"Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Chính là ý tứ trong lời nói!" Nói thực, giờ phút này nhìn thấy Tần Tử Mặc, Đỗ Tam đã sắp khóc. Xoa xoa bả vai bị chụp đau, Đỗ Tam cảm thấy bản thân gần đây thật là vận đen tám đời đổ xuống, một cái khảo hạch mà thôi cư nhiên cũng có ba lần bốn lượt gặp phải Tần Tử Mặc. Đây là làm sao vậy? Làm sao vậy? Vì cái gì mình cứ đen đủi như vậy chứ? Phải biết rằng, chỉ cần gặp phải hắn, vận đen sẽ vận vào đầu hắn nha, một chút chuyện tốt đều sẽ không phát sinh. "Có giỏi ngươi đem lời vừa rồi nói lại lần nữa." Tần Tử Mặc lặng lẽ giơ lên nắm tay uy hiếp,  trên mặt cười tủm tỉm, nhưng bộ dáng ngoài cười trong không cười rõ ràng thực giả. Đỗ Tam: "......" Hai người bộ dáng không coi ai ra gì nhìn nhau, trong mắt người ngoài không thể nghi ngờ là có quen biết lẫn nhau, nhưng mọi người xem Đỗ Tam bị bắt, nhìn nhìn lại đội trưởng muốn lấy thẻ bài của người ta, bỗng nhiên cảm thấy dưới tình huống như vậy gặp phải người quen của đồng đội...có chút hơi xấu hổ. Nhìn hai người, lại nhìn âm bài bắt được trong tay, Lạc Vân Thanh híp lại đôi mắt đào hoa của mình, nghĩ nghĩ vẫn là quyết định không trả, thứ này tới tay không dễ dàng như vậy trả lại được, muốn trách chỉ có thể trách vận khí của hắn không tốt. "Ta... thôi, thôi, ta chấp nhận." Đỗ Tam ngồi dưới đất, trên khuôn mặt thanh tú là vẻ kháng cự, dùng hành động cự tuyệt Tần Tử Mặc tới gần mình. Không phải hắn nói,  Tần Tử Mặc này quả thực là khắc tinh của hắn! Khi còn nhỏ hai người sống tại cùng khu biệt thự, hơn nữa vẫn là hai tòa gần nhau, hơn nữa hai người tuổi xấp xỉ, nhà trẻ cũng học cùng, cho nên Tần Tử Mặc xem như là tiểu trúc mã của Đỗ Tam, lại còn là trúc mã mà hắn thực thích. Đỗ Tam là cái nhan khống, mà khi còn nhỏ Tần Tử Mặc phi thường đáng yêu, không chỉ trắng trắng mập mập, nói chuyện còn nãi thanh nãi khí, giống như tiểu vương tử xinh đẹp, khi đó Đỗ Tam đã bị hắn như vậy lừa bịp, từ khi quen biết hắn liền cả ngày đi theo phía sau hắn, ngay cả đi nhà trẻ cũng không ngoại lệ.  Nhưng nói cũng kỳ quái, từ khí hắn quấn lấy Tần Tử mặc, liền cứ xui xẻo, lại còn càng ngày càng xui xẻo, hơn nữa Tần Tử Mặc khi còn nhỏ tính tính cũng không tốt, dần dà Đỗ Tam liền không đi theo sau lưng hắn nữa. Qua mấy năm, vốn là phú hào Đỗ gia bắt được một cơ hội lớn, lập tức phát triển nhanh chóng. Trong mấy năm ngắn ngủi tích lũy được tài phú không đếm hết, cũng dọn ra khỏi biệt thự sống từ đầu, đi tới địa phương càng phù hợp với thân phận địa vị của họ lúc ấy để cư trú, mà hiện tại mười mấy năm đi qua, vốn là nhất lưu gia thế Tần gia càng là tiến lên hàng ngũ đỉnh cấp thế gia của Liên Bang, tuy xếp phía sau, nhưng ít nhất có thể leo lên rồi. "Ta có thể đi rồi chứ?" Đỗ Tam lảo đảo đứng lên, dùng sức vỗ vỗ cỏ và đất trên người, cảm nhận mắt cá chân đau đớn, nhịn không được đau lòng chính mình. Nếu sớm biết Tần Tử Mặc ở đây hắn sẽ không tới đâu, nhưng cố tình hắn lại không biết! Hơn nữa tới bên này mới mấy ngày nha? Cư nhiên liền gặp tên sát thần này 3 lần? Lần đầu tiên gặp phải là khi hắn đang ở tiểu đội cũ của mình, mình không phát hiện trốn ở sau hắn chạy tới, kết quả ngã sấp mặt, còn không bắt được chìa khóa, còn đem mặt mũi mình mất hết. Lần thứ hai vẫn là ở cái rừng cây nhỏ này, vốn dĩ nghĩ đi theo đám người kia chạy tới đoạt chìa khóa, kết quả phát hiện Tần Tử Mặc liền ở đối diện! Sau đó hắn mắt sắc phát hiện hắn ở bờ bên kia, Đỗ Tam giống như gặp quỷ chạy trốn, cũng may hắn chạy trốn, nếu không chắc