Trong bữa tiệc thịt nướng lần này, Lạc Vân Thanh ngoài ý muốn phát hiện ngoại trừ những người thường nấu cơm hàng ngày ra, Phúc trang cư nhiên còn có mấy người là tay nướng thịt điêu luyện! Ví dụ như Bạch Hồ và A Khánh, nhìn xong mình làm mẫu liền bắt đầu lấy nguyên liệu nướng coi như cũng ra hình ra dạng, hơn nữa quan trọng là đồ vật nướng ra thế nhưng hương vị rất không tồi! Nhưng cũng chỉ có hai người này còn có tí thành quả, những người khác không được vẫn là không được, mỗi lần đồ vật nướng ra không khét chỗ này thì cũng là cháy chỗ kia, nướng xong liền giống như cục than, hoàn toàn không thể cho vào miệng, đương nhiên cũng có những cái không nướng cháy, nhưng bộ dáng nửa sống nửa chín máu loãng chảy ra ngoài kia, mọi người cũng không dám ăn. Dần dần người không có tay nghề cũng không dám xằng bậy nữa, bọn họ đem chỗ nhường cho người có thể nướng, cũng chính lúc này A Khánh và Bạch Hồ mới biết được làm đồ ăn cho một đám sói là có tư vị như nào. Đồ ăn nhọc công tốn sức làm ra chưa kịp làm gì đã biến thành trống trơn! Bản thân cực cực khổ khổ bận rộn nửa giờ, kết quả cuối cùng cư nhiên một miếng thịt một mảnh rau xanh cũng không được cho vào miệng? Mịa ngươi! Có thể bắt nạt người tới mức đó không? A Khánh và Bạch Hồ dừng động tác, nhìn một đám người ăn đến vui vẻ hai người cúi đầu cười lạnh, chờ lấy lại tinh thần mỗi người chỉ lấy hai xiên thịt, quét dầu sau đó cẩn thận lật lật, chốc lát lại quét chút nước sốt bí chế sau đó không ngừng lật lật. Theo thời gian trôi đi, mỡ trên thịt bắt đầu ép ra, lát thịt cuộn lại, cuối cùng xuất hiện bề ngoài lấm tấm vàng. "A Khánh Bạch Hồ các cậu nướng nhiều một chút, chỉ nướng có hai xiên thì cho ai ăn chứ, không đủ, tới tới tới tới, cầm chỗ này đi." "Nướng thêm chút rau củ nhỉ? Vừa rồi ăn ngồng tỏi kia không tệ chút nào." "Hay là nướng cánh gà tẩm mật?....tới tới tới, đem mấy thứ này nướng đi." "......" Người bên cạnh nhiệt tâm xiên một phen thịt tươi đưa cho bọn hắn, nhưng A Khánh cùng Bạch Hồ hai người hoàn toàn không để ý tới, hết sức chuyên chú đối đãi que nướng trên tay, thái độ đối đãi nghiêm túc như học sinh đối đãi với kỳ thi đại học, người xung quanh không phúc hậu cười, nhưng rất nhanh....bọn họ không còn cười nổi nữa. "Này, không phải chứ, các cậu ăn rồi sao?" "Oa, xiên nướng trên tay các cậu hình như rất ngon thì phải, nếu không để lại cho chúng tôi một xiên?" "......" "Này này, A Khánh, Bạch Hồ, các cậu đừng chạy, muốn ăn cũng được, chúng tôi tới đút, các cậu tiếp tục nướng đi, không nướng thì ăn thế nào được." Thấy hai người nướng xong liền chạy giống như bay, sau đó ngồi xổm trên đường một bên phù phù thổi một bên ăn, để lại đám người mắt to trừng mắt nhỏ. Đây là sao? Bãi công à? Mấy người hai mặt nhìn nhau ăn ý chạy tới muốn bắt bọn họ trở lại, này không được nha, tổ bọn họ chỉ có A Khánh và Bạch Hồ mới nướng được đồ ngon, những người kia làm ra ngoạn ý gì? Không chỉ không thể ăn, bọn