Ký ức nửa đêm
Chương 14 : - Phần 02
Trời đã tối và trung tâm Quảng trường Enmos yên lặng như ngoài sa mạc. Khi Frederick Stavros đi tới góc phố. Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh và ông bắt đầu qua đường. Khi ông tới giữa tâm đường, một chiếc Limousise từ trên đồi đi xuống, không có đèn chiếu phía trước, đâm vào ông như một con quái vật khổng lồ, không có mắt. Stavros ngây người ra, không còn cử động gì được.
Quá muộn rồi không còn nhảy ra được nữa. Một tiếng va đánh rầm một cái, Stavros thấy mình khuỵu xuống và nằm sóng xoài trên mặt đường. Có nột khoảnh khắc đau đớn quằn quại và rồi tất cả đen tối.
***
Napoleon Chotas là người hay dậy sớm. Ông thích có những lúc quạnh hiu trước sự căng thẳng của một ngày bắt đầu dồn ép lên ông. Ông thường ăn sáng một mình, và vừa ăn vừa đọc báo buổi sáng. Vào sáng hôm đó có một vài tin tức làm ông chú ý. Thủ tướng Themis – Tocles Sophoulis đã thành lập nội các liên hiệp năm đảng phái.
Ta phải gửi lời chúc mừng tới ông ta. Lực lượng cộng sản Trung Hoa được biết là đã tới bờ phía Bắc sông Dương Tử, Harry Truman và Alben Brak Ley đã trúng Tổng thống và Phó tổng thống Hợp chủng quốc. Napoleon Chotas giở trang hai và tự nhiên ông lạnh cả người. Mục tin đập vào mắt ông như sau: "Ông Frederick Stavros, thành viên của một hãng có uy tín về luật pháp Tritsis & Tritsis, bị một chiếc ô tô đâm vào, lái xe sau khi đâm xe đã chạy trốn từ nhà thờ Kapnikarea ra. Các nhân chứng cho biết đó là một chiếc xe limousise màu đen không có biển số. Ông Stavros là một nhân vật quan trọng trong vụ án giết người Noelle Page và Larry Douglas đầy xúc động. Ông là luật sư bào chữa cho Larry Douglas và…"
Napoleon Chotas thôi không đọc nữa. Ông ngồi trên ghế, đờ đẫn, bỏ bữa ăn sáng. Một tai nạn.
Đây có phải là một tai nạn không? Constantin Denmiris đã nói với ông không có gì cần lo ngại cả. Nhưng đã có nhiều người khác sai lầm đánh giá Denmiris qua vẻ mặt bên ngoài.
Chotas điện thoại và gọi cho Constantin Denmiris.
Một nhân viên thư ký đã kêu ông ta đến.
- Anh đã đọc báo buổi sáng chưa? - Chotas hỏi.
- Không, tôi chưa đọc. Sao?
- Frederick Stavros đã chết.
- Thế nào? - Có một tiếng than tỏ vẻ sửng sốt. - Anh nói gì thế?
- Anh ấy đã bị giết chết đêm qua bởi một lái xe đâm vào và chạy thẳng.
- Trời ơi, khổ quá, Leon. Họ có bắt được lái xe không?
- Không, chưa!
- Có lẽ, tôi phải ép bọn cảnh sát một chút. Ngày nay chẳng ai có được an toàn cả. Tiện đây, thế nào thứ năm tôi đến anh ăn tối nhé?
- Được!
- Nhớ hẹn đấy nhé?
Napoleon Chotas là một chuyên gia trong việc đọc dòng tin tức. Constantin Denmiris sửng sốt thưc sự. Anh ta chẳng làm được gì trước cái chết của Stavro, Chotas quả quyết.
Sáng hôm sau, Napoleon Chotas lái xe đưa vào garage riêng của binding cơ quan ông và đậu xe tại đó. Khi ông lên cầu thang máy, một thanh niên xuất hiện gần ông mà ông không biết.
- Ông có lửa không ạ?
Thoáng có sự cảnh giác trong đầu Chotas. Trước mặt ông là một người lạ mặt, và dường như hắn chẳng có việc gì trong garage này.
