Kỷ nguyên huyền thoại
Chương 40 : hắc sứ pháp quan
Cửa lớn của toà nhà chính phủ, thân hình già nua của văn lão đang chậm rãi bước trên con đường mòn đặc trưng của khuôn viên tòa nhà, nơi tượng trưng cho quyền lực cao nhất của đất nước này.
Phía bên ngoài cửa lớn khổng lồ có binh sĩ canh gác là một chiếc xe quân dụng đang đứng đợi sẵn ở bên ngoài tòa nhà.
Một người đàn ông đang bước đi sát bên người văn lão, là chủ nhân của cuộc gọi chấp hành kế hoạch lúc nãy của chủ tịch và văn lão.
Người đàn ông này chính là thư kí riêng của chủ tịch với cái tên lê tín.
Ở giới chính trị, hắn ta là một bí ẩn lớn, người ta chỉ biết đến hắn ta với tư cách là cánh tay phải đắc lực nhất của chủ tịch trong việc thanh trừ thế lực đối lập. thông tin duy nhất hữu dụng chỉ là việc hắn xuất hiện cách đây mười năm, còn những thông tin khác về hắn đều bị xóa bỏ hoàn toàn.
Thậm chí, đến mạng lưới tình báo khổng lồ trải dài việt nam của bảy đại thế gia cũng không thể kiếm ra được bất kì thông tin gì hữu ích về quá khứ của hắn cả. từ nơi xuất sinh cho đến bất cứ ghi chép về tồn tại trong quá khứ của lê tín, không có một ai biết được, có lẽ ngoài chủ tịch.
Vị thư kí trưởng luôn ẩn hiện bên người của chủ tịch này, lê tín cứ như một u linh đi đến mọi nơi tối đen nhất trong đất nước. ám sát, hạ độc, điều tra, tra tấn, chém đầu...tất cả đều được hắn và những kẻ dưới trướng hắn hoàn thành cực kì xuất sắc.
Từng chút từng chút, kẻ với bộ dáng tri thức này dùng hai bàn tay nhiễm đầy máu tươi của mình, từng viên từng viên một góp phần xây nên một thể chế quyền lực áp đảo cả bảy đại gia tộc trên đất nước.
Do đó, những người khiếp sợ uy quyền của hắn đặt cho người đàn ông này một cái tên cực kì nổi tiếng – hắc sứ pháp quan.
“nơi hắc sứ đặt chân, nơi đó là tu la địa ngục.
Nơi hắc ấn xuất hiện, tất có u minh huyết hải."
Chậm rãi bước trên con đường phủ gạch màu bạc hoa lệ bởi ánh nắng, lê tín từ tốn đi sau lưng văn lão, ánh mắt hắn nhìn thân hình già nua đi ở phía trước mình, trong ánh mắt lóe lên sự khó hiểu.
Kẻ khiến cả giới chính trị khiếp sợ này đang rất nghi ngờ về hành động lần này của văn lão, lẫn thái độ bàng quan của chủ tịch.
Dù sao, cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông quyền lực nhất đất nước này diễn ra khi nãy, nó ảnh hưởng quá lớn. hơn nữa, câu chuyện họ nói còn liên quan đến bảy gia tộc lớn.
Dù biết trước một phần của kế hoạch, nhưng nghĩ đến cái hậu quả sẽ xảy ra, đến bây giờ một kẻ được xem như đồ tể giống như hắn, vẫn có thể cảm nhận được cơn rét lạnh chạy dọc sống lưng.
Phải biết, từ sau thế chiến thứ hai, để tránh sự xâm lấn về mặt kinh tế cũng như chính trị của các nước lớn đối với việt nam, hầu như bảy đại thế gia đều có mối quan hệ vô cùng mật thiết với nhau. kết hôn, thông gia, đầu tư, hùn vốn ...ở mọi mặt cả về kinh tế lẫn chính trị, bọn họ đều luôn hợp tác với nhau.