họ đảm bảo ăn xong tuyệt đối sẽ tiêu chảy. "A Khánh đừng chạy, tiếp tục làm đi." "Bạch Hồ quay lại đi, còn có rất nhiều đồ chưa nướng mà." "Mau quay lại đi, bằng không anh em liền trở mặt với cậu thật đấy." "...." Nhìn một đám người ở kia huyên náo, Lạc Vân Thanh cũng mặc kệ, chỉ cần không tới nơi này của cậu ăn vụng, cậu có thể đắc ý ở bên cạnh xem diễn. Đang xem kịch đến khoái chí, Leonard đưa cho cậu một cái cánh gà tẩm mật: "Đây, ăn cái này." Cánh gà màu vàng ươm tản ra mùi mật đường nồng đậm, lớp da hơi hơi cháy, thoạt nhìn rất là ngon miệng. Lạc Vân Thanh không cầm lấy cái cánh gà kia, ngược lại nhìn hắn một cái, khiêu khích cắn một miếng cánh gà trên tay hắn luôn, sau đó nói một câu: "Quả nhiên...... Thực mỹ vị." Nghe thấy vậy Leonard thấp giọng cười, tiếng cười gợi cảm trầm thấp trong thời tiết đông giá đặc biệt quyến rũ, dù sao Lạc Vân Thanh tự thấy có điểm bị quyến rũ rồi, thời điểm nghe được tiếng cười của hắn cảm giác trái tim đập cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều. "Ăn ngon không?" Leonard hỏi "Cậu nói đi?" Lạc Vân Thanh liếc mắt nghiêng nghiêng nhìn Leonard một cái. Sóng mắt đào hoa lưu chuyển phong tình khiến Leonard nhịn không được ở trong lòng mắng một câu yêu tinh, sau đó giống như sợ bản thân sẽ làm ra điều gì đó vội vàng đem cánh gà tẩm mật trên tay nhét vào tay cậu, lại cầm một ít đồ lên nướng. Bộ dáng lúng túng của Leonard khiến Lạc Vân Thanh nhịn không được bật cười, ý xấu nổi lên nhịn không được muốn trêu ghẹo hắn, vì thế đem cánh gà vừa bị mình cắn một miếng đưa tới bên miệng hắn, làm bộ muốt đút cho hắn ăn. Nhưng Leonard là người dễ dàng bị đùa giỡn như vậy sao? Nhìn cánh gà bên miệng hắn cũng chỉ cười cười, sau đó thẳng tắp hướng về chỗ lúc trước Lạc Vân Thanh cắn qua cắn xuống một cái, cuối cùng lúc rời đi còn cố ý vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, khiến cho Lạc Vân Thanh nguyên bản muốn trêu ghẹo Leonard lập tức đỏ bừng mặt. Người xung quanh bị phân cùng một tổ với bọn họ cả tối bị nhồi ăn cẩu lương, hiện tại còn bị lão bản cứng rắn cưỡng ép nhét cẩu lương, tất cả đều giận mà không dám nói gì, đem bản thân trở thành người mù, người điếc, làm bộ như chưa có việc gì xảy ra, ngươi đưa cho ta một xiên thịt nướng, ta đưa cho ngươi một xiên rau củ nướng, không khí hài hòa tốt đẹp tới cực điểm. ............ Thế nhân đều biết đồ nướng và bia là tuyệt phối, mồm to uống rượu, mồm to ăn thịt mới là nhân sinh lạc thú. Nhưng cũng may tuyệt phối chính là bia, độ cồn không cao, cho nên sẽ không xuất hiện tình huống uống say mượn rượu làm càn, quan trọng nhất chính là không ảnh hưởng tới công việc ngày mai! Phải biết là ngày hôm sau công việc cũng không ít, vừa phải làm cỏ tưới nước, còn phải thu hoạch rau củ, lại còn phải đi xới đất cày ruộng, nếu mọi người đều uống say, những không việc chân tay này ai làm, ngón cái cô nương sao? Vì thế thời điểm đã ăn tương đối, Lạc Vân Thanh cho mọi người tan, mọi người ai về nhà nấy, mẹ ai thì người nấy tìm. Đi ở phía sau cùng nhìn một đám hán tử khiêng đồ vật còn muốn kề vài sát cánh, Lạc Vân Thanh nghiêm trọng hoài nghi bọn họ say, tuy vừa rồi bọn họ uống bia, nhưng cậu cũng không phải người chưa hiểu việc đời! Gặp qua người uống bia bị say còn ít sao?