Gần hết một tiết học Lùn mới vội chạy vào, trên tay còn ôm một thùng giấy to. Cả lớp đều ngạc nhiên quay qua nhìn và to nhỏ với nhau, không biết thùng giấy đó dựng gì nữa. Nó ngạc nhiên buột miệng gọi khẽ: "Nhi Nguyễn..." Cô giáo Hoài Hương bước đến gần Lùn và nhỏ nhẹ hỏi: "Sao hôm nay em lại đi học trễ quá vậy?" Lùn bối rối nói: "Dạ thưa cô...sáng nay em đã nhìn thấy cái thùng này ạ." Huỳnh Thủy tò mò hỏi: "Là gì thế nhỉ?" Rồi quay lại nhìn tụi nó, trao đổi ánh mắt với nhau. Nó nhún vai và nhẹ lắc đầu, ý là nó cũng không biết. Cả lớp đều nhìn chằm chằm vào Lùn, đang mong chờ câu trả lời từ nhỏ. "Mọi người xem nè." Lùn đặt nhẹ thùng giấy xuống đất và mở nặp ra. Trước mắt cả lớp giờ là sáu chú chó con, chúng đều chưa mở mắt. "Dễ thương quá đi." Cả lớp bỗng đồng tâm la lên. Nó đứng dậy chạy tới gần hỏi giọng lo lắng: "Chuyện này là sao vậy Nhi Nguyễn?" Lùn thở dài và đưa cho nó một miếng giấy: "Mày đọc đi sẽ hiểu." Nó khẽ nhíu mày cầm lấy miếng giấy từ tay nhỏ và đọc lớn lên cho mọi người cùng nghe: "Nếu bạn là người tốt thì hãy chăm sóc những chó con này, hôm qua cha tôi mua chúng về làm thịt. Nhưng tôi thấy không nỡ nên mang chúng ra để ngoài đường, mong sẽ gặp người tốt chịu chăm sóc chúng. Xin cảm ơn." Nghe xong thì cô giáo Hoài Hương khẽ nhíu mày: "Bọn chúng còn nhỏ như thế lại bị ăn thịt rồi sao?" Yến Nhi bực mình nói: "Người đó ác độc thật mà." Huỳnh Thủy vội nói: "Cô ơi, hay là việc này cứ để tụi em lo đi." Cô giáo Hoài Hương nhẹ gật đầu: "Vậy cũng được nhưng các em hãy hứa với cô rằng phải chăm sóc những chó con này thật tốt nhé." Lùn, Yến Nhi, Huỳnh Thủy, nó đều kiên định gật đầu: "Dạ vâng ạ." Cô giáo Hoài Hương mỉm cười: "Được rồi, các em về chỗ ngồi đi chúng ta học tiếp nào." Cả lớp, ai cũng vội về chỗ ngồi của mình. Lùn để thùng chó con dưới bàn học của mình, cho tiện chăm coi chúng. Yến Nhi nói nhỏ: "Mày đã bỏ lỡ cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân đó." Lùn kinh ngạc: "Hả? Hai nhân vật chính là ai vậy mày?" Yến Nhi cười nói: "Nữ chính là Tiểu Yến của chúng ta đấy." "Gì cơ?" Lùn bất ngờ nói lớn lên. Cô giáo Hoài Hương đang giảng bài, quay qua hỏi: "Lại có chuyện gì vậy Nhi Nguyễn?" Lùn vội lắc đầu: "Dạ không có gì ạ..." "Cả lớp tâm trung làm bài đi." Cô giáo Hoài Hương tiếp tục giảng bài. Lùn lén quay đầu qua nhìn nó và hỏi nhỏ: "Mày không bị sao chứ?" Nó khẽ gật đầu: "Ừ tao không bị gì hết, mày yên tâm đi." Giờ ra chơi... "Yến Nhi, mày đi với tao chút." Hạ Vy bỗng kéo tay Yến Nhi đi lúc mọi người đang chuẩn bị xuống