Lạc Vân Thanh chưa từng nghĩ tới sau khi rời khỏi công ty game Thiên Vũ, Độ Khúc cư nhiên sẽ đến tìm mình, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn muốn kéo đầu tư? Nhìn bộ dáng đĩnh đạc của Độ Khúc ở màn hình đối diện, Lạc Vân Thanh đều sắp nhịn không được hoài nghi nhưng mâu thuẫn ồn ào lúc trước của bọn họ có phải tất cả đều là do mình tự tưởng tượng ra hay không. Bằng không vì cái gì người vừa mới chân trước vì lợi ích đá mình ra ngoài sau lưng lại có thể vẻ mặt không đổi sắc cùng hắn vươn tay muốn đầu tư! Cậu có ngu ngốc như vậy sao? Sự thật chứng minh ở trong mắt Độ Khúc, Lạc Vân Thanh đúng là một tên ngốc. "Vân Thanh, rốt cuộc Thiên Vũ cũng là phát triển từ tay chúng ta cho nên tôi tin tưởng tình cảm của cậu với Thiên Vũ cũng giống như tôi....hiện tại công ty có gặp một chút khó khăn...tôi tin cửa này chúng tôi có thể vượt qua...tin tưởng Thiên Vũ về sau sẽ phát triển càng tốt." "Đầu tư Thiên Vũ có hồi báo rất cao, năm đó cậu đầu tư một chút tiền thôi nhưng hiện tại cậu nhìn xem nó kiếm lời mấy tỷ, mà chỉ cần cậu đem mấy tỷ kiếm được này lấy ra một tỷ đầu tư, tôi tin tưởng Thiên Vũ có thể lại lần nữa đem lại lợi nhuận gấp chục lần." Tuy là xin Lạc Vân Thanh đầu tư, nhưng Độ Khúc lại không có quỳ liếm,thái độ rất tốt, phong độ cũng không tồi. Nhưng mà.... "Vì cái gì khiến chú lại cảm thấy tôi sẽ lại lần nữa đầu tư vào Thiên Vũ vậy?" Lạc Vân Thanh cười lạnh một tiếng, có chút phiền. Thái độ của cậu và Độ Khúc đối với game Thiên Vũ là hoàn toàn khác nhau, Độ Khúc cảm thấy Thiên Vũ rất có tương lai nhưng Lạc Vân Thanh lại cảm thấy game Thiên Vũ sớm hay muộn cũng đóng cửa. Dù sao một cái công ty game kỹ thuật đơn giản, trình độ cũng không cao, hơn nữa người quản lý lại còn vội vàng như vậy, sao có thể phát triển tốt được, hơn nữa vị trí trước mắt Thiên Vũ còn không thể làm ra một trò chơi có triển vọng tiếp theo, công ty game như vậy có thể phát triển liền thật kỳ quái. Hơn nữa hiện tại những công ty lớn khác đã khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy thị trường game thời trang như khối bánh ngọt lớn này ai không đỏ mắt, bọn họ có kỹ thuật, trang trí, kế hoạch, hoạt động....càng ưu tú, vì thế đối thủ cạnh tranh của Thiên Vũ xuất hiện, đối thủ cạnh tranh nhiều, chất lượng sản phẩm cạnh tranh càng cao, thị trường bị chiếm cũng trở thành việc đương nhiên. "Có thể kiếm tiền thì vì sao phải từ chối?" Tuy thái độ của Lạc Vân Thanh không tốt lắm, nhưng Độ Khúc vẫn như cũ phong độ nhẹ nhàng, tinh thần có thể co có thể duỗi này quả thực khiến người xem đủ. Nhưng Lạc Vân Thanh không có nhiều thời gian cùng hắn dây dưa như vậy, cậu có thể rời khỏi chứng tỏ cậu sẽ không bước chân lại vào vũng nước đục này, cậu không kéo Độ Khúc vào danh sách đen là vì lúc trước Độ Khúc muốn cổ phần của cậu là dùng dương mưu chứ không phải âm mưu, giá cả mua cổ phần trên tay cậu cũng thích hợp, bằng không lấy tính cách của Lạc Vân Thanh đã sớm đem người kéo vào danh sách đen. "Tôi cảm thấy chú nghĩ sai một việc, tôi