~ Nhìn một đám người bảy xoay tám vặn đi về, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, suy nghĩ có nên làm chút nước giã rượu gì đó hay không, Lạc Vân Thanh chọc chọc eo Leonard bên cạnh: "Leonard, cậu nói mấy người bọn họ không phải là say rồi chứ? Tôi lát nữa có nên làm chút nước giải rượu cho họ không? Bằng không chậm trễ ngày mai làm việc." Nghe vậy, Leonard ngẩng đầu, nhìn dáng đi kỳ quái của đám người phía trước, trầm mặc một lát. Nhờ ơn một tên tửu quỷ cấp dưới ban tặng, hắn đối với chuyện mượn rượu làm càn này kỳ thực cũng không xa lạ, vì thế cũng biết tuy người phía trước nhìn thì có vẻ say nhưng thật đúng là không phải. "Bọn họ không có say, có lẽ là....cao hứng?" Hai chữ "cao hứng" cuối cùng của Leonard nói đến chột dạ, rõ ràng chính là đậu bức. Nhưng Lạc Vân Thanh lại có thể bình thường tiếp thu, với cậu mà nói chỉ cần không say là được, cậu không muốn chăm sóc đám tửu quỷ! Phải biết rằng tiệc nướng tối nay tuy cậu không tự mình động thủ, nhưng công tác chuẩn bị lúc đầu cũng làm không ít, sau khi kết thúc hiện tại cả người đều đau mỏi. "Không cần phải xen vào bọn họ." Có lẽ nhìn thấy Lạc Vân Thanh ở bên cạnh tự bóp bóp vai mình, tay Leonard đang ở trên vai cậu cũng thuận tay ấn ấn vai cho cậu: "Trở về tôi xoa bóp cho cậu." Xoa bóp? Theo cái từ ngữ này phát ra trong đầu Lạc Vân Thanh hiện lên một ít phân đoạn ngắn thiếu nhi không nên xem, vì thế cảnh giác nhìn hắn một cái: "Không phải là cậu muốn làm chuyện xấu chứ?" "Cậu cảm thấy tôi là dạng người như vậy sao?" Leonard bật cười, hỏi lại. "Chẳng lẽ cậu không phải?" Lạc Vân Thanh thông minh không nói tiếp, ngược lại đem vấn đề đánh trở về. Ôm lấy Lạc Vân Thanh một phen, Leonard ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu khẳng định nói: "Đương nhiên không phải." Tuy là hắn xác thực có nghĩ, nhưng hiện tại rõ ràng không phải thời cơ thuận lợi, hơn nữa nếu thật sự muốn ở bên nhau, hắn hi vọng là sau khi chính thức thẳng thắn, thậm chí là sau khi bọn họ tổ chức xong lễ đính hôn. Nghĩ tới đây, tâm tư muốn thẳng thắn của Leonard  nhịn không được lại xông ra, nhưng lời nói đến bên miệng lại không biết nên mở miệng như thế nào, đặc biệt là khi nhìn bộ dáng ý cười doanh doanh trên mặt Lạc Vân Thanh kia bỗng nhiên lại cảm thấy trước mắt không phải thời điểm thuận lợi, vì thế than một tiếng trong lòng, cuối cùng vẫn chưa nói cái gì. "Sao vậy?" Leonard thời gian dài không nói lời nào khiến Lạc Vân Thanh nhịn không được đặt câu hỏi. "Suy nghĩ đêm nay có thể tới chỗ cậu ngủ hay không." Lạc Vân Thanh: "......"  