dại, suốt trưa hôm đó Korontzis cứ sợ cái giây phút khi anh trở thành một tên ăn trộm. Anh quay về phòng làm việc, đóng cửa, và ngồi vào bàn trong lòng đầy tuyệt vọng. Ta không thể làm thế được, anh nghĩ.
Liệu có cách nào khác chăng. Nhưng cách nào bây giờ?
Anh nghĩ không ra cách nào có thể có món tiền đó. Anh như còn nghe thấy tiếng nói của Prizzi. Tối nay, mày phải đưa tao số tiền đó, hay tao sẽ đưa mày làm mồi cho cá. Mày hiểu không? Thằng cha ấy là một tên giết người.
Không, anh chẳng còn có cách lựa chọn nào khác.
Trước sáu giờ chiều mấy phút, Korontzis ra khỏi nơi làm việc. Hai cô bán hàng những vật làm theo nguyên bản, gọi là đồ tạo tác, đang bắt đầu khoá quầy hàng Signmi.
Korontzis gọi.
- Bạn anh sắp đến sinh nhật, anh nghĩ phải tặng anh ta một cái gì ở bảo tàng này.
- Anh bước qua các tủ trưng bày và làm ra vẻ đang suy nghĩ về việc đó. Có những cái bình, và tượng bán thân những cốc ly, và sách, bản đồ. Anh ngắm các thứ đó như là cố quyết định chọn cái gì. Cuối cùng anh chỉ vào phiên bản cái lọ đỏ - Anh nghĩ bạn anh thích cái này.
- Tôi tin là bạn anh sẽ thích lắm, - cô bán hàng nói. Cô lấy cái lọ đó ra khỏi tủ và đưa cho Korontzis.
- Làm ơn cho anh một hoá đơn.
- Nhất định rồi, anh Korontzis ạ. Anh có cần tôi gói như tặng phẩm cho anh không?
- Không, không cần - Korontzis nói rất nhanh. - Cô cứ đút vào túi cho tôi.
- Anh nhìn cô bán hàng đút cái phiên bản vào túi giấy và cả cái hoá đơn vào. - Cám ơn.
- Tôi hy vọng bạn anh thích cái đó.
- Tôi cũng chắc anh ta thích.
Anh lấy cái túi, tay anh hơi run, anh bước vội về nơi làm việc. Anh mở cửa, rồi lấy cái lọ giả ra và đặt nó lên bàn. Vẫn chưa muộn lắm, Korontzis nghĩ. Ta chưa bao giờ phạm một tội lỗi nào. Anh đang trong cơn hấp hối của sự do dự. Bao nhiêu suy nghĩ hãi hùng hiện ra rồi lại biến đi trong đầu anh.
Ta có thể chạy sang một nước nào và bỏ vợ, bỏ con. Hoặc là ta phạm tội giết người. Ta có thể ra sở cảnh sát và bảo họ là ta đang bị đe doạ. Nhưng sự việc vỡ lở ta cũng sẽ ra tro. Không, không có con đường nào thoát. Nếu anh không trả tiền nợ, anh biết rằng Prizzi sẽ giết anh.
Trời, anh nghĩ, có anh bạn Tony. Không có anh, ta trở thành người chết rồi.
- Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Thời gian cứ trôi đi.
Korontzis đứng thẳng dậy, đôi chân anh như không vững nữa. Anh đứng đó, thở mạnh, cố trấn tĩnh bản thân mình.
Bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi. Anh lau tay vào vạt áo sơ mi. Anh đặt vật phiên bản vào túi giấy và đi ra cửa. Có một người bảo vệ đứng ngay cửa trước còn mở tới sáu giờ khi bảo tàng đã đóng cửa, và một người bảo vệ nữa đang đi vòng quanh, nhưng hắn nghĩ phải kiểm tra hàng chục buồng hiện hắn đang ở phía đầu kia của nhà bảo tàng.