- Chắc là có. - Không nghĩ ngợi gì, Chotas đập cái cặp tài liệu vào mặt anh ta.
Người lạ đó kêu lên một tiếng như bị đau.
- Ông là đồ chó đẻ! - Hắn sục tay vào túi và kéo ra một khẩu súng có gắn ống giảm thanh.
- Ê? Có gì thế? Có tiếng quát. Một người bảo vệ mặc đồng phục chạy về phía họ.
Tên lạ mặt sừng lại giây lát, rồi vụt chạy qua cửa đang mở.
Người bảo vệ đến gần Chotas.
- Ông có sao không. Ông Chotas?
- À được - Napoleon tự thấy khó thở. - Không sao cả!
- Hắn định làm gì vậy?
Napoleon nói chậm chạp:
- Tôi không rõ!
Đó có thể là một sự trùng hợp, Chotas tự mình bảo mình khi ông đang ngồi ở bàn làm việc. Có thể thằng cha cướp bóp ta. Nhưng sao lại dùng súng có giảm thanh để đi cướp của người khác. Không, hắn định giết ta. Và Constantin Denmiris muốn tuyên bố với mọi người là ông đã bị choáng váng bởi tin đó vì ông đã khiếu nại về cái chết của Frederick Stavros.
Ta sẽ biết, Chotas nghĩ. Denmiris không phải là một tay dựa vào may rủi. Hắn ta có thể làm mọi điều để gỡ bỏ đi những đầu mối nào bị lỏng. Được, ông Denmiris, ông sẽ còn bị sửng sốt.
Tiếng nói viên thư ký của Napoleon Chotas ở bên kia đầu dây điện thoại nội bộ:
- Ông Chotas, ông phải đến toà trong ba mươi phút nữa!
Hôm nay là buổi ông giải trình kết luận của ông trong một số vụ giết người, nhưng Chotas quá bị sốc nên không có mặt ở phòng xử án được.
- Gọi điện cho các vị quan toà và giải thích tôi bị ốm. Bảo một trong các vị thành viên thay tôi. Không cho ai gọi điện nữa nhé.
Ông lấy máy ghi âm ở ngăn kéo bàn ra và ngồi đó, suy nghĩ. Rồi ông bắt đầu nói…
Đầu giờ chiều hôm đó, Napoleon có mặt ở văn phòng Công tố uỷ viên nhà nước, Peter Demonides, có mang theo một phong bì giấy dai và dầy. Người ở phòng tiếp khách nhận ngay ra ông.
- Xin chào ông, ông Chotas. Tôi được giúp gì cho ông ạ?
- Tôi muốn gặp ông Demonides.
- Ông ấy đang họp. Ông có hẹn không ạ?
- Không. Xin nói giùm tôi đang ở đây, và đây là việc khẩn.
- Vâng, dĩ nhiên ạ.
Mười lăm phút sau, Napoleon Chotas được mời vào văn phòng công tố uỷ viên.
- Được - Demonides nói - Rồng đến nhà tôm. Tôi có thể làm gì cho ông đây? Chúng ta trưa nay có trao đổi một chút về những lời biện hộ của các bị cáo không?
- Không. Đấy là vấn đề cá nhân, Peter ạ!
- Ngồi xuống, Leon!
Khi hai người ngồi xuống ghế, Chotas nói:
- Tôi muốn gửi ông một phong bì. Phong bì đã gắn kín và chỉ mở khi tôi bị chết vì tai nạn!
Peter Demomdes đang dò xét ông, vẻ tò mò.
- Ông có dự liệu điều gì xảy ra đối vói ông không?
- Có thể lắm.
- Tôi hiểu. Một trong các khách hàng vô ơn của ông?
- Đó không phải vấn đề là ai. Ông là một người mà tôi có thể tin tưởng. Ông có thể để phong bì này ở đâu đó, sao cho an toàn để ai có thể lấy được nó?
- Tất nhiên!- ông ta dướn người về phía trước. - Ông trông như có vẻ bị đe doạ.