Tôi tin cậu mới là lạ, suy nghĩ này của cậu vừa mới chui ra từ đâu không biết xấu hổ mà trả lời tôi như vậy. Nhưng không phải hai người chưa từng ngủ chung, đối với nguyện vọng này của Leonard, Lạc Vân Thanh cũng không có từ chối, tự hỏi một chút tính khả thi, sau đó thuận thế đồng ý. Đến phiên Leonard cao hứng, tuy cũng không nói về sau cùng ngủ, nhưng mà nên biết: hiện tại hắn có thể ở trong phòng Lạc Vân Thanh một ngày vậy chứng tỏ có thể ở hai ngày, hơn nữa nếu đi vào ở rồi hắn còn chủ động đi ra ngoài sao? Rõ ràng là không có khả năng! Phòng ngủ của Lạc Vân Thanh ở lầu ba, làm lão bản có thể tùy ý trang trí cải tạo, vì thế cậu đem phòng ngủ cách vách cũng đả thông mở rộng thêm không gian của mình, cho nên phòng cậu ngoài một phòng cho khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh ra, còn để thiết kế sư tạo cho cậu một phòng đọc sách loại nhỏ cùng phòng tiếp khách, thậm chí ở cửa phòng còn có một khu vực  tương tự như huyền quan. Nói tóm lại phòng này của cậu không giống với các căn hộ chung cư cao cấp khác mà giống như một căn nhà. Leonard tuy ở ngay cạnh phòng Lạc Vân Thanh, nhưng phòng Lạc Vân Thanh cũng có đồ dùng dự phòng nên hắn cũng lười quay về phòng lấy. Đương nhiên quan trọng nhất là không phải có muốn đi một đoạn đường này hay không mà là đồ dùng dự phòng của Lạc Vân Thanh đưa cho hắn chỉ khác về màu sắc với đồ cậu dùng, nhìn qua giống như đồ dùng tình nhân, vì điều này hắn mới không qua phòng mình lấy đồ đạc đâu. Trên người hai người đều có mùi, nhưng tối này Leonard nướng đồ nhiều, cho nên Lạc Vân Thanh thực tự nhiên cho Leonard đi tắm trước. Kết quả Leonard đi vào chưa tới hai phút, chịu không nổi một thân mùi khét trên người mình, Lạc Vân Thanh liền chạy tới phòng Leonard bên cạnh tắm, cho nên khi Leonard ra ngoài thì phát hiện không thấy người đâu nữa! Miếu không chạy được nhưng hòa thượng chạy được, Leonard đen cả mặt im lặng không nói lên giường, bắt đầu gọi cho cậu, gọi mấy lần không có ai nhận máy, cuối cùng khi Leonard không còn cách nào khác thì rốt cuộc có người nhận điện. "Cậu tắm xong rồi?" "Cậu ở đâu?" Hai người ăn ý đồng thời ra tiếng, nhìn khuôn mặt đen xì của Leonard, Lạc Vân Thanh nhịn không được bật cười: "Tôi ở phòng cậu tắm rửa, hiện tại liền trở lại, chờ chút." Nói xong, ngắt điện thoại. Lạc Vân Thanh nói trở lại thật đúng là lập tức trở lại, vừa mới cúp máy, cửa liền truyền tới tiếng mở cửa. "Sao không vui thế?" Đóng cửa lại, Lạc Vân Thanh chạy về phía giường. Phải biết là cậu mặc cái áo ngủ này là áo ngủ bình thường, không có tác dụng tự động điều chỉnh nhiệt độ, nhiệt độ không khí bên ngoài thấp như vậy, chuẩn bị đông chết cậu. Nhìn người nào đó đang lạnh run, Leonard thở dài một hơi, sau đó đem chân kéo lên người cậu, đem chân cậu đặt lên chân mình, tay hắn đặt ở trên tay mình. Giấy phút tiếp xúc tới "lò lửa ấm" kia, Lạc Vân Thanh thoải mái thở dài một hơi, hướng về phía Leonard lộ ra nụ cười rạng rỡ, cảm giác bản thân cuối cùng cũng sống lại.