Thập nhất kinh
Chương 1 : bạch hạo thần
“Đứng lại.”
Hai vệ binh giơ tay chặn lối vào thành, dõng dạc lên tiếng. “Mời xuất trình lệnh bài.”
Người bị chặn là một thiếu niên chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, đường nét trên gương mặt cực kì bắt mắt, góc cạnh rõ ràng. Cộng với dáng người cao lớn điển hình giống như một binh sĩ, y quả thực là hình tượng nam nhân trong mộng của nhiều thiếu nữ.
Thiếu niên nheo mắt vì ánh nắng chói chang. “Ta là Bạch Hạo Thần.”
Hai vệ binh vẫn đứng im như cũ, kiên nhẫn nhắc lại. “Mời xuất trình lệnh bài.”
“Không có lệnh bài, có thể châm chước cho ta qua không?”
“Không thể.”
Thiếu niên quay đầu nhìn hoang mạc phía sau lưng rồi lại nhìn hai vệ binh, lẩm bẩm. “Đành vậy…”
Băng phong Tam thức, đệ nhất chiêu Không Tự Ngưng.
Nét mặt hai vệ binh chợt cứng lại, đồng tử giãn ra.
Thiếu niên thong thả bước qua hai người, đi vào thành Tử Nhi.
Ước chừng khoảng cách đã đủ, thiếu niên quay người.
Không Tự Ngưng, Giải.
Hai vệ binh mở choàng mắt, giật mình. “Thiếu niên đó đâu rồi?”
Người còn lại ngạc nhiên đưa mắt tìm xung quanh. “Chắc là đi rồi.”
…
Bạch Hạo Thần mặc một bộ y phục đen tuyền từ đầu tới chân, vai đeo tay nải, tay cầm bảo kiếm ung dung đi lại trên đường phố Tử Nhi thành. Hắn vừa đi vừa quan sát khung cảnh tấp nập của thành trì, thỉnh thoảng còn huýt sáo vài tiếng.
Hạo Thần ghé vào một hàng bán bánh bao bên lề đường, móc từ thắt lưng ra vài hào lẻ, đưa cho ông chủ. “Ông chủ, cho hai chiếc bánh bao.”
Ông chủ là một lão nhân chừng ngoài sáu mươi tuổi, vui vẻ nhận lấy tiền rồi gói hai chiếc bánh nóng hổi lại đưa cho hắn. “Chàng trai trẻ, của cậu đây.”
Hắn đưa tay cầm lấy gói bánh bao. “Ông chủ, ở gần đây có tửu lâu nào nổi tiếng không?”
“Tửu lâu nổi tiếng à…” Lão nhân lẩm bẩm rồi chỉ về phía cuối con đường. “Đi tới cuối đường rẽ phải đi thêm chục trượng là tới.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì, không có gì.”
Hạo Thần theo lời lão nhân đi tới tửu lâu được chỉ.
Đó quả thật là một tửu lâu cao cấp với hơn bảy lầu được trang trí cực kì mãn nhãn. Hắn vừa bước vào, một tiểu đồng đã hớt hải chạy tới, đon đả đưa hắn lên tầng thứ hai, lau sạch sẽ bàn ghế rồi hỏi. “Khách quan, ngài dùng gì?”
Hắn đặt bảo kiếm và tay nải xuống bàn, ngó xuống đường phố bên dưới, tùy ý nói. “Hai món chay, một món mặn. Thêm một ấm trà.”
Tiểu nhị có vẻ ngạc nhiên trước yêu cầu này của hắn. “Cái này…”
“Có vấn đề gì sao?”
Tiểu nhị vội đỡ lời. “Không phải. Nơi đây là tửu lâu nổi tiếng bậc nhất Tử Nhi thành, khách quan có muốn dùng thử một vài loại rượu của bổn quán không?”
“Không cần.”
Danh hiệu đệ nhất tửu lâu Tử Nhi thành quả thật không ngoa, phục vụ đặc biệt tốt. Chưa đầy một chén trà thời gian sau, món ăn và đồ uống đã được đưa tới trước mặt Bạch Hạo Thần.
Giờ là giữa trưa, lượng người ra vào tửu lâu cũng ngày một nhiều hơn. Tất nhiên, những người có thể bước vào đều là người có tiền, không phải hậu nhân danh môn thế gia thì cũng là pháp sư.
Tử Nhi thành là địa bàn của hội pháp sư Vô Tự. Nếu chia pháp sư ở Tử Nhi thành thành mười phần thì có đến chín phần là thành viên của Vô Tự hội, hơn nữa còn là những pháp sư có địa vị nhất định trong hội. Chính vì vậy mà triều đình Từ Hi quốc cực kì úy kị thành trì này.
Ở nơi này, một lão nhân thông thường có thể là nhánh chủ của Vô Tự hội, một sơn thôn thiếu niên cũng có thể là trưởng lão của Vô Tự hội...
Bạch Hạo Thần gắp một miếng rau đưa vào miệng rồi đưa tay ra hiệu, gọi tiểu nhị tới.
“Khách quan còn cần gì?”
Hạo Thần đưa tay chỉ xuống đường phố phía dưới. “Kẻ đó là ai?”