- Tôi ấy à.
- Ông có muốn văn phòng tôi bảo vệ ông không? Tôi sẽ ột cảnh sát cùng ông.
Chotas đập mạnh vào phong bì.
- Đấy chính là cái bảo vệ. Tôi cần.
- Được thôi. Nếu ông tin chắc vậy.
- Tôi tin chắc. - Chotas đứng lên và chìa tay ra. - Etharisto.
- Tôi không thể nào nói rõ với ông tôi đánh giá cái này thế nào! - Peter Demonides cười. - Parakaolo. Ông đã nợ tôi!
***
Một giờ sau, một người đưa tin, ăn mặc đồng phục xuất hiện ở văn phòng Tổng Công ty kinh doanh Hy Lạp. Anh ta lại gần một trong các nhân viên thư ký.
- Tôi có một gói đồ gởi cho ông Denmiris.
- Tôi sẽ được ký nhận.
- Tôi được chỉ thị là phải giao tận tay ông Denmiris!
- Xin lỗi tôi không thể cản trở công việc của ông ta được Gói đồ này là của ai?
- Napoleon Chotas!
- Ông chắc là ông không thể để nó lại à?
- Vâng, thưa bà.
- Để tôi xem ông Denmiris có nhận gói đó không?
Bà ta ấn nút vào điện thoại nội bộ.
- Xin lỗi, ông Denmiris. Có một người mang một gói nhỏ của ông Chotas gửi ông ạ.
Tiếng của Denmiris từ đầu dây bên kia.
- Mang vào, Irène.
- Ông ấy nói rằng chỉ được giao ình ông.
Có một khoảnh khắc yên lặng.
- Đưa anh ta vào.
Irène dẫn người đưa tin vào phòng làm việc.
- Ông có phải là Constantin Denmiris?
- Vâng - Xin ông ký nhận cho ạ?
Denmiris ký vào một tờ giấy. Người đưa tin để lại một gói bọc giấy lên trên bàn Denmiris.
- Xin cám ơn!
Constantin Denmiris nhìn thư ký của ông và người đưa tin đi ra. Ông xem xét gói bọc một lát vẻ mặt tư lự, rồi mở ra. Bên trong có một máy ghi âm, băng trong đó. Tò mò, ông ấn nút và băng bắt đầu làm việc.
Tiếng nói của Napoleon Chotas trong phòng.
"Costa thân mến, mọi việc sẽ đơn giản hơn nếu anh tin rằng Frederick Stavros không có ý định lộ cái bí mật nhỏ của chúng ta. Tôi còn tiếc nữa là anh không tin tưởng rằng tôi không có ý định trao đổi cái việc không hay đó. Tôi có mọi lý do để nghĩ rằng anh đứng đằng sau cái chết của Stavros đáng thương, và bây giờ đến cái ý định của anh giết tôi. Vì mạng sống của tôi là quý đối với tôi cũng như mạng sống của anh đối với anh, tôi phải kính cẩn cúi đầu trở thành nạn nhân mới của anh… Tôi đã cẩn thận viết ra các chi tiết vai trò mà anh và tôi đã đóng trong vụ án Noelle Page và Larry Douglas, và đặt nó trong một bọc có gắn dấu và đã gửi công tố uỷ viên để chỉ mở khi tôi chết vì tai nạn. Nên bây giờ, anh cần lưu ý, người bạn của tôi, rằng tôi còn sống và khỏe mạnh.
Cuốn băng hết".
Constantin Denmiris ngồi đó, mắt nhìn vào khoảng không. Khi Napoleon Chotas trở về văn phòng làm việc của ông chiều hôm đó, ông không còn sợ hãi gì nữa.
Constantin Denmiris là một con người nham hiểm, nhưng hắn sẽ không bao giờ làm hại ai mà việc đó có nguy cơ đưa hắn vào vòng nguy hiểm. Hắn đã lập kế hoạch hành động.
Chotas nghĩ, và ta đã chiếu hết cờ hắn. Ông cười với mình.Có lẽ ta nên có kế hoạch đi ăn tối thứ sáu.