Korontzis ra khỏi phòng làm việc, va ngay vào thằng cha bảo vệ. Tay này nhìn anh giật mình vì có lỗi.
- Xin lôi, ông Korontzis. Tôi không biết ông còn ở đây.
- Ừ, tôi tôi sắp về đây!
- Ông biết, - người bảo vệ nói tỏ vẻ khâm phục, - Tôi thèm muốn được như ông!
Nếu mà hắn biết.
- Thật thế à? Vì sao?
- Ông biết nhiều về những đồ đẹp đẽ này. Tôi đi quanh đây và nhìn các vật đó, đó là các mảng của lịch sử, có phải không ông? Tôi không biết nhiều về các thứ đó. Có thể hôm nào, ông giảng cho chúng tôi nghe. Tôi thực…
Cái thằng điên rồ cứ nói không chịu thôi.
- Ừ, tất nhiên. Hôm nào nhớ. Tôi sẽ rất vui lòng.
Ở đầu kia của căn phòng, Korontzis đã thấy tủ để cái lọ quý. Anh phải thoát được thằng cha này mới xong.
- Hình như… có vấn đề về hệ thống báo động ở tầng hầm. Anh có thể kiểm tra lại xem sao?
- Nhất định rồi. Tôi hiểu ở đây có một vài vật có niên đại vừa được chuyển tới… Anh nên chú ý kiểm tra ngay đi. Tôi không muốn rời đây trước khi tôi biết mọi thứ đều ổn cả.
- Nhất định thế, ông Korontzis. Tôi sẽ quay lại ngay.
Victor Korontzis đứng đó, nhìn người bảo vệ đi qua các phòng, rồi quay xuống tầng hầm. Lúc anh ta đã khuất không nhìn thấy, Korontzis vội đến tủ chứa cái lọ đỏ. Anh lấy chìa khoá ra, và nghĩ, ta thực sự sắp làm việc đó. Ta đang ăn trộm. Chiếc chìa khoá lướt qua những ngón tay anh, và rơi xuống sàn nhà. Mồ hôi vã ra như tắm. Anh cúi xuống nhặt chìa khoá và nhìn vào cái lọ. Nó hoàn toàn thanh tú. Cái lọ đã được tổ tiên của anh làm với sự cẩn thận đáng quý biết chừng nào từ hàng ngàn năm trước.
Người bảo vệ nói phải, đó là những mảng lịch sử, có nhiều cái không bao giờ thay thế được.
Korontzis nhắm mắt lại một lát và rùng mình. Anh nhìn xung quanh xem có ai đang theo dõi anh không, rồi mở khoá tủ và lấy cái lọ ra cẩn thận. Anh lấy vật phiên bản ra khỏi túi giấy và đặt vào tủ đúng chỗ cái vật chính cống kia.
Korontzis đứng đó, ngắm nghía nó một tý. Đó là sản phẩm tái tạo của một chuyên gia mà đối với anh, nó như muốn kêu lên ọi người biết. Đồ giả. Đó là việc rõ ràng. Nhưng chỉ có ta, Korontzis nghĩ, và một vài chuyên gia khác biết. Không có ai khác có thể thấy sự khác nhau.
Và sẽ không có lý do gì cho ai có thể ngắm nhìn sát tận mắt. Korontzis đóng tủ và khoá lại, đặt cái lọ chính cống vào túi giấy cùng tờ hoá đơn. Anh rút khăn mùi xoa lau mặt và tay. Thế là xong.
Anh nhìn vào đồng hồ đeo tay. Sáu giờ mười. Phải nhanh lên. Anh đi ra cửa và thấy người bảo vệ, đi về phía anh.
- Tôi không thấy trục trặc gì về hệ thống báo động cả, ông Korontzis và…
- Tốt - Korontzis nói - Về mặt đó ông nói đúng, về thôi chứ.
- Chào, ngủ ngon nhé.
- Ngủ ngon.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
44 chương
21 chương
16 chương
34 chương
20 chương
39 chương