Editor: Thiên Phi Beta: Hy Thái phi Hoàng Hậu hai tay ôm một cái lò sưởi bằng đồng có chạm trỗ hoa văn, nghiêng người dựa trên giường La Hán làm từ gỗ hoa lê, ánh mắt sáng quắc nhìn Kim ma ma phía đối diện: "Tin tức là thật?" Hộ giáp bằng vàng ròng khảm ngọc lục bảo gảy gảy không có quy luật bên hông lò sưởi, lộ ra tâm trạng đang rối loạn của nàng. "Hồi nương nương, tin tức từ Vĩnh Hòa cung truyền đến đúng thật là như thế." Chỉ là có phải cố ý đánh lừa hay không thì không thể khẳng định. Trong lòng Kim ma ma thầm nghĩ, nhưng rốt cuộc cũng không có nói chuyện này ra miệng. Cho dù khi còn nhỏ có quan hệ thân thiết, khi đã vào cung thì mọi chuyện đều khó đoán trước được. Ai mà biết được hôm qua Kim Lan có khai ra hay không chứ. Hơn nữa không biết vì sao Hoàng hậu nương nương lại quá tin tưởng nàng ta, bản thân bà đã khuyên vài lần, chằng qua nói tới nói lui rồi cũng từ bỏ. Bất giác đầu ngón tay Hoàng Hậu dùng sức một chút, đầu nhọn của hộ giáp lọt vào chỗ chạm rỗng hình hoa lăng[1] trên lò sưởi. Nàng nhíu mày: "Hiền Phi là đang muốn làm gì." Ngữ khí lại không chút khách khí. ([1] Hoa lăng hay "hoa cây ấu", hoa hơi nhỏ, có màu trắng. Ngày xưa, gương soi mặt làm bằng đồng, thường có khắc vẽ hình lăng hoa ở phía sau, nên gọi "lăng hoa".) Loại chuyện liên quan đến mạng người này cứ như vậy mà giao cho một cung nữ non tay, lại không biết giữ bí mật, nàng ta là đang cảm thấy mình sống quá lâu rồi sao? "Nương nương, chúng ta......" Kim ma ma vừa định nói chuyện. Hoàng Hậu hơi cong móng tay, rút hộ giáp bị dính tro bụi ra, ném qua bên cạnh. Nàng ngắt lời Kim ma ma, nói: "Chúng ta còn bị giam lỏng ở trong cung đây, có thể làm gì được nữa." Đại Hoàng tử chết non, Đức Phi đau xót nằm trên giường không dậy nổi, đây đúng thật là một cơ hội tốt để nàng thỉnh cầu được ra ngoài. Hơn nữa, biên cương đang chiến loạn càng là thời cơ để gia tộc nàng được trọng dụng, nàng chỉ cần chờ thêm một chút, cần gì nàng phải tự mình đi thỉnh cầu. Hai tỷ muội đều thua dưới tay một người, cho dù lúc trước chính nàng đã mưu tính từ trước, Tiết thị vẫn là không vui không buồn tồn tại. Đã nhổ được cái đinh chướng mắt nhất, nàng cũng không cần giấu mình để che dấu tai mắt của người khác, chờ nàng lấy lại cung quyền, bất kể là Tiết thị, Giang thị hay là An thị, tất cả các nàng cũng không khiến nàng kiêng dè như với Đức Phi, nàng đều sẽ xử lý từng người một. Đối với Hiền Phi, nàng ta giúp mình cố thủ thế lực quả thật nàng rất cảm kích. Có điều.... "Chỉ cần nàng ta đừng làm chuyên ngu xuẩn để không bị bổn cung nắm thóp là được." Trước ánh mắt chăm chú đầy nghi hoặc của Kim ma ma, Hoàng Hậu lẩm bẩm. Hơi nóng từ lò sưởi cầm tay tỏa ra một trận ấm áp ngấm vào lòng bàn tay nàng, nhưng trước sau lại không có cách nào hòa vào thân thể, chỉ quanh quẩn một vòng trên da thịt, vì không thể tìm thấy lối vào, nên dần dần tiêu tán vào không khí