Trong mấy hôm sau, Napoleon Chotas rất bận rộn để sẵn sàng tham gia bào chữa một vụ giết người mới, một người vợ đã giết hại gái bao của chồng mình. Chotas sáng nào cũng dậy rất sớm và làm việc tới tối khuya, chuẩn bị cho việc tham vấn của ông. Bản năng của ông nói với ông rằng - mặc ọi sự bất hoà - Ông sẽ còn chiến thắng.
Vào tối thứ tư, ông làm việc tại văn phòng đến nửa đêm, mới về nhà. Ông về tới villa ông vào một giờ khuya.
Người hầu bàn đón ông ở cửa.
- Ông có cần gì không ạ, ông Chotas? Tôi có thể chuẩn bị món mezedes nếu ông đói bụng hay…?
- Không, cám ơn. Tôi vẫn khỏe. Đi ngủ đi!
Napoleon Chotas đi lên buồng ngủ. Ông để một giờ đồng hồ nữa để điểm qua vụ án trong đầu và cuối cùng vào hai giờ ông ngủ thiếp đi. Ông đã mơ.
Ông đang ở toà án, thẩm vấn một nhân chứng, khi đó đột nhiên người này bắt đầu xé rách quần áo anh ta.
- Sao anh lại làm thế! - Chotas hỏi.
- Tôi đang cáu đây.
Chotas nhìn xung quanh phòng xử án thì thấy khán giả cũng đang cởi quần áo.
Ông quay sang quan toà.
- Thưa quý ngài đáng kính, tôi phải phản đối tới…
Quan toà cũng đang cởi áo ngoài.
- Đây nóng quá! - ông nói.
Ở đây nóng quá. Và ồn ào quá.
Napoleon mở mắt ra. Ngọn lửa đang liếm cánh cửa buồng ngủ và khói tuôn vào trong buồng.
Napoleon ngồi dậy và tỉnh táo ngay.
Nhà cháy rồi. Sao không có báo động gì cả?
Cửa ra vào lúc này bị kẹt do giãn nở bởi nhiệt độ. Chotas vội chạy ra cửa sổ, bị ngạt vì khói. Ông cố sức mở cửa sổ nhưng cửa sổ lại bị chốt bên ngoài. Khói ngày càng dầy đặc hơn, và càng khó thở. Không còn lối thoát nào nữa.
Than hồng đang bắt đầu rơi từ trần xuống. Một bức tường đổ sụp và ngọn lửa như cứ muốn nuốt ông. Ông kêu thét lên. Tóc và bộ pijama đã bắt lửa. Chẳng nhìn thấy gì ông lao mình ra cửa sổ còn đóng và rơi văng ra ngoài, thân hình bén lửa của ông bị đập xuống nền đất ười sáu bộ.
Sáng sớm hôm sau, công tố uỷ viên nhà nước, Peter Demonides được một đầy tớ dẫn vào phòng làm việc của Constantin Denmiris.
- Kalimchar, Peter, - Denmiris nói. - Cám ơn ông đã đến. Ông có mang cái đó không?
- Có, thưa ngài. - Ông đưa cho Denmiris cái gói kín mà Napoleon đã trao cho ông. - Tôi nghĩ ông phải giữ cái này ở đây!
- Ông thật là hay suy nghĩ, Peter. Ông có muốn ăn sáng một chút không?
- Etharisto! - ông tử tế quá, ông Denmiris ạ!
- Costa, gọi tôi là Costa. Nhiều khi tôi vẫn quan tâm đến ông, Peter ạ. Tôi nghĩ ông có một tương lai quan trọng. Tôi sẽ tìm một vị trí thích hợp cho ông ở tổ chức của tôi. Ông có quan tâm tới điều đó không?
Peter Demonides cười.
- Có, Costa ạ. Tôi rất muốn.
- Tốt. Chúng ta sẽ một cuộc nói chuyện về việc đó sau khi ăn sáng.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
51 chương
30 chương
9 chương
54 chương
45 chương