Đến cổng làng, mọi người rốt cuộc nhìn thấy kẻ hét toáng giữa đêm. Người đàn bà tóc tai bù xù toàn thân đầy máu, ánh mắt sợ hãi và tuyệt vọng, gặp đám đông tức khắc vỡ òa, ngồi sụp xuống. Trưởng làng nghiêm mặt hỏi: "Chuyện thế nào?" Nàng run lập cập, lời nói cũng không lưu loát, khóc khản cả cổ: "Trưởng làng, cổng làng có quái vật, nửa đêm tôi nghe tiếng động, tưởng là chuột mới ra ngoài xem. Chẳng ngờ trong bóng tối là một đôi mắt dã thú, đỏ bừng, như thèm khát thịt người...!Quái vật, đấy là một con quái vật ăn người. Nó nhào tới muốn cắn tôi, tôi trốn thoát được..." Nàng hoảng sợ đến gần như đánh mất tâm trí, chỉ biết run rẩy không ngừng. Trưởng làng chống gậy im lặng chốc lát, cho người dẫn nàng rời đi, xong xuôi mới nói: "Đi, xem xem kia rốt cuộc là thứ gì." Đám người đều căng thẳng mặt mày, giơ cao ngọn đuốc tiến về phía trước. Hạ Thanh đứng cuối đám người, cậu nhìn thấy Linh Tê xen lẫn bên trong. Linh Tê mặc bộ đồ cũ chắp vá, tóc thắt đuôi sam, rõ ràng là bị đánh thức, mắt díp vào không mở ra được. Cậu bé còn ham ngủ, vừa ngáp vừa dụi mắt không ngừng. Hạ Thanh cầm cọng cỏ đuôi cáo hái đại ven đường quơ quơ trước mặt thằng bé. Linh Tê sợ hết hồn, sau khi thấy rõ Hạ Thanh, mới lim dim lẩm bẩm: "Anh cũng ra hở." Hạ Thanh: "Ừ, tiếng động lớn như vậy, anh cũng không có điếc." Linh Tê chớp mắt, nhìn xung quanh: "Chỉ có một mình anh sao? Vợ anh đâu rồi? Chưa khỏi bệnh ạ?" Hạ Thanh giật khóe môi: "Người này ấy hả. Bệnh thời kỳ chót, không khỏi nổi." Linh Tê trợn trừng mắt: "Anh rủa người hả! Không được nói lời xui xẻo như vậy!" Hạ Thanh không muốn giải thích nhiều lời với một đứa nhóc, nói sang chuyện khác: "Nhà em cũng chỉ có mình em ra ngoài à?" Lời vừa dứt, Hạ Thanh lại đột nhiên nhĩ đến lần đầu gặp gỡ Linh Tê, chạng vạng tối đám trẻ đều được người lớn gọi về ăn cơm, chỉ còn một mình Linh Tê ngồi bên bờ ruộng thổi lá. Hạ Thanh ngờ vực: "Nhà em chỉ có một mình em? Trong làng không có người lớn nhận nuôi em sao?" Sắc mặt Linh Tê lúc trắng lúc xanh, nghiến răng nghiên lợi: "Ai bảo thế! Chẳng qua là ông em lên trấn làm việc!" Hạ Thanh gật đầu: "Ồ." Linh Tê nắm ống tay áo, cố gắng che đi miếng vá, trẻ con tuổi này lòng tự ái rất mạnh, sẽ không thừa nhận mình rất đáng thương. Thằng bé tức giận lặp lại lần nữa: "Ông em sẽ trở lại rất nhanh! Không phải là không ai cần em cả!" Hạ Thanh bị chọc cười, tay phe phẩy cọng cỏ đuôi cáo, chậm rãi nói: "Không ai cần cũng không phải chuyện bẽ mặt, em kích động vậy làm gì." Linh Tê lườm cậu một cái, hậm hực không nói. Hạ Thanh nhìn điệu bộ ảo não cáu kỉnh của thằng bé, lập tức nhớ đến Nhóc Mập, bật cười. Nhóc Mập coi như một người bạn khá thân với cậu hồi còn ở trại mồ côi. Thuở nhỏ Hạ Thanh thích ngẩn người, tính tình không nóng không lạnh, vừa không thú vị vừa cô độc một mình, tình bằng hữu này hoàn toàn dựa vào tính chủ động của Nhóc Mập, mà nguyên nhân khiến Nhóc Mập chủ động như vậy, là bởi thằng nhóc đã coi Hạ Thanh thành anh bạn đồng bệnh tương liên của mình. Bọn họ có một điểm chung, đó là đều được rất nhiều gia đình thu nhận, và đều