chắn xảy ra chuyện, hôm nay hắn đã biết những người đi cùng hắn lúc đó biến thành dạng gì, một đám trẹo chân bị thương đi ra, tà môn nha. Vốn dĩ về sau chắc chắn sẽ không gặp phải Tần Tử Mặc, kết quả hôm nay cư nhiên còn có thể gặp phải hắn lần ba? Đây là nghiệt duyên lớn thế nào chứ, hơn 30 nghìn học sinh, địa phương lớn như vậy, liên tục gặp phải, Đỗ Tam cũng là choáng. Không thể trêu vào không thể trêu vào, đợi tiếp nữa ai biết lại sẽ xuất hiện tình huống như thế nào, vẫn là tẩu vi thượng sách. Nghĩ đến đây, Đỗ Tam liên thanh nói: "Ta đi đây, các ngươi không cần tiễn, ta chính mình ma lưu cút đi ha." Kết quả...... "Ngươi nhanh như vậy đi làm gì nha?" Tần Tử Mặc ngăn lại hắn, trên mặt tuấn dật lộ ra một nụ cười xấu xa có thể làm fan của hắn thét chói tai, giang hai tay không cho đi. "Này, Tần Tử Mặc ngươi cũng quá bá đạo đi? Thẻ bài của ta đều đưa cho các ngươi, cư nhiên còn không cho ta đi." Đỗ Tam bỗng nhiên cảnh giác nhìn hắn, không yên tâm lặng lẽ vỗ vỗ áo khoác của mình, cảm nhận độ cứng của thẻ bài dưới cánh tay, trong lòng thực thấp thỏm. Ai cũng không biết hắn kỳ thật có hai cái thẻ bài, hơn nữa đều là âm bài. Đây không phải là hắn đoạt được, mà là vận khí bạo tăng, khi qua đây liền nhặt được ở bụi cỏ, khi đó còn tưởng vị thần may mắn cuối cùng cũng tới thăm mình, nhưng không nghĩ tới thẻ bài này cư nhiên đều là thẻ bài âm giống của mình. Nhưng thêm một cái thẻ bài luôn là tốt nha, đem trao đổi cũng được đi? Trao đổi có thể so cướp đoạt dễ dàng hơn nhiều. "Ha hả, ngươi thấy ta tin hay không." Tần Tử Mặc vươn tay cởi áo khoác của hắn ra, sa đó tìm tòi ở cánh tay áo của hắn một cái miệng túi nhỏ, thò tay vào, quả nhiên.... "Ngươi nói đây là cái gì?" Cầm thẻ bài quơ quơ trước mặt hắn, Tần Tử Mặc rất là đắc ý. "Nhiều năm như vậy trôi qua,thói quen dấu đồ vật của ngươi cư nhiên đều không đổi? Hơn nữa trời nóng như vậy, ngươi còn mặc một cái áo khoác, này hợp lẽ thường sao? Không phải rõ ràng lạy ông tôi ở bụi này sao?" Nghĩ đến bộ dáng ngốc ngốc của Đỗ Tam theo sau lưng mình trước kia, Tần Tử Mặc nhẹ nhàng cười ra tiếng tới, không nghĩ tới nhiều năm như vậy trôi qua, Đỗ Tam cư nhiên vẫn còn ngốc? Hơn nữa thói quen dấu đồ vật cư nhiên chưa bao giờ thay đổi. "Ngươi." Đỗ Tam tức đến đỏ mặt, nốt ruồi trên chóp mũi theo hô hấp của hắn lên xuống, khiến khuôn mặt vốn dĩ thanh tú mang theo một tia gợi cảm mê người. Tần Tử Mặc tâm thần vừa động, có điểm tưởng trực tiếp đem người chụp xuống, nhưng lại nghĩ đến tiểu đội Thực Vật bên này người nhiều, áp lực thăng cấp cũng lớn, chụp xuống Đỗ Tam tính cái gì? Tù binh hay là đội viên ngoài biên chế? Hơn nữa người sáng suốt vừa thấy là có thể nhìn ra Đỗ Tam cùng mình rất quen thuộc, đến lúc đó đối đãi như thế nào đều không quá tiện, không muốn khó xử tiểu đội Thực Vật, Tần Tử Mặc nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn là đem hắn thả đi. "Ta có thể đi rồi đi?" Một cái thẻ bài cuối cùng đều bị đoạt đi rồi, Đỗ Tam cảm giác trái tim đau. "Đi thôi đi thôi." Tần Tử Mặc vẫy vẫy tay, cuối cùng nguyện ý tống cổ người đi rồi. "Các ngươi lát nữa đi nơi nào nha?" Khi Đỗ Tam sắp đi ra rừng cây đột nhiên quay đầu hỏi, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Lạc Vân Thanh, một hồi kia hắn đã biết thiếu niên trước mắt này là đội trưởng của tiểu đội này. Nghe được hỏi chuyện, Lạc Vân Thanh phản ứng đầu tiên là nghĩ hắn muốn tìm người tới trả thù sao? Nhưng sau lại nhìn Đỗ Tam một bên nhìn Tần Tử Mặc một bên hỏi, sau đó hồi tưởng