Ký Ức Học Trò
Chương 42
Sáng nay Gia Lâm bỗng gọi Yến Nhi ra ngoài đi làm nhiệm vụ, bất ngờ nhất là khi y xuất hiện thì lại với một bộ vest đen sang trọng đẹp trai vô cùng. Y còn thảy cho Yến Nhi một chiếc dầm hàng hiệu và cả hai vào một tiệm tóc của người quen, nhờ người ta trang điểm chút.
Yến Nhi giờ xinh đẹp như một tiểu thư, trên người cô ấy là một chiếc đầm xoè màu xanh dương, tuy hoạt tuyết đơn giản nhưng lại sang trọng. Còn khuôn mặt sau khi được trang điểm nhẹ thì không cần nói, tất nhiên là xinh đẹp vô cùng rồi.
Gia Lâm nói với chủ tiệm vài câu thì nhanh kéo Yến Nhi rời khỏi, y vừa đi vừa giải thích về nhiệm vụ hôm nay:
"Như cô đã biết đó Yến Nhi, bên hội Evil đã mở một phòng khám. Lúc đầu cứ tưởng họ chỉ bán thuốc giả nhưng qua điều tra thì không phải."
Yến Nhi khẽ bước theo, nghe vậy liền hỏi:
"Chứ bọn họ làm gì?"
Gia Lâm vẫn bước đi và lạnh nhạt nói:
"Tôi nghi ngờ họ cho bệnh nhân xử dụng ma tuý...vì những người bệnh thường xuyên quay lại đó, sắc mặt thì càng ngày càng tệ hơn."
Yến Nhi nghe xong thì bực mình:
"Thật quá đáng. Người ta bị bệnh rồi mà còn cho xử dụng ma tuý nữa."
Gia Lâm vừa gật đầu vừa nói:
"Thế nên chúng ta phải giả bệnh đến đó, lấy mẫu thuốc rồi giao cho cảnh sát."
Yến Nhi nghiêm túc gật đầu:
"Đã rõ."
Rồi cả hai bước đi nhanh hơn, chuẩn bị hành động. Với hành động lần này có độ nguy hiểm nhất định nên cả hai đều rất nghiệm túc. Cẩn thận bàn kế hoặc hành động, bằng mọi giá họ phải hợp tác ăn ý với nhau mới được.
...
Phòng khám của hội Evil mở, cũng lớn lắm. Trước khi bước vào trong thì Gia Lâm nói khẽ:
"Yến Nhi...nhớ hãy cẩn thận."
Y chẳng mong muốn người con gái nhỏ bên cạnh mình xảy ra chuyện gì đâu. Yến Nhi nhẹ gật đầu:
"Ừ tôi biết rồi, anh không cần phải lo đâu."
Gia Lâm lúc này giả vờ khó chịu để Yến Nhi dìu vào. Vừa bước vào gặp ngay hai cô y tá, trông rất hiền từ. Yến Nhi tỏ ra lo lắng nói:
"Mau khám cho anh hai tôi đi, anh ấy đang khó chịu lắm."
Hai cô y tá ấy nghe thấy vậy thì liền chạy đến đỡ Gia Lâm vào, lên giường bệnh. Yến Nhi nhân lúc không ai để ý thì nhanh đưa mắt quan sát xung quanh một lượt, xung quanh phòng khám này cũng không có gì đặc biệt.
Hai bàn làm việc, một chiếc giường bệnh. Chỉ có hai căn phòng nhỏ đáng nghi và chút mùi gì đó lạ lạ thôi.
Lúc này có một người mặc áo bác sĩ bước ra, nhìn ông ta khoảng 50 mấy tuổi. Yến Nhi giả vờ chạy đến cầm lấy tay bác sĩ mà lo lắng nói:
"Bác sĩ ơi, mau cứu anh tôi với. Không biết sao anh ấy bỗng thấy khó chịu quá trời luôn."
Người bác sĩ đó đưa mắt nhìn Yến Nhi và Gia Lâm, thấy trên người cả hai toàn là hàng hiệu thì ông ta liền nhếch miệng cười:
"Được, để tôi khám cho."
Rồi ông ta bước nhanh đến chỗ Gia Lâm. Nãy giờ hai y tá đã hỏi Gia Lâm thấy khó chịu ở đâu rồi nên có thể nói rõ với bác sĩ đó.
"Tôi thấy khó thở quá, bụng cũng đau lắm." - Gia Lâm vừa lăn qua lăn lại và khóc la trên giường. Muốn bác sĩ và y tá không thể để ý gì khác nữa, ngoài việc khám cho y. Để Yến Nhi có thời gian hành động.
Thật ra Gia Lâm với Yến Nhi đang đeo kính, mắt kính của họ có gắn camera và đều đang để chế độ quay. Yến Nhi nhẹ nhàng lùi về phía hai căn phòng, tính quay phim bên trong chút. Nhưng một cô y tá bỗng quay lại nhìn, cô ta hỏi:
"Này, cô đang làm gì đấy?"