bị trả trở về không một lần ngoại lệ. Nhóc Mập ngoài sáng không hề quan tâm đến việc liên tục bị vứt bỏ, trong tối lại thường xuyên mò đến gần an ủi Hạ Thanh. Rảnh hay không cũng sẽ tìm cậu tán gẫu, nói cái gì mà---- "Nơi này không nhận ta tự khắc có nơi khác nhận ta." "Là cậu không cần bọn họ, không phải bọn họ không cần cậu." "Đừng buồn, ở một mình cũng không phải không sống được." Hạ Thanh vừa an tĩnh lắng nghe, vừa gặm cây kem của mình. Chờ cho Nhóc Mập nói xong mắt mũi đỏ hoe, cậu còn phải chịu khó duỗi cái chân ngắn ngủi xuống giường, cầm giấy ăn cho cậu ta lau nước mắt nước mũi tèm lem, thật không biết ai mới là người đi an ủi. "Ngay đằng trước!" "Tất cả giơ đuốc lên!" Tiếng hô hào của dân làng vang lên. Đám đông đã ép tới gần gian nhà sát cổng làng. Ánh trăng tiêu điều lạnh lẽo, dưới đất trải vệt máu dài quanh co, bóng cây lả lướt, bầu không khí âm u rợn gáy. Hạ Thanh đứng cuối đám đông, nhận thấy Linh Tê đang định luồn lên phía trước, tiện tay túm bím tóc thằng bé, kéo nó trở lại: "Em chán sống rồi à, còn dám lên thêm nữa người đầu tiên chết sẽ là em đấy." Linh Tê nói: "Chữ sợ không chảy trong dòng máu giao nhân!" Hạ Thanh bật cười: "Em lại còn có loại giác ngộ này?" "Hai ông của em đều nói như vậy." Hạ Thanh buông tay, không quản thêm nữa. Linh Tê không giống nhiều người khác, có lẽ là liên quan tới việc cha mẹ thằng bé đều là giao nhân. Đứa trẻ này giữ vững tâm huyết và tấm lòng hướng về biển rộng nguyên thủy nhất của một giao nhân. "Trẻ con và phụ nữ đứng ở ngoài đừng động tới." Trưởng làng nhìn chằm chằm vệt máu trên đất, sắc mặt ngày càng nghiêm túc. Không ai biết quái vật bên trong có thể xổ ra khi nào, trưởng làng cho người ném mấy cây đuốc vào khoảng sân đen ngòm. Chỉ chốc lát sau, bên trong đã truyền tới âm thanh khàn khàn yếu ớt, như tiếng thở dốc của dã thú trước khi chết, chứa mùi máu tanh nồng đậm, dồn dập và gấp rút. "Cầm chắc vũ khí!" Trưởng làng đanh mặt, tay nắm chặt trường thương dùng để săn thú. Tất cả mọi người nín thở tập trung, chỉ chờ quái vật xuất đầu sẽ lập tức công kích trí mạng. Ngọn đuốc ném giữa sân bị gió thổi tắt ngóm. Một bóng đen lù lù bước ra từ trong bóng tối. Mọi người tái mặt, túa mồ hôi trán. Cuối cùng, một bàn chân gầy đét dính máu giẫm đất bước ra. "Ngay bây giờ!" Trưởng làng hét lớn. Trường thương trong tay lập tức phóng thẳng vào đầu con quái vật. Mọi người xung quanh hành động nhanh chóng, đuốc, búa, đá, tất cả đều nhằm quái vật mà ném. Quái vật rõ ràng sợ lửa, khi bị cây đuốc đốt vào da thịt, bỗng phát ra tiếng gào thê lương thảm thiết. Trưởng làng thở hồng hộc, khàn giọng phân phó: "Mau! Mang lưới và dây thừng tới!" Dân làng ba chân bốn cẳng nghe theo. Các thanh niên trai tráng trong làng dùng lưới trùm lên đầu quái vật, để phòng ngừa quái vật nổi điên, bọn họ còn dùng đao hung hăng đâm lên người quái vật mấy nhát. Phập phập phập, tiếng đao xuyên qua da thịt, máu tươi chảy xuống ồ ồ. Quái vật đau đớn ngã vật xuống đất, cổ họng phát ra những tiếng nghẹn ngào. Sau khi chắc chắn quái vật không còn khả năng phản kháng, đoàn người mới quệt mồ hôi, muốn xem hình thù quái vật. Cảnh tượng máu tanh và tàn khốc, không ít người quay đầu không đành lòng chứng kiến. Linh Tê cũng tái nhợt mặt mày. Hạ Thanh đứng đằng xa, không ngừng nhớ lại tiếng rít gào ban nãy của quái vật...!