lại thần sắc giống như gặp quỷ của hắn khi thấy Tần Tử Mặc, lập tức hiểu ra, càng cảm thấy Đỗ Tam đáng thương, nhưng đáng thương thì đáng thương, làm một đội trưởng cậu cũng có nguyên tắc, cậu nhưng không muốn lộ ra chỗ ở cho địch nhân, cho nên chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với hắn, sau đó lắc đầu. Vốn dĩ Đỗ Tam cũng không hy vọng Lạc Vân Thanh sẽ đem địa điểm hoạt động của tiểu đội bọn họ nói cho mình, cho nên cũng không nói tới thất vọng, dù sao hắn cũng biết mọi người là đối thủ, tiết lộ vị trí ra ngoài dễ dàng bị người tính kế, phải biết rằng ở trong mắt người khác tiểu đội này không chỉ là uy hiếp, cũng là dê béo nha! Nhiều người như vậy, thẻ bài trên tay khẳng định không ít, một người một cái cũng đã có hơn một trăm thẻ, hơn nữa mục tiêu dễ thấy, không giống người khác, liền chỉ có một mình mình, chỉ cần trốn kỹ, tìm nửa ngày cũng không nhất định có thể tìm được. "Thôi, dù sao đánh chết ta cũng sẽ không tới bên này." Hồi tưởng lại cảm giác bản thân vừa bị treo lên, Đỗ Tam liền đánh một cái rùng mình. Quên mất khí cụ phát sóng trực tiếp sẽ thành thật đem tất cả hành động ký lục lại, Đỗ Tam trong lòng may mắn mình vừa rồi hành động đơn độc, nếu không không phải là sẽ mất mặt sao? Cư nhiên có thể bị đám bẫy rập không ra hồn này bắt được? Nếu bị người biết, hoàn toàn sẽ khiến người nghi ngờ chỉ số thông minh, nghĩ tới đây Đỗ Tam lập tức cảm thấy bản thân chân không đau eo không mỏi, có thể đi càng nhanh hơn một chút. ............ Nhìn nhìn hai cái thẻ bài âm trong tay, nhìn nhìn lại cái bẫy rập vừa liếc mắt một cái là có thể nhận ra trên cây kia, mọi người bỗng nhiên cảm thấy cạm bẫy này không đến nỗi ăn hại như trong tưởng tượng, ít nhất hiệu quả hại người thực không tồi. Vì thế Lạc Vân Thanh vô cùng cao hứng mang theo mấy vị đồng học tiến hành cải tiến cạm bẫy một lần nữa, khi nhìn tới cái hố dưới tàng cây lại nghĩ tới những người đó dẫm phải hố mới trúng chiêu, vì thế đi đầu đào thêm mấy cái hố dưới tàng cây, nhìn mặt đất gồ ghề lồi lóm, cậu tựa hồ thấy một đám thẻ bài đang bay tới trước mặt cậu. Vương Tiêu trộm đi lại đây, đờ người ngồi xổm thật lâu bên cạnh Lạc Vân Thanh, đồ vật cầm trên tay cũng chưa động đậy, ngẩng đầu, nhìn cậu là vẻ mặt muốn nói lại thôi, làm người đoán không ra nàng muốn nói cái gì. Đương nhiên Lạc Vân Thanh cũng không muốn đoán nàng suy nghĩ cái gì, Vương Tiêu vừa rồi pháo đốt tính khí mới bùng nổ qua, Lạc Vân Thanh không dám chọc nàng, lặng lẽ dựa theo hành động đào hố, từng bước một dịch ra bên ngoài. Chạy cái gì mà chạy! Vương Tiêu thấy Lạc Vân Thanh trộm dịch ra bên ngoài, trong lòng có chút thẹn quá hóa giận. Thật hận không thể đánh chết bản thân, ai bảo vừa rồi mình lại nói bậy chứ! Nhưng lời nói cũng đã nói ra, trực tiếp coi như không biết thì Vương Tiêu lại cảm thấy trong lòng thực dày vò. Trong lòng loạn một đoàn, vừa tức vừa vội, nhưng lại không biết nói cái gì mới được, cuối cùng nhắm mắt lại, khẽ cắn môi, dùng giọng nói như muỗi kêu nghiến răng nghiến lợi đối với Lạc Vân Thanh gọi một tiếng: "Ba ba." Lạc Vân Thanh: Σ(っ°Д °;)っ Ba ba? Đây là cái quỷ gì? Là ta nghe lầm sao? Sau khi nói xong, không đợi cậu phản ứng lại, Vương Tiêu liền chạy, lưu lại vẻ mặt mộng bức không hiểu chuyện gì xảy ra của Lạc Vân Thanh. Mãi hồi lâu, cậu mới hiểu vì sao Vương Tiêu lại gọi mình là ba ba. Nhưng không phải đó chỉ là lời nói khi bão nổi hay sao? Vương Tiêu cư nhiên coi là thật? Lạc - ba ba- Vân Thanh cảm thấy có điểm hơi hơi đáng sợ.