Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 155 : Nghiên cứu

Sau khi có được số tiền kia người hệ thực vật học hiện tại ăn cái gì cũng thấy ngon, nhìn thấy gì cũng thuận mắt, vốn dĩ cảm xúc mãnh liệt đã có chút biến mất ở dưới mị lực của tiền tài lại mãnh liệt phát ra mùa xuân thứ hai. Mọi người tỏ vẻ chỉ cần trồng không chết liền trồng cho tới chết! Tuân theo niềm tin không thành công thì cũng thành nhân này học sinh hệ thực vật chỉ cần vừa có thời gian rảnh sẽ lập tức xuống ruộng trông nom. Đương nhiên xuống ruộng không chỉ có bọn họ, bởi vì tò mò với lời đồn tập thể học sinh hệ thực vật "một đêm phát tài" có phải là thật hay không, một vài học sinh rảnh rỗi thấy bọn họ thường xuyên chạy xuống ruộng, vì thế không chút nghĩ ngợi cũng chạy xuống ruộng xem bọn họ làm ruộng thuận tiện hóng hớt. Vừa nghe đây là hóng hớt, người hệ thực vật học cười cứ gọi là hòa ái thân thiện, chỉ kém đem nếp nhăn nơi khóe mắt của mình cười ra. Hóng hớt rất tốt nha! Những người này giúp bọn họ tuyên dương sự tình miễn phí có bao nhiêu tốt! Nghĩ tới về sau bản thân trở thành một nhân vật được người người hâm mộ ghen tị hận, mọi người cười cứ gọi là thấy răng không thấy mắt, mỗi người biết gì nói nấy không giấu diếm nửa lời, tranh thủ hoàn hoàn chỉnh chỉnh đem lịch sử làm giàu của bản thân truyền cho người tới hóng hớt, sau đó hài lòng nhìn những người đó đem nó truyền đi toàn bộ trường học. Cuối cùng càng ngày càng nhiều người biết học sinh hệ thực vật năm nay kiếm lời không ít, lúc sau liền có người muối mặt tự đến cửa tiến cử. Vốn định từ chối nhưng nhìn thấy những người tự tới tiến cử đó quần áo mặc trên người đều phai đến trắng bệch, rất nhiều học sinh đơn thuần vẫn phải mềm lòng. Chỉ có thể một bên đau lòng lại tới một kẻ muốn chia tiền, một bên làm bộ không để bụng dẫn bọn họ đi tìm phụ đạo viên. Phụ đạo viên cũng đau đầu, trường học có thể rộng bao nhiêu chứ? Những nơi có thể khai khẩn đã khai khẩn gần xong hết rồi, nơi nào còn nhiều đất để cho bọn họ phát huy nữa chứ? Hiện tại bọn họ người nhiều hơn việc, lại nhận người chỉ biết càng không có tiền được chia. Hắn chỉ là một người thường, cho nên đừng nói hắn nói đến chuyện tiền nong dung tục, với hắn mà nói không có tiền thật đúng là không có lực nhúc nhích, hơn nữa đây là sự nghiệp đầu tiên của học sinh hắn dẫn dắt, làm phụ đạo viên như hắn sao cũng phải giữ gìn quyền lợi hợp pháp của học sinh bổn hệ chứ nhỉ? Khi hắn còn chưa nghĩ được biện pháp gì đầu cũng sắp rụng hết tóc đến nơi, Lạc Vân Thanh cứu khổ cứu nạn đưa cho hắn một chủ ý, để hắn tìm lãnh đạo hệ thực vật cùng lãnh đạo của nhà trường xin phép dùng rau củ quả tiến thêm một bước đổi mới xanh hóa toàn trường, hơn nữa đem toàn bộ sau núi thu hoạch đổi mới cày sâu quốc bẫm trồng nhiều giống cây có kinh tế cao. Cứ như vậy vừa có thể tăng tiền lời lại có thể tăng thêm việc làm! Nghe đến đó phụ đạo viên hai mắt sáng ngời, chủ ý này thực sự quá hay! Nếu là ý kiến hay thì còn suy xét gì nữa, mau chóng chạy đi hành động thôi! Nhưng lần này người dẫn dắt không còn là Lạc Vân Thanh nữa. Vì Lạc Vân Thanh bị Ân Kỳ và Vương Tú Nông gọi tới phòng