căn teen. Nó khó hiểu hỏi: "Vy, mày kéo Yến Nhi đi đâu vậy?" Hạ Vy không thèm trả lời, cứ kéo Yến Nhi đi. Lùn ôm thùng chó con nhìn nó và hỏi: "Tụi nó đi đâu vậy Tiểu Yến?" Nó phồng má nói: "Ai mà biết chứ?" Huỳnh Thủy nhìn nó khẽ bật cười, nó lại ghen khi Hạ Vy đi riêng với bạn khác nữa rồi. Thật hết cách với nó luôn, làm như Hạ Vy là người yêu của nó không bằng vậy, mỗi khi cô đi riêng hay nói chuyện vui vẻ với người khác thì nó lại ghen. Vừa lúc đó Khánh Nghĩa và Văn Thiện từ lầu trên bước xuống. "Tiểu Yến." Văn Thiện vừa nhìn thấy nó liền gọi. Nghe ai gọi mình phía sau thì nó theo tiếng gọi quay người qua. Thấy Văn Thiện và Khánh Nghĩa đang cùng nhau bước đến. "Anh Văn Thiện, lưng anh còn đau không?" Nó lo lắng hỏi. Lùn nhìn Huỳnh Thủy và hỏi: "Rốt cuộc sáng nay đã xảy ra chuyện gì vậy?" Huỳnh Thủy khoác vai Lùn và nói nhỏ: "Sáng nay do Thanh Hiền và Mỹ Ngân giở trò khiến Tiếu Yến té ngã, suýt chút nữa nó ngã vào tủ kiến nhưng may là anh Thiện đã nhảy vào ôm lấy nó nên lưng anh ấy bị đập vào tủ kiến." Nghe xong Lùn liền tức giận nói: "Cái hai người đó thiệt quá đáng mà. Sao cứ gây sự với Tiểu Yến hoài vậy?" Văn Thiện bước đến bóp nhẹ mũi nó và cười nói: "Anh đã nói, anh không sao rồi mà ngốc." Ba người bạn đang đứng bên cạnh thấy cảnh này liền ngây người ra, từ bao giờ anh và nó lại trở thân thiết với nhau đến thế? Hạ Vy kéo tay Yến Nhi một đoạn mới buông tay ra. "Mày kéo tao ra đây làm gì vậy Vy?" Yến Nhi thắc mắc hỏi. Hạ Vy vừa bước đi vừa nói: "Đi dạy hai kẻ kia một bài học." Khỏi nghĩ thì Yến Nhi cũng biết "hai kẻ kia" là ai rồi, chính là Thanh Hiền và Mỹ Ngân chứ ai nữa. "Nhưng khoan đã, tại sao mày lại chọn tao chứ?" Yến Nhi nhìn người bên cạnh với ánh mắt tò mò. "Thủy là lớp trưởng, còn Lùn thì quá hiền nên đều không hợp với vụ này." Hạ Vy nói ngắn gọn. Yến Nhi liếc nhìn: "Ý mày là tao hung dữ hả?" Hạ Vy khẽ cười rồi làm bộ mặt vô tội: "Là tự mày nói đó, tao không có nói gì nha." Yến Nhi giận dỗi đánh vào vai Hạ Vy một cái: "Ý mày rõ ràng là như vậy mà, còn chối nữa à." Hạ Vy xoa xoa vai mình: "Thôi mau vào chủ dế chính đi mày, tao thật muốn đánh Thanh Hiền và Mỹ Ngân một trận nhưng Tiểu Yến lại không chịu." Ánh mắt Yến Nhi đang nhìn chằm chằm phía trước và nói: "Nữa chết chắc linh lắm đây, mới vừa nhắc đến đã xuất hiện rồi." Hạ Vy nhìn theo ánh mắt Yến Nhi thì thấy Thanh Hiền và Mỹ Ngân đang ở đăng trước. Cô buột miệng hỏi: "Hai người họ là chị em tốt hay sao ta, sao như hình với bóng vậy?" Thấy hai ả đi vào nhà vệ sinh thì Yến Nhi liền cười