Cuộc sống sau khi nhận giải nếu cứng rắn muốn nói có cái gì bất đồng thì đó chính là trình độ quốc dân của Lạc Vân Thanh được mở rộng. Nguyên bản người ở trấn nhỏ Vân Quế giữ chặt cậu lại có lẽ cũng chỉ là vì muốn mua chút rau củ, nhưng hiện tại cư dân trấn nhỏ giữ chặt cậu lại liền cùng cậu tán gẫu trời nam đất bắc, nhưng mặc kệ nội dung tán gẫu như nào, đến cuối cũng không hiểu tại sao lại quay lại chủ đề giải thưởng Đế thưởng (tên gọi tắt của giải thưởng Khoa Học Kỹ Thuật Đế Đô). Ví dụ như hiện tại, Lạc Vân Thanh mới ra cửa không bao lâu liền bị một bà cụ hàng xóm lôi kéo hàn huyên hơn mười phút, nghe bà khích lệ mình Lạc Vân Thanh cảm thấy mình sắp cười đến cứng đờ rồi, nhưng cố tình lại ngượng ngùng không thể làm gì, dù sao Vân Thanh ở chỗ này lâu như vậy thật sự rất khó thấy được lão nhân gia cao hứng như vậy, cuối cùng cũng vẫn là con bà cụ ngại ngùng tới đem bà cụ hống đi cậu mới thoát thân được. Lão nhân gia đi rồi Lạc Vân Thanh trực tiếp tiến lên một bước, mau chuẩn ngoan xuống tay nhéo lên người Leonard vẫn luôn đứng bên cạnh xem diễn. Thật là cần tên bạn trai này có tác dụng gì? Thời điểm nên ra tay cư nhiên không thèm hỗ trợ giải vây. Khỏi phải nói, Leonard bị nhéo rất là đau, khuôn mặt anh tuấn thời điểm bị nhéo lập tức vặn vẹo một chút, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại làm bộ giống như không có việc gì nghiêm trang ba hoa: "Đừng nhéo, nhéo hỏng rồi vẫn là cậu đau lòng." A, còn bảo cậu đau lòng hắn? Nếu là mình đau, vậy không cần khách khí, vì thế vốn dĩ Lạc Vân Thanh đang bóp chặt tay hắn chợt buông ra, khi Leonard cho rằng hắn đã được buông tha thì nhanh chóng lại bị nhéo thêm cái nữa, nhéo một cái, cảm giác đau đớn bén nhọn từ đầu dây thần kinh truyền tới, Leonard thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Này không khoa học, vì cái gì nhéo người lại có thể đau như vậy? Lạc Vân Thanh đọc được những lời này từ ánh mắt Leonard, liền đắc ý dào dạt nói: "Đừng nên xem thường trí tuệ của quần chúng nhân dân, đây là kết tinh của trí tuệ." Bắt lấy cánh tay đang lắc lư trước mặt mình, Leonard thật sự sợ cậu lại tới thêm vài lần, vì thế quyết đoán ngoan ngoãn nhận sai với Lạc Vân Thanh: "Tôi sai rồi, tôi không nên chế giễu, tha thứ cho tôi nhé!" Thái độ thành khẩn nhận sai kia hoàn toàn không giống Leonard. Lạc Vân Thanh liếc nhìn chỗ vừa bị cậu nhéo, ngữ khí lành lạnh nói: "Hiếm khi thấy cậu cũng có lúc sợ hãi nha." Leonard nhìn cậu cười nói: "Đương nhiên là có." Sau đó bắt lấy mu bàn tay cậu hướng lên môi hôn một cái.  Vừa vặn A Khanh đi ra tìm họ, kết quả đứng một bên xem diễn hồi lâu "hắc hắc hắc" bật cười. Tiếng cười đáng khinh khiến người nhịn không được muốn lườm hắn vài cái. "Chào hai vị lão đại" A Khánh cũng là người có mắt, khi hai người nhìn về phía hắn lập tức đứng lại nghiêm trang, làm ra một động tác gập người 90 độ, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn hàm hậu hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi hắn còn đứng ở một bên cười chế giễu. Lạc Vân Thanh không