thí nghiệm làm trợ thủ, mục đích của vị giáo sư này vốn dĩ chỉ là muốn bồi dưỡng thêm năng lực động thủ và năng lực thực nghiệm cho Lạc Vân Thanh mà thôi. Nhưng nào ngờ đứa học trò đắc ý của mình vừa tới được mấy ngày liền phát huy thiên phú siêu phàm, từ đối với hạng mục còn mới lạ liền đến vạn phần thuần thục, có đôi khi thậm chí còn có thể đưa ra suy nghĩ mới về nghiên cứu cho tổ nghiên cứu, khiến cho mấy người trợ thủ vốn dĩ đối với cậu không phục trở thành mê đệ. Hôm nay cũng giống như vậy, trong ánh mắt kính nể mấy người trợ thủ Lạc Vân Thanh lại lần nữa cung cấp một cái ý kiến mới về nghiên cứu. "Học đệ, cậu thật quá lợi hại." Đối diện với Lạc Vân Thanh, mấy trợ thủ không thể không cảm thán Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Trách không được mấy vị giáo sư đều coi trọng cậu như vậy, nếu là mình có được thiên phú như vậy ai có thể không coi trọng chứ, nói cho cùng vẫn là vấn đề đầu óc. "Vân Thanh, tôi cảm thấy cậu có thể trực tiếp tốt nghiệp ở trường học rồi, hu hu hu! Những thứ cậu biết so với đám đàn anh đã tốt nghiệp bọn tôi còn nhiều hơn nhiều." Nhìn Lạc Vân Thanh, một trợ thủ yên lặng phun tào trong lòng, lúc trước hắn cảm thấy thầy cô giáo nói có loại người lấy một địch mười người là không tồn tại, thì ra cũng không phải không tồn tại, mà là mình chưa gặp được mà thôi, nhìn người đàn em khóa dưới này xem, hắn đã biết cái gì gọi là thiên tài nghiên cứu khoa học rồi! Rõ ràng mọi người cùng nhau làm thực nghiệm, cậu ta còn tới muộn hơn, nhưng vì cái gì cố tình cậu ta lại có thể từ chỗ rất nhỏ của thực nghiệm đưa ra vấn đề chứ? Ngay từ đầu bọn họ còn có chút ghen ghét Lạc Vân Thanh nhỏ hơn bọn họ nhưng đã đạt được Đế thưởng, cho nên cười nhạo những ý kiến mà cậu đề ra, nhưng đến khi thực nghiệm cuối cùng phát hiện mặt bị vả sưng lên, những ý kiến mà Lạc Vân Thanh đề ra là đúng, hơn nữa cho dù không đúng thì cũng mở ra một suy nghĩ mới cho mọi người. Đối lập với bộ dáng vùi đầu vùi cổ lúc trước, không thể không nói cảm giác như vậy sẽ khiến người nghiện! "Lời này không phải là vô nghĩa sao? Nếu học đệ không lợi hại bằng chúng ta thì người ta có thể đạt được Đế thưởng sao? Lại không thấy cậu lấy được một cái!" "Học đệ à, cùng cậu làm thực nghiệm quá sung sướng, về sau nếu cậu muốn lập phòng thí nghiệm nhớ phải gọi anh nhé, anh đi làm trợ thủ cho cậu." "Còn có tôi." "Tôi cũng đi." Lạc Vân Thanh vẻ mặt hắc tuyến cáo biệt mấy vị học trưởng không đáng tin cậy ở trước mặt giáo sư cư nhiên dám công khai suy nghĩ đi ăn máng khác này trở về ký túc xá. Đúng vậy, bọn họ là làm nghiên cứu trong trường học! Nói tới đây Lạc Vân Thanh không thể không khen ngợi học viện Liên bang đệ nhất một chút, nó quả nhiên không hổ là trường học đứng đầu ở Liên bang! Ngoại trừ lực lượng giáo viên hùng hậu ra còn có đủ loại kiểu dáng phòng nghiên cứu, mỗi năm nghiên cứu phát minh sản xuất từ học viện Liên bang đệ nhất cũng không ít đâu. ............ Trở lại ký túc xá Lạc Vân Thanh nhìn đồng hồ còn sớm nên đi nấu cháo, chờ Leonard về thì vừa vặn nấu xong. "Sao hôm nay anh về muộn thế?" Quay đầu nhìn đồng hồ treo ở phòng khách Lạc Vân Thanh phát hiện Leonard về muộn hơn ngày thường 1 tiếng. Này thật hiếm thấy nha, phải biết là bắt đầu học kỳ này Leonard liền chưa từng về muộn. "Hôm nay có khóa huấn luyện thể năng." Người toàn mùi mồ hôi sợ Lạc Vân Thanh khó chịu, Leonard chạy về phòng tắm rửa, nhưng không phải là phòng cũ của hắn mà là phòng Lạc Vân Thanh. Từ sau khi trở lại trường học, Leonard liền dọn tới phòng của Lạc Vân Thanh, sau đó đem phòng của mình biến thành phòng để quần áo của hai người. Nhớ ra hai người đã đính hôn, Lạc Vân Thanh không chỉ không từ chối thậm chí còn giúp hắn thu thập, chờ đem tất cả quần áo đều bỏ vào xong, Lạc Vân Thanh còn mua một tấm kính lớn toàn thân đặt ở trong phòng Leonard lúc trước để nó chính thức trở thành phòng thay đồ, thành toàn cho mong muốn của hắn. Thoải mái nằm trong bồn tắm mát xa ngâm một hồi, Leonard mặc một cái áo choàng tắm đi ra ngoài. Chờ tới khi hắn tới phòng ăn, Lạc Vân Thanh đã sớm đem cháo vào đồ ăn đặt trên bàn chờ hắn tới ăn cơm.  "Không phải các anh hôm qua đã có tiết huấn luyện thể năng rồi sao? Sao lại có nữa?" Nhìn bộ dáng mệt mỏi trên mặt Leonard, Lạc Vân Thanh hơi đau lòng, sớm biết vậy liền nấu cơm, tiêu hao nhiều năng lượng như vậy chỉ uống cháo thì sợ hắn không đủ no, như vậy tối nay Leonard còn phải uống thêm dịch dinh dưỡng. Bưng chén lên, Leonard đầu tiên là hưởng thụ húp một ngụm, sau đó mới buông chén bất đắc dĩ mà trả lời: "Thấy giáo huấn luyện thể năng xin nghỉ một tuần, cho nên bọn anh phải học trước tiết cho tuần sau." Lạc Vân Thanh: "......" Này cũng  được? Phải biết rằng tiết huấn luyện thể năng của Leonard bọn họ có cường độ không nhỏ, liên tục học chắc chắn có người không chịu nổi nhỉ? "Thầy giáo bọn anh....aiz....thôi, anh vẫn là ăn nhiều một chút đi." Đồng tình nhìn hắn một cái, Lạc Vân Thanh gắp một ít đồ ăn đặt vào trong bát hắn, ân cần nói. Lúc trước cậu cũng đi xem qua tiết huấn luyện thể năng của bọn họ, thấy cường độ huấn luyện của thầy giáo, nếu không biết bọn họ còn đi học còn tưởng rằng bọn họ là đang diễn tập trong trường quân đội. "Em cũng ăn nhiều một chút." Leonard cũng gắp cho Lạc Vân Thanh món cậu thích, nhìn trong mắt cậu mang theo ý cười mà ngay cả mình cũng không phát hiện. Hai người ăn xong  Leonard theo thói quen đuổi Lạc Vân Thanh tới phòng khách sau đó tự mình rửa bát, lau dọn dụng cụ phòng bếp. Nghe tiếng binh lách cách bàng truyền ra từ phòng bếp, Lạc Vân Thanh quay đầu lại, ngon lành nhìn về phía Leonard. Bộ dáng Leonard mặc áo choàng tắm lộ ra cơ ngực rắn chắc nghiêm túc làm việc thực mê người, hơn nữa vì vẻ ngoài đẹp trai hắn còn sống sờ sờ đem cuộc sống thực tế diễn thành phim thần tượng. "Anh quả thực là đẹp trai nhất." Khi Leonard đi ra Lạc Vân Thanh bỗng nhiên ôm lấy hắn, đột nhiên hôn một cái, vui vẻ láu lỉnh cười nói. Câu nói không đầu không đuôi hoàn toàn khiến người không hiểu ra sao, nhưng không thể không nói....Leonard rất hưởng thụ. Vì thế giữ chặt người vốn đang định rời đi, đem nụ hôn này sâu lên, tận đến khi hai ngời thở phì phò mới dừng lại. Leonard dựa đầu vào cổ Lạc Vân Thanh, nhìn cần cổ trắng nõn non mịn của cậu hắn nhịn không được tiến lên mút một