Yến Nhi khẽ giật mình nhưng sau đó cố bình tỉnh, cô ấy rưng rưng nước mắt nói:
"Thấy anh ấy như vậy...tôi sợ...."
Cô y tá khẽ thở dài, đúng là mấy tiểu thư thiếu gia nhà giàu đều nhát gan. Gia Lâm từ từ nắm yên cho bác sĩ khám, y phải chuyển qua kế hoạch thứ hai rồi.
Khám xong bác sĩ đó nói:
"Tại cậu ăn quá nhiều, khó tiêu nên mới vừa khó chịu vừa đau như vậy. Không sao, tôi sẽ cho cậu uống thuốc tiêu hoá."
Gia Lâm nghe xong thì muốn té xỉu thật luôn, sáng giờ y chưa có gì bỏ vào bụng hết, vậy mà bảo y ăn nhiều là sao? Haizz đúng là bác sĩ giả, chẳng biết khám bệnh.
Bác sĩ đó đưa vào tay Gia Lâm một viên thuốc:
"Cậu uống và nắm nghỉ chút sẽ khỏe lại."
Yến Nhi bước nhanh đến nói:
"Hay là về nhà mới uống nha anh hai."
Ánh mắt bác sĩ đó bỗng hiện lên nghi ngờ, hành động hai người này hơi lạ nhỉ? Gia Lâm nhận ra ánh mắt nghi ngờ đó liền quát lớn:
"Không, anh không về nữa. Đồ ăn của bà mẹ kế nhất định có độc nên anh mới bị vậy nè. Bà ta muốn hại anh chết để lấy hết tài sản đó."
Bác sĩ nghe những lời đó thì liền sư đoán, bệnh nhân này chắc chắn là một thiếu gia giàu có. Vậy là túi ông ta sắp đầy tiền nữa rồi, nghĩ thế ông ta nhếch miệng cười một cách nham hiếm.
Yến Nhi đúng ra lo sợ viên thuốc ông bác sĩ đó là ma tuý nên mới lên tiếng ngăn cản. Nhưng với tình hình này thì không thể rút lui rồi, cô ấy nhẹ gật đầu:
"Thôi được rồi, anh bình tĩnh lại đi. Để em rót nước, cho anh uống thuốc nhé."
Rồi Yến Nhi nhìn xung quanh, tìm nước uống. Thấy trên bàn làm việc của bác sĩ có bình trà, cô ấy liền bước đến rót một ly. Đang rót trà thì cô ấy vô tình nhìn thấy một số giấy sơ, hình như là có liên quan đến các loại thuốc?
Sau rót xong ly trà thì Yến Nhi xoay lại giường bệnh của Gia Lâm:
"Nước nè anh hai."
Cô ấy vừa đưa ly trà vào tay Gia Lâm vừa nói. Và đồng thời trao đổi ánh mắt với người con trai, muốn bảo là nên chủ ý ở bàn làm việc đó.
Gia Lâm nhẹ gật đầu, ý là đã hiểu. Y uống viên thuốc trên tay, rồi giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Yến Nhi nhìn bác sĩ và y tá mà cười nói:
"Tôi mới từ Mỹ về nên không rành đường lắm, không biết mọi người có thể dẫn tôi đi mua chút đồ cho anh trai tôi không?"
Bác sĩ đó nhẹ gật đầu:
"Để cô y tá Hoa dẫn cô đi cho."
Yến Nhi khẽ nhìn đồng hồ treo tường, rồi nói:
"Cũng tới giờ ăn trưa rồi, hay là tôi mời mọi người đi ăn nha. Xem như cảm ơn mọi người đã cứu anh trai tôi, được không?"
Bác sĩ đó nhìn Gia Lâm, có vẻ ngủ rất say. Ông ta nói thầm:
"Qua lời họ nói nãy giờ thì chắc chắn gia đình họ rất giàu có, còn ở Mỹ nữa chứ? Nếu dụ được họ bán hàng qua Mỹ giúp mình...thì tiền sẽ vô như nước."
Yến Nhi nghiêng đầu nhìn và hỏi:
"Sao hả bác sĩ, chúng ta đi ăn trưa được chứ?"
Bác sĩ đó nhẹ gật đầu:
"Thôi được. Chờ tôi chút, để tôi dọn đồ cái."
Rồi ông ta và hai cô y tá bắt đầu dọn dẹp số giấy tờ trên bàn làm việc của mình, cất vào tủ khoá lại. Cả hai căn phòng nhỏ họ cũng khoá lại, có thể thấy có nhiều thứ quan trọng ở đây.
Gia Lâm lén mở mắt nhìn Yến Nhi, ánh mắt y như muốn nhắc nhỡ cô ấy hãy hết sức cẩn thận. Yến Nhi dường như thấu hiểu được ý nghĩ của người con trai nên khẽ gật đầu.
Cứ thế Yến Nhi cùng với bác sĩ và y tá đi ăn trưa, rời khỏi phòng khám đó.
Cánh cửa vừa đóng lại thì Gia Lâm liền bật dậy, y phải mau hành động mới được.