thể không cảm thán bản thân thật là biết tuyển công nhân, kỹ năng trở mặt còn nhanh hơn tiết mục lật mặt của kịch Tứ Xuyên. Chiêu này của hắn là học từ ai thế, kỹ năng bản thân tự có đều không phải người bình thường có được. "A Khánh anh có chuyện gì sao?" Cũng không dong dài Lạc Vân Thanh trực tiếp mở miệng hỏi. Phải biết trạch nam A Khánh này, nếu không có nhu cầu tất yếu gì cơ hồ sẽ không ra cởi cửa Phúc trang, cho nên hôm nay chịu ra ngoài tìm mình nhất định là có chuyện. "Tiểu lão đại cậu đã quên rồi sao?" "A?" "Chính là bữa tiệc lớn ấy." Không phải là thực sự quên rồi đi? A Khánh nôn nóng vội vàng nhắc nhở nói. Hai ngày trước vừa mới nói hôm nay sẽ tổ chức tiệc nướng mà, sao đã quên mất rồi? Này không thể được. Nghe được hai chữ "tiệc lớn", Lạc Vân Thanh lập tức nghĩ ra, nhưng bữa tiệc lớn? Hiện tại còn sớm đi? Bởi vì nghi hoặc trên mặt Lạc Vân Thanh quá rõ ràng, A Khánh lại nói thêm một câu "Bữa tiệc lớn", sau đó mới vẻ mặt chờ mong nhìn cậu. Điều này khiến cho người từ trước tới giờ chưa từng hoài nghi nhân sinh như Lạc Vân Thanh nhịn không được bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Hiện tại mới mấy giờ? Nhịn không được mở ra thiết bị đầu cuối nhìn thời gian, phát hiện đúng là còn chưa tới 7 giờ, cậu bỗng nhiên không biết mình nên nói cái gì mới được. Cậu không biết nên nói cái gì, nhưng Leonard lại "có" biết nên nói cái gì, chỉ thấy hắn trực tiếp mở ra thiết bị đầu cuối, đem đồng hồ hiện ra, sau đó chỉ vào mặt đồng hồ nói với A Khánh: "Nếu tôi nhớ không lầm thì nói tiệc thịt nướng hẳn là 7 giờ tối mới tổ chức, hiện tại...." Câu nói chưa hết khiến mặt già của A Khánh đỏ lên, hai mắt lơ lửng không cố định, cuối cùng ngữ khí hơi mang xấu hổ mở miệng: "Aiz...., vốn dĩ tôi đã nói không cần xuống dưới tìm cậu rồi, những không phải còn cần mua nguyên liệu nấu ăn sao? Bọn họ sợ đi quá muộn nguyên liệu sẽ không tươi mới, cho nên mới sáng sớm liền kêu tôi tới đây." Ừm, cứ như vậy thoải mái quăng nồi sang cho người khác đi. A Khánh quăng nồi thực vui vẻ, du sao tử đạo hữu bất tử bần đạo, không đắc tội được lão bản, đắc tội lão bản về sau bản thân lấy gì mà ăn? Mỗi ngày ăn ngon uống tốt thật sự quá tốt, tuy béo lên mười mấy cân, nhưng béo này cũng đáng! Nhưng nếu bị lão bản ghim, vậy sẽ không hay ho. Nhìn bộ dáng giấu đầu lòi đuôi của A Khánh, Lạc Vân Thanh không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là lấy cớ, chân tướng như thế nào cậu không cần đoán, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn là đám người trên núi kia không chờ đợi được ăn ngon, cho nên làm ra vẻ, muốn bắt đầu từ bữa trưa, sau đó không cẩn thận mua nhiều chút đồ vật, buổi tối lại nhân tiện ăn một bữa, đem một bữa biến thành hai bữa gì đó. Nếu như nói rõ ràng Lạc Vân Thanh không cảm thấy có vấn đề gì, thế nhưng hiện tại...... "Nguyên liệu nấu ăn tôi đã đặt sẵn với mấy vị lão bản rồi, đến giờ người ta sẽ tự nhiên đem đồ vật đưa lên Phúc trang." Liếc nhìn A Khánh một cái,  Lạc Vân Thanh thở dài một hơi, sau đó giả bộ không cao hứng, vì thế