cái, sau đó vừa lòng nhìn một quả dâu tây nhỏ xuất hiện bên trên. "Anh đừng"" Lạc Vân Thanh vội vàng mở miệng. Nhưng mà đã muộn rồi, trước khi cậu lên tiếng Leonard đã sớm trồng xong dâu tây. Lần này Leonard chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, Lạc Vân Thanh tức đến xù lông! Nhớ tới cảnh tượng lúc trước mình ngây ngốc mang theo dâu tây nhỏ trên cổ rêu rao khắp nơi còn không tự biết, cuối cùng bị người trêu chọc, Lạc Vân Thanh tức giận trợn tròn hai mắt, nước mắt lưng tròng nói: "Anh lại gạt em!" Đuối lý Leonard sờ sờ cái mũi, trong mắt xuất hiện một tia xấu hổ cùng chột dạ. Hắn cũng không phải cố ý, nhưng đây không phải là khó kìm lòng nổi sao? Lạc Vân Thanh mặc kệ hắn có phải cầm lòng không được hay không, trồng dâu tây nhỏ người khó xử chính là cậu, phải biết là từ lần rêu rao khắp nơi đó đến giờ mọi người thích cười cậu, ngay cả ngày thường mặc áo cao cổ hoặc cổ lông đều có thể nhìn thấy ánh mắt ái muội damdang của người khác. Ngay từ đầu cậu còn không biết vì sao người khác lại nhìn cậu kỳ quái như vậy, kết quả sau đó Thái Tử Thành thần thần bí bí hỏi cậu có phải lại cùng Leonard ân ái trồng dâu tây hay không, cậu mới bừng tỉnh hiểu ra. Mẹ kiếp thì ra tất cả mọi người đều cho rằng cậu và Leonard này này nọ nọ! Đậu xanh, này này nọ nọ! Cậu không biết phải nói gì mới được! Chẳng lẽ phải nói với người ta cậu và Leonard chỉ là ngủ cùng giường thôi chứ không hề gì kia này nọ sao? Lời này nghĩ thôi đã cảm thấy ngại chứ đừng nói đến nói ra, dù sao cậu không nói được. "Anh lần sau không dám, thật sự không dám." Thấy Lạc Vân Thanh thật sự không để ý tới hắn, Leonard liên tục bảo đảm. "Thật không lần sau?" Nhớ tới nội dung tán gẫu với Thái Tử Thành mấy ngày hôm trước, Lạc Vân Thanh tức giận nhìn hắn một cái, vốn là đôi mắt đào hoa mê hoặc nhân tâm bởi vì tức giận mà càng mang theo mê người. Leonard ma xui quỷ ám hoàn toàn quên người yêu mình còn đang tức giận, bế cậu lên một cái, giống như trân bảo mà hôn lên mắt cậu, kiên định nói một câu: "Đương nhiên." Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bừng của Leonard, còn có cái vật đang chọc chọc eo mình kia, Lạc Vân Thanh đỏ mặt không dám nhúc nhích, chỉ sợ hắn tan rã mất tự chủ. "Anh" Lạc Vân Thanh khô khô lên tiếng. "Ừ?" Leonard thanh âm khàn khàn. "Anh, anh, cái kia, anh...." Lạc Vân Thanh ngượng ngùng anh anh nửa ngày cũng không nói ra được anh cái gì. Chỉ là đỏ mặt không dám nhìn hắn. Vì cậu ngượng ngùng Leonard sinh ra một chút xấu xa thích thú, xấu xa nhẹ nhàng đụng đụng cậu một chút, dọa Lạc Vân Thanh lập tức toát ra một câu: "Leonard anh thi lại đạt chưa?" Leonard: "......" Như là cảm nhận được Leonard vô ngữ, Lạc Vân Thanh linh quang sáng ngời, liên tục nói: "Đúng vậy, chính là cái này, Leonard thành tích thi lại của anh hẳn là có rồi chứ? Có qua không?" Quần ta cũng đã cởi rồi ngươi còn nói cái này với ta sao? Khó có thể tin Leonard không khỏi phân trần hôn lên cái miệng nhỏ của Lạc Vân Thanh, ngắt đứt hành vi không hiểu phong tình của cậu. Hiện tại là lúc nói tới thành tích học tập sao? Hiện tại chẳng lẽ không phải nên thoải mái mà hưởng thụ mới đúng hay sao?