Kỵ sĩ khải huyền

Chương 8 : Bắt đầu

Vươn vai duỗi người sau hành trình vất vả, Gabriel bắt đầu hơi hối hận vì không kiếm hai ba hộ vệ cùng đi. Suốt chặng đường, mỗi lần không kiếm được thôn trấn tá túc, hai chủ tớ lại phải hì hụi dựng lều đào hầm để ngủ qua đêm ngoài trời. Thanh niên phi thường hoài niệm giường đá của mình. Khác với các kỵ sĩ học đồ khác có vài chục tới vài trăm binh lính đi kèm, Gabriel không phải tốn thời gian lo lắng vấn đề triệu tập nhân thủ, thêm vào mục tiêu cần đến cùng nằm trong công quốc Phương Bắc dưới quyền đế quốc, bởi vậy hành trình tương đối nhanh chóng. Ước chừng một tuần sau, hai chủ tớ mới tới được chủ thành Phương Bắc. Nhìn lên tường thành bằng hắc thạch cao mấy chục mét bao quanh toàn bộ thành phố cùng cửa thành khổng lồ có thể cho 8 làn xe ngựa chạy song song, hai người sững sờ đánh giá công trình hùng vĩ trước mắt. Đây là thành phố lớn nhất vùng biên giới phía bắc, cũng là nơi đặt bộ tổng chỉ huy mà Gabriel cần tới báo danh. Thiếu niên tùy tùng còn may, hắn ít nhất đã từng theo cha đi buôn bán ở một vài nơi, thế nhưng chủ nhân của hắn thì chính cống là cái đồ lạc hậu thấy văn minh. Mắt trợn to, lông mày không ngừng nhảy múa, mồm hơi đóng mở như muốn nói điều gì, thanh niên nhận thấy hình như mình còn xem thường thế giới này. Dù sao tất cả kiến thức mà hắn biết đến đều là đọc từ sách của lão nam tước. Đây là lần đầu tiên bé ngoan xa nhà. Nghe nói thế giới này rộng lớn vô cùng, chỉ riêng mảnh đại lục Gabriel đang sống cũng có diện tích tương đương với Trái Đất trong kiếp trước. Nơi đây chinh chiến không ngừng, cứ vài năm lại nghe thấy vương thất này bị diệt vong hay vương quốc kia vừa mới thành lập. Đáng buồn hơn là dõi mắt khắp cả đại lục, không có một đế quốc nào tồn tại được quá một ngàn năm. Phải biết với một thế giới mà tuổi thọ của chức nghiệp giả tính theo chục năm, trăm năm làm đơn vị thì một ngàn năm là quá ngắn ngủi. Tuy nhiên, có lẽ ở thế giới nào cũng sẽ có một câu nói như thế này : chiến tranh là khởi nguồn của sáng tạo! Thành tựu ma đạo kĩ thuật của thế giới này không thua gì khoa học văn minh trong kiếp trước. Ma đạo kĩ thuật được áp dụng trong mọi mặt của cuộc sống, kể cả người bình thường cũng có thể sử dụng các ma đạo máy móc đơn giản, Gabriel còn phỏng đoán nếu thế giới này không phải quá lớn thì có lẽ mấy thứ như game online hay truyện trên mạng đã tràn ngập từng ngóc ngách. Mặt khác, một điều kỳ lạ là mặc dù chiến tranh ở thế giới này diễn ra hàng ngày nhưng cuộc sống của người bình thường cũng không có chút ảnh hưởng nào. Trong khi các chức nghiệp giả cùng binh lính không ngừng chém giết trên chiến trường, ma đạo văn minh vẫn cứ tiếp tục phát triển, bình dân vẫn cứ tiếp tục cuộc sống của họ mà không một ai quấy rầy, nhiều người còn chả biết đế vương hiện tại tên là gì. Tất nhiên, điều tiên quyết là những người này phải ở ngoài khu vực chiến trường, bất cứ ai dám sống xung quanh chiến trường thì kết cục của hắn chỉ có thể là đầy tớ hoặc lương thực cho thú dữ. Chỉ nghĩ tới thôi đã thấy xấu hổ bởi sự ngu muội của bản thân, ai đó vội giục ngựa vào thành, đằng sau hắn là tiếng la ó mắng chửi tên khốn nào cản đường làm ách tắc giao thông. --- Dưới ánh sáng phồn hoa luôn tồn tại những góc tối, tiểu tạp dịch là dân bản xứ của thành phố này, hắn sinh ra trong một gia đình bình dân xóm nghèo. Ở nông thôn, chỉ cần nhà ngươi có thể đưa ra một phần đệ trình hợp lý lên phòng hành chính, trấn trưởng sẽ không do dự vung bút ban phát cho ngươi một mảnh đất để canh tác. Trong khi ở thành phố, kiếm một phần công tác là rất khó, mỗi phần lương tốt luôn đòi hỏi sự cạnh tranh