lạnh lẽo. ----- Tiết Bích Đào dùng tay thử nhiệt độ của nước, đại khái là bởi vì nàng vừa mới phân phó cung nhân nấu một ít nước nóng, đầu ngón tay vừa đụng vào liền rụt trở về. Mùa đông nước rất mau nguội, nàng muốn chờ nó nguội bớt đến độ ấm vừa phải, không để cung nhân ra ra vào vào đổi nước chi cho phiền toái. Cũng không phải vì thương xót bọn họ mất công chạy tới chạy lui, chỉ là nàng không muốn có người ở đây làm mất không khí thôi. Hoàng đế đang nằm trên giường cảm thấy nàng tự mình gội đầu cho hắn có chút không ổn, giờ phút này lại nghe được nàng "Ối" một tiếng, lập tức quay đầu lại nhìn: "Làm sao vậy?" Hoàng đế kéo ngón tay bị phỏng của nàng đến trước mặt, Tiết Bích Đào ngồi vững trên cái ghế sơn mài, nghe vậy thè lưỡi cười: "Bị phỏng một chút." Chỉ là một câu trần thuật bình thường, cũng không làm nũng kêu đau, phản phất khiến Hoàng đế sinh ra rất nhiều thương tiếc với nàng. "Trẫm đã nói chuyện này cứ để hạ nhân làm, nàng lại muốn tự mình làm." Hoàng đế bất đắc dĩ nói. Kỳ thật trong lòng hắn rất vui, nhưng nàng đang mang thai, hắn lo là khiến nàng mệt nhọc. Tiết Bích Đào hồn nhiên chưa phát giác lời nói của Hoàng đế, giống như hài tử làm nũng với phụ mẫu, nhào qua bất mãn, nói thẳng: "Hoàng Thượng nằm lại đi." Nàng vẫn lù lù bất động, dù hắn có nói như thế nào đều vô dụng. Hoàng đế nằm trên ghế dài, Tiết Bích Đào ngồi trên ghế tựa bên cạnh còn có chậu nước, kiểu này cực kỳ giống ghế dài gội đầu trong tiệm cắt tóc thời hiện đại. Chẳng qua là hai cái ghế không nối liền nhau, phong cách cũng cổ kính hơn mà thôi. Tiết Bích Đào gỡ vòng cố định trên búi tóc Hoàng đế xuống, sau khi xõa ra tóc hơi rối, nàng dùng cây lược gỗ đàn hương chải lại một chút. Thỉnh thoảng đầu lượt lướt qua đỉnh đầu, nàng cố ý tăng thêm chút lực đạo, Hoàng đế quả nhiên hơi thả lỏng, hai mắt nhắm lại, để mặc nàng mân mê. "Đã nhiều ngày rồi trẫm không thể chợp mắt nổi." Ngay khi Tiết Bích Đào gom tóc lại chuẩn bị thả vào chậu nước, Hoàng đế bất ngờ nói. Trong giọng nói nghe ra sự mệt mỏi vô cùng. Tóc đen tản ra ở trong nước, tựa như một giọt mực dần nhuộm cả một vùng, tản ra từng sợi từng sợi u sầu. Tiết Bích Đào đột nhiên cảm thấy làm Hoàng đế cũng không dễ dàng, nàng dùng giọng nói nhỏ nhẹ nhu hòa hơn bình thường hỏi hắn: "Là vì chuyện Đại Hoàng tử sao?" "Ừm." Hoàng đế nặng nề lên tiếng: "Khi Thừa Vận còn nhỏ, tính tình không được hoạt bát như vậy. Mỗi khi trẫm muốn nói chuyện với nó, nó đều cúi đầu sợ hãi nhìn trẫm." Đó là bởi vì khi đó Đức Phi chỉ là một trắc phi, lúc đó thế lực cũng không lớn bằng chính phi. Tiết Bích Đào nghĩ, nếu nàng ta sớm thể hiện thì sẽ chọc Hoàng hậu nổi sát ý. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. "Sau này Vân Phi có Thừa Trạch, Hoàng hậu hay nói với nó đây là đệ đệ của nó, tương lai khi nó lớn phải chăm sóc tốt cho đệ đệ. Quả nhiên nó thường bày ra bộ dáng che chở cho đệ đệ, cùng lắm nó chỉ là một đứa bé năm tuổi, trắng trẻo bụ bẫm, nhưng ánh mắt và khí thế lại cực kỳ giống trẫm." Có lẽ là Hoàng đế thực sự rất mệt, nói năng lộn xộn, bỗng nhiên nói đến chuyện này, Tiết Bích Đào cẩn thận nghe cũng có chút mơ hồ. Đại khái là nói Thừa Vận sợ phụ hoàng dọa đệ đệ sợ, cho nên mới bày ra bộ dạng như vậy trước mặt Hoàng đế. Tiết Bích Đào nhớ đến Đại Hoàng tử nắm chặt long bào của Hoàng đế đi theo phía sau hắn đến đình Bích Phù, nàng còn nhớ bản thân tỏ ra không tin Hoàng đế thì Đại Hoàng tử lập tức nghiệm chứng để làm sáng tỏ, đối với đứa nhỏ này thì phụ hoàng của nó giống như bầu trời vậy. Nghĩ như vậy, nàng liền mang theo ý cười hỏi: "Vậy sau này làm thế nào để nó thân cận với Hoàng thượng?" Tay nàng lấy một ít bồ kết để vào miếng bọt biển, nhẹ nhàng xoa gội lên tóc. "Một thời gian sau khi vào cung thì tính tình nó cởi mở hơn rất nhiều." Trong giọng nói Hoàng đế cũng có ý cười, có lẽ là đang nhớ lại đoạn hồi ức kia: "Vì thế trẫm hay cầm tay dạy nó luyện chữ, đọc sách, còn có giương cung bắn tên. Thế nhưng khi đó nó còn quá nhỏ, trẫm lệnh cho thợ thủ công làm một bộ cung tiễn thích hợp với nó, chỉ làm giống như một món đồ chơi, để khi nó tập bắn không làm thân thể bị thương." "Có lẽ Đại Hoàng tử cũng cảm nhận được Hoàng thượng dụng tâm với nó như vậy." Nàng cảm thán một câu. Trong đầu hiện lên đoạn hồi ức đó, chờ đến khi kết thúc, Hoàng đế càng thẫn thờ: "Đúng vậy, Thừa Vận là đứa trẻ rất thông minh." Mục đích Tiết Bích Đào vào cung đó là "hạ" được Hoàng đế để sớm được về nhà, cho nên đối với hài tử của Hoàng đế nàng sẽ không căm ghét như những phi tần khác, cùng lắm chỉ là đối đãi như người xa lạ mà thôi. Nhưng với Đại Hoàng tử nàng từng gặp một lần, mỗi khi nàng nhớ tới giọng nói non nớt đọc sách ở hồ sen, đều không khỏi có chút tiếc thương. Đối với hài tử, mọi người đều luôn khoan dung. "Hoàng thượng đừng nghĩ nhiều," ngón tay nàng xoa lên vành tai của Hoàng đế, phía trên còn có bụi chưa tẩy sạch, Hoàng đế chỉ cảm thấy bên tai hơi nhột, mơ hồ bay tới hương thơm dễ chịu. Thanh âm điềm đạm của nàng vang lên: "Thiên mệnh khó trái, có lẽ là trên trời Quan Thế Âm nương nương muốn đưa Đại Hoàng tử về làm đồng tử của mình cũng nên." Hoàng đế cười cười: "Nàng luôn tin những chuyện như vậy." Trước kia còn có một vị là Đấu Chiến Thắng Phật. "Tin thì sẽ có, không tin sẽ không có." Không biết có phải vì âm thanh nước chảy trong điện ảnh hưởng hay không, giọng điệu của nàng hôm nay nghe rất bình thản. Không giống ngày xưa, phàm là những lúc nói tới chuyện này, nàng cũng sẽ khoe mã khoe tài khiến hắn không thể không tin những luận điệu này của nàng. "Trẫm tin nàng." Giọng nói hắn trầm thấp mang theo vẻ trịnh trọng của bậc đế vương, đã ở chung với hắn một thời gian, cho dù ban đầu có chỗ nào khiến hắn hoài nghi, cũng đều bị nàng loại bỏ. Nếu không tin, lại không nỡ động