Đề-xi-ben quá cao, chói tai, hoàn toàn không phải âm thanh mà con người có thể phát ra. Trưởng làng tuổi tác đã già, làm việc một hồi thân đã thấm mệt, tránh sang một bên ho khan dữ dội, khoát khoát tay: "Xem xem rốt cuộc là thứ gì." "Rõ." Một chàng trai trẻ tuổi giơ đuốc, túm tóc quái vật nhấc nó lên. Quái vật đẫm máu cả người, đầu tóc bù xù xen lẫn lá cây dơ bẩn. Trước khi về làng nó đã lết một thân đầy thương tích, dưới chân là những vết thương mưng mủ vàng khè do đường xá xa xôi lại thêm ngâm nước dài ngày. Quái vật rên rỉ thoi thóp, tóc bị gạt ra, để lộ một khuôn mặt mọc kín vảy xanh. Vảy phủ nửa mặt, tai nhọn như vây cá. Đây là một gương mặt không hề trẻ, con ngươi đục ngầu đã chuyển màu đỏ máu, lão há mồm nhìn về phía trước, nét mặt không tức giận cũng không cuồng bạo, chỉ có thống khổ mà mê man. Khoảnh khắc con quái vật lộ mặt, tất cả người dân đều đứng sững, bao gồm cả chính trưởng làng. Hạ Thanh còn đang thử đoán xem người này là ai, Linh Tê bên cạnh đã cứng thành khúc gỗ, sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, giọng nói nhẹ như đang nằm mộng. Thằng bé gọi một tiếng: "Ông..." Hạ Thanh đờ người. Linh Tê như bừng tỉnh từ trong giấc mơ, run như cầy sấy, mắt đỏ bừng nhào tới: "Ông!" "Ngăn thằng bé lại!" Trưởng làng chợt hoàn hồn, vội vàng hô hào người bên cạnh ngăn chặn Linh Tê. Linh Tê bị người ta túm chặt cánh tay, chỉ biết nhìn chằm chằm ông lão toàn thân đầy máu mắc kẹt trong tấm lưới, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn: "Trưởng làng! Đấy là ông cháu! Mau thả ông ra, mau thả ông ra, ông không phải quái vật, ông không phải quái vật!" Ông lão dưới đất nghe được tiếng Linh Tê cũng không chút gợn sóng, có lẽ lão đã không còn cảm giác với thế giới bên ngoài, chỉ còn phản xạ chống lại đau đớn theo bản năng cơ thể. Trưởng làng cắn răng: "Nó không còn là ông cháu, nó là con quái vật chiếm cơ thể ông cháu." Linh Tê nghiến răng ghì chân, nhưng làm sao cũng không thể vùng thoát, nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt tái mét, gào lên lạc giọng: "Không, cháu có thể nhận ra, đấy chính là ông cháu. Trưởng làng, ông không phải quái vật." Trưởng làng không muốn tranh cãi với một đứa bé: "Đưa thằng bé đi." Linh Tê khản giọng, nước mắt ròng ròng: "Ông không phải quái vật, phải làm sao các người mới chịu tin cháu." Hạ Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm ông lão đằng xa, nhìn toàn thân lão không có miếng da thịt nào lành lặn, tinh thần hốt hoảng, rõ ràng đã cận kề cái chết. Đột nhiên nghĩ đến điều gì. Hạ Thanh cất tiếng. "Lão không phải quái vật." Giọng nói của cậu khiến mọi người chú ý. Trưởng làng ngẩng đầu nhìn cậu, có chút ngẩn người, dù sao thì cậu cũng là người do Tiết Phù Quang dẫn tới, thân phận không giống với người bình thường. Hạ Thanh ném cọng cỏ đuôi cáo