Các tủ đều bị khoá nhưng không làm khó Gia Lâm y đâu, vì trước đây Khánh Nghĩa đã cố ý tạo ra một chiếc chia khoá có thể mở được bất kì ổ khoá nào. Và may hôm nay Gia Lâm có mang theo, y nhẹ nhàng mở tủ, lấy hết giấy tờ ra đọc.
Mắt kính Gia Lâm đang đeo có gắn camera, vẫn để chế độ quay nên bớt tốn thời gian lấy điện thoại chụp từng tờ một. Số giấy tờ đang trên tay Gia Lâm đúng là rất quan trọng, ghi rõ các loại thuốc ở đây.
Trong số giấy tờ đó thì đã tìm thấy một tờ giấy ghi cách bào chế ma tuý. Thấy tờ giấy đó thì lông mày thanh tú của Gia Lâm liền nhíu chặt lại, quả nhiên bọn Evil chết tiệt này đang hại người mà.
Gia Lâm xoay lưng dùng chia khoá đặc biệt của mình mở hai căn phòng, hai căn phòng này...là...nơi sản xuất ma tuý. Gia Lâm ngay lúc này thật muốn phá hủy phòng khám này.
Nhưng cô bạn Yến Nhi đang đi chung với bọn họ, hơn nữa là nếu y tự ý phá hủy nơi này vi phạm pháp luật. Thôi cứ cho cảnh sát xử lí, nghĩ thế rồi Gia Lâm liền lấy vài viên thuốc, để giao cho cảnh sát kiểm tra thử.
Thứ cần đọc thì đã đọc, thứ cần lấy thì cũng đã lấy rồi Gia Lâm nhanh chóng để mọi thứ như cũ, không cho bọn người Evil phát xuất. Xong tất cả thì y xoay lại giường bệnh, chờ Yến Nhi trở về.
Khoảng 35 phút sau Yến Nhi cùng với bác sĩ và y tá trở về. Nhìn thấy Gia Lâm nằm trên giường với vẻ mặt bình thản thì Yến Nhi liền khẽ cười, chắc y đã làm xong kế hoặc rồi.
Gia Lâm giả bộ nghe tiếng động bị giật mình:
"Ủa mọi người mới đi đâu về thế?"
Yến Nhi bước nhanh đến đỡ Gia Lâm ngồi dậy và cười nói:
"À em nhờ mọi người dẫn em đi mua ít đồ cho anh hai đó mà."
Gia Lâm nhìn bác sĩ đó mà cúi đầu:
"Em gái tôi đã làm phiền mọi người quá rồi...tôi thấy thật ngại."
Bác sĩ đó chừng như đã vui vẻ hơn lúc nãy rất nhiều, ông ta cười nói:
"Không phiền, không phiền đâu. Em gái cậu vừa xinh đẹp vừa ngoan hiền nữa, ai gặp cũng có cảm tình mà."
Nghe bác sĩ đó khen Yến Nhi hết lời như vậy Gia Lâm hơi ngạc nhiên, y cười gượng và hỏi:
"Không biết tiền khám là bao nhiêu vậy."
Bác sĩ đó mở tủ lấy một bịt thuốc nhỏ đưa cho Gia Lâm:
"Tiền khám và tiền thuốc chỉ khoảng một triệu thôi. Thuốc này về nhà mỗi ngày một viên nha."
Gia Lâm đứng dậy lấy tiền ra trả:
"Cảm ơn bác sĩ, tụi tôi về đây."
Nói xong y liền cùng với Yến Nhi xoay lưng đi, rời khỏi đó. Chỗ của bọn người Evil không nên ở lâu, rời khỏi càng sớm càng tốt.
Trên đường đi Gia Lâm mò tò hỏi:
"Họ và cô đã nói gì với nhau, mà sao họ có vẻ thích cô quá vậy?"
Yến Nhi đang bước đi, nghe hỏi vậy liền khẽ cười:
"Bọn họ tính lợi dụng chúng ta bán hàng qua Mỹ đấy."
Gia Lâm bực mình nói:
"Họ càng ngày càng đi xa."
Yến Nhi bất chợt đứng lại, xoay qua nhìn người con trai bên cạnh:
"Này, thuốc lúc nãy anh uống là thuốc gì?"
Gia Lâm cũng xoay người qua, đối điện với Yến Nhi:
"Là thuốc tiêu hoá bình thường thôi"
Bản thân y là một bác sĩ giỏi trong tương lai mà thì làm sao lại nhận không ra là thuốc gì chứ?.
Gia Lâm nhìn người con gái đang trước mặt mà khẽ cười:
"Sao vậy, cô đang lo lắng cho tôi hả?"
Yến Nhi khẽ mỉm cười:
"Tôi có lo thật nhưng tôi lo là lo anh uống rồi ngủ như heo, làm hỏng việc?"
Nói xong cô ấy liền xoay lưng đi, bỏ lại người con trai bị mắng là heo kia đứng một mình ở đó..
******Hết chương 42********
Nhớ đọc tiếp nhé
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
40 chương
30 chương
52 chương
59 chương