nói một cách vui vẻ: "Tao đã nghĩ ra một trò nè Vy." "Vậy mau chơi thôi, còn đợi gì nữa." Hạ Vy nhếch môi cười nhẹ. Nhân lúc Thanh Hiền và Mỹ Ngân đang ở trong phòng vệ sinh riêng thì Hạ Vy với Yến Nhi lấy hai cây lau nhà chặn cửa lại, rồi đổ thùng nước ghê vào. "Áaaaa cái quỷ quái gì thế này?" Thanh Hiền và Mỹ Ngân cùng lúc thét lớn lên rồi vội đẩy cửa. Nhưng không được, cả hai cánh cửa đều bị khoá chặt bằng cây lau nhà. "Là đứa nào đã làm việc này?" Mỹ Ngân ở bên trong hung dữ hỏi. Hạ Vy nhẹ nhàng lên tiếng: "Là tao, Hạ Vy." Mỹ Ngân kinh ngạc: "Hạ Vy? Sao lại là mày?" Yến Nhi hơi ngạc nhiên khi Hạ Vy dám lên tiếng, cô ấy tưởng Hạ Vy và mình sẽ im lặng rời khỏi chứ? Hạ Vy đập vào cửa bên Mỹ Ngân một cái mạnh: "Tao đã cảnh cáo hai tụi mày, dám dụng đến Tiểu Yến thì tao sẽ không khách sáo rồi mà." Thanh Hiền nói giọng tức giận: "Mau thả tụi tao ra, nếu không thì tao sẽ mang chuyện này nói lại với nhà trường đó." Yến Nhi tính lên tiếng nói gì nhưng lại bị Hạ Vy nhanh tay bịt miệng lại, cô nhìn Yến Nhi khẽ lắc đầu, ý muốn bảo là đừng lên tiếng. Thanh Hiền nghĩ Hạ Vy sẽ sợ, thả ả ra ngay. Nhưng Hạ Vy không chút lo sợ gì mà ngược lại còn vui vẻ cười: "Mời mày đi nói luôn đó." Rồi cô tặng Thanh Hiền thêm một ca nước lạnh nữa và lạnh lùng nói: "Nếu lần sau hai tụi mày dám giở trò hại Tiểu Yến nữa thì không chỉ đơn giản tạt nước như vậy đâu." Nói xong thì Hạ Vy kéo tay Yến Nhi rời khỏi. Tiếng đập cửa và tiếng la của Thanh Hiền và Mỹ Ngân, nghe thật chói tai. Ra khỏi nhà vệ sinh thì Yến Nhi vội hỏi: "Vy, sao mày không cho tao lên tiếng?" Hạ Vy vỗ vỗ vai Yến Nhi và nói: "Xuống căn teen ăn uống đi, hỏi nhiều làm gì chứ?" Nói rồi cô bước nhanh đi, xuống thẳng căn teen. Văn Thiện và Khánh Nghĩa đã nghe tụi nó kể lại chuyện những chó con rồi. "Vậy giờ tụi em tính sao với mấy chú chó con này đây?" Khánh Nghĩa nhìn và hỏi. Nó khẽ lắc đầu: "Em cũng chưa biết nữa." Văn Thiện nhìn những chó con trong thùng và nói: "Anh có ý này nè Yến, sao mỗi người chúng ta không ầm một con về nhà nuôi?" Lùn vội gật đầu: "Ý hay đó. Chúng ta cũng đều yêu thích động vật mà." Huỳnh Thủy liền vui mừng nói: "Vậy tuyệt quá, từ lâu tao đã muốn có được một chú chó con dễ thương như thế rồi." Nó cười vui vẻ: "Tao cũng giống mày đó Thủy." Văn Thiện nhìn nó cười nói: "Hay là anh và em lấy hai con màu trắng nhé Yến." Thùng chó con ấy chắc được mua nhiều chỗ nên đủ màu. Màu trắng, màu vàng, màu đen. Nó vui vẻ gật đầu: "Dạ được anh." Hạ Vy và Yến Nhi lúc này bước đến. "Mọi người đang bàn chuyện gì