hiện tại không có hứng thú với Thiên Vũ, cho nên chú có thể tìm người khác tới đầu tư, tạm biệt." Nói xong Lạc Vân Thanh dứt khoát lưu loát ngắt máy hơn nữa nhanh chóng kéo Độ Khúc vào danh sách đen, dù sao cậu thật sự không muốn bị người cứ làm phiền mãi. Nhưng không nghĩ tới bên này cậu vừa mới kéo Độ Khúc vào danh sách đen, bên kia Kỳ An cũng gọi cho cậu. Nhớ tới đám chuyện rắc rối bên Thiên Vũ, Lạc Vân Thanh không muốn tiếp, nhưng nghĩ tới thái độ bảo vệ mình của Kỳ An lúc trước, thở dài một cái cậu vẫn nhận cuộc gọi, chỉ là cảm xúc không tốt lắm. Nhưng Lạc Vân Thanh  cũng không nghĩ tới Kỳ An không phải tới cầu tình mà là tới nhắc nhở cậu. "Vân Thanh gần đây Độ Khúc nếu có tới tìm cậu gọi đầu tư cậu ngàn vạn không cần để ý tới hắn." Kỳ An nhìn khóe miệng Lạc Vân Thanh gợi ra một mạt ý cười gượng gạo. So sánh với Độ Khúc phong độ  phiên phiên, Kỳ An thật sự quá tang thương, không chỉ râu dài lởm chởm lôi thôi mà còn gầy gò quá mức, quần áo mặc trên người hắn có vẻ rộng thùng thình. "Anh làm sao vậy?" Lạc Vân Thanh không nhịn được hỏi một câu. "Không có việc gì, tôi gần đây đang giảm béo." Kỳ An nói đông nói tây nhưng hắn chính là không dám nói sự tình của Thiên Vũ, bởi vì không có mặt mũi để nói. Aiz....ai có thể nghĩ chỉ qua có mấy tháng mà đã xảy ra liên tiếp nhiều chuyện như vậy, những việc này còn khiến Thiên Vũ rơi từ đỉnh núi xuống đáy vực, hơn nữa mọi người còn chưa hồi phục lại tinh thần, lại bị một trận đả kích trí mạng, Thiên Vũ hiện tại không sai biệt lắm đã kề bên bờ vực phá sản. Giảm béo? Lạc Vân Thanh không tin, nhìn bộ dáng Kỳ An cậu liền biết chắc chắn có quan hệ với Thiên Vũ. "Hiện tại Thiên Vũ không ổn, Độ Khúc nơi nơi tìm kiếm đầu tư, Vân Thanh cậu đừng để bị lừa, tôi bên này còn có việc, liền ngắt máy trước." Nói xong Kỳ An lộ ra một gương mặt tươi cười đầy chua xót. "Anh vẫn ổn chứ?" Thấy vẻ mặt quan tâm của Lạc Vân Thanh, Kỳ An ngây ra một lúc, trong lòng ấm áp sau đó gật gật đầu nói: "Đừng lo, tôi rất tốt" "...." "Nếu, nếu như Thiên Vũ... anh có chỗ để đi không?" "Có, cậu không cần lo lắng cho tôi." Đáy mắt lo lắng của Lạc Vân Thanh khiến Kỳ An hoàn toàn buông, vốn dĩ hắn còn lo lắng Vân Thanh bởi vì Thiên Vũ mà hận bọn họ, nhưng hiện tại...hắn phát hiện hắn đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Vì Lạc Vân Thanh quan tâm, Kỳ An cuối cùng lộ ra một gương mặt tươi cười, vốn dĩ tâm tình nặng nề cũng nhẹ nhàng hơn một chút. "Bảo trọng." "Ừ, hẹn gặp lại." "Gặp lại" Sau khi ngắt máy Lạc Vân Thanh muốn biết rõ ràng chân tướng nên mở Thiên Bác tìm kiếm tin tức về Thiên Vũ, hai người quản lý đều tìm tới cậu này chứng tỏ chắc chắn không phải việc nhỏ, kết quả thật đúng là xảy ra việc lớn, tìm kiếm một hồi trên Thiên Bác một đống tin tức theo nhau mà đến. Ngay từ đầu tìm kiếm nhảy ra chính là đồng loại hình game thời trang, tiếp theo là công nhân đi ăn máng khác, kỹ thuật chết đột ngột, game bị sao chép nhiều bản đang kiện tụng bản quyền.... Cái này đến lượt Lạc Vân Thanh trợn mắt há mồm, trong lòng cảm thán Thiên Vũ thật đúng là không chết cũng bị lột da! ............ "Vận khí của cậu đúng là không ai bằng."  Leonard từ phòng làm việc bên cạnh phòng Lạc Vân Thanh đi ra, đối với vận khí của Lạc Vân Thanh lại lần nữa phục sát đất. Việc của Thiên Vũ, Lạc Vân Thanh cũng không giấu hắn, cho nên Leonard biết rất rõ ràng, nhưng là vì biết rõ ràng nên mới kinh hãi. Người đầu tư tài giỏi cũng không làm được tới dạng này như cậu, ra tay bán đi cổ phần Thiên Vũ khi nó đang trong giai đoạn cao giá nhất cũng là thời điểm dễ dàng ra tay nhất, sau đó tiền vừa mới tới tay, Thiên Vũ liền bắt đầu tụt dốc, hiện tại còn tới bên bờ vực phá sản, nói thật, Leonard không chút nghi ngờ, thời gian muộn thêm một tháng nữa lúc đó cho dù Lạc Vân Thanh muốn bán có lẽ cũng không có ai muốn mua. "Đương nhiên." Nói tới vận khí Lạc Vân Thanh cười, tuy vẫn luôn biết vận khí của bản thân tốt, nhưng mỗi lần giá trị may mắn có hiệu lực cậu vẫn cảm thấy thật cao hứng! Đây đều là tiền nha, nếu lúc trước không ra tay vậy cậu sẽ bị mất toi mấy tỷ, cho dù không tiêu cho bản thân mà đi làm từ thiện cũng có thể giúp được bao nhiêu người? Lạc Vân Thanh vui vẻ tiếp tục xem tin tức, kết quả phát hiện tin tức cơ bản đều là đồng loại hình trò chơi chiếm đa số, gièm pha cũng không còn thấy  nhiều lắm. Click vào một cái, Lạc Vân Thanh thấy được tổng hợp game thời trang sắp tới, trong đó có một trò chơi có hình ảnh và tóm tắt nội dung phi thường gây chú ý, khiến người nhịn không được muốn click vào xem, Lạc Vân Thanh đương nhiên cũng không ngoại lệ. Click vào liền xuất hiện trang chủ website  của công ty game, hàng trên cùng là một loạt khen ngợi công nhân viên, Lạc Vân Thanh lơ đãng click vào liền nhận ra một người quen mặt. "A, người này nhìn mặt thật quen, Leonard cậu thấy qua không?" Tùy tay chỉ vào ảnh chụp vừa mở, Lạc Vân Thanh cảm thấy người tên Nhiếp Nhĩ này thập phần quen mắt. Leonard nghiêm túc nhìn thoáng qua rồi lắc đầu: "Chưa thấy qua." "Chưa thấy qua? Vậy là tôi đã từng gặp qua sao? Tôi là ở chỗ nào nhìn thấy hắn nhỉ?" Lạc Vân Thanh tin tưởng bản thân đã gặp qua hắn, bằng không sẽ không có loại cảm giác quen quen thế này, nhưng cố tình lại không nghĩ ra được. Vì thế Lạc Vân Thanh lật lật ảnh chụp của hắn tiến hành nỗ lực hồi tưởng, cuối cùng nhìn thấy một tấm ảnh hắn cười hiếm hoi trong đầu linh quang chợt lóe cuối cùng biết mình đã thấy hắn ở đâu. Lúc trước mua sắm ở đại lộ Yarrow gặp được hai fan hâm mộ, kết quả người này ngồi ở bên cạnh cậu nhìn cậu cười không thể hiểu được, đương nhiên cậu còn thực kinh ngạc nghĩ chẳng lẽ gặp phải bệnh nhân tâm thần, kết quả cư nhiên là một người khai phá trò chơi? "Game thực tế ảo? Ông trời của tôi ơi, người này thoạt nhìn thần thần kinh kinh không nghĩ tới hắn lại lợi hại như vậy, cư nhiên là nghiên cứu game thực tế ảo?" Là một người thanh niên ai chả có một tưởng chơi qua game thực tế ảo, trước kia khi đọc tiểu thuyết cậu còn nằm mơ bản thân tiến vào game thực tế ảo trăm phần trăm cơ! Nhưng hiện thực