Tiểu nhị theo ngón tay y nhìn xuống. Vừa nhìn rõ người được chỉ là ai, tiểu nhị đã vui mừng nhảy cẫng lên, hớn hở nói. “Là Giang đại công tử!”
Hạo Thần nhíu mày.
Tiểu nhị dường như quên mất thân phận của mình, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hạo Thần, chăm chú nhìn xuống đường. “Tính đến nay, Giang hội trưởng chỉ thu nhận có hai đồ đệ. Người mà khách quan vừa chỉ chính là đại đệ tử của Giang hội trưởng, tên Giang Long. Woa….”
Nét mặt Bạch Hạo Thần giãn ra, tiếp tục gắp đồ ăn. “Ngang nhiên đi lại như vậy, không sợ bị người khác ám sát sao?”
Tiểu nhị như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhẩy bật lên. “Sao có thể? Với cấp bậc của Giang đại công tử, cho dù là tướng quân của Từ Hi quốc cũng phải e ngại vài phần, kẻ nào dám ám sát y?”
Vừa nói dứt lời, tiểu nhị chợt nhận ra hành vi thất thố của mình, vội vàng lấy khăn lau đi vết giày in trên ghế. “Khách quan, chắc ngài mới tới nên không biết. Tử Nhi thành là nơi ngọa hổ tàng long, đừng nên nhìn mặt bắt hình dong! Xung quanh đây có rất nhiều người là pháp sư của Vô Tự hội, sao có thể để thiếu chủ của bọn họ bị giết được?”
Hạo Thần gật gật đầu, không hiểu là đồng ý với lời nói của tiểu nhị hay đang thưởng thức đồ ăn ngon.
Rầm! Rầm! Rầm.
“Con mụ chết tiệt, đứng lại cho ông!”
“Lão già, ta nhịn lão lâu lắm rồi.”
Tiếng hò hét truyền tới thu hút sự chú ý của Bạch Hạo Thần. Hắn dỏng tai lên nghe ngóng, mắt lại vẫn chăm chú nhìn bàn đồ ăn trước mặt.
Thanh âm hào hùng của nam tử chợt vang lên bên cạnh, lấn át chùm âm thanh tán loạn dưới đường vọng lên. “Vị huynh đài này, tại hạ có thể ngồi ở đây không?”
Hắn ngẩng đầu, nhìn người vừa lên tiếng.
Một thiếu niên kém hắn chừng sáu tuổi mặc bộ y phục tượng trưng cho thân phận tam cấp pháp sư.
Hạo Thần gật đầu.
Thiếu niên cười một tiếng rồi ngồi xuống, nhìn xuống cảnh tượng hỗn loạn bên dưới. “Huynh đài thật kì lạ. Chẳng lẽ huynh không tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ư?”
Ý thiếu niên là trận cãi cọ dưới đường.
Hạo Thần uống một ngụm nước rồi tiếp tục ăn. “Giang đại công tử sẽ tiến tới khuyên ngăn.”
Thiếu niên mới tới chợt “Ồ” lên một tiếng. “Quả thật là như vậy.”
Gọi món xong, thiếu niên lại tò mò nhìn Hạo Thần. “Tại hạ ở đây nhiều năm, chưa từng gặp qua huynh đài.”
“Ta là người mới tới.”
“Ồ? Vậy chắc hẳn huynh đài tới là vì Vô Tự Chiến?”
Vô Tự Chiến tổ chức ba năm một lần, là nơi những pháp sư vô danh tiểu tốt chiến đấu với nhau, giành quyền trở thành pháp sư chính qui của Vô Tự hội.
“Ừ.”
“Không biết huynh đài là pháp sư cấp mấy?”
“Một.”
Thiếu niên dường như bị bất ngờ trước câu nói này của hắn. “Nhìn huynh đài chắc cũng tầm tuổi ta, không lí nào…”
Pháp sư tu luyện đến cấp hai cực kì dễ dàng nhưng cấp ba trở lên lại phải nhờ vào khí vận. Thông thường, dù có thiên phú tệ đến đâu qua một năm cũng sẽ tăng lên cấp hai.
Bạch Hạo Thần không trả lời, ăn nốt miếng thịt cuối cùng trên đĩa, đưa một thỏi bạc cho tiểu nhị rồi bước đi.
Thiếu niên ngồi đối diện biết mình vô ý, vội nói với theo. “Tại hạ là Khổng Đắc, nếu có gì cần giúp, huynh có thể tới Khổng phủ tìm ta.”
Bạch Hạo Thần bước đi, lẩm nhẩm, âm thanh chỉ đủ cho một mình hắn nghe thấy. “Nhi tử của Không lão quái đây sao? Cháu trai của Khổng đường chủ Vô Tự Tam Đường?”
Một tiếng cười lớn vang lên ở góc trong cùng lầu một. “HAHAA! Với tốc độ này, vị trí quán quân Vô Tự Chiến sớm muộn gì cũng thuộc về ngươi.”
Bạch Hạo Thần quay đầu nhìn một lão nhân đang hào hứng vỗ vai thiếu niên ngồi cạnh, chợt nhớ về câu nói của ai đó. “Vô Tự Chiến sao?Sao lại có hứng với cuộc thi buồn tẻ đó? Đạt quán quân há chẳng phải dễ như trở bàn tay?”
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
300 chương
234 chương
138 chương
3767 chương
677 chương