vậy?" Hạ Vy ngồi xuống bên cạnh nó và hỏi. Khánh Nghĩa chỉ vào thùng chó con và vui vẻ nói: "Tụi anh đã quyết định, mỗi người sẽ ầm một con về nuôi." Lùn quay qua hỏi Yến Nhi: "Mày muốn nuôi không?" Yến Nhi ngồi ngây người, như đang trên mây vậy. Lùn và Huỳnh Thủy khó hiểu nhìn nhau. "Này Nhi muội muội." Huỳnh Thủy lên tiếng gọi. Nhưng Yến Nhi vẫn không phản ứng gì, hình như đang lạc trong suy nghĩ của chính cô ấy. Nó quay qua nhìn Hạ Vy và hỏi: "Rốt cuộc nãy hai người đi đâu vậy?" Hạ Vy bình thản nói: "Có đi đâu đâu" Rồi cô lấy óng hút nén vào người đang ngồi đối điện: "Này, hồn mày bị bay đi đâu rồi hả?" Yến Nhi bị óng hút bỗng bay tới làm giật mình: "Hả....mọi...người đang nói gì?" Huỳnh Thủy hỏi giọng quan tâm: "Nhi muội muội bị làm sao thế?" Yến Nhi lắc đầu và cười cười: "Muội không sao." Huỳnh Thủy vẫn thấy khó hiểu nhưng thấy Yến Nhi không muốn nói nên nhỏ bắt qua chuyện khác: "Nhi muội muội có nuôi chó con không?" Yến Nhi lắc đầu liền tục: "Không được, không được. Gia đình muội bị dị ứng với lồng chó lắm." Nghe vậy Khánh Nghĩa liền nhìn Hạ Vy cười tươi: "Vậy anh và em cùng nuôi nhé Vy, chúng ta có thể đặt tên cho chúng đấy." Nghe cậu nói mà Hạ Vy khẽ đổ mồ hôi, bởi vì cô không thích vật nuôi như vậy. "Ờ cũng được..." Cô miễn cưỡng gật đầu. Lùn nhìn nó và nói: "Ê Yến, phải có cách gì để cảnh báo mấy kẻ không có tính người như thế vậy, bọn chúng còn nhỏ như vậy đã bị ăn thịt rồi." Nhỏ chính là đang thương xót cho những chó con đó. Nó cũng đồng tình gật đầu: "Ừ tao cũng nghĩ giống mày đó, phải dùng cách gì đó bảo vệ những đồng vật nhỏ này. Mọi người có cách gì không?" Văn Thiện nhìn nó mà mỉm cười, cô bé này đúng thật rất tốt bụng. "Anh có cách này..." Văn Thiện bỗng lên tiếng nói. Nó quay qua nhìn anh và hỏi khẽ: "Là cách gì vậy anh?" Văn Thiện ngồi thẳng lưng và nói: "Chúng ta sẽ lên mạng đăng một bài viết, tốt nhất là viết một truyện cảm động về những chó con này. Vậy nhiều hay ít gì mọi người cũng quan tâm những con chó quang và sẽ không ăn thịt chúng nữa." Khi anh nói xong thì nó là người đầu tiên gật đầu đồng ý: "Cách hay đó, mạng xã hội rất rộng lớn nên nếu chúng ta làm vậy có thế sẽ có kết quả tốt đó." Những người còn lại cũng từ từ gật đầu. Khánh Nghĩa nhìn và nói: "Thiện, hay là mày tham gia vào hội Nhân Ái với tụi tao luôn đi." Văn Thiện do dự nhìn Hạ Vy, thấy cô không phản ứng gì thì anh mới vui vẻ gật đầu: "Được, vậy mong được mọi người giúp đỡ nhé." Tất cả đều mỉm cười. *********Hết chương 14********* Mời mọi người đón đọc tiếp nhé.