khuôn mặt vốn dĩ thiên về diễm lệ lại trở nên rất lạnh lùng, khí thế cũng đủ, hoàn toàn không giống với cảm giác khiến cho người ta như tắm mình trong gió xuân khi cười rộ lên thường ngày. Người vẫn luôn cười đột nhiên không cười là một hiện tượng thực đáng sợ, ít nhất giờ phút này A Khánh có chút mất tự nhiên trong lòng, nhìn Lạc Vân Thanh mặt lạnh nhịn không được kiểm điểm lại bản thân hôm nay làm như vậy có phải là sai rồi hay không. Lạc Vân Thanh: "Còn có chuyện gì sao?" A Khánh ngơ ngác lắc đầu: "Không có." Lạc Vân Thanh nói tiếp: "Cũng tới giờ làm việc rồi, vậy anh đi về trước đi." Sau khi nói xong cùng Leonard rời đi, lưu lại một mình A Khánh hối hận đứng ở ven đường. A Khánh không chỉ không ngốc mà ngược lại rất là thông minh, lão bản của mình đã biểu hiện rõ ràng như vậy, hắn sao có thể không biết đây là mượn cơ hội gõ cho bọn họ một cái chứ. Nhưng cũng không trách Lạc Vân Thanh lại gõ bọn họ, thật sự là dạo gần đây trong khoảng thời gian này, người ở Phúc trang đều qua nhẹ nhàng rồi, vừa có một chút thành tích mọi người đều cảm thấy là công lao của bọn họ. Nhưng nhìn sâu vào bên trong thì thật đúng là không phải công lao của bọn họ, cùng lắm thì bọn họ thơm lây thành quả lao động của lão bản mà thôi, dù sao nếu không có chất lỏng sinh mệnh thực vật cùng với hạt giống và cây giống chất lượng tốt mà không biết Lạc Vân Thanh lấy từ nơi nào kia, căn bản sẽ không có khả năng trồng ra được thu hoạch tốt như vậy. Mà không có thu hoạch tốt tự nhiên cũng không có sản phẩm chất lượng cao được sinh ra. Nghĩ đến đây, A Khánh ảo não gõ gõ đầu, sau đó mau chóng chạy về làm việc. Phải biết rằng theo thời gian trôi qua, ăn ngon, ở thoải mái, tiền lương không tính quá thấp, công việc ở Phúc trang trong mắt bọn họ chính là một cái bánh thơm, căn bản không lo không có ai tới, ngươi không muốn làm thì vẫn có rất nhiều người muốn tới làm nha. Vì ra ngoài sớm, cho nên thời điểm trở lại Phúc trang mọi người còn chưa đi làm đâu, thừa dịp nhiều người, A Khánh vội vàng đem chuyện này từ đầu tới cuối nói ra một lần, đem những người vốn dĩ không coi là vấn đề gì bắt trở nên đầu lo lắng. "Các cậu nói lão bản sẽ không thật sư sa thải chúng ta chứ? Đừng nha, tôi không muốn rời khỏi Phúc trang, tôi thậm chí còn quyết định về sau sẽ cắm rễ ở nơi này cơ." "Hẳn là không có việc gì đi? Lão bản là người hào phóng như vậy, tuy chúng ta có sai, nhưng có câu biết sai thì sửa mà, cậu ấy chắc chắn không so đo với chúng ta đâu." "Aiz....lúc trước đã nói với các cậu đừng huênh hoang! Kết quả là ai còn nói chúng ta không có huênh hoang, là do tôi lo xa nghĩ quá nhiều, hiện tại thì sao? Ngay cả lão bản cũng nhìn không nổi rồi." "A, hiện tại  nói những lời này thì có ích lợi gì, anh lúc trước nói những lời này với ai a?" "......" Ngươi một lời ta một ngữ, chậm rãi mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc. Cuối cùng vẫn là Úc Tuyên thấy mọi người sắp cãi nhau đến nơi mới đứng ra giải vây: "Đừng nói nữa, ăn đi, ăn xong rồi làm việc cho tốt, có thời gian ở chỗ này lãng