của hàng chục thí sinh. “So ra quá dễ để nói ở đâu sống dễ dàng hơn, ấy vậy mà người ta vẫn cứ đua nhau lên thành phố.” Đây luôn là câu nói cửa miệng của tiểu tạp dịch khi bình luận về cuộc sống hiện tại của bản thân. Mặc dù chính hắn cũng biết đây là nói nhảm, một gia đình nghèo trong thành phố cũng có thể tận hưởng những tiện ích không bao giờ tìm thấy ở nông thôn. Cha mẹ tiểu tạp dịch thuộc về nhóm không có công ăn việc làm ổn định, tiền lương cũng đủ để nuôi sống hai đứa con, thế nhưng cũng chỉ là vừa đủ để trang trải ăn học thôi, dù sao ước mơ đối với xóm nghèo luôn là một món hàng xa xỉ. Có người nói trẻ con nhà nghèo luôn trưởng thành sớm, tiểu tạp dịch cũng không ngoại lệ, mới chỉ mười mấy tuổi nhưng hắn đã bắt đầu đi làm thêm cho một quán rượu trong thành phố, hơn nữa không như những bạn cùng lứa khác chỉ biết vui đùa, hắn bây giờ đã là người có chí hướng. Ước mơ của tiểu tạp dịch là trở thành một chức nghiệp giả giống như các vị khách nhân trong quán rượu. Đặc biệt khi gần đây trong thành có thật nhiều chức nghiệp giả đi lại, tiểu tạp dịch nghe chủ quán nói rằng sắp có chiến tranh diễn ra ở phương bắc, tuy nhiên cách đây bao xa thì hắn cũng không rõ, giáo viên địa lý không nói. Vả lại điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn, tiểu tạp dịch chỉ biết rằng nhiều người tới nghĩa là nhiều thêm một khoản thu nhập, mà biết đâu đấy, có vị chức nghiệp giả đại nhân nào nhìn trúng tư chất và thu hắn làm tùy tùng thì sao? Trời mới về chiều, còn một quãng thời gian mới tới ca trực của hắn ở quán rượu, bởi vậy tiểu tạp dịch quyết định tới trước cửa thành tìm kiếm một vài khách hàng tiềm năng. Lúc này có hai khách nhân vừa xuyên qua cổng thành, chỉ một cái liếc mắt tiểu tạp dịch đã biết : mùa xuân của hắn tới. Đi phía trước nhất là một thanh niên kỵ sĩ tóc vàng mắt đỏ, khuôn mặt điển trai hấp dẫn hầu hết các ánh mắt của các thiếu nữ trên đường. Hơi tụt đằng sau hắn là một thiếu niên môi hồng răng trắng, lại thêm tóc đen mắt đen khiến khí chất của hắn ít đi một phần nghịch ngợm mà thêm một phần lắng đọng. Ân, hai người này có thể so sánh với mấy tên phục vụ trong quán rượu dành cho các quý bà được rồi, hơn nữa, quan trọng là bọn họ có tiền. Hơi chải vuốt lại đầu tóc, lại ngửa người lên một chút để trông cho cao, hắn lễ phép đi tới bên cạnh chiến mã : “Đại nhân, ngài cần người dẫn đường không?” --- Đang đảo mắt ngó nghiêng lung tung nhìn chỗ này một tí chỗ kia một chút, cũng không nhận ra rằng hành động tò mò của hắn đã phá vỡ hình tượng bản thân trong lòng các thiếu nữ, thanh niên hai lúa có thể nghe thấy tiếng thở dài không ngừng nhỏ nhẹ truyền tới từ hai bên đường. “Khốn khiếp, tại sao phải thở dài ngao ngán, trông ta như vậy đáng thất vọng sao?” Luôn nhắc nhở mình phải bình tĩnh nhưng Gabriel vẫn không chịu được mà thấp giọng lẩm bẩm, dù sao đây là phản ứng của mỗi giống đực bình thường khi bị đả kích từ khác phái. Đột nhiên một âm thanh yếu ớt vang lên cắt đứt thanh niên tự kỷ: “Đại nhân, ngài cần người dẫn đường không?” Hơi liếc nhìn về phía âm thanh phát ra, một thiếu niên đứng đó, mắt xanh cùng mái tóc bù xù màu hạt dẻ, làn da hắn hơi ngăm đen bởi phơi nắng quá nhiều. Thiếu niên ăn mặc đơn sơ nhưng rất sạch sẽ, bộ quần rộng thùng thình trên thân thể đơn bạc làm hắn trông có vẻ gầy yếu. Chỉ là ánh mắt hắn trông rất chân thành khiến người nghe không khỏi tin tưởng những lời hắn nói. “Ngươi được không?” “Đại nhân có thể yên tâm, tiểu nhân từ nhỏ đã sống ở thành phố này nên hiểu rõ mọi đường ngang ngõ tắt ở đây, tin tưởng phục vụ của tiểu nhân sẽ làm ngài hài lòng.” Lại nhìn thanh niên trước mặt