thủ, lưỡng lự vẫn là tự làm khổ mình. Cho nên những lời nói này, hắn cũng sẽ tin. Hậu cung cũng nguy hiểm cũng không thua gì hỗn loạn trong giang hồ, nàng có kỹ xảo phòng thân, chính hắn cũng càng yên tâm hơn chút. Một vài chuyện cứ việc dùng đến đao thương, miễn là nàng có thể giữ được bản thân, những chuyện còn lại hắn sẽ thay nàng giải quyết tốt hậu quả. Giờ phút này, Hoàng đế cũng không thể ngờ được nữ tử mà hắn cho rằng chính mình có thể phù hộ âu yếm, sau này khi chuyện đó xảy ra, khiến hắn không cách nào toàn tâm toàn ý kiên trì cái ý niệm này. Tiết Bích Đào lấy bọt biển lau sạch cho hắn, động tác ôn nhu như cũ, lời nói lại chứa một sự kiên định mà Hoàng đế chưa từng phát hiện: "Hoàng thượng tin ta, ta cũng có một vài lời nhất định phải nói với Hoàng Thượng." "Như thế nào?" Mấy ngày mệt nhọc, hiện giờ thả lỏng, Hoàng đế có chút buồn ngủ hỏi. Tiết Bích Đào mỉm cười, nàng đỡ eo đứng lên đi lấy khăn lau tóc cho Hoàng đế, khi nàng quay lại Hoàng đế đã ngủ yên ở trên giường. Nàng hoảng hốt chớp mắt một cái, nghịch ngợm tiến lên nhẹ nhàng vuốt lại ấn đường của Hoàng đế: "Hoàng thượng vẫn là nghỉ tạm một lát trước đã." Không biết vì sao, ấn đường hơi nhấp nhô như ngọn núi kia, sau khi cảm nhận được nhiệt độ của đầu ngón tay nàng lại từ từ giãn ra. ----- Chờ sau khi Hoàng đế tỉnh lại, Tiết Bích Đào đem luận chứng trong sách cùng với những suy đoán của nàng đều nói với Hoàng đế, nhưng nàng vẫn không nhắc tới Vĩnh Hòa cung, chỉ nói là chính nàng nghe nói trong cung còn có ví dụ như vậy. Nếu dính líu với Hiền Phi, chỉ dùng thế lực của nàng đã biết thì không thể nào Hoàng đế lại không biết. Với nhân lực của Hoàng đế, không có khả năng đã biết rõ dưới tình huống mà còn chưa tra ra được. Ban đầu không chú ý, chỉ là không thể nghĩ được điều này thôi. Nếu không phải nàng đúng lúc nhìn thấy, cũng không nhất định có thể nghĩ đến điều này. Trong lòng Hoàng đế đã đoán ra, đối với chỗ mơ hồ của nàng không cho là đúng. Rốt cuộc nàng vào cung không lâu, có thể phát hiện ra chỗ khả nghi mà người khác không thể phát hiện đã rất giỏi rồi. "Trẫm sẽ chú ý nhiều hơn." Hoàng đế trầm ngâm, lại nhìn bộ dáng nàng quan tâm việc này, trong lòng như được an ủi. Rốt cuộc Thừa Vận cũng không phải do nàng sinh, nàng còn có thể quan tâm như thế: "Nàng cũng bớt nhọc lòng vì chuyện này, cứ chú ý chăm sóc bản thân trước, mọi việc đã có trẫm ở đây." Kỳ thật lúc này Hoàng đế đã nghĩ sai rồi, Tiết Bích Đào để tâm tới việc này, không chỉ là vì Đại Hoàng tử, mà còn bởi vì nàng có chút thấp thỏm sau chuyện này còn xảy ra chuyện gì nữa hay không. Giả như đúng là Hiền Phi ra tay, vậy tiếp theo, có phải nàng ta sẽ đánh chủ ý lên người nàng hay không? Vì an nguy của Bảo bảo, nàng cũng muốn trước tiên để Hoàng đế cảnh giác tới điều này. Ô dù của Bảo bảo, đương nhiên là càng nhiều càng tốt. Chỉ với người của mình, sợ là không đủ phòng bị.