Bảy gia tộc này không nói "thân như anh em" nhưng quả thật họ hầu như đều liên kết với nhau cực kì chặt chẽ, mặc dù sự kiện xảy ra mười năm trước khiến quan hệ của họ có vết nứt lớn, nhưng hắn nghĩ rằng nếu vẫn còn mối quan hệ lợi ích, hiện trạng này vẫn sẽ kéo dài.
Khối hợp tác này giống như cây trụ chống duy nhất của chùa một cột vậy, đất nước này không thể thiếu bọn họ, vì vậy, ở các đời chủ tịch trước chẳng có vị nào có ý đồ động chạm đến bọn họ.
`”trung ương vua nắm quyền, dân gian quan làm chủ.”
Câu này nói rõ quyền lực của bảy đại gia tộc trên đất nước này.
Thế nhưng thật không ngờ, mọi chuyện diễn ra vượt ngoài sức tưởng tượng của bất cứ kẻ nào nghĩ đến. tất cả mọi việc, giống như có một bàn tay đang thao túng tất cả vậy.
Họ trần có mưu đồ riêng, nguyễn ngọc thế gia thì phản bội, cùng với những gia tộc khác bàng quan nhìn trận âm mưu này diễn ra. khối hợp tác này sớm muộn cũng sẽ đổ vỡ bởi những gì sẽ diễn ra trong tương lai, nếu như kế hoạch thành công.
Lê tín đẩy cặp kính mắt của mình, ánh mắt của hắn nhìn ông lão trước mặt, chợt nhớ đến sáu vị khác giống như ông ta.
Một lũ cáo già có thể nuốt tảng thịt không chừa lại xương!
Hắn không tin là những kẻ đứng sau những gia tộc khổng lồ này không đánh hơi được những chuyện xảy ra những ngày gần đây, lũ cáo già đó có cái mũi còn thính hơn mũi chó, không thể nào có chuyện họ không đánh hơi được gì.
Thế nhưng, từ trong cục diện bình tĩnh đến mức quỷ dị bây giờ, phong ba đã hình thành và xem ra đất nước này cũng sắp phải có một cuộc thay đổi lớn rồi.
Dù hai tay hắn đã nhiễm không biết bao nhiêu máu tươi của người khác, nhưng đến hắn cũng không dám tưởng tượng sau cuộc điện thoại vừa nãy của mình sẽ có bao nhiều người phơi thây ngoài đồng, chỉ nghĩ đến đó cũng đã khiến hắn ngửi thấy được mùi máu tươi nồng nặc trước mũi của mình.
Cái mùi thân thuộc này khiến hắn kích động đến phát rồ lên.
Hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, lê tín nhìn văn lão đạp bước thảnh thơi đi ở phía trước trên nền gạch của con đường ra ngoài cổng, hai tay ông chắp sau lưng đi dạo nhàn nhã với khuôn mặt mang theo hồi ức, một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng của hắn.
Chính trị!
Đây chính là chính trị!
So với hắn vất vả sống chết giết người, những người được gọi là chính trị gia này một câu nói, một âm mưu có thể khiến vô số người chết đi.
Đây mới là thứ mà hắn theo đuổi!
Ánh mắt lê tín có phần nóng bỏng nhìn bóng lưng của văn lão, cố nén cho mình bình tĩnh lại, hắn trầm ngâm nói:
“tướng quân! ngài chủ tịch có vẻ không có ý kiến phản đối quá lớn về vụ việc lần này nhỉ, thật sự khá bất thường, dù sao nếu như trần gia suy sụp, chúng ta phải chịu sức ép rất lớn từ các nước khác để duy trì lợi ích trên thế giới, hơn nữa tình hình bây giờ đang quá phức tạp bởi những loại quái vật mới. nếu như giờ chúng ta vẫn còn lục đục thì ..."