phí còn không bằng làm việc cho tốt, về sau công và tư phải rõ ràng, nếu làm công việc này thì phải làm cho tốt." Lưu Cảnh Huy nghe được những lời này của y liếc mắt nhìn y một cái, trong mắt hiện lên một tia không đồng ý, ở trong mắt hắn công nhân như vậy là cần phải gõ, càng cần phải cho bọn họ hiểu được cái gì là bảo trì kính sợ lão bản, nếu không phân biệt lớn nhỏ làm sao triển khai công việc được? Nhưng nếu Úc Tuyên đã nói ra lời rồi, trước mặt mọi người Lưu Cảnh Huy đương nhiên cũng sẽ không vỗ vào mặt y, vì thế đem những lời còn muốn nói nuốt trở lại trong bụng, dù sao ở Phúc trang địa vị của Úc Tuyên cũng không coi là thấp. Úc Tuyên tuy là làm tài vụ, nhưng cũng không đơn giản chỉ làm tài vụ, từ sau khi mở cửa hàng Phúc trang cùng với trang web của Phúc trang, hoạt động và trang trí (chủ yếu là chụp ảnh) tất cả đều giao cho y, hơn nữa y lại là công nhân làm việc sớm nhất ở Phúc trang, cũng là một trong những người phỏng vấn bọn họ lúc trước, cho nên lấy tình huống hiện tại mà nhìn, Úc Tuyên thật đúng là công nhân số một trong đám công nhân, nói về địa vị thì Lưu Cảnh Huy cũng không sánh được. Vì thế nghe thấy y nói như vậy, A Khánh bọn họ đều đem suy nghĩ thả lại trong bụng, nếu Úc Tuyên đã nói như vậy vậy chắc chắn là như vậy không sai! Lão bản là người tốt, vậy mình cứ làm việc cho tốt, cậu ấy chắc chắn liền tha thứ cho bọn họ, vì thế ăn xong bữa sáng mọi người tinh thần phấn chấn đi ra ngoài, thề nhất định phải nỗ lực làm việc, tốt nhất đem công việc ngày mai cũng làm xong, để lão bản nhìn thấy hiệu suất của bọn họ! Mọi người đi rồi, được Lạc Vân Thanh cho mấy ngày nghỉ, Lưu Cảnh Huy thật ra rất nhàn rỗi, nhưng hắn tự mình nhàn nhã lại không quen nhìn người khác nhàn nhã, nhìn thời gian làm việc đã tới mà Úc Tuyên còn ở kia một ngụm một ngụm nhàn nhã ăn cơm, trong miệng Lưu Cảnh Huy tuy không nói gì, nhưng trong lòng vẫn đang nói thầm. Đã tới thời gian làm việc rồi, còn không ăn nhanh, ăn thôi mà còn chậm chạp như vậy. Nhưng nói thầm xong lại nhịn không được trộm nhìn Úc Tuyên hai cái, chờ nhìn thấy y nhẹ nhàng cầm lấy khăn tay lau miệng trong lòng lại mắng hai câu làm ra vẻ. Như thế nào lau miệng cò phải nhẹ nhẹ nhàng nhàng như vậy? Đại nam nhân sống tinh xảo như vậy một chút cũng không giống đàn ông. "......" "Anh cản đường tôi." Nhìn Lưu Cảnh Huy chân dài dứt khoát chiếm hơn nửa cái đường, Úc Tuyên cầm khay ăn không thể không dừng lại. Nghe được y nói, Lưu Cảnh Huy yên lặng đem chân mình rụt về, cũng không biết vì sao cố tình liền không thích đổi phương hướng. Úc Tuyên cũng không thèm để ý chân hắn có đổi hướng hay không, dù sao đủ cho mình đi qua là được, nhìn hắn rút chân về, y cũng không nghĩ nhiều, liền trực tiếp đi qua, nhưng vị trí có hạn, lúc đi qua vẫn không cẩn thận chạm phải chân. Theo phản xạ cúi xuống nhìn, xác nhận mình không đem nước canh đổ lên người khác, Úc Tuyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, thuận miệng nói một câu xin lỗi liền rời đi, để lại Lưu Cảnh Huy bị cọ ngốc lăng nửa ngày một phen.