trên tay, tiến lên một bước. Cậu cúi người, bắt lấy tay ông già trong vũng máu, quả nhiên, móng tay lão cũng mọc rất dài, sắc nhọn như từng con dao nhỏ, có thể moi gan móc ruột người khác dễ như trở bàn tay. Sắc mặt trưởng làng không hề khá khẩm hơn những người xung quanh: "Hạ Thanh, nếu lão không phải quái vật, vậy thì lão là cái gì." Hạ Thanh thu tay về, cụp mắt: "Lão chỉ là sắp chết." Trưởng làng chau mày, trầm giọng: "Lão chính là quái vật! Không kẻ sắp chết nào lại biến thành như vậy cả." Hạ Thanh không đáp, tự mình cúi người, gỡ lưới cho ông lão. "Dừng tay!" "Hạ Thanh cậu định làm gì!" Dân làng kinh hãi, nóng ruột nhốn nháo quát lên. Hạ Thanh nhấp môi, nhẹ nhàng trấn an: "Yên tâm, lão sẽ không hại các người. Nếu lão thật sự muốn hại người, hiện giờ toàn thôn không một ai sống sót." Mọi người nghe vậy ngẩn người. Sau khi gỡ bỏ tấm lưới, quả nhiên ông lão cũng không tấn công bọn họ. Lão vùng vẫy bò dậy, mắt đục màu đỏ máu, thân thể chi chít vết thương, nơi bị đao kiếm đâm xuyên vẫn không ngừng tuôn máu, chỉ là có một luồng sức mạnh ẩn giấu trong xương, giúp lão vựng dậy cơ thể lết về phía trước, không đứng nổi thì lại bò trên mặt đất. Chân lão đã phù nề, trèo đèo lội suối trở về ngôi làng quen thuộc, khi đã chạm đến vạch đích cuối cùng, đau đớn và nôn nao trong lòng lão lại chẳng hề tiêu tán. Lão bò chưa được mấy bước, tầm mắt mờ mịt không thấy rõ đường, vừa bò lồm cồm trên đất vừa bật khóc như một đứa trẻ. Chẳng phải tiếng khóc con người. Nhưng mỗi tiếng đều tràn đầy khổ sở tuyệt vọng. Người đứng xung quanh cũng ngày càng mơ màng chua xót. Hạ Thanh bình tĩnh nói: "Trăm năm trước, đây chính là dáng vẻ trước khi chết của giao nhân." "Lão không phải quái vật, lão chỉ là..." Cậu không biết nói lời tiếp theo thế nào. Chỉ là bởi vì Thần thức tỉnh mà thức tỉnh huyết mạch cổ xưa sao? Linh Tê vùng thoát, chạy đến dìu ông lão dậy, khóc nức nở: "Ông, là cháu đây, cháu là Linh Tê đây mà! Ông ơi, cháu đưa ông về nhà." Hạ Thanh nhẹ nhàng xoa phiến lá trong tay, bên trên là đường gân chằng chịt. Thầm nghĩ, không về được nữa. Giọng nói dịu dàng của người đàn bà tóc dài lại chậm rãi lan xa. Trong lãnh cung vắng lặng phủ đầy cỏ dại, bên ngọn nến lung lay và những cuốn truyện xưa. - --- Mùng năm tháng ba hàng năm, vào tiết kinh trập, hoa linh vi sẽ tỏa ánh dạ quang trên phần mộ ở Biển Thông Thiên. Những giao nhân lạc đường vì mưa rền gió dữ, nhìn thấy ánh sáng là có thể về nhà, mà những cụ già sắp chết, tìm được ánh sáng, cũng có thể đến được vùng đất an yên. Thế nên trong giao tộc, linh vi còn có một biệt danh khác, gọi là Chiếu li nhân. Chỉ là hôm nay, đường về cách xa muôn trùng sóng nước, mà cũng chẳng có đèn soi lối cho kẻ lạc đường. Biến cố đêm nay vẫn không chấm dứt. Cổng làng lúc này bỗng nhiên rừng rực ánh lửa, một giọng nói cuồng ngạo đắc ý vang lên. "Ta biết ngay đi theo con nghiệt súc này kiểu gì cũng có thu hoạch mà! Xem xem chúng ta phát hiện ra cái gì kìa! Huyện lệnh đại nhân ra lệnh, phải bắt toàn bộ giao nhân toàn thành nhốt chung một chỗ! Cả làng này đều là cá lọt lưới!".