đánh giá dáng người mình, tiểu tạp dịch trong lòng cảm thấy khá bất an, ai biết được vị đại nhân này có hay không đặc thù yêu thích, bởi vậy hắn vội vàng nói tiếp : “Hơn nữa, nếu ngài cần được đặc thù phục vụ, tiểu nhân cũng có thể giới thiệu cho ngài mấy chỗ rất tuyệt, cam đoan dịch vụ tốt giá cả phải chăng.” --- Theo đề nghị của tiểu tạp dịch, hai chủ tớ gửi đồ đạc và hành lý trong một khách sạn ven đường. Phòng ốc sạch sẽ, phục vụ tận tâm mà giá cũng không đắt, nói chung, kỵ sĩ học đồ đại nhân hài lòng bởi phòng nghỉ, tiểu tạp dịch hài lòng về tiền thưởng. Sắp xếp xong mọi việc thì thời gian đã là buổi tối, thế nhưng không khí còn náo nhiệt gấp mấy lần lúc chiều, dưới ánh sáng lộng lẫy của ma đạo đèn, người dân thành phố bắt đầu một tối cuồng hoan sau ngày làm việc mệt nhọc. Vừa tản bộ tận hưởng không khí náo nhiệt nơi đất lạ, Gabriel vừa nghe tiểu tạp dịch giới thiệu: “Đại nhân, thành phố này chia làm lâu đài trung tâm nơi công tước đại nhân ở cùng 3 khu vực chính : Vòng ngoài cùng bao gồm xóm dân nghèo, chợ đen, đấu trường, sòng bạc, tiệm rèn… Trong đó, một số nơi như quán rượu hay sòng bạc chỉ mở cửa khi trời tối. Vòng giữa chiếm diện tích lớn nhất, tuy nhiên phần lớn là nơi ở của người dân cùng cửa hàng. Vòng trong cùng là khu biệt thự của các quý tộc đại nhân cùng trụ sở hành chính, chỉ có những người có thân phận nhất định hoặc có giấy tờ cho phép mới được vào nơi đó.” “Thân phận nhất định ví dụ như?” “Thưa, ví dụ như chức nghiệp giả tôn quý giống như ngài, quý tộc, quan viên đế quốc, phú thương có tài sản nhất định…” “Được rồi, tiểu tử, nói cho ta biết tối nay chúng ta nên tới đâu?” “Đại nhân là chức nghiệp giả, tiểu nhân nghĩ ngài trước hết có thể thử tới chợ đêm tìm vận may, cũng có rất nhiều chức nghiệp giả đại nhân tới đó buôn bán trao đổi.” Hơi đoán được tính cách của vị khách hàng này, tiểu tạp dịch mạnh dạn đề nghị. --- Nằm ở vòng ngoài của thành phố, khu chợ đêm còn có một tên gọi khác là chợ đen. Ở đây bán mọi thứ ngươi có thể nghĩ tới và mua mọi thứ ngươi có thể cầm ra, tất nhiên là kể cả nhân mạng. Muốn giao dịch ở chợ đêm thì tiền bạc, khả năng quan sát và võ lực đều vô cùng cần thiết… hơn nữa, một thứ cũng không thể thiếu, đây là những gì Gabriel học được thông qua tiểu thuyết kỵ sĩ. Trên thực tế, chợ đêm cũng không hắc ám như thanh niên hai lúa tưởng tượng, dưới ánh đèn mập mờ và đủ mọi màu sắc, từng sạp hàng được bày biện trên mặt đất, hàng hóa thì kiểu dáng phồn đa: từ vũ khí khôi giáp đến khoáng thạch nước thuốc, trăm thứ đủ cả, đáng tiếc là toàn loại cấp thấp. “Đại nhân, bọn họ chỉ bày một số thứ phẩm chất bình thường ở bên ngoài, muốn tìm hàng cao cấp hơn chỉ có trực tiếp giao dịch hoặc đến các cửa hàng.” Thấy Gabriel lộ vẻ thất vọng, tiểu tạp dịch lập tức trấn an. “Ừ, vậy chúng ta cứ đi dạo chút đã.” Đi theo tiểu tạp dịch, hai chủ tớ Gabriel tò mò đánh giá những món đồ xung quanh, tất nhiên, Gabriel sẽ đánh giá để thiếu niên tùy tùng mặc cả. Thanh niên cảm thấy mình thật sáng suốt khi thu nhận tùy tùng nhỏ này. Chợt, rất tự nhiên, thanh niên dừng lại bước chân, hắn thấy một cửa tiệm kì quái. Với 20 mét mặt tiền, gồm 3 tầng lầu cùng phong cách phục cổ, cửa hàng trông cũng không khác gì với các cửa hiệu bên cạnh. Thế nhưng, nói nó kì quái cũng không phải đoán mò: một tấm màn đen được treo trước lối vào thay cho cánh cửa, khó hiểu hơn là dù tấm màn rất mỏng nhưng với thị lực của thanh niên vẫn không thể nhìn xuyên qua. Phía trên cửa là tấm bảng đề tên cửa hàng “Mời khách nhân dừng bước”, phải nói càng giống một lời mời hơn là một cái tên. Như có gì thúc đẩy, Gabirel sải bước tiến vào.