Văn lão đi ở phía trước nghe câu hỏi của hắn, ông ta biết vị hắc sứ quan này muốn nói điều gì, bước chân vẫn không dừng lại, thế nhưng giọng nói bình tĩnh của ông vang lên cắt ngang câu nói của hắn:
“cục diện lần này là ba phe cùng có lợi nên thái độ của ông ta như vậy là đúng thôi.”
Bước đến trước cửa xe quân dụng của mình vừa được người lái xe mở ra, văn lão bước vào bên trong và ngồi xuống ghế sau chiếc xe. sau đó ông ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt già nua nhưng sắc bén của mình nhìn lê tín đang đứng bên ngoài, bình tĩnh nói:
“có phá mới có lập!”
Bây giờ chẳng phải là lúc “phá” tốt nhất sao, dù sao bảy đại gia tộc này đã không còn là bảy đại gia tộc mà các người có thể xem như trụ cột trước kia rồi. hơn nữa…
Văn lão dừng lại một chốc, sau đó cười nói:
“thời đại mới sắp đến, kẻ lạc hậu chắc chắn phải bị vứt bỏ, lũ người già như chúng ta cũng vậy.”
Nói xong, văn lão đóng sập cánh cửa lại, chiếc xe quân dụng nhanh chóng di chuyển để lại lê tín đang đứng nhìn chiếc xe ngẩn người.
Nhìn chiếc xe quân dụng dần khuất tầm mắt của mình, lê tín đưa tay đẩy cặp kính mắt gọng vàng trên khuôn mặt, sau đó quay người vào trong tòa nhà chính phủ chỉ để lại một câu thì thầm dần tan trong gió.
“vậy sao, cần phá mới có thể lập à!”
Trên chiếc xe, ánh mắt văn lão mang theo sự u ám liếc nhìn tòa nhà chính phủ đang dần khuất trong tầm mắt của mình, sau đó ông quay về người tài xế đang lái xế hỏi:
“xử lí tên đó sao rồi?”
Người lái xe phía trước là một người trung niên tóc đen khoảng 35 tuổi, khuôn mặt của hắn trông vô cùng hung hãn với một vết sẹo xẹt qua hơn nửa khuôn mặt.
Hắn đưa mắt nhìn văn lão thông qua kính chiếu hậu sau đó cười trả lời, chỉ là nụ cười rộ mùi của máu tươi.
“đã được nhốt lại trong hầm ngục bí mật, chứng cứ về tên đó cũng đã được người phía bên ta xóa sạch. hơn nữa, có vẻ như chính vị thiếu tướng trần dần kia cũng đang giúp chúng ta xóa đi những dấu vết liên quan.”
Khuôn mặt văn lão ẩn hiện trong bóng râm của xe, cặp mắt già nua hiện lên một vẻ quái lạ, giọng nói lẩm bẩm mang theo sự nghi hoặc của ông vang lên đằng sau xe.
“trần dần a trần dần, rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì tiếp theo đây, sau khi đã chủ động cắn câu và trả ra cái giá lớn đến mức đó. rốt cuộc thứ gì đáng giá đến mức ngươi chấp nhận cái giá lớn như vậy để từ bỏ cả trần gia cơ chứ.”
Người tài xế nhìn văn lão đang ngồi suy tư sau xe, giống như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn nói bằng một giọng nói mang theo vẻ thú vị:
“bên của hải, hắn có báo tin về, nghe hắn nói thì có vẻ như thiên hổ đã được cử ra đúng như dự đoán của ngài. có vẻ mục tiêu của chúng là bắt đi tiểu thư thậm chí có thể là tên nhóc con siêu năng lực gia kia.”
“oh, vậy sao.”
Văn lão xoa bàn tay già nua của mình lại với nhau theo thói quen, khuôn mặt của ông mang theo sự suy nghĩ nhưng không nói gì về chuyện mà người tài xế vừa báo cáo.
Người tài xế liếc nhìn văn lão một lần sau đó tiếp tục chuyên tâm lái xe khiến không khí trong xe dần trở nên yên tĩnh lại.
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
27 chương
8 chương
53 chương
12 chương