là, cho dù tới thời đại tinh tế, game thực tế ảo cũng là một cửa ải kỹ thuật khó khăn! Dù sao thế giới game thực tế ảo 100% thì phải không khác mấy với thế giới thực. "Cậu thích game thực tế ảo?" Leonard lần đầu tiên thấy Lạc Vân Thanh cao hứng như vậy. "Thích" "Cậu xem trọng người này?" Hắn đối với game thực tế ảo cũng không hiểu biết kỹ lắm, tự nhiên đối với Nhiếp Nhĩ cũng không biết gì nhiều, nhưng gần đây thật là có một hạng mục đầu tư về game thực tế ảo, nếu Vân Thanh cảm thấy tốt, vậy...hạng mục đầu tư này có thể từ thùng rác nhảy ra. "Không, tôi chỉ là cảm thấy game thực tế ảo rất thú vị, có cơ hội tôi cũng muốn xem một chút." Ngữ khí của Lạc Vân Thanh tuy bình đạm nhưng có lẽ cậu cũng không biết khi nói tới game thực tế ảo hai mắt cậu đã phát sáng như nào. Nhìn chờ mong với game thực tế ảo trong mắt của cậu, Leonard âm thầm quyết định tăng lớn đầu tư cho game thực tế ảo, mà cũng là vì quyết định này khiến Leonard hắn kiếm được đầy bát đầy chậu. "......" "Đừng xem nữa, không phải là cậu nghỉ là để bồi tôi sao? Vì sao hiện tại lại nhìn nam nhân khác." Nhìn Lạc Vân Thanh hứng thú bừng bừng nhìn tư liệu của người nam nhân tên Nhiếp Nhĩ lâu như vậy, Leonard không khỏi ghen tị nói. Lạc Vân Thanh quay đầu lại, nhướng mày, nhìn về phía người yêu của mình: "Cái bình dấm này của cậu cũng lớn quá đi?" Bình dấm lớn? Leonard nhịn không được tiến lên phía trước ôm lấy Lạc Vân Thanh, ở bên tai cậu oán giận: "Cậu cũng không để ý tới tôi" Lạc Vân Thanh buồn cười: "Tôi hiện tại không phải chuyên môn bồi cậu sao?" Leonard: "Không có." Lạc Vân Thanh: "Như thế nào không có?" "Sự chú ý của cậu vẫn luôn ở trên người người khác." Giọng điệu Leonard rất là oán niệm. Ách...cái này hình như là thật.... Vì thế Lạc Vân Thanh chột dạ, vươn hai tay ôm mặt Leonard, nhẹ nhàng cho hắn một nụ hôn trấn an. "Như này được chưa?" Được chưa? Sao mà được! Leonard khóe miệng mỉm cười, chặt chẽ nhìn chằm chằm cánh môi đỏ ướt át của Lạc Vân Thanh, ánh mắt tối sầm lại, tiếp theo cả người dán lên, hung hăng mà hôn lên đôi môi mọng đỏ  ngày đêm mình đều mơ tưởng. Cuối cùng hai người thở hổn hển mà tách nhau ra, Lạc Vân Thanh nhìn về phía Leonard, rõ ràng nhìn thấy động tình trong mắt hắn, nhưng lại bị hắn kiềm chế cực tốt. Lạc Vân Thanh  nhịn không được đỏ mặt tía tai mà nghĩ: Kỳ thực mọi người đều là người trưởng thành, nếu thật sự muốn xảy ra cái gì cũng không phải là không được. "Cậu không khó chịu?" Lạc Vân Thanh thanh âm khàn khàn hỏi. "Khó chịu, cho nên cậu đừng nháo." Bất đắc dĩ nhìn người đang chơi với lửa mà không tự biết, Leonard cảm thấy khả năng kiềm chế của bản thân sắp thành trò cười. "Nháo? Cậu cho rằng cái này là nháo? Tôi đây liền cố tình nháo." Nói xong Lạc Vân Thanh nhào lên, lại hôn hắn một cái, một phen đùa giỡn xong cuối cùng lại bị Leonard trấn áp dưới thân. Cái này Lạc Vân Thanh liền ngoan, nhìn ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của Leonard, hắn mới cảm thấy bản thân hình như là thật sự có chút chơi đùa ra lửa....